Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Những Tình Cảm Dần Được Hiểu Rõ

Faye bước vào một ngày mới với cảm giác mà cô chưa từng có trước đây – sự bình yên và một chút hi vọng. Dù cô vẫn chưa thể gọi những cảm xúc mình dành cho Yoko là tình yêu, nhưng cô bắt đầu cảm thấy không thể sống thiếu cô ấy. Những khoảnh khắc chia sẻ cùng Yoko trong suốt thời gian qua đã giúp Faye nhận ra một điều gì đó sâu sắc hơn những gì cô từng nghĩ: Yoko không phải chỉ là một người cô có thể bỏ qua.

Hôm nay, Faye có một buổi hẹn với Yoko tại một quán trà nổi tiếng trong thành phố. Cô vẫn không hiểu vì sao lại liên tục đồng ý với những cuộc gặp gỡ này, nhưng mỗi lần nhìn thấy Yoko, trái tim cô lại đập nhanh hơn một chút. Dù vậy, Faye vẫn giữ khoảng cách, luôn cố gắng không để mình đi quá sâu vào những cảm xúc mà cô không chắc chắn.

Khi bước vào quán, Faye thấy Yoko đang ngồi ở một góc, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía cô. Cô ấy mỉm cười khi thấy Faye, ánh mắt dịu dàng, không có gì vội vã. Chắc chắn Yoko biết rằng Faye vẫn chưa hoàn toàn mở lòng, nhưng cô ấy chưa bao giờ tỏ ra nôn nóng, vẫn giữ một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc.

“Chị Faye, hôm nay em đã chọn một loại trà đặc biệt, hy vọng chị sẽ thích.” Yoko lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như thường lệ.

Faye chỉ gật đầu, ngồi xuống đối diện Yoko. Cô không nói gì ngay lập tức, chỉ lặng lẽ quan sát cô gái trước mặt. Dù đã gặp nhau không ít lần, mỗi lần gặp Yoko vẫn khiến Faye có một cảm giác bối rối, một cảm giác mà cô không thể giải thích.

“Em biết chị không dễ dàng mở lòng...” Yoko nói tiếp, vẫn giữ ánh mắt chân thành, “Nhưng em nghĩ chị sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu không phải vội vàng, đúng không?”

Faye nhìn vào đôi mắt ấy, và lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự thấu hiểu trong ánh mắt Yoko. Có một điều gì đó trong cô muốn đáp lại, nhưng Faye lại sợ hãi. Cô sợ rằng nếu mình quá mở lòng, sẽ lại bị tổn thương. Nhưng Yoko… Yoko không hề giống những người khác. Cô ấy không ép buộc, không yêu cầu Faye phải thay đổi. Tất cả những gì cô ấy làm chỉ là chờ đợi, kiên nhẫn và dịu dàng.

Faye lặng lẽ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ. Mùi trà hoa nhài tươi mát xộc vào khứu giác, làm cô cảm thấy bình yên hơn một chút. Đây là loại trà mà Yoko yêu thích, cô ấy đã chọn nó với sự tinh tế mà Faye không thể không cảm nhận được.

“Chị Faye... em thật sự không muốn làm chị cảm thấy khó chịu hay bị ép buộc.” Yoko nhẹ nhàng tiếp tục, "Em chỉ muốn chị biết rằng, em luôn sẵn sàng lắng nghe, dù chị có muốn chia sẻ hay không."

Lúc ấy, Faye cảm thấy trái tim mình như được một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu. Những cảm xúc giằng xé trong lòng cô dường như đã dịu lại phần nào. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Nhưng một phần trong cô vẫn không thể ngừng tự hỏi: Liệu mình có thể để Yoko vào thế giới của mình không? Liệu có thể chấp nhận yêu một người, khi chính bản thân mình còn không biết làm thế nào để yêu chính mình?

Faye nhìn vào mắt Yoko, đôi mắt ấy vẫn sáng lên với một tia hy vọng, nhưng cũng đầy sự kiên nhẫn. “Em có thật sự hiểu rằng chị không dễ dàng chấp nhận tình cảm này không?” Faye hỏi, giọng hơi khàn khàn, như thể những từ ngữ ấy vừa thoát ra từ một nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Yoko mỉm cười, nhưng không trả lời ngay. Cô chỉ ngồi yên, nhìn Faye bằng ánh mắt không chút vội vã, như thể thời gian không quan trọng. “Em không cần chị phải trả lời ngay bây giờ,” cô nói, giọng nhẹ nhàng. “Em chỉ muốn chị biết rằng em sẽ luôn ở đây, chị Faye. Dù cho chúng ta có đi bao xa, dù cho chị có mất bao lâu để hiểu được cảm giác của mình, em sẽ vẫn ở đây.”

Câu nói ấy làm Faye cảm thấy nghẹn ngào. Cô không thể phủ nhận rằng những lời này đã làm trái tim cô mềm lại, nhưng sự sợ hãi trong cô lại lớn hơn bao giờ hết. Liệu cô có thể yêu Yoko một cách trọn vẹn mà không sợ tổn thương? Liệu cô có thể để tình yêu này phát triển mà không lo lắng về những vết thương quá khứ?

Faye buông tách trà xuống, nhìn vào Yoko một lần nữa. Lần này, ánh mắt cô không còn sự né tránh như trước. “Em… em thật sự kiên nhẫn đến vậy sao?”

Yoko mỉm cười, nắm lấy tay Faye một cách nhẹ nhàng. “Đối với chị Faye, em sẽ kiên nhẫn đến hết cuộc đời này, nếu đó là điều em cần phải làm.”

Faye không nói gì, nhưng trái tim cô lúc này đã bắt đầu đập với một nhịp khác, nhịp đập mà cô chưa từng cảm nhận được. Có lẽ, tình yêu không phải là một thứ gì đó có thể được xác định ngay lập tức. Nhưng có lẽ, từng chút một, trái tim cô đang học cách mở cửa cho Yoko.

Khi buổi hẹn kết thúc, Faye cảm thấy mình không còn quá cô đơn. Dù cô chưa hoàn toàn sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ mới, nhưng ít nhất, cô biết rằng cô đã bắt đầu một hành trình mà cô không phải đi một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro