Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:

Cơn mưa đầu mùa đổ xuống, giọt nước bắn lên mặt đất và tạo thành những vệt dài trên cửa kính. Faye ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ, bàn tay cầm chiếc ly cà phê đen nghi ngút khói. Cô không phải là người thích ồn ào, không phải là người thích xã giao. Thực ra, Faye không thích gì ngoài việc được yên tĩnh trong những không gian như thế này – nơi mà cô có thể để nỗi đau không lộ ra ngoài, không ai nhìn thấy.

Những tháng ngày cô sống trong cô đơn đã trở thành thói quen. Bố cô đã bỏ đi từ lâu, mang theo tình yêu và tất cả những gì từng là gia đình. Mẹ cô vật vã suốt những năm tháng sau đó, và Faye không bao giờ muốn đặt niềm tin vào ai. Càng không phải là một người con gái. Sau tất cả những gì đã qua, tình yêu đồng giới, hay bất kỳ tình yêu nào, đều không có chỗ đứng trong trái tim Faye.

Faye không nghĩ mình cần phải có ai đó bên cạnh. Cô ổn với cuộc sống này, với những buổi sáng thức dậy và chiều về một mình. Và một buổi chiều mưa như hôm nay, cô chỉ muốn một mình.

Nhưng khi cửa quán mở ra, bước chân của một người khiến Faye không thể không chú ý. Yoko.

Cô gái bước vào, mái tóc đen dài, ướt sũng bởi mưa, ánh mắt không giấu được sự mệt mỏi. Yoko nhìn xung quanh quán, và khi ánh mắt cô tình cờ gặp ánh mắt của Faye, một cảm giác khó tả len lỏi vào lòng Faye. Đó không phải là sự tò mò, không phải là sự thích thú, mà là một thứ gì đó rất khác – sự không thoải mái, sự bối rối. Faye cảm thấy có điều gì đó lạ lẫm và không thể lý giải, nhưng cô nhanh chóng dập tắt cảm giác đó, quay đầu đi, làm như không có gì xảy ra.

Yoko bước đến quầy, gọi một tách trà ấm rồi tìm một bàn gần cửa sổ. Lúc đó, Faye không thể không cảm thấy sự khó chịu khi nhìn thấy cô gái ấy. Yoko không cố gắng thu hút sự chú ý, không cố gắng làm gì ngoài việc ngồi xuống một cách yên lặng. Nhưng lại chính sự yên lặng đó làm Faye cảm thấy không thể thoải mái.

Lúc này, Faye chỉ muốn tận hưởng sự cô đơn của mình, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy như bị cuốn vào thế giới của Yoko. Cô không biết vì sao, nhưng cái cảm giác khó chịu ấy cứ bám riết lấy cô. Rồi Yoko nhẹ nhàng đứng lên, không nói một lời, và tiến về phía Faye.

"Chị... có thể cho em ngồi đây không?" Giọng nói của Yoko nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để làm Faye ngạc nhiên. Không có sự ép buộc, không có sự tự tin quá mức. Chỉ là một câu hỏi đơn giản, như thể Yoko thật sự không muốn làm phiền Faye.

Faye nhìn Yoko, cảm giác trong lòng không phải là sự dễ chịu, mà là sự miễn cưỡng. Cô muốn từ chối, nhưng lại không thể. "Em không thấy bàn kia trống sao?" Faye đáp, giọng điệu lạnh lùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy không ổn.

Yoko không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi lặng lẽ ngồi xuống đối diện Faye. Cô không hỏi thêm gì, không tỏ ra buồn bã hay thất vọng. Faye có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn trong cách Yoko đối xử với cô, nhưng sự kiên nhẫn ấy lại khiến Faye cảm thấy bức bối.

Bầu không khí giữa họ trở nên nặng nề, nhưng không ai lên tiếng. Faye vẫn ngồi đó, đôi mắt nhìn vào chiếc ly cà phê đã nguội dần, không muốn phải đối diện với cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong mình. Cô không muốn nghĩ về Yoko. Cô không muốn để mình rơi vào bất kỳ cảm xúc nào.

Cuối cùng, Yoko phá vỡ sự im lặng. "Chị tên là gì vậy?" Cô hỏi, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước. "Em là Yoko, rất vui được gặp chị."

Faye nhìn thẳng vào mắt Yoko, và trong khoảnh khắc đó, có một thứ gì đó trong lòng cô muốn quay đi, nhưng lại không thể. "Faye." Cô trả lời ngắn gọn, và cố gắng không để ánh mắt mình chạm vào Yoko quá lâu.

"Chị Faye," Yoko lặp lại tên cô, miệng khẽ nở nụ cười. "Em cảm thấy mình đã biết chị từ lâu rồi."

Faye không biết phải phản ứng sao. Cảm giác kỳ lạ trong lòng cô ngày càng lớn, nhưng cô không muốn để Yoko nhìn thấy sự bối rối đó. "Em nghĩ nhiều quá rồi," cô nói, giọng khô khan và có chút lạnh lùng. "Chúng ta mới gặp nhau thôi mà."

Yoko chỉ mỉm cười, nhưng không nói thêm gì. Cô uống một ngụm trà, rồi lại nhìn vào Faye như thể đang chờ đợi điều gì đó. Faye cảm thấy có cái gì đó trong ánh mắt của Yoko, như thể cô ấy đã nhìn thấy một phần gì đó trong Faye mà chính bản thân Faye cũng không muốn đối diện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro