Tình yêu chậm trễ
Sau khi gia đình tôi phá sản, bố tôi lâm bệnh nặng phải nhập viện.
Để chữa bệnh cho bố, tôi đã tiêu sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
Khi bệnh viện thúc giục tôi đóng nốt khoản viện phí còn lại, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ví trống rỗng, bất lực bấm số điện thoại của bạn trai.
"Bright, là em đây."
Đầu dây bên kia rất ồn ào, có vẻ như đang ở quán bar.
Bright khàn khàn, mang theo sự thiếu kiên nhẫn:
"Biết rồi, có chuyện gì?"
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi phải nói ra những lời này.
"Anh... anh có thể... cho em mượn chút tiền không?"
Có vẻ như Bright không nghe rõ:
"Gì cơ?"
Tôi nắm chặt điện thoại, lấy hết can đảm nói lại lần nữa:
"Em nói, anh có thể cho em mượn ít tiền không? Bố em bị bệnh, cần một khoản tiền, em có thể trả lãi, sau này có tiền em sẽ lập tức trả anh. Bright, anh yên tâm..."
"Rein."
Bright cắt ngang lời tôi, giọng điệu lười biếng, mang theo chút khinh thường không rõ ràng:
"Em là bạn gái anh, nói gì mà mượn với không mượn chứ? Bố em bị bệnh, anh trả viện phí là điều đương nhiên."
Mũi tôi cay cay, vội vàng nói:
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ trả lại..."
"Nhưng mà."
Không đợi tôi nói xong, giọng điệu Bright thay đổi, nói một cách nhẹ bẫng:
"Anh rất muốn đưa tiền cho em, nhưng mà tiền của anh cũng đang có việc cần dùng."
Tôi sững người, nghe ra ý từ chối trong lời nói của anh ta, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Bright kiên nhẫn đợi một lúc, thấy tôi không lên tiếng, chủ động nói:
"Em biết Shade là anh em tốt của anh đúng không?"
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại nhắc đến Shade, nhưng tôi biết người này.
Anh ấy là học sinh giỏi của lớp A hồi cấp ba, học giỏi, là thiếu gia nhà giàu, còn có một gương mặt yêu nghiệt.
Hồi cấp ba, tôi từng lén viết tên anh ấy vào nhật ký sau khi xem một trận bóng rổ có sự tham gia của anh ấy.
Nhưng tôi nghe nói, sau khi tốt nghiệp, anh ấy ra nước ngoài, còn làm ăn rất phát đạt.
Tôi không biết anh ấy về nước khi nào, càng không biết anh ấy trở thành anh em thân thiết của Bright khi nào.
Tôi lơ đãng đáp một tiếng "Ừm".
Bright hắng giọng, thản nhiên nói:
"Bây giờ cậu ấy rất giàu, anh gửi số của cậu ấy cho em, em mượn tiền cậu ấy đi."
Không cần suy nghĩ, tôi lập tức từ chối:
"Không được, em không thân với anh ấy. Hơn nữa, Bright, anh ấy là anh em của anh, em vượt mặt anh để vay tiền anh ấy, chuyện này còn ra thể thống cống rãnh gì chứ?"
Nghe vậy, Bright im lặng một lúc, sau đó cười phá lên, giọng đầy chế giễu:
"Có gì đâu? Trời ạ, bây giờ là thời đại nào rồi, tư tưởng của anh không cổ hủ như vậy đâu."
"Rein, em đúng là cô gái mà mẹ anh thích, tư tưởng phong kiến hệt như bà ấy vậy. Anh nói cho em biết, dù sau này chúng ta có kết hôn, anh cũng vẫn sẽ chơi bời bên ngoài. Em tất nhiên cũng có thể chơi bời bên ngoài, anh không quan tâm, em cũng đừng hòng quản anh."
"Là bạn gái của anh, em phải có tư tưởng này, nếu không, đừng mong gả vào nhà anh. Mẹ anh có thích em cũng vô ích."
Nói xong, Bright mất kiên nhẫn cúp máy.
Năm phút sau, anh ta gửi số của Shade cho tôi, còn kèm thêm một câu:
[Dù sao tiền của anh cũng có việc dùng, không thể cho em mượn.]
Tôi thử gọi lại, nhưng đã bị anh ta chặn số rồi.
Nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại kia, lòng tôi trĩu nặng.
Số đuôi điện thoại của Shade là 2003.
Thật trùng hợp, sinh nhật tôi cũng là 2003.
Sáng sớm hôm sau.
Bác sĩ điều trị chính của bố tôi gọi điện năm, sáu lần.
Ông ấy nói bệnh tình của bố tôi đã trở nặng, chuyện phẫu thuật không thể trì hoãn thêm được nữa.
Nhưng bây giờ tôi thật sự không còn một xu dính túi.
Người thân, bạn bè đều tránh né tôi, Bright cũng không nghe máy.
Tôi nắm chặt tay, một lần nữa mở tin nhắn có số điện thoại mà Bright đã gửi.
Do dự năm phút, tôi bấm gọi.
Ngoài dự đoán, điện thoại vừa đổ chuông một giây đã được bắt máy.
Tôi căng thẳng nắm chặt vạt áo, cố kiềm chế giọng nói run rẩy:
"Shade, chào anh, tôi là bạn gái của Bright."
Không có ai trả lời.
Tôi nhìn màn hình, điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối.
Tôi liếm đôi môi khô nứt, áp điện thoại vào tai một lần nữa.
"Shade, tôi là Rein, không biết anh còn nhớ tôi không? Chúng ta là bạn cùng trường cấp ba."
Đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó vang lên một giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào:
"Nhớ, Rein, có chuyện gì?"
Anh ấy vẫn còn nhớ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng nghĩ đến chuyện vay tiền, tôi lại do dự:
"Tôi..."
Nhiều năm không gặp, hồi cấp ba cũng không thân lắm, bây giờ mở miệng vay tiền, hơi có vấn đề nhỉ.
Hơn nữa, hồi cấp ba, tôi nghe rất nhiều tin đồn về Shade, ngoài việc học giỏi, đẹp trai, phần lớn là về tính cách lạnh lùng, kiểu 'chảnh chó khó gần'.
Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự, Shade lại lên tiếng.
"Rein."
Giọng của anh ấy thật dễ nghe, làm tôi hơi mất tập trung.
"Tôi sắp vào họp rồi."
Đây là ý bảo tôi nói nhanh lên.
Tôi lập tức hiểu ý:
"Vậy để anh họp xong, tôi gọi lại cho anh, được không?"
Anh ấy chần chừ hai giây:
"Cuộc họp của tôi kéo dài đến chiều."
Tôi hơi khó xử:
"Vậy tối tôi gọi cho anh."
Anh ấy dừng lại một chút, chậm rãi nói:
"Tôi không thích nghe điện thoại buổi tối."
"Vậy mai tôi gọi cho anh."
"Mai cũng họp."
Tôi nghĩ một lúc, thử dò hỏi:
"Vậy... tôi đến đợi anh tan làm được không?"
"Được."
Lần này, anh ấy không chần chừ chút nào:
"Tôi sẽ cho người đón em."
Nói xong, không đợi tôi phản ứng, anh ấy đã dứt khoát cúp máy.
Nghe tiếng "tút tút" từ điện thoại, tôi cảm thấy có gì đó... hơi kỳ lạ.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để bị làm khó, nhưng không ngờ lại có thể gặp Shade một cách dễ dàng như vậy.
Thang máy lên thẳng tầng 30, cửa văn phòng mở ra một cách trơn tru.
Rõ ràng tôi không quen biết ai ở đây, nhưng dọc đường đi, ai nấy cũng đều rất hòa nhã, thân thiện.
Tôi căng thẳng nắm chặt quai túi, đứng ngay cửa mà không dám bước vào.
Chỉ đến khi người đàn ông sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên, tôi mới cứng ngắc cố nở ra một nụ cười:
"Shade, anh Shade."
Ấn tượng của tôi về Shade vẫn còn dừng lại ở thời trung học.
Áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, khuôn mặt yêu nghiệt đến mức khiến người ta phải ghen tị.
Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua.
Khuôn mặt ấy đã trưởng thành hơn, từ một chàng trai trở thành một người đàn ông, nhưng vẫn yêu nghiệt như ngày nào.
Tôi có chút ghen tị.
Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, bộ vest cao cấp được cắt may vừa vặn làm tôn lên vóc dáng cao lớn của anh.
Cúc tay áo nơi cổ tay được nới rộng, ống tay áo tùy tiện xắn lên đến khuỷu tay.
Không hiểu sao, nhìn anh, tôi lại nghĩ đến bốn chữ: "văn nhã bại hoại".
Shade bước đến trước mặt tôi.
Hình như anh vừa mới tắm xong, trên người còn thoang thoảng hương sữa tắm, nhàn nhạt, dễ chịu.
Tôi ngẩng đầu lên.
Anh đang cúi xuống nhìn tôi, ba giây mắt nhìn mắt, mặt đối mặt, trong ánh mắt anh thấp thoáng ý cười và những tia sáng vụn vặt.
"Gọi tôi là Shade được rồi."
Trông anh ta có vẻ rất thân thiện.
Tôi đột nhiên không còn cảm thấy gò bó nữa, mỉm cười nói:
"Shade, đã lâu không gặp."
Shade khẽ "ừm" một tiếng, liếc mắt nhìn ra sau lưng tôi, rồi len lén bước sát về phía tôi thêm một bước:
"Bright không đi cùng em sao?"
Tôi gượng cười:
"Anh ấy bận việc nên không đến được."
Shade nhướng mày, không nói gì.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần.
Sau một thoáng im lặng, anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp, như thể ngay bên tai tôi.
"Để bạn gái phải chạy vạy một mình, làm bạn trai như vậy, Bright không đủ tư cách lắm nhỉ...?"
Tôi sững lại, định ngẩng đầu lên tìm cách chống chế, nhưng vừa ngước mắt lên đã chạm ngay vào đôi mắt tím sâu thẳm của Shade.
Anh đang nhìn tôi, trực giác mách bảo tôi rằng, từ nãy đến giờ anh ta vẫn luôn nhìn tôi.
Tôi đột nhiên có chút căng thẳng, vội vàng quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ:
"À, anh ấy... anh ấy rất bận..."
"Ừm, vậy sao."
Shade thu lại ánh mắt, thở dài một tiếng, dường như vô tình nói:
"Có lẽ là do cách dạy dỗ trong gia đình tôi khác, dù sao tôi cũng không thể để bạn gái chịu khổ một mình như vậy được."
Tôi bối rối bặm môi, im lặng không nói gì.
Nhưng trong đầu lại không thể ngăn được những hồi ức ùa về.
Từ khi quen Bright đến nay, dường như lúc nào anh cũng rất bận.
Dù tôi ốm hay gia đình có chuyện, tất cả đều là một mình tôi gánh vác.
Trong vài giây tôi lặng thinh nhớ lại chuyện cũ, Shade vẫn không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi.
Tôi không kìm được liếc nhìn anh một cái.
Từ lúc tôi vào đây, Shade vẫn luôn nhắc đến Bright, chắc là anh nhớ Bright chăng?
Nghĩ vậy, tôi nói "vậy tôi lấy điện thoại gọi Bright qua nhé?"
Shade: "..."
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng dường như anh hơi khựng lại.
Anh không lên tiếng, tôi lại hỏi lần nữa:
"Tôi gọi Bright đến nhé?"
Shade đột nhiên bật cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, giọng điệu cũng như đang nghiến răng nghiến lợi:
"Không cần, ngồi xuống trước đi."
Gương mặt của anh thực sự quá hoàn hảo, ngay cả khi nở nụ cười từ thiện, cũng có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Nhưng rõ ràng, tâm trạng của anh không còn tốt như lúc đầu nữa.
Cứ nhắc đến Bright mãi, tôi thực sự gọi Bright đến, anh lại tỏ vẻ không vui.
Tên đàn ông kỳ quái này.
Tôi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Shade.
Trên khay trước mặt là bánh xoài, món ăn tôi thích nhất, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để nhìn đến.
Bởi vì trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến việc mở miệng mượn tiền như thế nào, căng thẳng đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Còn Shade thì ngồi bên cạnh tôi, hai chân vắt chéo, lười biếng dựa vào chiếc gối sau lưng, kiên nhẫn chờ tôi lên tiếng.
Tôi lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi:
"Shade, xin lỗi, mặc dù rất đường đột, nhưng... anh có thể cho tôi mượn..."
"Có thể."
Tôi mới chỉ nói được một câu đã bị cắt ngang.
Anh bình thản như thể chỉ đang nói về thời tiết, không nói hai lời, lập tức rút mấy tấm thẻ ra nhét vào tay tôi.
Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Anh vẫn luôn quan sát tôi, thấy tôi không có phản ứng, dứt khoát đặt luôn cả ví tiền vào tay tôi, rồi đứng dậy.
"Em ngồi đây đợi chút, tôi còn nữa."
Sau đó, tôi trơ mắt nhìn anh ta lấy ra một tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần mà không hề do dự.
Tôi choáng váng, vội vàng đặt mấy tấm thẻ trong tay xuống, chỉ giữ lại một tấm:
"Đủ rồi, đủ rồi, không cần nhiều như vậy đâu. Shade, cảm ơn anh. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi theo lãi suất ngân hàng."
Ngừng một chút, tôi khách sáo bổ sung thêm:
"Tôi sẽ trả sớm nhất có thể, thực sự rất biết ơn anh, cảm ơn nhiều lắm."
Nghe xong, biểu cảm trên mặt Shade cứng lại.
Anh không nói gì, chỉ khẽ rũ mi mắt xuống.
Tôi không biết anh bị cái gì, đành cố gắng nói những lời khách sáo dễ nghe.
"Để hôm nào tôi và Bright mời anh ăn cơm."
Anh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, ánh nhìn sắc bén, nhưng giọng điệu lại rất rộng lượng:
"Không cần khách sáo vậy đâu."
Tôi thở phào, định đứng dậy cáo từ, nhưng đúng lúc này, anh bất chợt lên tiếng:
"Bây giờ Bright làm ăn tốt thật đấy, tiện tay mua túi LV cho nữ minh tinh mà không cần nghĩ, tôi đâu dám làm phiền cậu ta..."
Tôi bỗng cứng đờ, theo bản năng ngước mắt lên:
"Anh... anh vừa nói gì cơ?"
Dường như Shade nhận ra mình lỡ lời, khẽ nghiêng đầu, cố gắng che giấu sự bối rối trong đáy mắt, mím chặt môi:
"Không... không có gì đâu, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện Bright mua túi hàng hiệu bản giới hạn cho nữ minh tinh, chắc chắn là em nghe nhầm rồi."
Tôi nuốt nước bọt:
"Bright... mua túi hàng hiệu bản giới hạn cho nữ minh tinh?"
Shade làm ra vẻ bị tôi nói trúng tim đen, nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt:
"Sao... sao em lại biết chuyện này?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, siết chặt nắm tay, tức giận hỏi:
"Khi nào?"
Ánh mắt Shade chợt chuyển sang vẻ lo lắng, nhìn tôi rồi lại cúi đầu, khó xử lắc đầu.
"Rein, cô đừng làm khó tôi, tôi không thể bán đứng Bright được đâu... Tôi thật sự không biết hôm qua cậu ta mua một chiếc LV hàng giới hạn cho một nữ minh tinh..."
Nói đến đây, anh liếc nhìn gương mặt ngày càng tái xanh của tôi, khóe môi khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra, sau đó làm ra vẻ đau lòng mà than thở:
"Trời ạ, tôi lại lỡ miệng rồi, thật sự không cố ý đâu, sao lại bất cẩn thế này chứ..."
"Em đừng vì câu nói này của tôi mà tức giận với Bright nhé. Tôi có một người bạn cũng gặp chuyện tương tự, hình như cô ấy đã chia tay luôn rồi..."
"Ài, tôi nói vậy không có ý gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều nhé. Dù sao tôi cũng sẽ không làm mấy chuyện như thế, vì tôi là người cực kỳ coi trọng... 'đạo đức đàn ông'."
Tôi thất thần bước ra khỏi công ty của Shade.
Nhưng khi chạm tay vào chiếc thẻ ngân hàng trong túi, tôi lập tức tỉnh táo trở lại, việc đầu tiên là đến bệnh viện đóng viện phí cho bố.
Nhân lúc bố đang ngủ, tôi ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, chìm trong suy nghĩ.
Những lời Shade nói cứ văng vẳng bên tai tôi.
Bright nói rằng anh ta có việc cần dùng đến tiền.
Vậy, cái gọi là "việc cần dùng" đó chính là mua túi hàng hiệu cho nữ minh tinh sao?
Tôi nhắm mắt lại, soạn một tin nhắn gửi cho Bright.
[Bright, em có chuyện muốn hỏi anh.]
Tin nhắn còn chưa kịp soạn xong, đột nhiên điện thoại rung mạnh hai lần.
Tin nhắn của Shade nhảy ra.
Ngay giây tiếp theo, tôi thấy vài đoạn video được gửi đến.
Tôi nhấn vào xem.
Trong video, Bright đang uống say bí tỉ trong quán bar, trong lòng còn ôm một cô gái xinh đẹp.
Tôi nhận ra cô gái này, là đàn em khóa dưới của Bright, Fine.
Bright được dỗ dành vui vẻ, tiện tay rút một xấp tiền dày trong túi, vung lên không trung, sau đó nằm ngả người ra ghế sofa, mắt đờ đẫn.
Tất cả những người có mặt trong đó đều thân thiết gọi anh ta là "Bright công tử".
Tôi dán mắt vào màn hình ba phút, xoa nhẹ hốc mắt cay xè, rồi lướt xuống xem tiếp.
Shade: [Bright, cậu làm thế này có xứng với Rein không?]
Shade: [Nam đức là món hồi môn tốt nhất của đàn ông chúng ta, vậy mà cậu lại vứt bỏ nó. Tôi khinh thường cậu.]
Shade: [Tại sao cậu không thể giống tôi, tuân thủ nam đức? Cậu thật quá đáng.]
Ngón tay tôi khựng lại trên màn hình.
Shade... hình như gửi nhầm người rồi.
Lúc tôi còn do dự không biết có nên nhắc nhở một chút hay không thì tin nhắn liên tục nhảy lên.
[Tôi gửi nhầm người rồi, Rein, cô đừng xem mấy video đó, nhất định đừng xem.]
[Cô đã xem video chưa? Tôi bất cẩn quá, cô thực sự chưa xem đấy chứ?]
[Rein, sao cô không trả lời? Cô giận rồi à? Cô định chia tay với Bright sao?]
Dù sao Shade cũng vừa mới cho tôi mượn tiền, tôi không thể để anh khó xử được, nên khách sáo đáp lại:
[Anh yên tâm, tôi không xem.]
Shade đột nhiên im bặt.
Khi tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, bố tôi đột nhiên tỉnh giấc, hoảng hốt gọi tên tôi.
Tôi vội bỏ điện thoại xuống, đi đến bên giường: "Bố, bố sao thế?"
Bố nắm chặt tay tôi, căng thẳng nói: "Rein, mấy hôm nay bố không thấy Bright đến thăm con. Hai đứa chia tay rồi sao? Là bố đã làm liên lụy đến con đúng không? Đều tại bố cả..."
Tôi mỉm cười, lắc đầu: "Con và Bright vẫn tốt mà, bố đừng nghĩ linh tinh. Anh ấy còn nói hai ngày nữa rảnh sẽ đến thăm bố đấy."
Rõ ràng bố tôi không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nằm xuống, trong ánh mắt đầy lo lắng.
Không muốn để bố suy nghĩ lung tung, tôi cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định đi ra ngoài gọi Bright đến giúp.
Vừa đi, tôi vừa gọi điện cho Bright.
Gọi liên tục mấy cuộc nhưng không ai bắt máy.
Tôi dần cảm thấy bực bội, không để ý mà va phải một người đang đi ngược chiều.
Điện thoại rơi khỏi tay, màn hình lập tức nứt ra.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Shade.
"Ha, Shade? Sao anh lại ở đây?"
Shade khẽ mím môi, nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt không chút thay đổi: "Đi dạo."
Tôi không hiểu: "Đi dạo? Anh đi dạo ở ?"
Biểu cảm trên mặt Shade thoáng dừng lại, sau đó lặng lẽ chuyển chủ đề: "Vừa gọi cho Bright à?"
Nghe anh ta hỏi vậy, tôi mới nhớ ra, gật đầu: "Phải, tôi muốn nhờ anh ấy đến thăm bố tôi, nhưng gọi mãi không được. Anh có biết anh ấy đang ở đâu không?"
Ánh mắt Shade lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu, rất chân thành nói: "Tôi không biết, nhưng mà... cậu ta không báo cho cô biết sao?"
Tôi sững sờ: "Báo cho tôi biết?"
Shade chớp mắt, ánh nhìn trong veo, nghiêng đầu nhìn tôi đầy khó hiểu: "Theo tôi thấy, nếu một người bạn trai đủ tiêu chuẩn, điều cơ bản nhất chính là phải luôn báo cáo hành trình với bạn gái, để cô ấy yên tâm mà, đúng không?"
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Shade tỏ ra vô cùng kinh ngạc, khẽ nhíu mày, chân thành hỏi: "Bright... không làm vậy sao?"
Thấy tôi vẫn im lặng, anh cau mày, đầy chính nghĩa mà bất bình thay tôi.
"Vậy Bright là kiểu bạn trai gì chứ? Thật sự quá tệ rồi, chuyện gì cũng để bạn gái tự lo, không nghe điện thoại, mập mờ với người khác, không báo cáo hành trình... Cậu ta đối xử với cô như vậy thật quá đáng!"
Tôi vẫn im lặng, nhưng trong lòng vẫn bị những lời của Shade tác động.
Anh ta nói đúng.
Bây giờ Bright thực sự không còn là một người bạn trai tốt nữa.
Tôi và anh ấy bên nhau bốn năm, không biết anh bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Bóng dáng của Bright... người từng yêu thương tôi giờ đã dần mờ nhạt.
Thậm chí tôi bắt đầu hoài nghi, liệu một Bright tốt như vậy có thực sự tồn tại không?
Nhưng rõ ràng là có.
Anh từng rất tốt với tôi mà.
Shade nhìn tôi, hơi nheo mắt lại, rồi lại lên tiếng.
"Tôi có một người bạn..."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Shade cũng nhìn tôi: "Cô ấy cũng có trải nghiệm tương tự, nghe nói cô ấy quyết đoán chia tay ngay từ lần đầu tiên, dù sao thì đau ngắn còn hơn đau dài, đúng không?"
Anh ấy ngập ngừng, liếc nhìn phản ứng của tôi, rồi vội vàng cúi đầu, giọng trầm xuống đầy tự trách, cẩn thận nói:
"Không cẩn thận nói nhiều lời thật lòng thế này, chắc chắn làm em thấy phiền rồi nhỉ, em nghĩ tôi rất ồn ào đúng không..."
Tôi vội lắc đầu, mỉm cười cảm kích với anh ấy: "Không đâu, không đâu, tôi biết anh muốn giúp tôi mà."
Shade cười, như một chú mèo được vuốt ve, nụ cười trông xinh đẹp vô cùng.
"Em hiểu là tốt rồi, tất nhiên là tôi sẽ không hại em, tôi chỉ hại Bri..."
Anh ấy dừng lại một chút, ho nhẹ, rồi lại cười đầy ẩn ý:
"Dù sao, chúng ta cũng là bạn bè, đúng không? Vậy thì, Rein, tôi có thể trở thành người bạn thân nhất của em không?"
Tôi sững người, do dự đáp: "Bạn thân nhất? Hình như không ổn lắm đâu..."
"Không ổn sao?"
Shade nở nụ cười thản nhiên, nhưng vành mắt lại hơi đỏ, giọng nói cũng run run:
"Không sao cả, không sao cả, có quan hệ hay không cũng đâu quan trọng, tôi không sao thật mà, thật sự không sao, thật sự, thật sự không sao cả..."
Anh ấy trông có vẻ rất buồn, rất thất vọng.
Tự nhiên tôi cảm thấy có chút không đành lòng, mím môi, rồi lại nói: "Cũng không hẳn là không thể, dù sao tôi cũng chẳng có nhiều bạn bè lắm."
Shade lập tức ngẩng đầu lên, bộ dạng thất vọng ban nãy lập tức biến mất, ánh mắt tràn đầy mong chờ và vui mừng, như thể vừa nhận được tin vui lớn nhất trên đời, giây sau có thể òa khóc vì hạnh phúc vậy.
"Thật sao? Tôi thật sự có vinh hạnh trở thành người bạn thân nhất của em sao? Rein, tôi thật sự vui lắm, em không biết tôi vui thế nào đâu..."
Chưa có ai vì được trở thành bạn bè với tôi mà vui vẻ đến vậy.
Chưa từng có ai cả.
Shade là người đầu tiên.
"Tôi nghe nói, mọi người thường đặt bạn thân nhất làm người liên hệ khẩn cấp, vậy thì, Rein, tôi cũng có tư cách đó đúng không?"
Anh ấy vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi.
Tôi đơ người.
Tôi nghĩ, nếu sau lưng anh ấy có một cái đuôi, chắc chắn nó sẽ vẫy vẫy lên trời cho mà xem.
Ừm, có khi còn quạt cho tôi trúng gió mất.
Nhìn nhau ba phút, tôi thua cuộc.
Tôi bất đắc dĩ phải đặt anh ấy làm liên hệ khẩn cấp, nghĩ bụng lát nữa sẽ lén lút xóa đi.
Shade nhìn từng động tác của tôi, nhướn mày, nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Nhưng khi thấy Bright cũng là liên hệ khẩn cấp của tôi, nụ cười nơi khóe môi anh ấy khựng lại một chút, ánh mắt lóe lên tia khó đoán.
"Rein, điện thoại em bị hỏng à? Thật là xui xẻo, ngày mai tôi mang cho em cái mới."
Tôi xua tay từ chối: "Không sao, vẫn còn dùng tạm được."
"Không vấn đề gì đâu, tôi có nhiều điện thoại dự phòng lắm, cho em một cái cũng chẳng sao, lát nữa tôi giúp em chuyển dữ liệu, em đừng có gánh nặng tâm lý, chúng ta là bạn thân mà, bạn thân nhất."
Shade cười đầy ẩn ý, cố ý nhấn mạnh bốn chữ "bạn thân nhất".
Nói đến mức này, tôi cũng không tiện từ chối nữa, chỉ nhẹ gật đầu: "Được, cảm ơn anh."
Đứng ngoài hành lang một lúc, Shade lại chủ động đề nghị vào thăm bố tôi.
Tôi gật đầu, nhân lúc anh ấy vào trò chuyện với bố tôi, tôi gửi tin nhắn cho Bright.
[Bright, chúng ta chia tay đi.]
Rất lâu sau Bright mới trả lời.
[Chia tay? Rein, ha, em rời xa tôi được sao? Ngoài tôi ra còn ai cần em nữa? Tôi cá là ba ngày sau em sẽ khóc lóc cầu xin tôi quay lại cho mà xem.]
Tôi không nhắn lại nữa, Shade nói rất đúng, đau ngắn còn hơn đau dài.
Ngẩng đầu nhìn vào phòng bệnh, bầu không khí trong đó thật vui vẻ.
Bất kể bố tôi nói gì, Shade cũng nghiêm túc lắng nghe, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Gọt táo, kể chuyện cười...
Nhìn còn hiếu thuận hơn cả người con gái ruột là tôi đây, khiến bố tôi cười tít mắt.
Vừa rồi bố bị ảnh hưởng tâm trạng bởi Bright, nhưng có vẻ nhờ Shade mà tâm trạng đã khá lên nhiều.
Tôi thở dài, trong lòng lại càng cảm kích Shade hơn.
Shade ở lại đến khi bố tôi ngủ mới bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi ngại ngùng đi theo sau anh ấy: "Shade, cảm ơn anh, để tôi mời anh ăn cơm nhé."
Ánh mắt Shade có chút mệt mỏi, anh ấy khẽ cười, lắc đầu, dịu dàng nói:
"Hai chúng ta đi ăn ngoài, Bright hiểu lầm thì sao, cho nên..."
Tôi vừa định nói về chuyện mình đã chia tay Bright, thì anh ấy đã lên tiếng trước.
"Cho nên chúng ta đến nhà em ăn đi."
Tôi: "?"
Cái này hợp lý không? Hợp lý không? Hợp lý không? Anh ấy nói thế hợp lý không?
Shade thấy rất hợp lý, vẻ mặt bình thản, ánh mắt kiên định như thể sắp tuyên thệ gia nhập Đảng vậy:
"Tay nghề nấu ăn của tôi thật sự không tệ, chỉ vậy thôi, tôi tuyệt đối không có ý gì khác, thật đó, em xem đi, tôi giống người có ý đồ xấu sao?"
Tôi nghi ngờ nhìn gương mặt anh ấy.
Anh ấy trông ngay thẳng chính trực, không giống đang diễn.
Có lẽ anh ấy thật sự chỉ muốn khoe tài nấu ăn của mình mà thôi.
"Nhưng tôi cũng biết."Shade đổi chủ đề. "Bright nấu ăn cũng rất giỏi, nên tôi không biết liệu món tôi nấu có so được với cậu ta không..."
Tôi sững sờ.
Hóa ra Bright cũng biết nấu ăn à?
Nhưng tôi chưa từng được ăn.
Shade liếc nhìn tôi, lập tức tỏ vẻ rất kinh ngạc, che miệng nói:
"Không thể nào, không thể nào, Bright chưa từng nấu cơm cho em sao? Trời ơi, sao cậu ta có thể..."
Tôi mỉm cười không để tâm: "Không sao cả."
Nụ cười trên mặt Shade đột nhiên đông cứng, môi mím chặt, khẽ nghiến răng.
Tôi thở phào, tiếp tục nói: "Dù sao, tôi cũng đã nói chia tay với anh ta rồi."
Shade sững người tròn một phút, giọng cao hẳn tám tông: "Chia tay rồi? Chuyện tốt thế này sao? Oh yeah!"
Tôi không nghe rõ câu sau của anh ấy: "Anh nói gì cơ?"
"Khụ khụ, không có gì."
Shade hoàn hồn, nắm tay che miệng, thở dài đầy bi thương, nhưng khóe môi lại đang nhếch lên đầy vui sướng.
"Tôi nói, tôi nói tin này thật sự quá buồn."
Anh ấy nói mình buồn.
Nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy sắp không nhịn cười được nữa rồi.
Một tuần sau khi chia tay với Bright.
Tôi thu dọn hết đồ đạc của anh ta trong nhà mình, định vứt bỏ hết.
Dọn được một nửa, Shade đến đón tôi đi bệnh viện.
Dạo này anh ấy rất thích đến thăm bố tôi.
Tôi không muốn làm phiền anh ấy.
Nhưng mỗi lần tôi nói lời từ chối, anh ấy lại cúi mắt xuống, giả vờ như không nghe thấy.
Shade bước vào, nhìn đống đồ tôi bày ra khắp bàn, ánh mắt lướt qua bức ảnh chung của tôi và Bright, bỗng nhiên dừng lại, hai tay đút túi quần, tựa người vào khung cửa, trầm tư suy nghĩ.
Hôm nay anh ấy ăn mặc rất đẹp, khoác một chiếc áo dạ màu xám chất liệu cao cấp, bên trong là áo len cổ lọ màu đen.
Vai rộng, eo thon, đôi chân dài, gương mặt yêu nghiệt, chỉ cần đứng đó cũng đủ để nghiền nát các ngôi sao nam trên truyền hình.
Tôi không nhịn được mà liếc nhìn anh ấy vài lần, nhường chỗ trên ghế sô-pha:
"Anh ngồi đợi một lát nhé, tôi đi rót nước cho anh."
Anh ấy không nói gì, dường như vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
Vài giây sau, anh ấy chậm rãi bước đến, cúi xuống nhặt sợi dây chuyền mà Bright từng tặng tôi, thở dài, dùng giọng điệu đầy cảm thông:
"Giữ lại đồ của Bright, em nhìn vào cũng chỉ thêm đau lòng thôi."
Nói xong, anh ấy tiện tay ném vào thùng rác, còn chu đáo đậy nắp lại.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Shade quay sang nhìn tôi.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, rồi anh ấy bước đến, ngồi xổm trước mặt tôi, chậm rãi ngẩng đầu lên:
"Rein, giữ lại những thứ của cậu ta chỉ khiến em thêm đau lòng. Chúng ta là bạn tốt mà, tôi thấy em đau lòng thì tim tôi cũng tan nát mất."
"Em đừng trách tôi vì đã vứt chúng đi, tôi chỉ là..."
Anh ấy không nói hết câu, như thể đau lòng đến mức không thể nói tiếp.
Đôi mắt hoe đỏ, hàng mi rủ xuống, bờ vai khẽ run lên như đang kiềm chế điều gì đó.
Nhìn bộ dạng này của anh ấy, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác xúc động, vội nói:
"Vứt thì vứt thôi, thực ra dù anh không vứt, tôi cũng định vứt rồi. Tôi muốn ném hết tất cả những thứ Bright đã từng chạm vào."
Nỗi buồn trên mặt Shade lập tức biến mất, anh ấy ngước lên ngay tức khắc:
"Được thôi."
Tôi sững người:
"... Cái gì mà được thôi?"
Năm phút sau.
Shade gọi điện cho một nhóm người đến.
Họ mặc đồng phục, bước vào nhà tôi một cách có tổ chức.
Sau đó...
Nồi, bát, đũa, dép, chăn, đệm, máy giặt, sào phơi đồ...
Nửa tiếng sau.
Dưới sự chỉ huy của Shade...
Căn hộ cao cấp của tôi gần như biến thành một căn hộ thô.
Nếu không phải vì bất tiện, tôi nghĩ có khi gạch lát sàn cũng sẽ bị bóc ra luôn.
Tôi nhìn Shade bên cạnh:
"Thùng rác dưới lầu chắc sắp tràn rồi đấy."
Ý tôi là đừng vứt thêm nữa.
Anh ấy gật đầu, dịu dàng nói:
"Được, tôi sẽ bảo họ mang thêm một cái thùng lớn đến."
Tôi: "..."
Đột nhiên, tôi cảm thấy Shade mới giống người vừa chia tay với Bright.
Shade rất chu đáo, sau khi vứt đồ xong, anh ấy còn gọi người mang nội thất mới đến.
Tôi thấp thỏm nhìn những món đồ nội thất giá trị không hề nhỏ, cẩn thận hỏi:
"Có thể ghi nợ trước không?"
Shade bật cười, liếc nhìn tôi một cái:
"Đây là quà tôi tặng em."
"Quà?"
Anh ấy đứng sau tôi, ánh mắt dừng lại trên người tôi.
Do dự một lúc, anh ấy nâng tay lên mấy lần, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm vào đuôi tóc tôi, như một chú mèo con vừa ăn vụng được miếng thịt béo bở, không kìm được mà cười rất tươi.
"Ừm, quà tặng, chúc mừng em đã rời xa một người đàn ông tồi, cũng... cũng chúc mừng chính tôi."
Anh ấy càng nói càng nhỏ, như đang lẩm bẩm một mình.
Tôi lắc đầu:
"Không được, quà này quá đắt rồi."
"Đắt? Sao lại đắt?" Shade thu lại nụ cười, nhíu mày không hiểu, "Chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao? Quà tặng em đương nhiên phải là thứ tốt nhất, đắt nhất."
Lời vừa dứt, tim tôi như bị ai đó đập mạnh một nhịp.
Sau vài giây im lặng, tôi vẫn kiên quyết từ chối.
"Không... không được đâu, Shade, tôi đã nợ anh quá nhiều rồi. Tôi sẽ lập tức trả lại những thứ này."
Shade cúi người, nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Anh ấy cũng đang nhìn tôi, đôi mắt lại đỏ ửng lên, trong đáy mắt tràn ngập hơi nước, trông như sắp khóc, ánh mắt đầy ai oán.
"Ri... Rein, có phải em... không xem tôi là bạn thân nhất không?"
Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận:
"Tất nhiên không phải rồi."
Shade đưa tay quệt khóe mắt, giọng nói run run:
"Vậy tại sao em lại không tiêu tiền của tôi? Chúng ta đã là bạn thân nhất rồi, thì cái gì của tôi cũng là của em. Tại sao em lại nói là nợ tôi chứ? Rõ ràng mọi thứ của tôi đều là của em mà..."
Anh chất vấn một cách đầy lý lẽ.
Tôi bỗng dưng cảm thấy có lỗi một cách khó hiểu.
"Nói nhiều thế, đói rồi phải không? Để tôi đi lấy nước cho anh, tiện thể rửa bát luôn..."
Shade cứng rắn nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, nhất quyết bắt tôi phải trả lời câu hỏi.
"Rein, em cứ yên tâm, đàng hoàng tiêu tiền của tôi, được không?"
Ánh mắt tôi lướt qua hàng mi hơi cong của anh ấy, chóp mũi đỏ hồng, đôi môi mím nhẹ, làn da mịn màng...
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh một loại trái cây.
... Một quả vải đã được bóc vỏ.
Ừm, chắc là ăn vào sẽ rất ngon.
Muốn cắn một miếng.
Tôi bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, vô thức giãy giụa, làm nước trong cốc bắn ra không ít.
Shade không né tránh, để mặc nước thấm ướt ngực.
Tôi áy náy nói: "Xin... xin lỗi."
Anh ấy buông tay tôi ra: "Không sao, vừa nãy chuyển đồ cũng toát hết mồ hôi, tôi muốn đi tắm, được không?"
Tôi gật đầu, cứng đờ quay người chỉ về phía phòng tắm: "Được, anh cứ đi tắm đi, tôi giúp anh sấy khô quần áo."
Phía sau im lặng một lúc, sau đó là những âm thanh loạt soạt.
Đợi mãi không thấy anh ấy nói gì, tôi tò mò quay đầu lại xem.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xong tôi giật mình hoảng hốt.
Shade cởi trần, chiếc dây chuyền trên cổ rũ xuống trước xương quai xanh tinh tế, phía dưới là cơ bụng tám múi cùng vòng eo thon gọn.
Theo từng nhịp thở, cơ bụng của anh ấy như đang chuyển động.
Có vẻ anh ấy còn chưa nhận ra mình đã bị tôi nhìn thấy hết, vẫn đang cúi đầu xem điện thoại.
Tư thế này thật sự rất cám dỗ.
Trước cảnh sắc trước mặt, tôi bỗng cảm thấy nghẹt thở, đứng hình mất vài giây.
Mãi cho đến khi Shade bật ra một tiếng cười trầm thấp...
Tôi mới chợt nhận ra... anh ấy đã phát hiện ra tôi đang nhìn mình.
Mặt tôi nóng bừng, nhưng anh ấy lại chẳng hề để tâm, chậm rãi bước tới, cúi xuống thì thầm bên tai tôi.
"Nhìn thấy có hài lòng không?"
Tôi bừng tỉnh, hét lên một tiếng, một tay che mắt, một tay đẩy anh ấy ra:
"Sh, Shade! Sao anh lại cởi đồ? Tránh ra! Tránh ra!"
"Không cởi quần áo thì làm sao tắm được? Em đã nhìn hết rồi, lại còn kêu tôi tránh ra, thật vô tình quá đấy, Rein."
Shade nhướng mày cười, thuận thế nắm lấy bàn tay đang đặt trước ngực anh ấy của tôi.
Ngón tay tôi vô tình chạm vào cơ bụng anh ấy, cả người lập tức cứng đờ.
Đôi mắt Shade dần trầm xuống, khóe môi vẫn vương nụ cười thoáng qua, giọng điệu chậm rãi, nhưng lại tràn đầy tính xâm lược.
"Bright cũng như thế à?"
"Bright cũng để em nhìn sao?"
"Cậu ta có đẹp như tôi không?"
"Là cậu ta đẹp hơn, hay tôi đẹp hơn?"
Cổ họng tôi khô khốc, căng thẳng đến mức không nói nên lời, chỉ có thể liên tục nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác này, nhưng hoàn toàn vô ích.
"Đừng, tôi..."
Không khí nóng lên, một sự ám muội không bình thường bao trùm xung quanh chúng tôi.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng "tít tít".
Kèm theo đó là một âm thanh trong trẻo: "Đã mở khóa."
Tôi chợt tỉnh táo lại, vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên, lộn xộn giúp Shade mặc vào, nhưng không cẩn thận làm xước người anh ấy.
Phía trên đầu truyền đến tiếng thở gấp gáp của một người đàn ông.
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt: "Có người tới! Có người tới!"
Shade che giấu sự thất vọng trong mắt, phối hợp giúp tôi mặc đồ: "Đừng hoảng."
Cửa chính mở ra, một người bước vào.
"Rein! Đã ba ngày rồi, em còn định vô lý gây sự đến bao giờ? Còn dám chặn liên lạc của tôi, em đúng là giỏi lắm!"
"Hừ, đừng tưởng tôi đến để làm hòa với em! Nếu không phải vì mẹ tôi, tôi sẽ không thèm đến đây, nên tốt nhất là em biết điều một chút, đừng làm tôi mất mặt!"
"Em... em và anh ta đang làm gì vậy?!"
Giọng nói quen thuộc này...
Tôi khựng lại, giật mình quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Bright đứng đó, loạng choạng suýt ngã, ánh mắt lạnh lẽo quét qua quần áo vứt bừa bộn dưới đất, sau đó trừng mắt nhìn chúng tôi, cả người run lên vì tức giận.
"Hai người! Hai người đang làm cái gì?!"
Tất cả đèn trong phòng khách đều được bật sáng.
Tôi im lặng ngồi giữa ghế sofa, hai người đàn ông một trái một phải vây quanh tôi.
Shade điềm tĩnh, Bright thì tức giận đến phát điên.
Bầu không khí như có thứ gì đó đang cháy, sau năm phút căng thẳng, Bright lên tiếng trước.
"Rein, tốt nhất em nên cho tôi một lời giải thích!"
Nghe vậy, Shade cười khẩy, giọng điệu đầy châm chọc:
"Giải thích? Cậu xứng đáng để nhận được lời giải thích sao?"
Bright gầm lên:
"Tôi đang nói chuyện với cô ấy! Rein! Trả lời tôi! Em ngoại tình sao?!"
Shade khoanh tay trước ngực, cằm hơi hất lên, tiếp tục chắn ngang lời anh ta:
"Anh bị mù à? Cô ấy ngoại tình khi nào chứ? Rõ ràng là tôi đang quyến rũ cô ấy mà."
Bright tức giận đến mức đứng phắt dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Shade:
"Ban đầu là anh tiếp cận tôi nói muốn làm bạn, chủ động đề nghị cho Rein vay tiền, để cô ấy liên hệ với anh, hết lần này đến lần khác! Tất cả là để cướp người yêu của tôi đúng không? Bạn bè cái quần què gì chứ? Tôi khinh! Anh không biết là không được động vào vợ bạn à?!"
Shade lạnh lùng liếc mắt nhìn ngón tay mà Bright đang chỉ vào mình.
Bright ngậm miệng, chậm rãi rút tay lại, sau đó cắn răng nói:
"Shade, anh thật bỉ ổi!"
Tôi bị tiếng gào của Bright làm đau đầu, không nhịn được nữa:
"Đủ rồi!"
Nghe thấy giọng tôi, Bright như bừng tỉnh, vội vàng nắm lấy tay phải của tôi để tìm kiếm câu trả lời.
"Rein, em nói đi! Giữa anh và anh ta, em chọn ai?"
Vẻ điềm tĩnh trên mặt Shade tan vỡ, trong mắt anh ấy thoáng hiện lên chút hoảng loạn.
Anh đứng dậy, nắm lấy tay trái của tôi:
"Bright, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình, đừng làm khó Rein."
"Anh không dám đúng không? Cũng đúng, dù sao chúng tôi cũng đã bên nhau nhiều năm như vậy."
Bright hừ lạnh một tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi.
"Rein, nếu em nói em chọn anh, anh sẽ cưới em. Vậy nên, em chọn đi."
Tôi nhẹ nhàng lướt mắt qua hai khuôn mặt có biểu cảm khác nhau, sau đó nhìn về phía Bright.
"Bright..."
Lời vừa dứt, Shade run lên.
Cả người anh như thể đột nhiên mất hết sức lực, lảo đảo lùi về sau vài bước, cúi thấp đầu, nhẹ cắn môi, ánh sáng trong mắt vụt tắt, đáy mắt lập tức ngập tràn hơi nước, như sắp khóc.
Rõ ràng là trông như thể bị tổn thương vô cùng, vậy mà lại bướng bỉnh không chịu chớp mắt, trông đáng thương hết sức.
Chỉ khiến tôi nhìn mà đau lòng.
Còn Bright, anh ta ngẩng cao cằm đầy đắc ý, nở một nụ cười khiêu khích.
Chỉ khiến tôi muốn tát cho hai bạt tai.
Tôi cố nhịn cơn kích động muốn đánh Bright, tiếp tục nói nốt lời còn dang dở:
"Anh đi đi, đừng đến nữa. Tôi không muốn gặp lại anh."
Shade ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên.
Còn Bright thì trông như không thể tin nổi.
"Rein, em, em có ý gì?"
Tôi dứt khoát:
"Ý trên mặt chữ. Chúng ta chia tay đi. Anh bẩn thỉu đến mức làm tôi ghê tởm, nhà tôi không hoan nghênh anh, mời anh ra ngoài."
Bright trợn trừng mắt, không cam lòng, nhìn tôi chằm chằm:
"Rein, có phải em giận anh vì hôm đó anh không nghe điện thoại không? Hôm đó anh thật sự bị mất điện thoại nên mới không nhận được cuộc gọi của em! Anh không cố ý! Anh bị người khác gài bẫy..."
Tôi không thèm để ý đến anh ta, khiến Bright sốt ruột.
"Sau đó anh đã gọi lại cho em, nhưng em đã chặn anh rồi! Chúng ta đều là nạn nhân mà!"
Tôi cau mày, định hỏi tôi chặn anh ta khi nào.
Shade bên cạnh ho nhẹ, chậm rãi lên tiếng:
"Giỏi ngụy biện thật..."
Shade nói rất có lý.
Tôi mặt không cảm xúc, mất kiên nhẫn cắt ngang lời Bright:
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh ngụy biện. Mau đi đi."
Bright trừng mắt nhìn Shade, dừng lại hai giây, đột nhiên như bừng tỉnh:
"Là anh đúng không?! Shade, chính anh gài bẫy tôi! Đối tác ăn tối với tôi hôm đó là bạn của anh! Anh ta đã lấy trộm điện thoại của tôi, khiến tôi bỏ lỡ cuộc gọi của Rein! Đồ cáo già! Đồ trà xanh! Anh đã gài bẫy tôi để cướp bạn gái tôi!"
Bright sải bước lao về phía Shade.
Shade lùi về sau vài bước, vô tội kéo lấy áo tôi, mặc kệ Bright đang đầy sát khí, đôi mắt long lanh nước nhìn tôi, trông như một chú cún con đáng thương.
"Rein, Rein, em nhìn đi, bạn trai cũ của em hung dữ quá, không giống anh chút nào. Anh chỉ biết thương em thôi... Không biết trước đây em đã sống khổ sở thế nào nữa..."
Bright lập tức khựng lại, thở hổn hển hồi lâu, rồi nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
"Shade! Đồ! Hồ! Ly! Tinh!"
Shade vô tội chớp mắt:
"Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Bright: "Anh!"
Tôi không chịu nổi nữa, chắn trước mặt Shade:
"Bright, đừng bắt nạt Shade nữa, mau đi đi."
Bright nhảy dựng lên:
"Tôi bắt nạt anh ta? Anh ta cao to vạm vỡ, còn biết karate, tôi bắt nạt anh ta thế nào được?! Rein! Tôi thấy em đúng là bị cái tên trà xanh này mê hoặc rồi đấy!"
Shade cúi đầu:
"Oa oa, Rein..."
Bright: "Đồ trà xanh! Oa cái gì mà oa! Tôi nói anh đó!"
Shade: "Oa oa."
Bright: "Đồ cáo già!"
Shade: "Oa oa."
Bright: "...Mẹ nó, hôm nay tao phải liều mạng với tên hồ ly tinh này!"
Cuối cùng, tôi cầm cây chổi quét Bright ra ngoài.
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc, phòng khách khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tôi vứt cây chổi xuống, nghiêm túc nhìn Shade: "Shade, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Hàng mi dài khẽ run lên, Shade ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn rõ sắc mặt tôi, anh lặng lẽ vươn tay móc vào ngón út của tôi, giọng điệu mang theo sự dỗ dành.
"Lúc nãy cứ tưởng em sẽ chọn cậu ta, tim anh đau quá, đau đến sắp chết rồi, em xoa giúp anh đi, xoa đi, được không? Rein, em tốt nhất mà, xoa đi."
Tôi mím môi, tùy tiện xoa xoa lên ngực anh ấy, muốn buông tay ngay lập tức.
Shade nắm chặt tay tôi không buông, tỏ vẻ ngoan ngoãn mà tiến lại gần một chút.
"Bên này, bên này cũng cần xoa."
Mặt tôi càng lúc càng nóng, trong đầu đầy vạch đen, tức giận hét lên: "Bên phải anh đâu có tim!"
Shade bĩu môi, không cam tâm tình nguyện mà dời ánh mắt đi, không thèm nhìn tôi nữa.
Tôi bất đắc dĩ, xoa đầu anh ấy: "Được rồi được rồi, xoa xoa xoa."
Shade hài lòng, cong mắt lên cười, thoải mái thở phào một hơi.
Tôi thu tay lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, nghiêm túc hỏi.
"Tôi hỏi anh, những gì Bright nói có bao nhiêu phần là thật? Có phải anh đã dùng điện thoại của tôi để chặn Bright không?"
Shade khựng lại, quay đầu nhìn tôi.
Ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ phủ nhận hoặc chuyển chủ đề, anh ấy lên tiếng, giọng nói nghiêm túc như chưa từng nghiêm túc.
"Đúng vậy."
Tôi ngẩn người một chút: "Anh, anh muốn làm gì?"
"Anh muốn cướp em."
"Anh đừng đùa."
"Không đùa đâu, anh thích em, cướp em, anh là nghiêm túc đấy."
Cả người tôi lạnh toát: "Anh điên rồi, lúc đó tôi còn chưa chia tay với Bright..."
Shade đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, giọng nói dịu dàng:
"Nhưng cậu ta đối xử với em không tốt, Rein, cậu ta không tốt với em đâu, anh không thể chịu được khi nhìn em bị đối xử như vậy, nên anh phải giành lấy em."
Giọng điệu anh ấy dịu dàng, quấn quýt, nhưng lại mang theo sự điên cuồng.
Tôi khẽ co người lại, muốn tránh né, nhưng bị anh ấy giữ chặt tay.
"Rein, anh không còn cách nào khác, anh thật sự... thích em quá nhiều rồi."
Anh ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng cọ lên mặt mình.
"Cho anh một cơ hội đi."
"Hãy quen với anh, làm quen với sự tồn tại của anh, sau này có chuyện gì thì nghĩ đến anh đầu tiên, được không? Rein, cầu xin em..."
"Anh không sợ phiền phức, anh chỉ sợ em không nhớ đến anh, anh muốn giải quyết tất cả phiền muộn và đau khổ của em, ngay cả trong mơ cũng muốn."
"Anh xin em đấy, cho anh cơ hội này đi..."
Tôi cứng đờ người, cảm nhận được có một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay tôi.
Shade đang khóc.
Vì có cơ hội đến gần tôi mà rơi nước mắt.
Sau một lúc im lặng, tôi không nhịn được mà hỏi: "Shade, anh thích tôi từ khi nào?"
Shade cúi xuống, nhân cơ hội chôn mặt vào hõm cổ tôi.
"Cao trung."
Tôi bị câu trả lời này làm cho kinh ngạc, hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ của anh ấy: "Cao, cao trung?"
"Ừm."
Shade nhớ lại, giọng nói trầm thấp.
"Lớp mười một, khi bà ngoại em bị bệnh, em dầm mưa cõng bà đi giữa đường bắt xe, rõ ràng bản thân em đã chật vật đến mức không thể chịu nổi, nhưng vẫn dịu dàng an ủi bà."
"Khi đó, anh đã nghĩ, em thật biết cách yêu thương người khác, nếu anh cũng được em yêu thì tốt biết bao."
"Sau đó, anh đi du học, mãi mới chờ được đến ngày về nước, vậy mà bên cạnh em đã có người khác, anh ghen tị đến phát điên."
"Nhưng rất nhanh, anh phát hiện ra cậu ta không đối xử tốt với em, anh vừa đau lòng lại vừa vui vẻ, đau lòng vì em không được trân trọng, vui vẻ vì anh có thể thừa cơ hội chen vào."
Shade ngẩng đầu, trán anh ấy lướt qua khóe môi tôi, đôi mắt trầm xuống, nâng mi mắt lên nhìn tôi.
"Rein."
Tôi nín thở.
Ngón tay thon dài của anh ấy bám lấy vai tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Anh không cần nhiều đâu, thử thích anh đi, chỉ thử thôi cũng được, được không?"
"Thử xem đi mà, Rein, anh cũng rất tốt mà..."
Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp của tôi và Shade.
Anh ấy bảo tôi thử thích anh ấy.
Anh ấy thật sự không đòi hỏi quá nhiều.
Thế nhưng, lời hỏi han chân thành và đầy kiềm chế này lại có sức hút chết người đối với tôi.
Trong mắt anh ấy, tôi như một báu vật vô giá.
Tay phải tôi giấu sau lưng, căng thẳng siết chặt một góc gối ôm trên ghế sofa.
Sau một hồi lâu.
Tôi cắn môi, khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, Shade nâng cằm tôi lên.
Tay anh ấy đang run rẩy, đôi mắt anh ấy dậy lên những cơn sóng dữ dội, nhưng chỉ khẽ cúi xuống, kiềm chế mà đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Ca phẫu thuật của bố tôi rất thành công.
Tuy nhiên, từ hôm đó, Bright dường như phát điên, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm bố tôi.
Vì chuyện phẫu thuật, tôi vẫn chưa kịp nói với bố về việc tôi và Bright đã chia tay.
Điều này lại tạo cơ hội cho Bright.
Ngày nào anh ta cũng làm như đại gia, chiếm lấy phòng bệnh, tự nhận là bạn trai tôi, còn nháy mắt khiêu khích Shade.
Shade siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Hôm đó, Bright lại đến, còn dẫn theo mẹ hắn ta.
Hai mẹ con kẻ tung người hứng.
Khi tôi mua hoa quả về, bọn họ đã bàn đến chuyện đính hôn vô cùng sôi nổi.
Tôi khựng bước, theo phản xạ nhìn về phía Shade đang đứng ngoài cửa chưa vào.
Shade nhìn tôi, mắt đỏ hoe, nhưng chỉ im lặng kéo khóe môi, nở một nụ cười đầy đau thương, như thể bị họ bắt nạt vậy.
Tim tôi như vỡ vụn.
Mẹ Bright bước tới, mỉm cười nắm lấy tay tôi:
"Rein về rồi, ngày mười tám tháng sau là ngày tốt, con và Bright cũng bên nhau nhiều năm rồi, nên chọn ngày đính hôn đi."
Bright nhân cơ hội muốn nắm tay tôi:
"Đúng vậy, nên đính hôn rồi, tốt nhất là chọn cả ngày cưới nữa, Rein, chúng ta kết hôn đi."
Tôi vừa nói vừa chỉ về phía Shade đang đứng ở cửa.
"Người đó chính là Shade, sau này tôi sẽ ở bên anh ấy."
Nói xong câu này, cả phòng bệnh im phăng phắc.
Bright nhắm mắt lại, che giấu sự không cam tâm và ghen tị trong đáy mắt, sau đó kéo mẹ anh ta rời đi thật nhanh.
Cửa phòng bệnh đóng sầm lại.
Bố tôi vẫn chưa kịp phản ứng, Shade cũng thế.
Lạ thật, chẳng phải anh ấy luôn ngấm ngầm mong tôi nói rõ mọi chuyện với bố tôi sao?
Chẳng phải anh ấy muốn tôi công khai danh phận của anh ấy trước mặt mọi người sao?
Còn lén lút mua nhẫn, khắc tên tôi, đeo vào ngón áp út của mình nữa.
Bạn của anh ấy còn nói rằng, anh ấy giống như một con cún nhỏ ngậm sợi dây, cố gắng dúi vào tay chủ nhân.
Nghĩ đến đây, tôi ngạc nhiên quay sang nhìn Shade.
Mắt anh ấy đỏ hoe, cúi đầu, bờ vai run rẩy nhẹ nhẹ.
Tôi lo lắng bước đến gần: "Shade? Anh... anh không khỏe à?"
Shade ngẩng đầu lên, ôm chầm lấy tôi, nước mắt lặng lẽ lăn xuống, ướt cả mặt tôi.
"Rein, anh vui lắm, em đối xử với anh thật tốt."
Tôi: "..."
Tôi bật cười, véo nhẹ tai anh ấy: "Shade, sao anh dễ dỗ dành vậy hả?"
Shade lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Ừm, vì người dỗ anh là em."
Ừm, vậy cũng được đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lần tiếp theo tôi thấy tin tức về Bright là trên bản tin.
Bố của Bright thất bại trong việc đầu tư chứng khoán, mất sạch cả gia tài.
Công việc kinh doanh của Bright cũng gặp khủng hoảng.
Tóm lại, anh ta không còn có thể tiêu tiền như nước được nữa.
Tôi nghi ngờ rằng những biến cố của nhà Bright có liên quan đến Shade.
Bởi vì lúc đó Bright còn la hét rằng nhất định sẽ đánh bại Shade, sau đó cướp tôi về.
Mặc dù Shade không lộ vẻ gì, nhưng trong mắt anh... sự lạnh lùng và sát khí gần như không thể che giấu nổi.
Tôi quay đầu, định hỏi Shade, nhưng lại phát hiện anh ấy vừa tắm xong, nửa thân trên trần trụi đi qua đi lại.
Đột nhiên tôi nhận ra anh ấy có một sở thích đặc biệt.
Ví dụ như:
Không thích mặc áo.
Suốt ngày để lộ thân hình hoàn mỹ với tám múi cơ bụng, cứ thế lượn lờ trước mặt tôi.
Anh ấy như thế này... thật sự rất khó để tôi có thể giữ ánh mắt trong sáng.
Thế nên, tôi nhíu mày nhìn anh ấy.
Anh ấy nhìn thấy tôi, ngay lập tức chớp mắt vô tội: "Rein, sao thế?"
Biểu cảm của anh ấy ngây thơ như một đóa hoa trắng nhỏ, còn tôi lại giống như một con sói háo sắc với đầy rẫy suy nghĩ đen tối trong đầu.
Tôi cắn răng, dời ánh mắt đi: "Không có gì."
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi: "Thật không? Nhưng mặt em đỏ quá."
"Em nóng."
Anh ấy lặng lẽ nắm lấy tay tôi: "Nhưng trông em chẳng có vẻ gì là đang nóng cả."
"Sao em lại không nóng?"
"Thật sao? Vậy để anh xem em nóng đến mức nào..."
Tôi tức giận, ngẩng đầu lên: "Anh đúng là... ưm..."
Nụ hôn của Shade phủ xuống, mạnh mẽ cuốn lấy tôi.
Tôi bị anh ấy đè lên ghế sofa, hôn đến mức đầu óc mơ màng, vô thức chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh ấy, không khỏi lầm bầm: "Shade, lần sau làm ơn mặc đồ tử tế giùm em!"
Shade dừng lại một chút, giọng khàn khàn mang theo ý cười: "Thật sự muốn anh mặc vào sao? Nhưng rõ ràng em rất thích nhìn mà..."
Tôi: "..."
Bên ngoài cửa sổ, những đóa hoa hồng đung đưa theo gió.
Đầu óc tôi rối bời, nhưng trong lòng lại hiện lên một suy nghĩ rõ ràng.
Được rồi, tôi thừa nhận, đúng là tôi rất thích nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro