Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 10 ép buộc


Ba ngày sau khi Tiểu Thanh rời khỏi nhà họ Cố, một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước cổng nhà Thẩm Tịch Lâm.

Thẩm Tịch Lâm đứng trước cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba mẹ Cố cùng Cố Thăng Hải bước xuống xe. Không ai cần mở lời giới thiệu, chị biết rõ họ đến vì chuyện gì.

Trong phòng khách nhỏ hẹp, sự đối lập giữa khí chất lạnh lùng của Thẩm Tịch Lâm và vẻ quyền uy của nhà họ Cố càng thêm rõ rệt.

Mẹ Cố nhấp ngụm trà, nhẹ giọng nhưng đầy áp lực:
"Thẩm tiểu thư, tôi biết cô là người có học thức, chắc cô cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa cô và Tiểu Thanh nhà chúng tôi."

Thẩm Tịch Lâm không trả lời, chỉ lặng lẽ đặt tách trà xuống bàn.

Ba Cố gằn giọng, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
"Cô Thẩm, tôi không quan tâm hai người từng có tình cảm gì. Nhưng Tiểu Thanh là con gái nhà họ Cố, nó không thể sống cuộc đời nghèo khổ, cũng không thể đánh đổi tương lai vì một mối quan hệ sai trái."

Sai trái.

Hai từ ấy như lưỡi dao cắt qua lòng bàn tay Thẩm Tịch Lâm.

"Vậy ý của bác là?"
Chị cười nhạt, giọng điềm tĩnh đến lạ.

"Cô buông tay đi."
Cố Thăng Hải lạnh lùng tiếp lời.
"Chúng tôi có thể chuyển cho cô một khoản tiền, coi như phí chia tay."

"Anh nghĩ tôi cần tiền sao?"
Thẩm Tịch Lâm cười nhẹ, ánh mắt mang theo chút châm chọc.

"Vậy cô cần gì?"
Cố Thăng Hải nhướn mày.
"Chỉ cần cô rời xa em gái tôi, điều kiện gì cũng có thể bàn."

Mẹ Cố khẽ thở dài:
"Thẩm tiểu thư, chúng tôi biết cô thương con bé. Nhưng tình thương đó, không thể cho Tiểu Thanh một cuộc sống đủ đầy. Nó là thiên kim nhà họ Cố, tương lai sẽ phải gả vào hào môn môn đăng hộ đối. Một cô giáo bình thường, làm sao lo nổi cho nó?"

"Không phải tôi lo nổi hay không, mà là Tiểu Thanh có cần sự 'đủ đầy' như bác nói hay không."
Giọng Thẩm Tịch Lâm trầm thấp, nhưng từng chữ sắc bén.

"Cô —"
Cố Thăng Hải còn định nói thêm thì Thẩm Tịch Lâm đã đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào họ.

"Nhưng tôi hiểu, có những thứ không chỉ dựa vào tình yêu là được."
Chị hít sâu một hơi, khóe môi cười nhẹ đầy chua xót.
"Tôi sẽ buông tay."

Câu trả lời gọn gàng đến mức ba người nhà họ Cố có chút bất ngờ.

"Thật sao?"
Mẹ Cố dò xét, dường như không tin nổi.

"Thật."
Thẩm Tịch Lâm trả lời chắc chắn, không chút do dự.

Cố Thăng Hải hừ lạnh một tiếng:
"Vậy thì tốt."

Nhà họ Cố rời đi, để lại một không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Thẩm Tịch Lâm đứng lặng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng họ dần khuất, bàn tay chị siết chặt, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay.

Chị sẽ buông tay — nhưng không phải vì tiền hay uy quyền nhà họ Cố.

Mà vì chị muốn Tiểu Thanh sống cuộc đời nhẹ nhàng, không phải gánh áp lực từ gia đình.

Còn chị, chị thà ôm đau đớn cả đời, cũng không nỡ để em gánh chịu bất kỳ tổn thương nào.

Tối hôm đó, Thẩm Tịch Lâm gửi cho Tiểu Thanh một tin nhắn ngắn ngủn:
"Chị xin lỗi, chúng ta dừng lại ở đây đi."

Điện thoại rơi xuống sàn, nước mắt Tiểu Thanh trào ra như vỡ đê.

Chị chọn cách buông tay, nhưng em thì không thể buông chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro