Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Đụng độ và quyết định đau lòng

Buổi chiều, sau một ngày làm việc, Dũng và ông Khang cùng bước vào căn hộ nhỏ ở thành phố. Cả hai đều mệt mỏi, nhưng trong lòng lại tràn đầy nhớ nhung sau những giờ xa cách. Vừa đóng cửa, ông Khang không kìm chế được, lao tới ôm lấy Dũng từ phía sau, đôi tay rắn chắc siết chặt eo anh, kéo anh sát vào ngực mình. “Con làm cha nhớ cả ngày,” ông thì thào, giọng khàn đặc, hơi thở nóng hổi phả vào gáy anh.Dũng quay lại, ánh mắt anh cháy bỏng, không nói gì, chỉ nhón chân, môi anh tìm đến môi ông trong một nụ hôn mãnh liệt. Họ lao vào nhau, như hai con thú đói khát sau bao ngày kìm nén.Nụ hôn mãnh liệt: Sự chiếm hữu của ông KhangÔng Khang đẩy Dũng dựa vào tường, cơ thể ông đè ép lên anh, tay ông bóp mạnh hông anh, giữ anh cố định. Môi ông ép chặt vào môi Dũng, mạnh mẽ và đòi hỏi, lưỡi ông đẩy vào miệng anh, quấn lấy lưỡi anh trong một điệu nhảy ướt át, hoang dại. Bộ ria mép của ông cọ vào môi trên Dũng, ngứa ngáy và kích thích, để lại những vệt đỏ nhè nhẹ trên làn da trắng trẻo của anh. Nước bọt từ miệng ông chảy ra, tràn xuống cằm anh, làm đôi môi anh bóng loáng, ướt át dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng.Dũng rên lên khe khẽ, tay anh bám vào vai ông, móng tay cào lên lớp áo thun mỏng, để lại những vết đỏ mờ. Ông nghiêng đầu, lưỡi ông mút mạnh lưỡi anh, âm thanh nhóp nhép vang lên, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của cả hai. Ông cắn nhẹ vào môi dưới của Dũng, kéo ra một chút rồi thả, để lại một vệt đỏ nhỏ, rồi liếm láp quanh môi anh, nước bọt chảy dài xuống cổ anh, làm áo anh ướt át. “Con ngon quá,” ông gầm gừ, tay luồn xuống mông anh, bóp mạnh, kéo anh sát hơn vào ngực mình.Dũng hé môi rộng hơn, lưỡi anh quấn quýt lấy lưỡi ông, đáp lại với sự khao khát không kém. Ông đẩy anh mạnh hơn vào tường, tay ông xé toạc nút áo anh, để lộ cơ ngực trắng trẻo đẫm mồ hôi. Ông cúi xuống, hôn lên cổ anh, lưỡi liếm dọc xuống xương quai xanh, mút mạnh, để lại những vệt đỏ rực trên da anh. Dũng cong người, rên lớn, tay vuốt lên lưng ông, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới lớp áo. Họ hôn nhau say sưa, môi dính chặt, nước bọt chảy ra làm ướt cả sàn nhà, không gian ngột ngạt bởi hơi thở nóng rực và mùi mồ hôi của cả hai.Sự xuất hiện bất ngờ của ông NghịBên ngoài, ông Nghị đứng trước cửa căn hộ, tay giơ lên định gõ. Ông vừa trải qua một hành trình dài từ quê lên thành phố, lòng ông đập thình thịch với quyết tâm đối diện Dũng, đối diện tình cảm cấm kỵ mà ông đã nhận ra sau cuộc trò chuyện với chú Ba. Nhưng khi tay ông chạm vào cửa, ông nhận ra nó không khóa – chỉ khép hờ. Tò mò và lo lắng, ông đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra, và cảnh tượng trước mắt làm ông lặng người.Ông Khang đang đè Dũng lên tường, môi ông dính chặt vào môi anh, tay ông luồn xuống mông anh, bóp mạnh, còn Dũng thì rên rỉ, tay ôm lấy cổ ông, hòa nhịp trong nụ hôn mãnh liệt. Ông Nghị sững sờ, máu trong người ông như sôi lên, đôi mắt ông đỏ ngầu vì tức giận và ghen tuông. “Dũng!” ông hét lên, giọng trầm trầm vang vọng, lao vào như một con thú bị thương.Ông Nghị nắm lấy vai ông Khang, kéo mạnh ông ra khỏi Dũng, rồi tung một cú đấm vào mặt ông Khang. Ông Khang ngã nhào xuống sàn, tay ôm mặt, máu rỉ ra từ khóe môi. “Anh làm gì vậy, Nghị?” ông Khang gầm lên, đứng dậy, định lao vào đáp trả, nhưng Dũng hoàn hồn, hét lên: “Dừng lại!” Anh chạy tới, kéo ông Nghị ra, tay anh run run khi chạm vào cha mình.Dũng nhìn ông Nghị – cha ruột của anh – đứng đó, khuôn mặt phong trần đỏ bừng vì giận dữ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đau đớn. Anh sững sờ, không ngờ ông lại xuất hiện ở đây, vào đúng khoảnh khắc này. “Cha… sao cha ở đây?” anh hỏi, giọng lạc đi, lòng anh rối loạn khi nhớ lại đêm cấm kỵ với ông.Không khí trầm mặc và sự thật phơi bàyMột lát sau, cả ba người ngồi trên ghế trong phòng khách, không khí trầm mặc đến ngột ngạt. Ông Khang ngồi một bên, tay lau máu trên môi, ánh mắt ông vừa tức giận vừa lo lắng nhìn Dũng. Dũng ngồi giữa, cúi đầu, tay đan chặt vào nhau, lòng anh như bị xé làm đôi. Ông Nghị ngồi đối diện, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh, khuôn mặt ông căng thẳng, hơi thở ông nặng nề như đang kìm nén cơn giận.Ông Nghị lên tiếng trước, giọng ông trầm trầm nhưng sắc lạnh: “Dũng, chuyện này là thế nào? Con với thằng Khang… là sao?” Ông nhìn anh, ánh mắt vừa đau đớn vừa dò xét, chờ đợi câu trả lời.Dũng ngẩng đầu lên, nhìn cha, rồi quay sang nhìn ông Khang. Anh hít một hơi sâu, như quyết tâm phá vỡ mọi rào cản. Anh nhìn thẳng vào mắt ông Nghị, giọng run run nhưng kiên định: “Cha, con với bác Khang yêu nhau. Đã lâu rồi, từ sau khi con ly hôn với Linh. Con xin lỗi vì chưa nói với cha, nhưng đây là sự thật. Con yêu bác ấy.”Ông Nghị lặng người, đôi mắt ông mở to, không tin vào những gì vừa nghe. Ông run lên, khuôn mặt ông đỏ bừng vì tức giận và sốc. Ông đứng bật dậy, giơ tay lên định tát Dũng một cái thật mạnh, nhưng khi tay ông giơ cao, ông khựng lại, ánh mắt ông gặp ánh mắt anh – đôi mắt vừa sợ hãi vừa van xin của con trai mình. Ông từ từ hạ tay xuống, tay ông nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy vì kìm nén.Ông Khang thấy thế, lập tức đứng lên, bước tới che chắn Dũng phía sau. “Nghị, anh đừng làm gì Dũng. Chuyện này là thật, tôi và Dũng yêu nhau. Anh không chấp nhận được thì cứ đánh tôi, đừng động vào con,” ông nói, giọng trầm trầm, ánh mắt kiên định.Ông Nghị nhìn ông Khang, càng nhìn càng gai mắt. Người đàn ông trước đây từng là thông gia, từng ngồi uống trà với ông trong những ngày Linh và Dũng còn là vợ chồng, giờ lại trở thành người yêu của con trai ông. Sự ghen tuông trào lên trong lòng ông, không chỉ vì mối quan hệ này, mà còn vì ông không thể chịu nổi cảnh Dũng – người con trai ông yêu bằng một tình cảm vượt xa cha con – bị người khác ôm vào lòng.Ông quay sang Dũng, ánh mắt nghiêm túc, giọng ông lạnh lùng: “Dũng, về quê với cha. Nếu con không về, từ nay hai ta không còn là cha con nữa.” Lời nói của ông như một nhát dao đâm vào tim Dũng, làm anh sững sờ. Anh nhìn cha, rồi nhìn ông Khang, lòng anh đau như cắt. Anh yêu ông Khang, nhưng ông Nghị là cha anh – người anh không thể quay lưng, dù đêm cấm kỵ ấy đã làm mọi thứ rối loạn.Dũng cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. Anh quay sang ông Khang, giọng nghẹn ngào: “Cha, con xin lỗi…” Rồi anh đứng dậy, bước ra khỏi nhà cùng ông Nghị, không dám nhìn lại ông Khang thêm lần nữa.Hành trình về quê và cảm xúc chiếm hữuTrước khi lên xe về quê, ông Nghị nhìn Dũng, ánh mắt ông vẫn nghiêm nghị nhưng thoáng chút dịu dàng. “Con xin nghỉ dạy ở đây đi. Về quê sống với cha. Dưới đó có tuyển giáo viên, con thi vào làm việc ở quê luôn,” ông nói, giọng trầm trầm, không cho phép từ chối. Dũng im lặng, gật đầu, làm theo lời cha như một cái máy. Anh gọi điện cho trường, xin nghỉ việc với lý do gia đình, và hoàn thành thủ tục trong sự trống rỗng.Ông Nghị đứng cạnh, nhìn anh, lòng ông phức tạp hơn anh tưởng. Sự tức giận ban nãy không chỉ đơn thuần là phản ứng của một người cha trước mối quan hệ của con trai, mà còn là sự ghen tuông chiếm hữu. Khi thấy ông Khang đè Dũng lên tường, hôn anh mãnh liệt, ông không chỉ sốc vì mối quan hệ ấy, mà còn đau vì Dũng – người con trai ông yêu bằng một tình yêu cấm kỵ – đang thuộc về người khác. Ông bắt Dũng về quê không chỉ để kéo anh ra khỏi ông Khang, mà còn để giữ anh bên mình, dù ông không dám thừa nhận điều đó trước mặt anh.Sau khi hoàn thành thủ tục nghỉ việc, Dũng và ông Nghị bước lên xe về quê. Dũng ngồi sát cửa sổ, nhìn cảnh vật lướt qua, lòng anh trống rỗng. Anh vừa mất đi ông Khang – người đàn ông anh yêu – và giờ đây phải đối diện với cha mình, người mà anh vừa kính trọng vừa khao khát trong một cảm xúc sai trái. Ông Nghị ngồi bên cạnh, im lặng, tay nắm chặt mẩu giấy ghi địa chỉ, lòng ông đan xen giữa sự kiên định và nỗi đau. Xe lăn bánh, đưa cả hai về quê, nơi một tương lai không ai đoán trước đang chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro