
Chương 18: Những ngày bình yên bên cha
Sau ba ngày nằm viện, sức khỏe của ông Nghị dần hồi phục. Sáng ngày thứ tư, bác sĩ đến kiểm tra, gật đầu hài lòng khi thấy các chỉ số của ông đã ổn định. “Ông Nghị khỏe lại nhanh lắm, có thể xuất viện hôm nay. Chỉ cần về nhà nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, đừng làm việc nặng là được,” vị bác sĩ nói, giọng vui vẻ. Dũng đứng cạnh giường, thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đầu tiên sau mấy ngày căng thẳng. “Cảm ơn bác sĩ, cháu sẽ chăm ông kỹ,” anh đáp, tay vỗ nhẹ vai cha.Ông Nghị ngồi dậy, tự mình tháo dây nước biển với sự hỗ trợ của y tá, ánh mắt ông sáng hơn, không còn vẻ tiều tụy như hôm Dũng mới đến. “Cha nói rồi, cha khỏe mà, con lo quá làm gì,” ông nói, giọng trầm trầm nhưng mang chút đùa cợt. Dũng cười, đỡ cha đứng dậy, lòng anh nhẹ đi phần nào khi thấy ông đã lấy lại tinh thần.Hai cha con thu dọn đồ đạc – vài bộ quần áo, chai nước, và ít thuốc bác sĩ kê – rồi rời bệnh viện. Dũng gọi xe ôm, đỡ ông Nghị ngồi phía sau, còn anh ngồi một xe khác, theo sau về ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thị trấn. Trên đường đi, gió mát từ đồng lúa thổi qua, mang theo mùi hương quen thuộc của quê hương. Ông Nghị nhìn quanh, hít một hơi sâu, ánh mắt ông thoáng chút hoài niệm. “Lâu rồi cha không ra ngoài thế này, nằm viện ngột ngạt quá,” ông nói, giọng trầm trầm. Dũng ngồi phía sau, nghe cha nói, chỉ gật đầu, lòng anh ấm áp khi thấy ông dần trở lại là chính mình.Khi xe dừng trước cổng nhà, Dũng bước xuống, đỡ cha ra. Ngôi nhà nhỏ bằng gạch đỏ hiện ra trước mắt anh – mái ngói cũ kỹ, hàng rào tre hơi xô lệch, và khu vườn nhỏ phía sau mà ông Nghị vẫn chăm sóc từ khi mẹ anh qua đời. Dũng mở cổng, đỡ cha bước vào, mùi đất và cỏ thoảng lên từ sân nhà làm anh nhớ lại những ngày thơ ấu. Ông Nghị tự mình bước lên bậc thềm, mở cửa, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, chiếu lên sàn gạch hoa đã phai màu.Bên trong nhà, không gian đơn sơ nhưng gọn gàng. Bàn thờ nhỏ đặt ở góc phòng không có ảnh hay bài vị của mẹ anh – bà Nguyễn Thị Hoa, người đã mất cách đây hai năm vì bệnh tim. Trước khi qua đời, bà đã dặn ông Nghị đừng lập bàn thờ cho mình ở nhà, mà hãy đưa tro cốt lên chùa, để bà được thanh thản. Ông Nghị tôn trọng ý nguyện của vợ, nên trong nhà không có dấu vết của sự thờ cúng, chỉ có một bức ảnh cưới cũ treo trên tường, nơi ông và bà Hoa mỉm cười hạnh phúc bên nhau thời trẻ. Dũng nhìn bức ảnh, lòng thoáng buồn, nhưng anh nhanh chóng quay sang cha, đỡ ông ngồi xuống ghế gỗ.”Cha ngồi nghỉ đi, để con dọn nhà một chút,” Dũng nói, đặt túi đồ xuống sàn. Ông Nghị gật đầu, tựa lưng vào ghế, ánh mắt ông lướt quanh căn phòng. “Nhà bụi lắm, mấy ngày cha nằm viện không ai quét. Con cứ làm đi, cha ngồi đây,” ông đáp, giọng trầm ấm.Dũng bắt tay vào dọn dẹp – quét nhà, lau bàn, rửa vài cái bát còn sót lại trong bếp. Anh mở cửa sổ, để gió mát tràn vào, xua đi mùi ẩm mốc của những ngày vắng người. Ông Nghị ngồi đó, nhìn con trai làm việc, ánh mắt ông thoáng chút hài lòng. “Con lớn thật rồi, biết lo toan hơn trước,” ông nói, giọng nhẹ nhàng. Dũng quay lại, cười gượng. “Con lớn lâu rồi mà cha, chỉ là ít về thôi,” anh đáp, cố giữ giọng vui vẻ.Những ngày sau đó, hai cha con sống bên nhau trong căn nhà nhỏ, bắt đầu một nhịp sống đều đặn, bình yên. Ông Nghị, sau khi xuất viện, dần lấy lại sức khỏe. Ông bắt đầu tập thể dục nhẹ nhàng mỗi sáng – đi bộ quanh sân, vung tay vài động tác đơn giản mà ông từng làm khi còn dạy học. Dũng đứng ngoài hiên, nhìn cha tập, lòng anh thoáng chút ngạc nhiên khi thấy ông vẫn giữ được sự dẻo dai dù đã gần 60. Cơ bắp trên cánh tay và ngực ông dần săn chắc trở lại, như thể bệnh tật chưa từng làm ông gục ngã.Sau vài tuần, ông Nghị quyết định tập thể hình nặng hơn. Ông lôi từ góc nhà ra bộ tạ cũ – hai quả tạ tay bằng sắt mà ông từng dùng từ thời còn làm hiệu trưởng. Mỗi sáng, ông đứng trong sân, nâng tạ, hít đất, mồ hôi chảy dài trên trán, làm ướt lớp áo thun mỏng. Dũng đứng cạnh, pha nước chanh cho cha, không khỏi trầm trồ khi thấy cơ thể ông dần lấy lại vóc dáng lực lưỡng của ngày xưa. Bộ ngực ông đầy đặn, cánh tay nổi cơ bắp, và khuôn mặt phong trần với bộ ria mép gọn gàng càng làm ông trẻ ra, như thể ông chỉ mới ngoài 40. “Cha khỏe thật, nhìn không ai nghĩ cha gần 60 đâu,” Dũng nói, giọng trêu đùa.Ông Nghị cười lớn, đặt tạ xuống, lau mồ hôi bằng khăn. “Cha từng làm hiệu trưởng, ngày nào cũng chạy qua chạy lại quản học sinh, không khỏe sao nổi. Giờ nghỉ hưu rồi, không tập thì phí,” ông đáp, ánh mắt sáng rực. Dũng cười theo, nhưng trong lòng anh thoáng chút áy náy – anh nhận ra mình đã không hiểu hết sức mạnh và ý chí của cha trong những năm qua.Về phần Dũng, anh đã liên lạc với trường học ở tỉnh bên, báo rằng mình cần nghỉ để chăm sóc người nhà bị bệnh. Nhà trường rất thông cảm, cho anh nghỉ phép một tháng, nên anh có thể ở lại quê lâu hơn để bên cha. Khoảng thời gian này, anh dần lấy lại sự bình tĩnh, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì. Anh biết cha mình tinh tế, dễ nhận ra tâm trạng bất thường của anh, nên anh cẩn thận hơn trong từng lời nói, hành động. Để tránh ông Nghị nghi ngờ, anh nhờ Linh gọi điện nói chuyện với ông, giả vờ như mọi thứ ở thành phố vẫn ổn, như thể anh và Linh vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc.Một buổi chiều, khi Dũng đang ngồi ngoài hiên nhặt rau, điện thoại của ông Nghị reo lên. Ông bước ra từ trong nhà, cầm máy, nghe giọng Linh ríu rít ở đầu bên kia. “Cha khỏe không? Con với anh Dũng nhớ cha lắm, nhưng con bận việc quá nên chưa về được. Cha giữ sức khỏe nhé!” Linh nói, giọng vui vẻ. Ông Nghị cười, đáp lại: “Cha khỏe rồi, con đừng lo. Dũng đang ở đây với cha, hai đứa cứ yên tâm làm việc.” Ông trò chuyện với Linh một lúc, rồi cúp máy, quay sang Dũng, ánh mắt ông thoáng chút hài lòng. “Linh vẫn ngoan như ngày nào, con có phúc lắm,” ông nói, vỗ vai anh.Dũng gật đầu, cười gượng. “Dạ, Linh tốt lắm, cha,” anh đáp, lòng thắt lại. Anh biết Linh đang giúp mình che giấu sự thật, và anh biết ơn cô vì điều đó. Nhờ cuộc gọi của Linh, ông Nghị không hỏi thêm về cuộc sống của anh ở thành phố, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng sâu trong lòng, Dũng vẫn day dứt – anh không muốn sống mãi trong sự dối trá này, không muốn giấu cha mãi về ông Khang, về tình yêu thật sự của mình.Những ngày sống bên cha trôi qua bình yên, như một khoảng lặng hiếm hoi trong cuộc đời Dũng. Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu cơm, pha trà cho cha, rồi cùng ông ra vườn chăm mấy cây ổi mẹ anh trồng ngày xưa. Ông Nghị ngồi dưới bóng cây, kể anh nghe những câu chuyện cũ – về những ngày ông dạy học, về tình yêu của ông với mẹ anh, về những lần ông nghiêm khắc với Dũng chỉ vì muốn anh nên người. Dũng lắng nghe, vừa cười vừa gật đầu, lòng anh ấm áp khi thấy cha cởi mở hơn, không còn quá nghiêm nghị như trước.Buổi chiều, họ ngồi ngoài hiên, uống trà, ngắm hoàng hôn buông xuống. Ông Nghị nhìn Dũng, ánh mắt ông dịu dàng. “Con ở đây với cha thế này, cha vui lắm. Lâu rồi cha không có ai trò chuyện,” ông nói, giọng trầm trầm. Dũng nắm tay cha, cười nhẹ. “Con cũng vui, cha. Con sẽ cố về thường xuyên hơn,” anh đáp, nhưng trong lòng anh biết, sự bình yên này chỉ là tạm thời.Mỗi tối, sau khi cha ngủ, Dũng nhắn tin cho ông Khang, kể về những ngày ở quê, về sức khỏe của cha. Ông Khang luôn nhắn lại, giọng dịu dàng qua từng dòng chữ: “Con cứ yên tâm chăm cha, cha ở đây chờ con. Nhớ con nhiều lắm.” Dũng đọc tin nhắn, mỉm cười, nhưng nụ cười ấy luôn kèm theo chút buồn bã. Anh nhớ ông Khang, nhớ những ngày bên ông, nhưng anh chưa biết làm thế nào để hòa hợp tình yêu ấy với tình cảm dành cho cha.Sau vài tuần, ông Nghị gần như trở lại là chính mình – khỏe mạnh, phong độ, với thân hình lực lưỡng như trước khi bị bệnh. Dũng nhìn cha, vừa tự hào vừa lo lắng. Anh biết thời gian một tháng nghỉ phép sắp hết, anh sẽ phải quay lại tỉnh bên, đối diện với ông Khang, và sớm muộn gì cũng phải nói sự thật với cha. Nhưng giờ đây, anh chỉ muốn tận hưởng những ngày bình yên này, muốn ở bên cha lâu hơn một chút, trước khi mọi thứ có thể thay đổi mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro