Tình yêu_Bỏ lỡ 2 Hạ Hạ
Tình yêu là gì mà khiến con người đê mê đến thế. Biết là không có kết quả, biết là sẽ đau nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Để rồi là đau khổ hay hạnh phúc cũng chẳng biết trước được.
Cứ yêu đi mọi chuyện không cần lo, đó là câu khích lệ bản thân mỗi khi chúng ta say nắng ai đó, hay được người nào đó cầu hôn, tỏ tình. Nhưng đến lúc gặp khó khăn rồi, đau khổ rồi, rời bỏ nhau rồi liệu chúng ta lại đổ lỗi cho những quyết định ban đầu.
Đừng như thế, lựa chọn sẽ quyết định hướng đi của bạn nhưng chưa chắc sẽ quyết định kết quả cuối cùng.
Nếu ta sợ không dám yêu cũng không nên, bởi đâu ai có thể sống mà không yêu, như vậy có lẽ ta sẽ cô đơn, vô cảm mất. Nhưng yêu thế nào để bản thân không thấy hối hận dù kết quả có đau thương, có hối tiếc.
Cũng như có những câu chuyện dù không có cái kết đẹp. Hai người yêu nhau không đến được với nhau bằng một vấn đề nào đó, họ đau khổ, họ đáng thương, nhưng bạn không hề thấy họ nói họ hối hận khi đã yêu.
Phải chăng đó mới là tình yêu chân chính, đích thực?
Có một cô gái từng nói với người yêu mình rằng:
- Nếu sau này người anh lấy không phải em. Vậy lúc đám cưới, anh nghĩ em nên làm gì?
Chàng trai nhìn cô gái cười ôn nhu, khẽ vuốt lấy tóc cô gái rồi đáp.
- Vậy thì lúc đám cưới em cứ việc cướp chú rể.
Ngừng một lát chàng trai lại nói tiếp.
- Nhưng sẽ không có chuyện đó đâu. Cả đời này anh cũng chỉ làm chú rể của một mình em.
Trong giây phút chốc chàng nói cả đời này chỉ làm chú rể của một mình cô, cô đã hạnh phúc biết bao, và cũng tự nhủ với lòng, cả đời này mình cũng chỉ làm cô dâu của anh, không phải anh thì không gả.
Nhưng sau đó thì sao, họ vẫn chia tay vì gia đình của anh không thích cô, hơn nữa họ cũng đã sắp xếp cho anh một cô gái khác.
Hơn một tháng sau chia tay, cô nghe tin anh sắp lấy cô gái kia, cảm giác chua xót cùng một chút thống hận dâng lên. Cô rõ ràng biết rằng không lên tin vào những lời hứa kia, nhưng vì quá yêu mà đặt hết hy vọng vào người mình yêu, để giờ người chịu cay đắng chỉ có mình cô.
Hôm hôn lễ cô cũng có đến, nhưng chỉ đứng ở một góc nhìn người con trai ấy nắm tay một cô gái khác mỉm cười hạnh phúc, mà lòng cô lại đau nhói vô cùng.
Cuối cùng thì lời hứa đó vẫn chỉ có mình người nghe nhớ, còn người nói thì đã quên từ bao giờ. Cô đứng nhìn mà nước mắt cứ rơi, cô nhớ về lời nói kia lại càng đau lòng hơn, cướp chú rể sao, có thể làm vậy sao, nhưng hiện tại anh sẽ đi cùng cô sao, nhìn anh cười hạnh phúc thế mà.
Cô trách anh không giữ lời hứa, cô quyết rằng sẽ hận anh. Có yêu thì mới có hận, tình yêu cô dành cho anh là chân thật, yêu đến trái tim không ngừng đau nhói khi anh nói chia tay.
Cô lại muốn quên anh đi, nhưng sao càng cố gắng quên lại càng nhớ. Nỗi nhớ cùng tình yêu ngày ngày ăn mòn tâm trí cùng trái tim của cô đến nỗi cô đã quá mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả.
Cớ sao chỉ vì một lần rung động mà trăm ngàn lần đau thế này. Phải chăng lúc đầu cô không nên yêu anh, có khi sẽ không đau lòng như bây giờ?
...
Vài năm sau trong một chuyến du lịch cô đã mất vì đuối nước, nơi cô đến chính là nơi cô và anh gặp nhau lần đầu.
Lúc ấy cô cũng bị đuối nước, may mắn được anh cứu, sau đó cả hai quen biết và yêu nhau. Nhưng lần này thì không may mắn như thế, dòng nước lạnh đã nhấn chìm cô, và mãi mãi cô chẳng thể tỉnh lại nữa.
Lúc mới chia tay cô từng nghĩ không yêu anh sẽ không đau thương. Nhưng nhớ lại những kí ức yêu nhau cô lại cảm thấy không hối hận nữa. Bởi vì yêu anh là trải nghiệm mang đến cho cô nhiều hạnh phúc, nhưng cũng nhiều đau thương.
Cô không hối hận vì đã yêu anh, nhưng điều cô không ngờ tới chính là đoạn tình cảm này lại khiến cô đau như thế. Tuy đau, nhưng đến cuối cùng cô vẫn yêu anh.
Đến cuối cùng cô vẫn mong anh sẽ xuất hiện cứu cô, là cô đánh cược mạng sống để được gặp lại anh nhưng mọi chuyện lại chẳng như ý nguyện.
Thôi thì cứ coi như, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy đi. Chỉ là mọi tính toán ban đầu đều lệch quỹ đạo, cô chọn rời đi cùng sự thấy vọng và có một điều cô không hề biết rằng.
Lúc cô chìm xuống dòng nước lạnh lẽo ấy, chàng trai cô mong chờ cũng đã xuất hiện.
Anh đã lao xuống cứu cô đưa vào bờ. Thế nhưng vẫn là không kịp, cô đã không kịp chờ anh, cô đã ra đi mãi mãi. Anh ôm cô gái trong lòng gào lên đau đớn, gọi tên cô liên tục, nhưng đáp lại anh là khoảng không vô vọng.
- Hạ Hạ em tỉnh lại đi mà, là anh có lỗi với em. Anh xin lỗi, xin lỗi.
Dù anh có gọi cô khàn cả giọng thì cô vẫn chẳng đáp lại. Anh trách cô sao lại khờ như thế, sao lại tự tổn thương bản thân vì một thằng khốn nạn như anh.
Tội lỗi đều do anh mà ra, sao người chịu lại là cô cơ chứ. Là anh có lỗi với cô, nhưng thật ra anh cũng chưa từng quên lời hứa năm đó. Chỉ là bây giờ nói anh không quên thì có ích gì, cô vẫn cho là anh đã quên.
Cô vẫn là không thể tỉnh lại nữa.
Anh cưới cô gái kia là vì mẹ anh lấy mạng sống bản thân ra ép anh. Anh đâu thể bất hiếu nhìn mẹ mình chết. Thế là anh đã đồng ý, nhưng anh cũng không thể phụ người con gái anh yêu.
Cuối cùng anh lựa chọn anh đưa ra điều kiện rằng, sau khi kết hôn hai năm sẽ ly hôn. Vợ của anh cũng đồng ý, bởi ngay từ đầu cô ấy cũng là bị ép kết hôn, cả hai chẳng có tình cảm gì. Cứ thế sống với nhau cũng chẳng hạnh phúc, cả hai chỉ coi nhau như bạn bè, ngoài ra ai cũng đã có người trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro