Tình yêu_Bỏ lỡ 1
Năm thứ hai đại học cô thường xuyên bị đau bụng, rồi ngất xỉu, đi khám thì bác sĩ thông báo cô bị ung thư bao tử đã bước vào giai đoạn cuối chỉ còn sống được khoảng 2 tháng nữa.
Khi cô nghe tin này cô đã rất sốc, ba mẹ cô đều suy sụp. Cô chỉ mới hơn 20 tuổi mà phải bị vậy sao, thật bất công, lúc đầu cô nói tạo hóa công bằng nhưng bây giờ dù không có được tình yêu của anh, tại sao cô vẫn không có được hạnh phúc có phải là quá bất công với cô rồi không.
Chẳng lẽ cô không đáng được hạnh phúc sao? Khoảng thời gian đầu cô cũng rất suy sụp nhưng đã chẳng thay đổi được, nếu chỉ còn 2 tháng để sống vậy cô sẽ sống thật tốt, sẽ chăm sóc ba mẹ của cô, làm hết tất cả những thứ mà cô muốn, sẽ sống thật ý nghĩa, sẽ không để lại tiếc nuối gì với cuộc đời này.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn là còn tiếc nuối, vì cô vẫn chẳng thể quên được anh, có lẽ anh là người duy nhất mà cả cuộc đời này cô yêu. Anh chính là chấp niệm mà cả cuộc đời cô không thể buông bỏ. Cô đã làm những gì mà mình muốn làm hết rồi duy chỉ còn một việc cuối cùng, đó là muốn gặp anh lần cuối nhưng chắc không được rồi.
Những ngày cuối đời cô đã rất đau đớn, cơn đau luôn hành hạ cô, cô phải ở bệnh viện và dùng thuốc giảm đau mới có thể vượt qua, những ngày này gia đình, bạn bè luôn bên cạnh cô, thật ra bạn cô đã biết rằng lúc trước đã hiểu lầm nên khi nghe tin cô bị bệnh cũng thường xuyên đến thăm, nhưng đối với cô đã chẳng còn ý nghĩa gì, việc hiểu lầm cùng thương hại cũng chẳng khác gì nhau.
Bỗng vào một buổi sáng, cô dường như biết đường mình sắp phải rời đi rồi, cô rất muốn gặp anh, nghe giọng nói ấm áp của anh nên cô đã nhờ bạn cô lấy điện thoại của cô gọi cho anh. Cũng may anh đã bắt máy.
- Alo, có chuyện gì không.
Khi nghe thấy giọng ngày đêm mình mong nhớ, và khi biết anh nhận ra số của mình, cô lại có chút mong chờ đáp.
- Anh vẫn còn lưu số của em sao?
Phía bên kia nghe thế liền khó chịu đáp lại.
- Có chuyện gì cô nói lẹ đi.
Cô biết anh vẫn còn rất ghét mình, thế nhưng vẫn không nhịn được mà nói lời thật lòng.
- Em rất nhớ anh.
Đầu dây bên kia khi nghe cô nói thế thì im lặng một hồi, sau đó lên giọng cáu gắt.
- Cô lại nói nhảm gì thế.
Cô không chấp nhặt thái độ khó chịu, vẫn dịu dàng cất giọng điều mình muốn hỏi.
- Nếu như em chết rồi, anh sẽ nhớ em chứ?
Nói xong câu đó cô không đợi anh trả lời mà vội tắt máy luôn, giây phút khi vừa nói xong câu ấy cô liền thấy hối hận, không muốn đối diện.
Cô vốn biết câu trả lời rồi nhưng lại vẫn muốn hỏi, thật ngốc nghếch đúng là thích tự ngược mà.
Cô là ngốc nghếch vì tình yêu, khiến bản thân tổn thương sâu sắc. Nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đã yêu, phải chăng đây chính là loại tình yêu đích thực mà mọi người hay nhắc tới.
Dù có đau khổ vẫn không thể buông bỏ, đã nhận định là ai thì sẽ một đời một kiếp. Ngày hôm đó cô ra đi thật sự, xã hội mất đi một người tài giỏi xinh đẹp, gia đình cô mất đi cô con gái thân yêu, còn tất cả mọi người thì tiếc cho chính số phận của cô, đúng là hồng nhan bạc phận.
...
Trôi qua vài năm thì anh cũng về nước. Đi du học nhiều năm cũng muốn trở về quê hương thăm lại bạn bè. Hơn hết mục đích chính là muốn gặp cô.
Nói ra có chút mâu thuẫn, lúc trước anh ghét cô đến vậy nhưng giờ về nước lại là vì muốn gặp cô.
Thực ra ngay khi bước ra nước ngoài anh đã nhận ra người anh thích hiện tại không còn là cô gái đang cùng đi du học nữa rồi, mà người anh yêu thực sự là cô.
Khi ấy anh không còn thân thiết cùng cô gái kia, mặc dù cô ấy có ngỏ lời muốn yêu đương, anh cũng khéo léo từ chối, cả hai chỉ có thể là bạn. Còn về cô, vì hiểu lầm lúc trước, anh vẫn nghĩ cô là người độc ác, mưu mô nên anh luôn trốn tránh tình cảm của mình. Chỉ là tự lừa dối chính mình, suốt mấy năm du học, hình ảnh của cô luôn in sâu vào trong tâm trí anh khiến anh nhớ cô da diết.
Sau đó, trong một lần vô tình, anh biết được cô gái kia cũng không thích anh mà chỉ muốn lợi dụng cơ hội để được suất học bổng. Cuối cùng anh thông minh thế nào vẫn là bị người ta lừa gạt, mặc dù hiện tại không còn tình cảm, thế nhưng biết mình bị lừa dối anh cũng rất tức giận, sau đó chấm dứt mọi liên hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro