Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu_Lục Xu
Có lần tình cờ cô bắt gặp anh đang ngồi cùng Hướng Thần, người này đã thích thầm anh từ cấp ba, là tình địch của cô, là người cô ghét. Ấy vậy mà hôm nay anh lại đi cùng cô ta, còn nói dối cô là tăng ca.
Sau khi anh về nhà cô liền trách vấn, ghen tuông. Trần Tử Hàn không muốn cãi nhau cùng cô, anh rất mệt.
Cô tức giận, nói anh thay đổi, anh cũng mệt mỏi, nói cô đã thay đổi. Đúng vậy cả hai đều đã thay đổi.
Vương Y Bối đau lòng khóc rất nhiều, cuối cùng cô vẫn rất yêu anh mà xuống nước làm lành. Cả hai cuộc sống có chút ổn định lại.
Cô cho rằng là do Hướng Thần liền đi tìm cô ấy. Hướng Thần nói chuyện này cho Trần Tử Hàn, anh lại về trách cô, chuyện của cả hai lại lôi người ngoài vào. Cả hai cãi nhau một trận lớn, anh bỏ đi.
Dường như mọi thứ sắp sụp đổ rồi, sau hôm đó cô rất bình tĩnh, nhưng mấy tuần sau lại không như thế. Vương Y Bối như người điên, cô liên tục gọi điện thoại rồi đến chỗ làm tìm anh, không thì sẽ đến căn hộ của anh. Cứ như thế mối quan hệ ngày càng đi vào ngõ hẹp.
Đúng lúc này một cô gái tên Lương Dĩnh xuất hiện, cô ta thích anh liền cố tình chuốc rượu đưa anh vào khách sạn, sang hôm sau liền nói anh chịu trách nhiệm nhưng chỉ nhận lại một câu.
“Tôi không biết mình phải chịu trách nhiệm gì với cô cả!”.
“Anh… Em thật không ngờ anh là người như vậy!”
Trần Tử Hàn thở dài: “Tôi biết cô là em họ của giám đốc Thân, cũng quý mến cô với tư cách đồng nghiệp. Nhưng mong cô hiểu rõ, nông nổi trong giới hạn nhất định còn có thể được khoan dung, đừng có vượt quá giới hạn ấy, nhất là chuyện liên quan đến sự trong trắng của bản thân. Chuyện lần này tôi coi như chưa xảy ra, cũng không nói với người khác, mong cô tự biết nên làm gì cho đúng!” .
Sắc mặt Lục Dĩnh biến đổi, khóe miệng không ngừng run: “Anh dám chắc không chạm vào người em?”.
“Tôi chắc chắn!”
Đây là ba chữ cuối cùng anh để lại cho Lục Dĩnh.
Anh là người đàn ông rất có năng lực, ngay cả khi say, anh vẫn có thể khẳng định bản thân chưa từng chạm qua cô ta. Một là anh rất tự tin vào bản thân, hai là anh thật sự rất yêu bạn gái.
Hôm qua anh không về, Y Bối cũng không làm loạn, cô lặng lẽ cầm quần áo của anh đi giặt, nhưng lại thấy một vết son trên áo.
Lúc này cô đã không thể bình tĩnh liền lao ra trách cứ anh. Cứ thế chưa yên ổn được bao lâu sóng gió lại đến.
Từ sao đó cô lại càng điên cuồng hơn, liên tục kiểm tra điện thoại của Trần Tử Hàn, kiểm soát anh.
Anh thật sự không chịu nổi cô, cả hai lại cãi nhau. Anh lại nói chia tay với cô lần nữa.
Vương Y Bối nhận không nổi đả kích này, cô không muốn như thế.
Trần Tử An có một chuyến công tác cùng Hướng Thần, Vương Y Bối biết được liền không cho anh đi, nếu anh đi cô sẽ chết cho anh coi.
Cuối cùng anh vẫn không thể bỏ mặc cô. Nhưng cô càng như thế, anh càng thất vọng.
Trần Tử Hàn quyết định đi công tác Hiệp Dương, nơi đây điều kiện không hề tốt tí nào.
Lục Dĩnh biết được thông tin liền đòi đi theo, cô là em họ của Thân Thiệu An nên dễ dàng được cho phép.
Trong chuyến đi này, vô tình Trần Tử Hàn gặp nạn và được Lục Dĩnh cứu.
Sau đó trở về, Vương Y Bối vẫn điên cuồng như cũ kiểm soát anh, cô không cho phép anh rời bỏ mình.
Để triệt để chấm dứt Trần Tử Hàn đồng ý đính hôn cùng Lục Dĩnh.
Vương Y Bối biết tin, liền trong ngày đính hôn, gọi điện thoại cho anh nói.
“Trần Tử Hàn, anh dám đính hôn, em sẽ chết cho anh xem.”
Lần này anh vẫn không bỏ mặc cô, nhưng lần này cô không dọa anh, cô thật sự rạch một đường, nhưng lại sợ đau mà không dám làm nữa.
Cô nhìn Trần Tử Hàn, vẻ mặt không chút kích động: “Em sợ khổ, sợ mệt, sợ đau, hễ gặp phải vấn đề gì cũng chỉ biết khóc, chỉ biết trông chờ người khác làm hộ mình, hy vọng có người thương em, chiều em, yêu em. Tử Hàn, anh nói đúng, em chỉ biết nói câu yêu anh ngoài cửa miệng, ngoại trừ nấu cơm, giặt giũ, làm mấy việc lặt vặt ra, em không làm được gì hết!”.
Y Bối chỉ rạch nhẹ một đường ở cổ tay, tựa như tự mình cắt đi dây thần kinh u mê đối với anh.
“Bây giờ em mới biết, anh không phải của em, là em tự cho rằng như vậy!”
Cô cắn môi, cố gắng cười thật tươi, nước mắt đọng ứ trong khóe mắt bị xô đẩy trào ra: “Em xin lỗi, đã làm ảnh hướng tới lễ đính hôn của anh, nhờ anh chuyển lời xin lỗi của em tới vợ sắp cưới của anh”.
Cô lướt qua anh đi ra cửa. Không phải là cô đã nghĩ thông suốt, chỉ là cô biết, bản thân đã nhát gan như vậy, ngay cả chết cũng không dám, vậy thì chỉ có thể dũng cảm sống tiếp, dũng cảm đối mặt với hiện thực mà thôi.
Vương Y Bối gọi điện cho Uông Thiển Ngữ, cô ấy nói địa chỉ rồi bảo cô đi thẳng tới. Vừa nhìn thấy Y Bối, Uông Thiển Ngữ không cần nghĩ nhiều cũng biết xảy ra chuyện gì, lập tức đưa Y Bối vào trong nhà.
Vương Y Bối cứng đầu không chịu để Uông Thiển Ngữ băng bó vết thương, cô muốn giữ lại, giữ lại để tự nhắc nhở bản thân. Cô ôm lấy Uông Thiển Ngữ: “Có lẽ, cả đời này tớ không thể yêu ai được nữa…”
Cuối cùng cũng kết thúc, tan rồi hợp, hợp rồi lại tan. Tưởng chừng tình yêu của họ sẽ vĩnh viễn nhưng nào đâu biết lời hứa 'Bên nhau trọn đời' cũng chẳng ai thực hiện được.
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, chỉ là mình chỉ muốn viết tới đây, tác giả đã cho mình cảm nhận quá nhiều dư vị của tình yêu. Câu chuyện vẫn còn tiếp tục. Đến năm 25 tuổi cả hai lại gặp lại nhau, họ đã thay đổi rất nhiều. Vương Y Bối từ một cô gái tùy hứng, ồn ào, nay đã dần trở nên ôn hòa, im lặng. Trần Tử Hàn cũng đã có thành công nhất định, anh tỏa sáng. Câu nói có sau này chúng ta sẽ có tất cả, chỉ là không có nhau rất đúng với họ.
Nhưng rất may mắn, Lục Xu cho họ gặp lại nhau, tình yêu của họ không mất đi mà dần được khơi gợi, để rồi cuối cùng vẫn thuộc về nhau.
[Anh đã đi qua bao con đường, hỏi thăm bao nhiêu người, vội vã bao nhiêu, rốt cuộc cũng tìm thấy cô. Nhưng anh không muốn nói ra, nỗ lực nhiều như vậy chẳng qua là vì cảm thấy đáng giá để mình đánh đổi, chứ không phải đế chứng minh rằng mình đã cố gắng thế nào.
Vương Y Bối đã tới rất gần anh, nhưng vẫn không chịu dừng chân lại. Giọng nói đầy kiên định của Trần Tử Hàn vang lên: “Vương Y Bối, anh cho em thời gian suy nghĩ bằng một trăm bước, nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ vĩnh viễn không đuổi theo!”.
Bước chân của cô vẫn chưa dừng lại.
Anh quay đầu lại nhìn theo cô, bóng dáng cô mỗi lúc một xa dần…
Y Bối bắt đầu đếm nhầm trong đầu: Một bước, hai bước, ba bước…
Bước đầu tiên, lần đầu cô gặp anh là lúc anh đang đứng vừa ăn thịt nướng vừa nhìn đám thanh niên đánh nhau…
Bước thứ hai, anh đứng trên bục giảng đọc tên từng bạn một vào chỗ ngồi, cô nghĩ, anh đúng là một người nghiêm túc…
Bước thứ ba, cô trốn buổi tự học, anh đi tìm cô, và từ đó cô nhận ra anh đặc biệt hơn những người con trai khác…
Bước thứ tư, giáo viên yêu cầu anh kèm cô học Vật lý, cô lén lút quan sát khuôn mặt anh, lần đầu tiên cảm thấy: Anh thật rất đẹp trai…
…
Từng bước, từng bước giống như cuộc sống này mãi mãi không bao giờ ngừng.
Đến bước thứ chính mươi chín, cô đột ngột dừng lại, xoay người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô. Cô đưa hai bàn tay lên kề bên miệng làm thành hình cái loa và bắt đầu hét lớn: “Em chỉ đi chín mươi chín bước!”.
Cô chỉ đi chín mươi chín bước, nên anh cũng phải đuổi theo cô chín mươi chín bước. Cô có thể chấp nhận mình mất nhiều thời gian hơn anh để đi đoạn đường này, nhưng không thể chấp nhận độ dài đoạn đường mình đi dài hơn của anh.
Cuộc sống có lẽ cũng là một trăm bước chân, cô dùng chín mươi chín bước để chứng minh tình yêu của mình với anh, còn một bước cuối cùng, cô muốn thấy tình yêu của anh dành cho mình.
Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy, chỉ vẻn vẹn là: Cô yêu anh, anh cũng yêu cô.]
Tình yêu phải công bằng thì mới bền chặt. Một người bỏ ra quá nhiều, còn một người lại chẳng hề quan tâm thì đó không phải tình yêu.
Từ 15 tuổi đến 25 tuổi, họ quen nhau 10 năm, bên nhau 7 năm, tình cảm năm ấy quá đỗi đẹp, nhưng lại mỏng manh.
Một người quá coi trọng tình yêu mà không quan tâm những thứ khác, một người lại vì cuộc sống mà dần thay đổi, trở nên vô cùng thực tế.
Thật may mắn khi cả hai đều cố gắng vì nhau, tình yêu của họ đi vào ngõ cụt không phải ai yêu ít hơn ai, hay ai không chịu cố gắng, mà là do thời gian, điều kiện sống cùng các áp lực cuộc sống.
...
Đây chỉ là cảm nhận và muốn tóm gọn lại cốt chuyện mình thích, mình vẫn khuyên mọi người nên đọc chuyện gốc, các bạn sẽ cảm nhận rõ ràng hơn về tình yêu của họ, góc nhìn của mỗi người không giống nhau, cảm nhận cũng thế.
Truyện rất nhẹ nhàng nhưng lại rất lôi cuốn, rõ ràng đơn giản như thế, nhưng lại vô cùng day dứt. Tuy rằng cuối cùng họ vẫn về lại bên nhau, nhưng đoạn thời gian trước vẫn là vết thương lòng vô cùng lớn.
Hơn hết, mình thấy truyện rất thực tế, hiện tại cũng có rất nhiều cặp đôi gặp phải tình trạng như thế. Cả hai người đều thay đổi, nhưng không thể trách họ, sự thay đổi đó là tất nhiên, khi mà chúng ta bị đặt giữa các vấn đề cuộc sống, chính chúng ta cũng thay đổi. Đã nói không có gì là mãi mãi, nhưng tình yêu của họ quá lớn, đến cuối cùng vẫn không thể buông bỏ nhau. Hy vọng các bạn cũng thế, đừng trách người kia thay đổi trong khi bản thân mình cũng thế.
Nhưng tuổi trẻ mà, mấy ai không phạm sai lầm, chỉ là mong khi trưởng thành rồi, chúng ta có một cơ hội sửa chữa nó.
Đều nói thanh xuân không hối tiếc thì chẳng khiến tay day dứt nhớ mãi không quên.
*Lưu ý: Đây chỉ là mình thích nên muốn viết vài dòng cảm nghĩ, tiện thể lồng ghép thêm cốt truyện. Trí nhớ mình không tốt nên sợ nhiều khi có vài chi tiết bị nhầm lẫn, nên nếu có sai sót mong mọi người bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro