Chương 5: Hạnh phúc ngắn ngủi trước bờ vực đau khổ
Mặt trời buổi sớm dịu dàng rải những tia nắng ấm áp xuống dinh thự De Lune, nhuộm vàng cả khu vườn đầy hoa hồng đang khoe sắc. Trong phòng nhạc ở cánh phía đông, Clarisse đang ngồi bên chiếc đàn dương cầm trắng ngà, đôi tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên phím đàn. Âm thanh vang lên, êm dịu như một bản giao hưởng của thiên nhiên, hòa quyện cùng tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Elara đứng gần đó, ánh mắt nàng chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Clarisse. Nụ cười nhẹ trên môi Clarisse khiến trái tim Elara ấm áp, như thể mọi nỗi lo lắng đều tan biến trước sự hiện diện của người nàng yêu.
"Em thích bản nhạc này không?" Clarisse ngước lên nhìn Elara, đôi mắt xanh lấp lánh ánh sáng.
"Vâng, thưa tiểu thư," Elara khẽ đáp, giọng nói tràn ngập sự chân thành. "Âm nhạc của người luôn khiến em cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ."
Clarisse bật cười, nhẹ nhàng đứng dậy. "Nếu là giấc mơ, ta mong rằng cả hai chúng ta sẽ không bao giờ tỉnh lại."
Elara mỉm cười, nhưng trong sâu thẳm lòng nàng, một nỗi bất an mơ hồ đang len lỏi. Những khoảnh khắc hạnh phúc này có thể kéo dài được bao lâu?
Những ngày sau đó trôi qua trong sự ngọt ngào như mật ong. Clarisse và Elara tìm cách giấu kín tình cảm của mình, chỉ chia sẻ những giây phút riêng tư khi không có ai khác xung quanh. Họ cùng nhau chăm sóc khu vườn, đi dạo trong rừng và đọc sách dưới ánh nến.
Clarisse thường thì thầm những lời yêu thương bên tai Elara, khiến nàng cảm thấy như đang trôi trên những tầng mây. Nhưng mỗi khi đêm xuống, nằm một mình trong căn phòng nhỏ, Elara không thể ngăn được những suy nghĩ lo lắng về tương lai.
"Người đời sẽ không chấp nhận..." Nàng tự nhủ. "Nếu chuyện này bị phát hiện, liệu tiểu thư có thể chịu được áp lực từ gia đình và xã hội?"
Bầu không khí ấm áp kéo dài đến một buổi chiều nọ, khi Clarisse nhận được một bức thư từ gia đình. Tin tức trong thư khiến gương mặt nàng tái đi, nụ cười dịu dàng biến mất như một ngọn nến bị dập tắt bởi cơn gió lạnh.
"Elara," Clarisse gọi, giọng nàng trầm xuống. "Cha ta đã gửi lời mời một vị khách quan trọng đến dinh thự. Ngài ấy nói đó là một người mà ta cần phải gặp gỡ."
Elara đứng lặng người, linh cảm chẳng lành bao trùm lên nàng. "Người ấy là ai, thưa tiểu thư?"
"Là con trai của gia đình Montclair," Clarisse trả lời, ánh mắt nàng tránh nhìn Elara. "Cha ta muốn ta cân nhắc... một hôn ước."
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Elara. Nàng lùi lại một bước, đôi mắt mở to. "Hôn ước? Tiểu thư... nhưng người..."
"Ta không muốn!" Clarisse bật lên, giọng nàng pha lẫn sự giận dữ và đau khổ. "Elara, ta chỉ yêu em. Ta không cần ai khác cả!"
Elara vội vã đến gần, nắm lấy tay Clarisse. "Tiểu thư, em tin người. Nhưng nếu gia đình ép buộc, làm sao chúng ta có thể chống lại?"
Clarisse cắn chặt môi, trong đôi mắt nàng hiện lên sự bất lực. "Ta không biết. Nhưng Elara, ta sẽ không để họ chia rẽ chúng ta."
Những lời ấy như một lời hứa, nhưng trong lòng Elara, nỗi lo sợ càng lớn dần. Nàng không muốn trở thành lý do khiến Clarisse phải đấu tranh với gia đình, cũng không muốn nàng chịu bất kỳ tổn thương nào.
Buổi tối hôm ấy, Elara đứng bên cửa sổ phòng mình, ngắm nhìn ánh đèn từ phòng Clarisse le lói trong màn đêm. Trái tim nàng như bị bóp nghẹt, hạnh phúc ngọt ngào mà họ vừa có dường như đang bị đe dọa bởi một cơn giông tố sắp ập đến.
"Liệu hạnh phúc này có thể kéo dài mãi không?" Nàng tự hỏi, nhưng chẳng có câu trả lời nào đến.
Trong đêm tối, giữa sự im lặng của dinh thự, Elara cảm nhận được nỗi đau đang dần len lỏi, chực chờ nhấn chìm họ vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro