Chương 3: Lời thú nhận dưới cơn mưa
Ngày hôm nay, bầu trời u ám, những đám mây xám xịt như phủ một tấm màn trầm lặng lên khắp dinh thự De Lune. Mưa bắt đầu rơi, những hạt nước trong suốt chạm vào mái ngói, từng giọt nhỏ đọng lại trên những cành hoa hồng trong vườn.
Elara đang đứng bên cửa sổ lớn của phòng bếp, ánh mắt lặng lẽ dõi theo khung cảnh bên ngoài. Dòng nước mưa chảy thành từng vệt dài trên ô kính, mờ nhòa đi hình ảnh của khu vườn vốn quen thuộc. Tâm trạng nàng cũng chẳng khá hơn những cơn mưa, rối bời và nặng trĩu. Từ đêm ở đình viện, trái tim Elara chưa một giây phút nào được yên ổn. Những lời của Clarisse như một giai điệu ngân mãi trong đầu nàng, không cách nào xóa bỏ.
"Em làm gì ở đây thế?"
Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút vang lên từ phía sau, kéo Elara khỏi dòng suy nghĩ. Nàng quay lại, bắt gặp tiểu thư của mình trong chiếc váy dài màu xám tro, đôi mắt xanh lấp lánh ánh sáng dịu dàng. Clarisse bước vào, dáng vẻ tự nhiên như thể chính nàng là một phần của cơn mưa ngoài kia, mềm mại nhưng không kém phần cuốn hút.
"Tiểu thư... Người không nên ra ngoài khi trời mưa thế này," Elara vội nói, dù bản thân chẳng biết vì sao lại cảm thấy hốt hoảng.
Clarisse bật cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến trái tim Elara như ngừng đập. "Ta không ở ngoài. Nhưng nếu em không phiền, ta muốn cùng em ra khu vườn một lát."
Elara chần chừ. "Trời mưa thế này..."
"Em không thích sao?" Clarisse nghiêng đầu, giọng nói như một lời khẩn cầu. "Ta chỉ muốn cùng em đi một chút, có lẽ mưa sẽ cuốn trôi bớt những gì đang nặng nề trong lòng ta."
Lời ấy khiến Elara không thể từ chối. Nàng cúi đầu khẽ đáp, "Vâng, thưa tiểu thư."
Cơn mưa không còn dữ dội, giờ đây chỉ còn lại những hạt mưa rơi lất phất, tựa như những giọt lệ của bầu trời. Clarisse và Elara đứng bên bờ hồ sen, nơi những đóa hoa trắng ngần đang lặng lẽ rung rinh đón mưa.
Clarisse bất ngờ quay sang Elara, ánh mắt nàng sâu thẳm nhưng không hề có chút do dự. "Elara, em có biết tại sao ta luôn muốn gần em không?"
Elara lặng người, đôi môi mím chặt. Nàng không dám trả lời, không dám đối mặt với ánh mắt ấy.
Clarisse bước tới gần, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Elara. Sự ấm áp của nàng như xuyên qua lớp không khí lạnh lẽo của cơn mưa, khiến Elara không khỏi run rẩy.
"Elara," Clarisse thì thầm, giọng nàng như hòa cùng tiếng mưa. "Ta không thể kìm nén được nữa. Ta yêu em. Không phải tình cảm chủ nhân dành cho người hầu, mà là tình yêu của một trái tim khao khát được ở bên người nó trân quý."
Những lời ấy, nhẹ nhàng như làn gió nhưng lại tựa một cơn sóng cuốn trôi mọi rào cản trong lòng Elara. Nàng mở to mắt, nhìn vào khuôn mặt Clarisse – khuôn mặt đẹp như một bức tranh hoàn mỹ, giờ đây lại hiện lên một nỗi lo lắng mong manh.
"Tiểu thư..." Elara thì thầm, giọng nàng run rẩy. "Người không nên..."
"Không nên yêu em?" Clarisse cắt ngang, nụ cười buồn trên môi nàng khiến trái tim Elara thắt lại. "Ta biết. Nhưng trái tim ta không thể lùi bước. Elara, em không cần đáp lại. Chỉ cần em biết, với ta, em quan trọng hơn cả thế giới này."
Elara siết chặt bàn tay Clarisse trong tay mình, ánh mắt nàng ngập tràn sự đau đớn và xúc động. "Tiểu thư, nếu người nói ra lời này, người có hối hận không?"
"Ta sẽ không bao giờ hối hận," Clarisse khẳng định. "Dù thế giới có quay lưng lại với ta, chỉ cần em ở đây, ta sẽ không sợ gì cả."
Elara cúi đầu, nước mắt hòa lẫn với mưa. Nàng bước tới, ôm lấy Clarisse, như thể muốn bảo vệ nàng khỏi tất cả những điều tồi tệ. "Tiểu thư... Em cũng yêu người. Nhưng tình yêu này, liệu có phải là một điều sai trái?"
"Không sai," Clarisse khẽ đáp, vòng tay nàng siết chặt Elara. "Elara, tình yêu chưa bao giờ là sai. Chỉ cần chúng ta can đảm, không gì có thể ngăn cản được."
Giữa cơn mưa, hai trái tim hòa làm một. Và dưới bầu trời xám xịt ấy, họ trao nhau nụ hôn đầu tiên – nụ hôn ngọt ngào như mạch nước ngầm, lặng lẽ chảy mãi trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro