Chương 2: Những Trò Chọc Ghẹo
Zephys vẫn chưa thể quên được ánh mắt lạnh lùng của Nakroth từ lúc sáng. Cảm giác trái tim đập nhanh khi đối diện với công tử chủ nhân của dinh thự cứ lặp đi lặp lại trong cậu. Mỗi lần cậu vô tình gặp phải ánh nhìn đó, cậu lại không thể kìm nén được sự lo lắng lạ kỳ.
Hôm nay, Zephys tiếp tục làm việc như mọi khi, nhưng tâm trí cậu chẳng thể tập trung. Đang rửa chén trong bếp, cậu bất chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần từ phía cửa.
"Zephys."
Cậu giật mình quay lại, nhìn thấy Nakroth đứng tựa vào cửa bếp, đôi mắt đỏ ruby của hắn lại nhìn cậu một cách chăm chú. Mái tóc trắng tinh khôi của Nakroth phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ, càng làm tăng thêm vẻ hoàn hảo đến lạnh lùng của hắn.
"Ngươi làm gì mà mất tập trung vậy?" Nakroth hỏi, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng mang một chút trêu chọc.
Zephys vội vàng lau tay vào tạp dề, cúi đầu một cách thận trọng. "Dạ, tôi... tôi đang rửa chén."
Nakroth không nói gì, chỉ tiến lại gần hơn. Cậu hầu không dám ngẩng lên nhìn hắn, chỉ cảm thấy hơi thở của công tử đang đến gần, làm cậu cảm thấy như nghẹt thở. Nakroth đứng ngay phía trước cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm, đủ để Zephys cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn.
"Ngươi có thấy mình vụng về không?" Nakroth hỏi, đôi mắt đỏ của hắn vẫn nhìn chăm chăm vào cậu.
Cậu không biết phải trả lời sao, bối rối nói: "Tôi... tôi không vụng về..."
Nakroth nhếch môi, ánh mắt của hắn sắc bén như dao cạo. "Thế thì tại sao lúc nào cũng làm mọi thứ một cách lóng ngóng như vậy?"
Zephys đỏ mặt, không biết phải giải thích thế nào. Cậu chỉ là một người hầu, làm việc chăm chỉ và cẩn thận, nhưng với Nakroth, bất kỳ hành động nào của cậu đều có thể trở thành trò đùa.
Đúng lúc đó, Nakroth đột nhiên nắm lấy tay Zephys, kéo cậu lại gần hơn, khiến cậu hoảng hốt. "Để xem ngươi làm gì khi bị tóm rồi nhé." Giọng hắn trầm thấp, chứa đầy sự thích thú.
Cậu hầu đỏ mặt, vội vã kéo tay lại. "Xin... xin lỗi, công tử."
Nakroth không thả tay cậu ra, mà lại cười nhẹ một cách đầy ý đồ. "Cậu làm tôi thấy thú vị đấy, Zephys. Cậu cứ bối rối và dễ dàng bị lừa gạt, không thể từ chối một chút nào."
Zephys cảm thấy ngực mình như thắt lại, trái tim đập nhanh hơn, nhưng không dám phản kháng. Cậu chỉ có thể đứng yên dưới cái nhìn của Nakroth, cảm nhận hơi thở của hắn gần sát mình.
"Vậy, cậu sẽ làm gì khi tôi muốn thêm một trò chơi nữa?" Nakroth tiếp tục, giọng nói mang theo sự châm chọc.
Cậu ngước lên, bắt gặp ánh mắt đỏ của hắn. Mặc dù đôi mắt ấy lạnh lẽo, nhưng Zephys lại không thể ngừng nhìn vào. Hắn khiến cậu cảm thấy vừa sợ hãi, vừa khó hiểu.
"Tôi... tôi không biết," Zephys nói, giọng run rẩy.
Nakroth nở một nụ cười nhạt, buông tay cậu ra. "Tốt, ít nhất ngươi không quá ngốc."
Cậu hầu cúi đầu, tim vẫn đập loạn nhịp. Cảm giác vừa sợ hãi lại vừa mê hoặc cứ ám ảnh lấy cậu mỗi lần đối diện với Nakroth.
Khi Nakroth bước ra khỏi bếp, Zephys vẫn đứng đó, lặng lẽ. Cậu không thể hiểu tại sao mỗi lần công tử đùa giỡn với mình lại khiến trái tim cậu đập nhanh như vậy. Có phải cậu đang cảm thấy điều gì đó mà mình không nhận ra?
Cả ngày hôm đó, Zephys không thể tập trung vào công việc. Cảm giác lo lắng, bối rối cứ vây quanh cậu, như thể một cái gì đó vô hình đang cầm giữ trái tim cậu, không cho phép nó yên bình.
Nakroth vẫn tiếp tục chọc ghẹo cậu mỗi khi có cơ hội, và dù Zephys có cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình, cậu vẫn không thể ngừng nghĩ về những trò chơi của công tử lạnh lùng ấy.
---
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro