Chương 1: Chàng Hầu Ngây Thơ
Dinh thự rộng lớn đứng lặng yên giữa bóng tối của màn đêm, chỉ có ánh đèn leo lét từ những ngọn đèn chùm trong đại sảnh làm sáng lên những bức tranh sơn dầu sang trọng trên tường. Không gian xa hoa này là nơi mà Zephys, một người hầu trẻ, mới chuyển đến làm việc. Cậu là một thanh niên 18 tuổi, ngây thơ, mít ướt và dễ dàng bị cuốn vào những trò đùa nghịch. Cứ mỗi lần cậu nhìn quanh dinh thự rộng lớn, cảm giác choáng ngợp và lạc lõng lại dâng lên trong lòng. Zephys tự nhủ, nếu không có công việc này, chắc cậu chẳng bao giờ dám bước vào nơi xa hoa và lạnh lẽo này.
Cậu đang lau chùi một chiếc bàn lớn trong đại sảnh thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
"Zephys."
Cậu giật mình quay lại, đôi mắt màu tím oải hương mở to, nhìn thấy Nakroth đang đứng tựa vào cánh cửa lớn. Nakroth, công tử chủ nhân của dinh thự, là một người có vẻ ngoài hoàn hảo đến khó tin. Mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ ruby phát ra một ánh sáng lạnh lẽo, như thể ánh mắt ấy có thể xuyên thấu mọi thứ. Dù chỉ mới 20 tuổi, nhưng không ai dám cãi lời hắn, vì hắn quá lạnh lùng và đầy quyền lực.
"Ngươi làm gì ở đây?" Nakroth lên tiếng, giọng hắn thản nhiên, không có chút cảm xúc nào.
Zephys cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của Nakroth. "Dạ, tôi... chỉ đang lau bàn thôi ạ."
Nakroth tiến đến gần, đôi mắt đỏ như ruby kia vẫn không rời khỏi Zephys. "Lau bàn? Ngươi đang làm gì với cái khăn ấy vậy?" Hắn chỉ tay về phía chiếc khăn lau bàn mà Zephys đang cầm.
Zephys nhìn xuống và nhận ra mình đã vô tình lau bàn một cách quá mạnh tay, khiến chiếc khăn trông có vẻ như bị xé một nửa. Cậu đỏ mặt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi... tôi không cố ý..."
"Không sao," Nakroth nói, giọng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng sự nhếch mép của hắn lại mang theo một chút nghịch ngợm. "Nhưng lần sau, đừng làm nó rách nữa, Zephys."
Cậu hầu cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, cơ thể cứng đơ vì cái nhìn sắc bén của Nakroth. Cậu không biết tại sao, nhưng mỗi lần Nakroth nhìn mình như thế, cậu lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
Nakroth lướt qua cậu, tiến lại gần chiếc ghế lớn trong phòng khách. "Đến đây, Zephys. Đưa tôi cái chén trà." Giọng hắn không có một chút cảm xúc nào, nhưng cách ra lệnh lại khiến Zephys không thể từ chối.
Cậu vội vàng chạy đến chiếc bàn gần đó, rót trà vào chiếc chén tinh xảo, lòng bối rối và không biết tại sao lại cảm thấy hơi lo lắng. Khi đưa chén trà cho Nakroth, Zephys khẽ ngước lên nhìn vào đôi mắt đỏ kia. Đôi mắt ấy vẫn sắc lạnh như mọi khi, nhưng có gì đó khiến cậu không thể dừng nhìn.
"Ngươi cứ nhìn tôi như vậy mãi à?" Nakroth cười nhạt, giọng điệu không thể lạnh lùng hơn.
Zephys vội vàng cúi đầu, không biết phải nói gì. "Dạ... xin lỗi, tôi không có ý..."
Nakroth nhếch mép, như thể thấy thú vị trước sự bối rối của cậu. "Không sao. Nhưng cậu phải nhớ một điều, Zephys... Ngươi là người hầu của tôi. Hãy nhớ điều đó."
Zephys gật đầu, tim đập thình thịch. Cảm giác sợ hãi lẫn lộn với sự tò mò dâng lên trong lòng cậu. Cậu không biết tại sao, nhưng dù bị hắn chọc ghẹo như vậy, trái tim lại chẳng thể ngừng loạn nhịp mỗi khi Nakroth nhìn mình.
---
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro