Tình yêu bất diệt
Author: Tri-Crazy aka 3T
Rate: PG Tuổi Trăng Tròn or Tuổi Sừng Trâu
Couple: TaeNy, of course - only TaeNy
Note:
+ Hãy com vì tình yêu với TaeNy, và com nếu bạn thấy thật sự thích thú Đừng com vì PG
+ S9's REAL LIFE
+ Một đề nghị, xin đừng lướt PG, vì đó là một phần tâm huyết của fic.
Prologue
- Cha muốn con phải được một người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh, cha muốn con phải được yêu thương nhiều nhất, hiểu không Fany?
Người đàn ông gằn lên từng chữ một trước khi quay mặt ra ngoài cửa sổ lớn, ánh mắt ông lộ rõ vẻ thất vọng nhìn vào trời đêm, thành phố Seoul sáng rực với ánh đèn và cũng đêm nay, con gái của ông đã bước lên đỉnh cao của sự nghiệp, concert đầu tiên của con ông đã thành công. Nhưng ông đã vô tình biết một sự thật quá đau xót.
- Nếu cha hỏi con, ai là người mạnh mẽ nhất, thì với con đó là Kim Tae Yeon.
- Và rằng, ai là người con yêu thương, thì đó là... Tae Yeon.
Chapter 1
- Cha muốn con phải được một người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh, cha muốn con phải được yêu thương nhiều nhất, hiểu không Fany?
Người đàn ông gằn lên từng chữ một trước khi quay mặt ra ngoài cửa sổ lớn, ánh mắt ông lộ rõ vẻ thất vọng nhìn vào trời đêm, thành phố Seoul sáng rực với ánh đèn và cũng đêm nay, con gái của ông đã bước lên đỉnh cao của sự nghiệp, concert đầu tiên của con ông đã thành công. Nhưng ông đã vô tình biết một sự thật quá đau xót.
- Nếu cha hỏi con, ai là người mạnh mẽ nhất, thì với con đó là Kim Tae Yeon.
- Và rằng, ai là người con yêu thương, thì đó là... Tae Yeon.
Cô gái ấy nắm chặt bàn tay, và nói trong niềm cảm xúc bị dồn nén, cô đã quá mệt mỏi, sau bao nhiêu năm vì mơ ước, vì những buổi tập luyện... Còn giờ đây... vì bảo vệ cho tình yêu của mình, cô đang đứng đây cãi lời cha, và cô không biết làm cách nào để nói cho cha hiểu hết tình cảm của cô và Tae Yeon. Cha cô không chấp nhận, thật sự khó chấp nhận, dẫu cho Tae Yeon có là thánh thần, thì cũng không thể.
- Tae Yeon là một người tốt, nhưng ta không thể nhắm mắt làm ngơ nếu như con bị người đời xầm xì, nếu như cuộc sống của con sau này có gì bất trắc... Ta không thể, ta đã hứa với mẹ của con...
- Cha!
- Ngày mai ta phải về lại Mỹ, và đêm nay ta hy vọng con sẽ suy nghĩ về những gì cha đã nói với con.... Nếu không vì cha, thì hãy vì mẹ của con...
Người con gái không thể kiềm những giọt nước mắt vào trong được nữa, và khi cô có cảm giác mọi nỗi nhớ về mẹ, về gia đình đang vây lấy mình và tuôn trào, người đàn ông ôm lấy cô vỗ về, ông mong rằng con gái của ông sẽ thay đổi, vì đứa con gái bé bỏng của ông không thể đặt trọn cuộc đời vào ... một người con gái khác.
----------------
Cô dựa hẳn vào vòng tay Taeyeon trên đường về lại kí túc xá, cơn mưa tuyết vụt thổi vào cửa xe, cô ngước lên và nhìn thấy ánh mắt Taeyeon nheo lại khi nhìn ra ngoài màn kiếng lạnh buốt. Fany không biết làm gì hơn là ôm chặt con người ấy, cô chỉ biết rằng, dẫu có biến mất khỏi trái đất này, thì tình yêu cô dành cho Taeyeon là mãi mãi.
-------------------
Flashback
- Taeyeon-ssi, nhanh lên nào, sắp đến lượt em rồi đó.
- Yah, em đến ngay đây.
- Taeyeon, chị make up hối cậu nãy giờ đấy, sao cậu vẫn còn đứng đây...
SooYoung nghiêng người theo ánh nhìn của Taeyeon ra ngoài sân khấu, Fany đang chuẩn bị cho màn biểu diễn của cô ấy, dù đèn sân khấu đã tắt hết nhưng bên trong Taeyeon vẫn thấy Fany vừa nháy mắt với mình.
Một nụ cười nhẹ phảng phất trên môi Fany trước khi nhìn về phía khán giả, tất cả dư vị của hạnh phúc đều đã hiện hữu rồi, ước mơ, tình yêu và cả con người ấy nữa.
Đã hơn 2 tuần nay Taeyeon không có nhiều thời gian dành cho Fany, bước ra khỏi chương trình Chin Chin vào lúc 11h và lao ngay vào phòng thu hay phải quay 1 show nào đó, rồi lại tiếp tục tập luyện cùng nhóm đến gần sáng. Mỗi phút trôi qua Taeyeon đều cảm thấy như hàng tá nơ tron trong mình hao sút đi, khao khát được gần gũi và được Fany chạm vào mình khiến dây thần kinh cô căng như dây đàn.
Và lúc này cũng vậy, chỉ cần nhìn cách Fany nghiêng đầu xõa mái tóc xuống một bên vai và bắt đầu bài hát cũng khiến Taeyeon phát điên. Nắm chặt bàn tay ẩm ướt vì quệt những giọt mồ hôi từ trán, Taeyeon quyết định quay trở vào phòng thay đồ để chuẩn bị cho tiết mục của mình. Tae cảm thấy ngạt thở với cái không khí sôi sục của hàng ngàn fan ngoài kia như muốn ăn tươi nuốt sống Fany của mình, Taeyeon biết Fany là nữ thần.
-------------------
Taeyeon lao ra sân khấu và hát bằng tất cả những gì mình có, khán giả như vỡ òa mỗi khi giọng cô lên đến note cao nhất.
Sau màn biểu diễn cô cảm thấy cổ họng mình như làm bằng hàng ngàn miếng kim loại vừa mới được nhúng vào lò lửa, Taeyeon nhận chai nước cùng chiếc khăn trắng từ tay chị quản lý, vơ lấy cái áo ba lỗ từ phòng thay đồ và đi thằng vào toilet. Tát nước lên mặt, trút bỏ bộ đồ bó sát người đó đi, khoác lên mình chiếc áo thun ba lỗ trắng, Taeyeon nhìn mình trong tấm kiếng, gương mặt ửng đỏ vì sức nóng, cố uống hết chai nước để làm dịu những thứ đang lồng lộn trên trong bụng mình, cái lý do chết tiệt gì cứ khiến cho cái cảm giác năng lượng của mình cứ chầu chực bùng nổ, Tae cúi gầm mặt xuống và hít một hơi thật sâu trước khi bước ra khỏi toilet.
Đi loanh quanh như muốn tìm kiếm ai đó, Taeyeon đi ngang qua phòng nghỉ và thấy người mình cần tìm trong đó. Vào trong, cô phát hiện không chỉ có một mình Tiffany, nơi góc phòng Yuri đang lẩm nhẩm lại lyric bài hát và SeoHuyn thì làm bài động tác bale. Tiffany đang ngồi ở bàn trang điểm, vẫn chiếc váy bạc chưa được thay ra và có lẻ chị làm tóc đã ép Fany một vài phút để sửa lại vài chỗ rối trên tóc cô ấy trước khi làm lại tóc mới cho lúc diễn encore.
Taeyeon nhẹ nhàng đến gần Fany, và khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của người yêu qua gương, Fany liền nở một nụ cười rạng rỡ, một niềm vui khó tả mỗi khi nhìn thấy Taeyeon.
Taeyeon thấy như từng thớ thịt trên cơ thể mình bị ai bóp chặt. Những cảm xúc lúc nãy bỗng dưng trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Đi với mình một lát."
Tiffany quay sang, định từ chối vì đang make up dở, nhưng cô bắt gặp đôi mắt đầy yêu thương ấy. Khẽ gật đầu, cô đan tay mình với Taeyeon và để cô ấy dắt đi.
...
Cùng lúc ấy, trên hàng ghế khán đài VIP, một người đàn ông với cặp kiếng trắng rời khỏi chỗ ngồi, ông cài lại hàng nút trên áo vest xám, đi tới chỗ của người quản lý, cố nói điều gì đó với cô ấy, rồi họ cùng nhau đi vào bên trong cửa dành cho Staff.
...
Cánh cửa restroom trên lầu 2 vừa khép nhẹ, Taeyeon kéo Tiffany vào vòng tay mình, siết chặt. Tựa đầu vào cổ Fany, cô đặt lên đó những nụ hôn thật nhẹ nhàng, và tận hưởng mùi hương quen thuộc đó. Tiến lên trên, khi môi họ cảm nhau, mọi cảm xúc lại tràn về. Nụ hôn sâu và ngọt ngào, thỏa đi nỗi nhớ nhung và ham muốn. Taeyeon đẩy nhẹ Fany vào tường trước khi rời khỏi đôi môi ấy. Họ tựa trán vào nhau, Tiffany nhìn sâu vào đôi mắt nâu màu chocolate, cô như cảm nhận được tất cả những gì mà Taeyeon đang phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Taeyeon cọ mũi mình với Fany trong khi cô ấy đang dùng chân cởi đôi giày cao gót ra. Môi lại tìm đến nhau, chìm đắm trong sự nồng nàn, tay Taeyeon lướt qua ngực Tiffany rồi tiến thẳng xuống dưới. Tiến sâu vào bên trong váy, những ngón tay bắt đầu hoạt động một cách nhịp nhàng và gấp rút. Nhanh hơn, mạnh mẽ hơn cho tới khi chạm vào đỉnh điểm, đầu gối Fany bấu chặt vào người Taeyeon, vòng tay siết chặt bờ vai người mình yêu, Fany cắn chặt răng không để cho những tiếng thở mạnh phát ra...
...
-Taeyeon vừa đưa Fany đi đâu đó mà.
Chị make up trả lời người quản lý, có vẻ như có ai đó đang tìm Fany, người đàn ông áo vest xám, khuôn mặt này quả thật rất quen thân.
-Vừa đi sao?
-Uh, cỡ 5 phút rồi, chắc 2 đứa sẽ quay lại nhanh thôi, vì sắp đến encore rồi.
-Được rồi, chị làm tiếp đi
Người đàn ông bước nhanh bên cô trợ lý khác, sau khi người quản lý kia giao nhiệm vụ tìm Fany cho cô này, họ tiến lên lầu 2 với sự chỉ dẫn của một anh bảo vệ ở sảnh giữa 2 lầu.
...
Fany lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Taeyeon, và cầm tay người yêu vòng qua eo mình.
- Hơi thở Taeyeon nóng lắm, như bị sốt vậy.
- Phải rồi, mình đang phát sốt đây Fany.
- Đừng để như thế này nữa nhé Tete....
- Huh?
- Bao lâu rồi Tae không đụng vào em huh?
- ...
Trước khi tách nhau ra, Fany cọ mũi mình vào cổ Taeyeon và hôn nhẹ lên đó.
Cô lau dấu son trên cổ Taeyeon rồi nghiêng người mang lại đôi giầy, Fany nhận thấy ánh mắt Taeyeon như muốn cụp xuống, một vòng thâm đen không thể che phủ được bởi phấn make up, vậy mà cô thì chẳng biết làm gì để giúp người ấy, và giúp cho cả hai.
- Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện, phải xuống dưới thôi.
Trước khi Fany kịp bước ra cửa Taeyeon đã nắm khủy tay cô ấy kéo vào lòng mình một lần nữa, như mùa hè thiếu hụt những cơn gió mát, Taeyeon không muốn mọi thứ ngắn ngủi như thế, cô cứ nhung nhớ những khoảnh khắc được riêng tư bên Fany và tiếc rẻ suốt mỗi khi nó trôi qua nhanh thế này.
...
- Hay thôi, chúng ta xuống phòng chờ vậy
Người đàn ông lớn tuổi lên tiếng với một giọng Hàn Quốc lơ lớ, và khi họ nhìn sự im lặng bao trùm ở những dãy cửa của tầng 2, sự hoang mang thể hiện rõ ở đôi mắt ông ấy. Một cánh cửa hé mở ở gần đó gây chú ý cho ông, nhưng giọng người quản lý có vẻ vội vã khi vừa nhận được tín hiệu ở bộ đàm.
- Chắc cô ấy đi gặp biên đạo múa hay đại loại thế, thời gian gấp gáp lắm, Fany chỉ ở quanh đây thôi.
- Cháu sẽ quay lại ngay!
Người trợ lý nói nhanh rồi bước xuống cầu thang ra khán đài. Còn một mình, người đàn ông bước tới bên cánh cửa duy nhất không được đóng kín ở tầng này.
Một giọng nói quen thuộc vọng ra.
- Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện, phải xuống dưới thôi.
Là Fany.
Ông đẩy nhẹ cánh cửa.
Fany bất ngờ dứt khỏi nụ hôn với Taeyeon và quay qua nhìn người đàn ông vừa bước vào.
- Daddy!
Họ đứng đó, nhìn nhau, và mất 3 giây sau Taeyeon mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra và cúi chào người đó. Fany đã mời cha về Hàn quốc để xem concert đầu tiên của nhóm hôm nay, Fany vừa mới nói cho Taeyeon biết cách đây vài tiếng là cha của cô ấy sẽ đến concert. Nhưng cô hoàn toàn không mong sẽ gặp cha Fany trong hoàn cảnh này, mọi việc thật tệ khi cô thấy ánh mắt người ấy nhìn con gái tràn ngập những nỗi thất vọng không thể thành lời.
- Họ đây rồi, ah, bác cũng tìm ra Fany rồi đúng không?
- Nhanh lên 2 đứa, dance battle sắp xong rồi đó.
Chị trợ lý thở dốc bên cánh cửa và giục mọi người xuống phòng chuẩn bị cho tiết mục encore của nhóm. Taeyeon nắm nhẹ tay Fany khi người trợ lý quay đi và bước nhanh ra ngoài, cô biết đêm nay sẽ rất dài đây.
- Ta muốn nghe con giải thích, nhưng hãy làm việc của con đi, ta sẽ đợi đến cuối buổi diễn ở trên này.
- Con biết ... con xin lỗi... nhưng cha hãy xem con diễn hết đêm nay được không? Cha đừng ở đây một mình.
Fany không ngăn được nỗi buồn dâng lên trong lồng ngực, nó đang chầu chực để thoát ra trên khóe mắt cô, nhưng cô sẽ nói để cha hiểu, rằng mọi thứ không quá tệ như ông nghĩ.
- Làm ơn đi cha, con không thể làm tốt nếu cha đứng đây ... làm ơn hãy xuống dưới cùng con.
Người đàn ông quay lưng bỏ đi trước khi ông để sự buồn bã tràn hết ra căn phòng này, một đứa con gái ngoan đạo, luôn tin ở tình yêu thiêng liêng như những gì được dạy, một đứa con gái hoàn hảo, dịu dàng và nhạy cảm, ông không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy... với một đứa con gái khác sao? Ông nghĩ ngay về vợ mình với những lời trước khi ra đi, ông không biết phải nói thế nào, phải chăng ông đã quá cưng chiều để cho con gái quyết định tất cả, chỉ là ông muốn nó phải được hạnh phúc, nhưng không phải là như thế này.
Taeyeon loay hoay một vài thứ với anh quản lý và ra khỏi xe cuối cùng, mai là đêm diễn thứ 2, công việc có vẻ sẽ dễ dàng hơn đêm đầu tiên, đêm nay cả nhóm sẽ không phải tập khuya nữa, bữa tối cũng đã được nấu sẵn ở dorm. Fany nán lại chờ Taeyeon ở sau cánh cửa tòa nhà, một bóng người khoác nhanh chiếc áo bước xuống xe rồi trùm chiếc mũ sau áo lên đầu, đêm nay tuyết rơi dày quá.
-Ta lên thôi.
Taeyeon nắm tay Fany lên dorm, cả hai vẫn không nói gì về việc chạm mặt cha của Fany cho đến lúc này, tự tin là người hiểu Taeyeon hơn bất kì ai nhưng những lúc này Fany thật sự không biết Taeyeon đang nghĩ gì nữa. Mọi hành động và lời nói của Taeyeon đều khiến Fany muốn khóc thét.
"Cậu ấy còn không tỏ ra vui mừng khi mình đứng đây chờ nữa"
Thật trớ trêu là giờ đây chính cô đang lo lắng cho Taeyeon chứ không phải là ngược lại.
Taeyeon ngồi phịch xuống ghế salon sau khi kết thúc bữa ăn, cô có thói quen cắn thật mạnh ngón tay cái mỗi khi bị cuốn vào suy nghĩ nào đó, và như hầu hết những lần cô phải để tâm, chính là Fany. Cô muốn hỏi về vấn đề giữa cha con Fany nhưng không biết phải mở đầu thế nào, Fany thật sự rất buồn, cô nhìn thấy nụ cười yếu ớt của người yêu trên sân khấu những phút cuối, cô muốn thể hiện cho cha Fany thấy mình quan tâm đến cô ấy thế nào, nhưng thật khó khi có hàng ngàn fans ở đó.
Và bây giờ thì bọn nhóc ở nhà thật sự rất ồn ào. Những loại tiếng động phát ra từ miệng SooYoung và Hyoyeon, từ cái tivi đang léo nhéo thứ nhạc nào đó không rõ và từ vài món đồ chơi mà fans gởi đang ở trên tay Yoona, tất cả như muốn giết chết cái đầu đã đầy nghẹt chuyện của Taeyeon.
Fany đang cảm thấy thế nào? Taeyeon chỉ muốn hỏi như thế, cô sợ rằng Fany đang dao động và có thể sẽ dao động.
Cô bỗng thấy tình yêu của Fany và cô thật sai trái.
Taeyeon thấy như mình là một tên tội phạm. Như là mình đã hủy hoại Fany.
Taeyeon ghét cái cảm giác lúc này, nó thật nặng nề, đôi mắt của cha Fany ám ảnh Taeyeon đến tận lúc này và nụ cười thấp thoáng nỗi buồn của người cô yêu đè nặng tâm trí Taeyeon.
Fany đem một ly cacao nóng cho Taeyeon, ngồi xuống bên cạnh và xem Yoona chơi với mấy món đồ giành cho con nít trong khi SeoHyun thì dọn dẹp lại đống đồ chơi lúc nãy Yoona vừa chơi chán.
"Cậu ấy vẫn không nhìn mình"
"Cậu ấy có biết mình buồn đến thế nào không?"
"Làm ơn nói gì với mình đi Taeyeon"
Áp ly cacao vào má Taeyeon, Fany cười khi thấy khuôn mặt trẻ con giật nảy mình vì nóng.
-Của cậu này.
-Ugh...
Taeyeon đỡ ly cacao từ tay Fany và hít hà mùi cacao đặc trưng của người LA, ít sữa, nhiều kem béo và 1 chút kẹo chocolate đắng không đường.
-Thơm quá..
- ...
-Cậu không uống àh?
-Không, tớ pha cho cậu thôi.
-Ugh..
Fany kéo chiếc gối dựa đặt sau lưng để Taeyeon có thể dựa lưng cho đỡ mỏi, nhưng dường như Taeyeon vẫn không có ý định bắt đầu câu chuyện, dù cho không gian bao quanh cô và Fany có đang nháo nhào lên, SeoHyun đã chịu hết nổi khi Yoona bắt đầu chơi qua đống xe hơi mini.
-Em sẽ không dọn dẹp cho unnie nữa đâu!
Hyunnie cầm cuốn sách đang đọc dở và bỏ về phòng, Yoonnie chơi chán rồi cũng ôm 1 chồng truyện tranh đi về phòng của mình. Đã lâu lắm rồi cả 9 đứa mới có một buổi tối ở nhà, làm những việc mình thích, coi tivi như bao người khác hay chỉ là được dùng máy tính xem những tin tức lặt vặt.
Mọi thứ đã bắt đầu im ắng, Yuri và Hyoyeon đang lên mạng ở 1 góc phòng khách, Taeyeon vẫn nhấm nháp ly cacao và cố gắng làm cho người bên cạnh nghĩ rằng bộ phim trên TV thật sự rất cuốn hút.
Sica bước ra khỏi phòng tắm sau 30' và đi thẳng đến chỗ sofa, ngồi xuống cạnh Taeyeon, nhìn vào ly cacao trên tay cậu ấy.
-Còn cacao không Taeyeon?
-Ugh... Fany làm đó. - Taeyeon nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình tv.
-Vẫn còn nếu cậu muốn uống.
-Yep, tớ sẽ tự làm.
Fany thật sự muốn nói điều gì đó, àh không, cô muốn một lời nói dịu dàng từ Taeyeon, chúa ơi cô đã muốn khóc từ cách đây hơn 2 tiếng rồi và cô không hiểu tại sao mình lại chịu đựng giỏi như vậy. Bình thường Taeyeon vẫn hay im lặng, nhưng làm ơn đừng im lặng như lúc này.
-Tae..
-Tớ đi tắm.
Taeyeon biết Fany tính nói gì đó bằng cách gọi tên mình, nhưng cô quyết định phớt lờ, đầu cô đặt quánh lại vì những cảm xúc điên khùng, cô muốn Fany ôm cô vào lòng như một đứa trẻ, cô muốn mình không phải suy nghĩ gì nữa về những điều đã gặp hôm nay, chỉ cần dắt Fany vào phòng thôi mà, nhưng tại sao cô lại cảm thấy cắn rứt thế này.
Fany đưa tay lên kìm những giọt nước mắt trào ra, cái gì đang diễn ra vậy, thái độ của cậu ấy nhằm mục đích gì, cô vừa cãi lời cha, vừa trở thành đứa con bất hiếu vì tình yêu của mình, mà giờ đây người cô yêu lại trở nên lạnh lùng như thế.
Tiếng cửa phòng Fany đóng sập lại sau cái ngoái nhìn của Sica.
"Hai cậu ấy cãi nhau nữa àh?"
Taeyeon thở mạnh khi để nước dội xuống người.
"Đáng lẽ lúc đó mình không nên..., mình đã chịu được 2 tuần rồi, tại sao lúc đó mình lại như thế"
"Fany, cha cô ấy..."
"Mình nên vào hỏi cô ấy không? Nếu như cha cô ấy buộc chia tay thì sao?"
Yêu nhau gần 4 năm, Taeyeon cảm nhận tình yêu mỗi lúc một trưởng thành, nỗi lo lắng cũng ngày một dày hơn khi họ trở nên quá nổi tiếng, áp lực công việc, sự soi xét của người hâm mộ làm cho cả hai trở nên thận trọng một cách quá đáng. Thời gian riêng tư dành cho nhau gần như là con số 0, cô chỉ biết lén nhìn Fany khi cả nhóm có lịch chụp hình quảng cáo hay diễn tập, khi Fany chụp ảnh nụ cười của cô ấy như chiếm trọn trái tim của Taeyeon, và những lúc đó cô chỉ biết cố gắng và cố gắng không để cho ham muốn lấn át. Và quả thật, đè nén mọi thứ khiến cô như muốn đóng băng.
"Mình sẽ không thể kiềm chế khi ở 1 mình với cô ấy"
"Nhưng mình muốn ôm cô ấy"
Chết tiệt
Lạnh quá
Taeyeon hối hận khi mình không mặc hoodie vì áo thun và quần short vào lúc này thì đúng là một sự lựa chọn tồi tệ. Vắt khăn tắm ngang cổ, và đi 1 vòng quanh dorm, yên ắng rồi, Taeyeon đi xuống bếp kiểm tra vì bỗng cô thèm kinh khủng 1 ly nước với thật nhiều đá.
-Thứ nhất cậu không được uống nước lạnh
-Hah..?
-Thứ hai cậu vào với Fany đi.
-Hah... sao cơ?
-Lúc nãy hình như cậu ấy khóc.
Taeyeon chết trân vời lời nói của Sica, cô ấy nói mà thậm chí không ngước lên khỏi cuốn sách.
-Khóc sao?
-Tớ nghĩ thế... và tốt nhất cậu nên làm như tớ vừa bảo.
Sica gập cuốn sách và đi ra khỏi nhà bếp, cậu ấy đọc sách ở mọi nơi bất kể nó là bàn ăn hay restroom.
...
- Mình vào được không?
- ...
- Nếu cậu im lặng thì cũng đừng khóa chốt trong chứ Fany.
- ...
- Mình sẽ tông cửa bằng vai đấy.
- ...
Tiếng mở cửa khiến Taeyeon biết rằng đó là âm thanh yêu thích nhất của cô lúc này. Fany bước vội vào trong để tránh ánh nhìn của Taeyeon nhưng không kịp. Lúc này Taeyeon đã ôm chặt cô vào vòng tay mình, và dùng một tay để đóng nhẹ cánh cửa.
Như bao uất ức tủi hờn trong lòng được mở nút, nước mắt Fany tuôn ra không thể kìm nén, Taeyeon thấy lòng mình chùng xuống, àh không, cô thấy trước mắt là một hồ nước rộng và nỗi buồn phủ đầy trên mặt nước.
- Mình xin lỗi.
- ...
- Đáng lẽ mình không được làm vậy.
- ...
- Là lỗi của Taeyeon.
- Tại sao Tayeon lại im lặng? Tại sao lại như thế?
-
Đến lúc này Fany mới cảm giác sự trống trải biến mất, cái ôm của Taeyeon khiến cô cảm thấy bình yên lại quay về.
- Tae không biết... chỉ là Tae cảm thấy mọi thứ mình vừa làm rất tồi tệ.
- Ngốc, Taeyeon có quyền, hiểu không? Đó cũng không phải là lỗi của Taeyeon.
- Cha đã nói gì?
- ...
- Không đồng ý đúng không?
- ...
Tiếng thở dài thoát ra từ Fany làm Taeyeon cảm thấy mình như tội đồ. Cô nới lỏng vòng ôm và để Fany nhìn vào mình.
- Em hãy nói gì đó được không?
- ...
- Hãy nói em sẽ không rời bỏ Taeyeon được không?
- ...
Đã lâu rồi cô mới nhìn thấy Taeyeon như thế này, nỗi lo lắng tràn ra từ đôi mắt mệt mỏi ấy, Fany quả quyết với lòng mình rằng, Taeyeon là một con người mạnh mẽ nhất và cũng yếu đuối nhất, cô không biết làm cách nào mà 2 tính cách ấy lại tồn tại trong một con người được. Một vài giọt nước mắt rơi hờ xuống cánh mũi Fany, có lẽ lúc này cô sẽ cho phép mình khóc vì hạnh phúc.
- Ngốc quá... em yêu Taeyeon..
Fany nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của mình rớt trên bờ vai Taeyeon, tay cô miết theo đôi má bầu bĩnh xuống môi, khẽ chạm vào và đặt lên đó một nụ hôn.
Taeyeon chưa chuẩn bị để có được giây phút này một lần nữa, hôm nay cô đã có Fany một lần rồi, nhưng vị ngọt của đôi môi màu hồng ấy khiến trái tim Taeyeon như được xoa dịu, cô vòng tay quanh eo Fany vào kéo cô ấy sát người mình hơn, nụ hôn nhẹ trở nên nồng nhiệt đầy yêu thương. Taeyeon vuốt ve làn da trần bên trong áo sơ mi khiến Fany ôm chặt mình hơn.
Cả hai đã đi qua những năm tháng khó khăn cùng nhau, không phải là từng người một bước đi mà là luôn ở cạnh, nhìn thấy nhau lớn lên và trưởng thành. Và mỗi ngày đó trôi qua đã từng dài đến nỗi cả hai đã quen với việc làm tất cả cùng nhau mà không cần phải nói một lời.
Đó là những ngày đầu làm thực tập sinh, Fany nhìn thấy Taeyeon ngồi một mình ở sân thượng tòa nhà SM một buổi chiều tháng 8 đầy gió, với ly cacao đã nguội và một bên tai nghe rớt hờ bên cánh tay buông thõng. Một hình ảnh dễ thương nhất mà Fany từng thấy, khuôn mặt ấy bình yên đến lạ thường, và từ thẳm sâu cô biết rằng, từ bây giờ cô thích tâm trí mình chật hơn một chỗ.
Và không nghĩ rằng đến một ngày trái tim mình cũng đầy hơn vì con người đó.
Taeyeon đặt Fany lên giường, hôn vào đôi mắt vẫn còn đọng nước rồi ngẩng lên nhìn vào nó. Đã 3 năm rồi, kể từ lần đầu tiên Taeyeon làm điều này với cô, lúc nào ánh mắt đó cũng đầy e dè, chỉ với Taeyeon, Fany mới thật sự không cảm thấy sợ hãi, nhưng cho đến tận ngày hôm nay mọi cảm xúc vẫn vẹn nguyên.
Taeyeon nhìn vào vùng cổ trắng ngần của người yêu, tự hỏi bản thân phải làm gì khi ngày mai Fany cần có sức khỏe để diễn đêm concert thứ hai, cắn chặt môi mình, Taeyeon hoang mang đến lạ thường, hơn ai hết, cô biết mình khao khát Fany biết chừng nào.
Bỗng một bàn tay vòng qua cổ và tiếp theo một bờ môi gấp gáp xuyên qua hơi thở nóng ấm của Taeyeon. Trong những cảm xúc hỗn độn ấy, một giọng nói nhẹ nhàng đẩy vào tâm trí cô.
- Làm ơn đừng suy nghĩ gì lúc này được không?
Hơn bao giờ hết Taeyeon nhận ra rằng mình cũng chỉ là một người bình thường, không cao thượng hơn ai, cũng có những những ham muốn người mình yêu mỗi khi tắm buổi sáng sớm và lúc này chỉ muốn đầu óc mình trống rỗng.
Taeyeon hôn xuống cằm rồi tiến đến vùng cổ tiếng thở mạnh khẽ thoát ra từ người yêu. Cô rời môi mình ra khỏi làn da đầy mỏng manh đó, cô tiếp tục hôn lên môi Fany, liếm quanh nó rồi trượt lưỡi vào bên trong. Dứt khỏi nụ hôn dài với một tiếng rít hơi sâu trong mũi Taeyeon cảm thấy bao sức lực của mình dường như hồi sinh, đến khi từng cúc áo được mở ra, Taeyeon biết mình đã không thể dừng lại được.
Tay Taeyeon lướt qua vai Fany, chạm vào vùng da ở lưng, cô muốn tháo móc của chiếc bra chết tiệt này ra ngay lập tức, cảm giác khó chịu bắt đầu xâm chiếm cơ thể Taeyeon.
- Để em.
Một bàn tay chạm nhẹ vào đôi tay vụng về của Taeyeon và mở chiếc móc thật nhẹ nhàng, Fany biết cách làm Taeyeon trở thành một đứa trẻ hư hỏng được cưng chiều.
Dù cho Taeyeon không thay đổi nhiều lắm, những đêm bên nhau thưa dần từ sau khi cả hai bắt đầu ra sân khấu, Fany hiểu tình yêu của Taeyeon dành cho cô vẫn sâu đậm nhưng khi không còn nhiều thời gian để đi vào cảm giác của nhau, thì mọi thứ bắt đầu trở nên hoang dại, chỉ những giây phút này Taeyeon mới thật sự là Taeyeon của 3 năm trước.
Chiếc bra bị quăng khỏi giường, Taeyeon tách môi mình khỏi môi Fany, nụ hôn lần xuống cổ.và dừng lại ở đó một chút trước khi Taeyeon hôn mạnh lên xương đòn của Fany, khiến cô bấu lấy vai Taeyeon thật chặt.. Đôi môi đó tiếp tục tấn công xuống vùng ngực một cách mãnh liệt, để lại những vệt đỏ ướt át, Fany gồng người dùng tay bám lấy thành giường và cắn chặt môi khi tay Taeyeon di chuyển xuống đùi. Chiếc quần short bị lột phăng ra khỏi chân chủ nhân của nó, và đến lúc này Taeyeon không muốn bất kì vật nào ngăn cách giữa cô và Fany nữa.
Taeyeon đã quá thấm một điều, khi yêu thì 1 milimet cũng gọi là khoảng cách.
Những ngón tay đi vào giữa đùi, chạm vào nơi kín đáo nhất cơ thể Fany, cảm nhận được sự ấm nóng và ướt át, chúng bắt đầu len lỏi vào sâu hơn, hơi thở Fany ngày một gấp gáp hơn khi Taeyeon cố gắng không để sự vụng về của mình làm Fany đau. Cô cắn vào vai Taeyeon để ngăn cho tiếng rên không thoát ra, Fany không bao giờ để bản thân đi quá giới hạn trong việc thỏa mãn việc này, cô biết mọi người sẽ dễ dàng nghe thấy nếu như cô để mình bật ra thành tiếng, và như mọi lần, cô muốn cắn vào tay mình nhưng Taeyeon đã ngăn lại, đẩy khuôn mặt cô vào vai mình.
Vai Taeyeon như rung lên vì đau, Fany có bao giờ cắn mạnh như thế, như chợt nhận ra điều gì đó, Taeyeon dừng lại và đối diện với Fany, những giọt mồ hôi thấm đẫm trên áo cô khiến cho Taeyeon hiểu ra rằng Fany đang rất mệt.
Đỡ Fany nằm xuống, Taeyeon luống cuống không biết bắt đầu như thế nào, rõ ràng hôm nay không phải là ngày để làm việc này, rõ ràng thể trạng Fany đã quá tải sau concert, nhìn Fany cố gắng níu từng hơi thở đều mà Taeyeon chỉ muốn lao ra đường và làm mình đau thật đau, để nát bét hết cảm xúc, hết nỗi nhớ và nát cả bực bội.
- Xin lỗi em..
Lúc này, được nghe giọng em thì tốt biết mấy
Mình lại mất kiểm soát, mình lại để tuột mất sự yêu thương ngọt ngào mà mình từng thêu dệt, rốt cuộc mình chỉ làm cho Fany thành thế này thôi sao.
- Không sao mà... chỉ là.. em hơi mệt một chút...
Nhìn vào đôi mắt Taeyeon bây giờ, Fany cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã quá mềm yếu, cô biết Taeyeon rồi sẽ tự trách bản thân mình rất nhiều, mỗi khi việc này diễn ra như vậy, khi mà phần con người đầy trách nhiệm trong Taeyeon lại bắt đầu, cô lo sợ rồi Taeyeon sẽ lại tránh cô như trước đây đã từng.
Taeyeon nắm nhẹ bàn tay Fany đưa lên mặt mình, dù rất muốn nói những lời ngọt ngào để Fany hiểu rằng cô nhớ khoảng thời gian trước đây như thế nào, rồi nghĩ mãi không ra một tính từ một động từ nào cả, cô nhận ra những lời của mình thật ngây ngô và tầm thường. Taeyeon thở hắt rồi đặt tay Fany trở vào giường, kéo mền phủ lên ngực người yêu. Nhặt lại quần áo dưới sàn để lên giường, Taeyeon cúi xuống hôn vào môi cô ấy, để rồi một lần nữa không thể cưỡng lại sự ngọt ngào của nó. Fany không muốn Taeyeon mang cảm giác nặng nề này nữa, cô cố gắng kéo nụ hôn dài ra nhưng Taeyeon đã dứt ra khỏi và hôn vội lên trán Fany.
- Tae xin lỗi... em ngủ nhé... Tae về phòng.
- Làm ơn đừng xin lỗi em nữa được không, những lúc này, làm ơn đừng lo lắng cho em như những thành viên khác...
Khi Taeyeon dợm bước ra cửa, Fany đã ngồi dậy với chiếc chăn che lên ngực.
- Em biết Taeyeon đang nghĩ gì, về concert ngày mai về sức khỏe của em, đúng không?
- ... Fany..
- Nhưng em có thể quên hết để dành cho Taeyeon thì tại sao Taeyeon lại bắt đầu lảng tránh em như thế?
Tayeon cắn chặt môi khi nghe giọng nói nghẹn ngào của người cô yêu... Từ lúc nào cô và Fany không thể như ngày xưa? Từ bao giờ Fany phải chịu đựng cô như thế?
- Đừng xem em là trách nhiệm mà Taeyeon phải mang như với bọn trẻ, em là Fany mà...
Mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa, vì thật sự Taeyeon đã gần như thế, trách nhiệm đối với nhóm, và cả đối với Fany, Taeyeon muốn Fany, muốn gần gũi, nhưng từ lúc nào cô lại sợ cả những cảm xúc dễ đổi thay như thế.
Tiếng cửa phòng khép lại cũng là lúc Fany vỡ òa những cảm giác đau đớn nhất mà cô chưa bao giờ biết tới.
"Chỉ là tình yêu thôi mà Taeyeon, hãy cứ xem nó nhẹ nhàng thôi được không?"
.
.
.
Người Taeyeon mỏi nhừ, tay chân như muốn đình công, não cũng thế, và nỗi nhớ thì như một cái máy chạy không ngưng nghỉ, cho dù không nạp đủ điện thì nó vẫn chạy tốt.
Xem nào, 3 ngày rồi
Mọi sự im lặng lúc này đều mang xu hướng khuấy đảo nhiều hơn là bình yên. Taeyeon có thể nhìn thấy Fany một chút trong khoảng thời gian cô chuẩn bị ra khỏi dorm để đi đến đài truyền hình, hay chỉ là nhìn cô ấy trong tấm gương lớn ở phòng tập cho album sắp tới.
Taeyeon biết Fany không bao giờ cố ý im lặng, chỉ là cô ấy biết sự im lặng thì cần thiết hơn cho đến khi Taeyeon muốn nói gì đó. Vẫn sự ân cần như chưa hề có cuộc cãi vã nào, àh không, như chưa hề biết đến nỗi buồn nào. Tạt về dorm sau Chin Chin, vẫn chai nước vitamin và bộ đồ tập đã được chuẩn bị sẵn ở phòng mình, chỉ khác là không có mảnh giấy màu hồng với những dòng nhỏ nhỏ nguệch ngoạc nào đặt kế bên.
Có quá nhiều công việc phải hoàn thành trước tết, những lễ trao giải thưởng cuối năm, ba show Gayo ở ba đài, một vài show truyền hình phục vụ trong tết phải quay trước, 5 6 quảng cáo cho mùa giáng sinh và dù muốn dù không thì giá trị làm nên SNSD là một ca sĩ, phải thu âm và tập luyện.
Taeyeon thay bộ váy đang mặc ra và khoác lên mình bộ đồ tập mà Fany đã chuẩn bị, chiếc quần xám và áo màu xanh, Fany hiểu màu sắc ảnh hưởng đến tâm lý tập nhảy của cô, màu xanh sẽ làm mọi thứ hoàn hảo hơn. Cô xem lại tin nhắn trước khi ra khỏi phòng.
"12h30 ở phòng tập số 2, cho phép cậu trễ 9 phút - HyoYeon"
Tốt thôi, bây giờ mới gần 12h, hôm nay mọi người đều công việc ở ngoài rồi đến thẳng phòng tập, Taeyeon lướt qua lịch làm việc treo ở góc bếp, Fany có Mucore và Strong Heart, tập piano lúc 9h và sau đó là tập nhảy với cả nhóm, vậy là Fany mới về ngang dorm lúc nãy. Taeyeon nhớ sự dịu dàng và nụ cười ấy phát điên, chỉ là một mình như thế này thì cô đơn quá.
Tuyết vẫn rơi dày đặc khi trời vào khuya, Taeyeon để những bông tuyết rơi trên tay mình khi bước ra xe và nhớ về một ngày nắng đẹp ở Jeoju, có biển và những cơn gió. Cô mỉm cười khi anh tài xế nhảy phóc xuống cửa trước và vội vã mở cửa xe cho cô.
- Đến phòng tập nhé anh.
Chống tay nhìn ra ngoài kiếng xe, từ dorm đến SM không xa, nhưng đi một mình thế này trong cái lạnh trùm lấy cả hơi thở thì quả thật rất đáng sợ. Taeyeon cố gắng không suy nghĩ miên man nhưng bây giờ dù nhắm mắt hay mở mắt, cô cũng chỉ nhìn thấy một người.
...Fany...
Taeyeon nhìn thấy Jeoju một ngày hè đầy gió, màu vàng của hoàng hôn trải dài dưới chân mình, cô nhớ cảm giác được nắm tay Fany đi trên biển, cô nhớ khi Fany nhìn thấy biển đầy nắng và cười như bình minh vừa nở đâu đó, cô nhớ nụ cười đó, nhớ giọng nói nặng chữ "r" chẳng bao giờ phát âm đúng tên cô, và... nhớ một Fany chạy đến ôm lấy cô giữa đường phố đông người sau khi bị lạc ở trạm xe điện ngầm....
Chỉ mới 3 năm thôi, nhưng sao mọi thứ cứ như một giấc mơ đầy nỗi ám ảnh.
Đêm đó, Taeyeon hoàn toàn không muốn phải để Fany ở lại phòng một mình, nhưng nếu ở lại, cô chỉ cảm thấy một nỗi dằn vặt đè nặng lên tâm trí, rồi sẽ khiến Fany mệt mỏi hơn, Taeyeon muốn người mình yêu có một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ và được yêu thương nhiều nhất. Nhưng mỗi ngày trôi qua, Taeyeon cảm thấy bản thân mình chỉ đem lại phiền toái, những điều không thể nói ra khiến tình cảm giữa cô và Fany ngày một chùng lại, những tin nhắn cho nhau thưa dần, chỉ vì cô quên reply khi đang quay Chin Chin hay chỉ đơn giản là cô nghĩ cô đã cảm nhận nó, vậy là đủ.
Nhưng Taeyeon quên rằng, đôi khi người ta lơ đãng một lần, và thế là mất tất cả.
.
.
.
- Taeyeon vẫn chưa đến sao?
- Sunny với Yuri cũng chưa tới nữa chị ơi.
HyoYeon trả lời chị biên đạo múa, Sunny và Yuri rời IY lúc 9h, có lẻ cũng sắp đến rồi, còn Taeyeon thì từ Chin chin, cả nhóm phải tập lại vũ đạo cho những bài hát sẽ diễn ở Golden và Melon, mà mỗi ngày cứ tập đi tập lại, những tưởng đã nhớ nhuần nhuyễn rồi thì cuối cùng lại bị loạn cả nhịp điệu bài này với bài kia.
HyoYeon được trao nhiệm vụ để mắt tới Fany và Sunny, Fany không hay nhảy sai, nhưng mỗi lần chậm một nhịp là sẽ quơ tay múa chân loạn xạ lên ngay, còn Sunny thì có cảm giác như từ đó đến giờ cô ấy chưa bao giờ thuộc vũ đạo bài nào một cách hoàn hảo cả. SeoHyun đang đứng ở một góc phòng tập, nhìn vào gương và làm một vài động tác làm nóng, HyoYeon tranh thủ lôi Yoona ra tập lại Smooth Crimina trong sự chống cự bất thành của em ấy.
.
.
.
- Có chuyện gì àh?
- Sao cơ?
- Tớ cảm giác thế thôi..
- ...
Fany tháo tai nghe và dựa hẳn vào tường, Sica tìm thấy cô ngồi một mình trên cái bàn cũ được kê gần cửa sổ lối vào phòng tập, ở đây nhìn xuống cô sẽ thấy lúc nào Taeyeon tới, nhưng với trời đặc tuyết như bây giờ thì việc đó không dễ dàng tí nào.
- Tớ không biết từ khi nào Taeyeon thành như thế.. khó gần, luôn im lặng và đôi khi khó hiểu..
- Cậu ấy đã khó hiểu từ lâu rồi Fany àh.. - Sica cười nhẹ khi cô nghe Fany nói về người yêu như cách bọn cô nói về 1 người nào đó xa lạ.
- Mình chỉ sợ cậu ấy lại như cách đây 1 năm...
- Ý cậu là trầm cảm huh?
- Uh... cậu ấy sẽ sống như diễn và diễn như thật, mình sợ khi mình không hiểu được Taeyeon..
- Chuyện đó đã qua rồi Fany, cậu ấy đã ổn hơn rất nhiều, chỉ là hơi nhiều việc nên mới như thế.
- Mà việc thì ngày càng nhiều hơn huh Jess...
- Come on, cậu phải tươi tỉnh hơn thì mới giúp được Taeyeon chứ, nếu Taeyeon thật sự có vấn đề thì cậu phải mạnh mẽ hơn cậu ấy chứ.
Fany đôi khi không hiểu được chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình, nhưng cô lờ mờ nhận ra có cố gắng tìm hiểu đến đâu thì mọi chuyện dù cho rõ ràng cũng trở nên mờ mịt. Tốt nhất là nên chấp nhận và tìm cách quen với nó, vì những gì tồi tệ nhất có thể xảy ra đều đã xảy ra rồi, và cô chỉ cần nhớ rằng có một trong những điều tuyệt vời nhất là Taeyeon đã đến với cô.
- Có lẻ vì chuyện bố mình nữa...
- Huh?
- Àh, không có gì... chậc.. tớ sẽ kể cậu nghe sau vậy..
- Cậu ổn chứ Fany?
- Jessiiii, tự nhiên tớ muốn ôm cậu 1 cái quá nè, cám ơn cậu vì đã ở cạnh bọn tớ..
Sica không tránh được cái ôm chặt chặt đầy năng lượng từ cô bạn của mình. Mọi thứ đằng sau sân khấu rất đáng yêu, bình dị và đơn giản, cũng chẳng có những cách cư xử thật khéo léo, đôi khi một cái ôm cũng đủ nói lên sự khắng khít giữa cô và Fany, một tình bạn đúng nghĩa.
Taeyeon bước vội vào tòa nhà bằng cửa sau, đáng lẻ cô muốn mua 1 chút Chocoshake cho Fany từ cửa hàng Starbuck bên kia đường nhưng cửa trước đã bị fan bu kín và xe của cô không thể đánh một vòng qua bên đó. Fan là con dao hai lưỡi, ít ra bây giờ cô cũng thấm thía câu nói đó của đàn anh đi trước, khi được yêu thương nhiều đến không còn thời gian để thở, bạn sẽ break sớm.
Fany uống gì nhỉ, ngoài chocoshake hay mocha lúc này?
Mất một vài phút trước máy bán nước tự động, Taeyeon phải cởi bớt khăn choàng và kẹp nó một bên tay để chọn nước, cô bỗng thấy mình thật nghèo nàn ý tưởng, chỉ cần chịu khó chạy qua bên kia đường thì đã có 1 ly choco thật nóng cho Fany của cô, để giờ đây cầm lon café pha sẵn trên tay, Taeyeon chỉ muốn ném nó qua cửa sổ.
Lấy một ít bánh kẹo cho bọn nhóc nữa
Taeyeon rẽ qua canteen của công ty trước khi lên phòng tập, không thì bọn trẻ sẽ bảo cô chỉ biết lo cho Fany, aigoo.
Lướt nhanh qua cầu thang tầng 3, nếu không có giọng cười đặc trưng của ai đó cô yêu suốt 3 năm qua, thì Taeyeon sẽ không dừng lại để ngó vào dãy hành lang vắng kế bên phòng tập.
Fany và Jess?
.
.
.
Taeyeon ngoái đầu lại nhìn một lần nữa, cô ghét khi phải công nhận rằng mình là người ích kỉ. Fany vẫn thường ôm các thành viên khác, nhất là SeoHyun hay Sunny, nhưng với Jess thì rất hiếm khi. Căn bản vì Jess mạnh mẽ và cô ấy ghét sự đụng chạm, còn Fany thì thích ôm.
Phải rồi, mình cứ nghĩ rằng cô ấy thích ôm vậy.
Bọn trẻ chào đón Taeyeon bằng một cuộc trấn lột ngoạt mục, chỉ vài giây sau khi nhận thức được những gì trên tay Taeyeon có thể ăn được, Yoona bỏ ngang đoạn moon walk và SooYoung hăm hở tiến đến sát bên Taeyeon.
- Okay okay, tớ sẽ để nó ở trên bàn, từ từ nào.
- Lần sau unnie nhớ lấy snack khoai tây cho Hyunnie nhé, em ấy sẽ không ăn những loại này đâu.
Yoona bắt đầu lựa loại mình thích nhất và đem nó đến chỗ SeoHyun, cô bé lắc đầu và nói đại loại như đã qua giờ ăn khuya rồi, và nhắc nhở Yoona điều gì đó liên quan đến sức khỏe. Taeyeon buồn cười hết sức với SeoHyun, con bé luôn như thế, cẩn thận một cách quá đáng, Fany học được từ SeoHyun cái tính ấy khi là roomate và cô chăm sóc cho Taeyeon gần giống như một bà mẹ chăm sóc con mình.
Thật lạ vì fan cứ luôn bảo rằng Fany vụng về hay không đảm đang. Cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà Taeyeon từng gặp, nhạy cảm, dịu dàng và ngăn nắp, chỉ là cô ấy chưa có duyên với bếp núc thôi.
Sunny bước đến sau lưng Taeyeon và đánh vào vai cô, đáng ra sẽ không có gì đáng để giật bắn mình nếu như cô không lén lún để lon café vào giỏ xách Fany.
- Yah! - Taeyeon bặm môi nghiêm mặt nhìn vào Sunny.
- Hahah, có vậy mà mặt cậu cũng xanh lè rồi.
- Cậu dễ vui quá đó Soonkyu!
- Yah! Cậu không có vui tính gì hết.
- Phải rồi!
Lịch diễn ở Golden Disk được anh quản lý đưa vào ngay khi cả nhóm vừa khởi động xong, vậy là sẽ diễn ít nhất 3 tiết mục đơn của nhóm và 1 tiết mục chung với nhóm khác, có lẻ phải chia ra tập vì tuần sau là đến Melon, nhiều quá sẽ bị quá tải.
Cả nhóm ngồi quây thành vòng tròn cùng với anh quản lý và anh chị biên đạo múa, để chọn ra bài hát sẽ được remix và nói về vài động tác được đổi, mỗi lần bàn như vậy là cả nhóm sẽ ồn ào. Taeyeon từ lâu đã chọn giải pháp im lặng, nhảy nhót chưa bao giờ là sở trường của cô hoặc có thể với cô thì sao cũng được, mọi người quá hiểu bao nhiêu việc trên đôi vai nhỏ bé của cô rồi.
Taeyeon thở hắt ra khi ngả người về sau, bất chợt nhìn thấy khuôn mặt Fany qua bờ vai của SeoHyun, cô nheo mắt và cảm nhận vẻ đẹp của người yêu khi cô ấy bắt đầu chăm chú vào điều gì đó. Thời gian gần đây Fany không thể đến phòng tập yoga thường xuyên, lịch tập luyện và chạy từ nơi này đến nơi khác để làm đủ thứ việc kéo sức khỏe cô ấy xuống rõ rệt, dù có hay lên cân nhưng cũng vì thế mà rất nhanh xuống, Taeyeon biết rõ thể trạng Fany từ những ngày mới bắt đầu vào guồng máy này, Fany sẽ tập đến khi nào mồ hôi đổ xuống đến mất hết cảm giác mới thôi.
Một bên vai áo Fany trễ xuống theo cử động của cô ấy cùng lúc với lượng hormone trong não Tayeon bắt đầu bật dậy, chiếc áo thun ba lỗ màu đen bên trong làm cho màu da Fany sáng lên như màu sữa, Taeyeon thấy phần con người hư hỏng của mình đang lồng lộn lên, cô quay mặt nhìn về phía trước để những cồn cào trong ngực mình lắng lại, nhưng chỉ 0,1% giây sau, Taeyeon không thể nghĩ là mình có thể gạt bỏ khoảnh khắc này. Hình ảnh đêm đó hiện về nhanh như việc Taeyeon mở nắp lon nước trên tay, những cung bậc cảm xúc, mùi vị bật lên trong tích tắc khiến cổ họng cô khô rát.
Taeyeon biết đây không phải là lần đầu.
Từ lâu rồi Taeyeon luôn bị những thứ như vậy ám ảnh, khi nỗi nhớ dai dẳng cô ngày một nhiều, khi mà những nhu cầu cơ bản như cái ôm, hay chỉ đơn thuần là cái nắm tay còn không được thỏa mãn thì việc cơ thể hay lý trí cô luôn bị mắc nghẹn với những đòi hỏi cao hơn.
Tiếng vỗ tay của người biên đạo múa kéo Fany về với hiện tại, nãy giờ cô lại để hồn mình bay đi với những suy nghĩ mông lung về quá khứ, quả thật lúc này những điều đó thật mông lung. Dẫu biết rằng, khi hai người yêu nhau mà chỉ biết có nhau thì không còn gì chán bằng, nhưng cô và Taeyeon yêu nhau thậm chí nghĩ đến nhau đến 101% thời gian thì cũng chẳng có gì phải ngán ngẩm, vì có bao giờ suy nghĩ và hành động là một đâu. Cái ý niệm luôn muốn ở cạnh Taeyeon càng ngày càng đẩy cô xa rời thực tế, cô nhìn qua người yêu ở cách cô chỉ vài bước chân, ngắm nhìn từ xa, cố hiểu những gì Taeyeon làm, Fany cảm thấy mình ngày càng trở thành người phụ nữ quá dè dặt.
.
.
.
- Trời ơi tớ mệt!
- Tớ cũng thế!
Yuri nằm vật ra sàn tập sau khi nhìn thấy cái gật đầu của anh biên đạo múa, nhóm cô có 3 biên đạo múa, nhưng những lúc dợt lại những bài cũ thì chỉ có 1 hoặc 2 người hướng dẫn, đó là những con người lấy bước nhảy làm bước đi và không biết thở là gì. Yuri nhướng mắt xem cả nhóm đang làm gì, thật mừng vì không chỉ có cô và SooYoung hạnh phúc khi cuối cùng cũng được nghỉ sau 5 lần replay Gee remix.
Sau những vận động không ngừng, Taeyeon tự thưởng cho lưng mình vài phút nằm thẳng ra sàn, cô nghe thấy tiếng mình thở, tiếng nhịp tim đập liên hồi, bao nhiêu không khí xung quanh cũng không đủ cho lồng ngực của cô căng ra, Taeyeon nhắm mắt lại và cố gắng điều khiển nhịp thở.
Cảm giác được ai đó đi lại xung quanh, cùng với tiếng ồn ào cười nói cũng không đủ để Taeyeon dứt khỏi trạng thái thoải mái này, nhưng cô quyết định mở mắt xem liệu có phải bàn tay của Fany đang đặt lên trán mình.
Quệt những giọt mồ hôi túa ra từ trán Taeyeon, Fany loay hoay gấp chiếc khăn tập trên cổ lại theo hình chiếc gối.
- Nhấc đầu lên nào.
Đây có được gọi là sự ân cần tuyệt đối hay không. Taeyeon đôi khi không muốn Fany quá săn sóc mình như thế này, nhưng cô biết chỉ cần Fany lơ là dù chỉ vài phút, cô chắc chắn sẽ nổi đóa lên như ai giựt mất bịch Jelly Worm trên tay cô.
Fany là Jelly, là thứ Jelly ngon nhất mà Taeyeon từng nếm qua, mùi lotion tỏa ra từ Fany khiến Taeyeon không thể điều khiển được đôi mắt mình, cô ngước lên nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cố thể hiện càng ít sự ngốc nghếch của mình càng tốt.
- Fany..
- ... uh...
- Cậu có.. buồn ngủ không.. ý mình là cậu có khát nước không?
- ... mình đang uống nước đây..
- Ugh..
Có vẻ như Fany vẫn không biết Taeyeon đã chuẩn bị sẵn lon nước cho mình, và cái cách hỏi vòng vo của Taeyeon làm Fany ngẩn ngơ. Cô nghiêng đầu nhìn về phía bên Taeyeon đang nằm, và thích thú chạm vào vùng trán cao của Taeyeon.
- Cậu có muốn uống café không?
- Cậu muốn uống àh?
- Không.. mình hỏi cậu mà..
- Uh.. không... mình cần ngủ một chút sau khi tập... mà có gì sao Taeyeon?
- Ugh... không... thôi bỏ đi..
Fany bối rối nhìn Taeyeon bật dậy trong hậm hực, đứa trẻ của cô đang có vấn đề gì nữa vậy.
Tiếng dậm nhảy lên sàn gỗ tiếp tục vang khắp lầu 3 tòa nhà SM, Sica thoáng thấy những năm tháng trước đây in rõ qua lưng áo ướt đẫm của Taeyeon. Cách đây gần 1 năm Taeyeon đã phải điều trị chứng bệnh trầm cảm, đó là khoảng thời gian mệt mỏi của cả nhóm và nhất là Fany, bạn của cô đã chịu nhiều tủi hời vì con người này. Nếu có thể dùng nước mắt làm mưa, thì có lẻ ngày đó tất cả đã chìm trong cơn mưa dữ dội nhất mà cô từng biết, lần đầu tiên cô biết giá trị tình yêu một khi đã vượt lên cả tín ngưỡng hay bản thân con người thì nó sẽ như thế nào.
Cô không nhớ Taeyeon đã từng la mắng hay hét lên giận dữ với Fany, nhưng cô nhớ sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm căn nhà khi Taeyeon có mặt ở đó, cô nhớ khi Fany cuống cuồng chạy đi tìm Taeyeon trong một đêm lạnh lẽo tháng 12 và sau đó là chăm sóc cho Taeyeon bằng tất cả tình yêu từ lý trí đến con tim, rồi sau đó nhận lại là sự lạnh lẽo và ánh mắt vô hồn. Cô nhớ khi SeoHyun chầu chực khóc òa vì SooYoung to tiếng với Taeyeon và Fany đứng ra bênh vực cho cô ấy, cô nhớ đôi mắt trũng sâu của Taeyeon khi mất ngủ suốt 3 ngày chỉ vì không thể thu âm xong một bài hát nào đó. Và cô nhớ buổi chiều Taeyeon ôm Fany dưới cơn mưa phùn để dỗ ngọt những ngày nước mắt đã cạn khô.
Đó là cả một câu chuyện dài với những nốt trầm tưởng chừng như mãi mãi không ngân lên được...
.
.
.
Fany cặm cụi text gì đó vào di động của mình trong khi HyoYeon vô cùng hí hửng vì giành được vo-lăng từ anh manager.
- Anh không chịu trách nhiệm đâu nhé HyoYeon.
- Hahah..
- Ôi HyoYeon, lái với vận tốc 120km/h đi, và chúng ta sẽ về dorm trước xe của lũ trẻ kia.
Sica choàng chiếc khăn vào cổ và ngồi thu vào một góc ở băng trên, Taeyeon tìm được cho mình chỗ dựa ở cạnh cửa sổ băng sau cùng với Fany và Sunny.
Fany đan tay mình vào tay Taeyeon và đưa màn hình di động về phía cô ấy.
"Em biết rồi, đồ ngốc, mai em sẽ uống nó
XOXO"
Taeyeon phì cười, siết chặt bàn tay Fany và kéo cô ấy vào vòng ôm của mình, nếu không có Sunny ở đây thì Taeyeon sẽ không ngần ngại làm bất kì điều gì cô muốn lúc này.
Im lặng, giả vờ không thấy, hay ngoảnh mặt đi chỗ khác. Đó là việc Sunny nghĩ mình nên làm bây giờ, đơn giản vì có quá nhiều thứ không cần nói ra thì mọi người cũng biết vấn đề là gì, nhưng với cô thì đó lại là một câu chuyện khác. Như việc bạn bị quật ngã bởi những giấc mơ ấp ủ và trải ra là một hiện thực phũ phàng, Sunny quyết định im lặng và đè nén mọi thứ hệt như một bộ phim dang dở mà cô biết, nói cho cùng thì cũng chỉ vì tình yêu.
.
.
.
Như đoán trước, thế nào sáng nay cũng dậy rất sớm, 5h12, Taeyeon mở mắt và không thể tiếp tục ngủ. Cô quyết định thức và nghe hình như mưa. Mưa vào tháng 12, lâu quá rồi mới thấy, hoặc lâu quá rồi quên mất, điều gì đó tương tự thế, mà thôi, không có gì quan trọng. Vẫn đang mưa.
Đêm qua cả nhóm đã tổng dợt lần cuối ở Golden Disk Award, những lễ trao giải này hành hạ thân thể cô suốt tuần qua, từ sau concert lúc nào cô cũng cảm thấy dễ dàng uể oải và lâu rồi không có một giấc ngủ đúng nghĩa, chỉ 3 tiếng thôi mà cũng không trọn vẹn. Có lẻ một kì nghỉ và được bơi lội thì tốt hơn.
Những suy nghĩ đó kéo Taeyeon về lại mùa hè năm nay, khi cô dẫn Fany đi du lịch cùng gia đình.
... Đảo Guam...
Đó là thời điểm cô nhận ra bản thân mình bắt đầu có quá nhiều mối lo sợ. Người ta thường bảo điểm rơi của hạnh phúc là khi ta có thể nhìn thấy hạnh phúc hiện hữu. Taeyeon đã nhìn thấy, gia đình cô dành yêu thương cho Fany nhiều đến nỗi khiến cả hai phải chạnh lòng.
-Flashback-
Dẫu là mùa hè nhưng đảo Guam vẫn bén duyên với cái lạnh khi về đêm, và áo ba lỗ thì không dễ chịu cho lắm. Taeyeon trở mình vì cái lạnh của gió biển thổi qua lưng, tay cô sờ soạn phần còn lại của chiếc giường mong tìm thấy người cô muốn ôm gọn vào lòng lúc này.
Quả quyết rằng mình chỉ mới buông Fany ra cách đây vài phút, Taeyeon bật dậy và nhìn vào đồng hồ, 2h sáng, cửa phòng tắm mở và cô thở phào khi thấy Fany bước ra từ đó.
- Trời lạnh lắm, tại sao lại tắm...khuya rồi...
Taeyeon kéo Fany vào người mình và ngồi dựa vào đầu giường.
- Vì ai mà em phải đi tắm vào lúc này huh?
- ...
- Người Taeyeon cũng mướt mồ hôi, em lau mình cho rồi đó.
- Ugh... hèn gì lạnh quá... ôi Tae ôm MiYoung nào...
Fany bật cười khi thấy Taeyeon vẫn thích gọi mình bằng cái tên ấy, ngày xưa mỗi khi nghe "MiYoung" là cô sẽ đùng đùng nổi giận, nhưng nó trở nên quen thuộc mỗi lúc Taeyeon réo lên khi về đến dorm.
"MiYoung của tớ đâu rồi"
Một Taeyeon vô tư, vui tính không hẳn đã mất đi, nhưng càng lớn người ta càng trưởng thành, và Fany chấp nhận sự trưởng thành trong gai góc của người cô yêu.
Di chuyển mấy ngón tay trên bụng Taeyeon, trong tâm trí cô bây giờ là sự thanh thản, nhưng có lẻ phải hiểu thêm rằng, Fany chưa bao giờ hưởng thụ bình yên cho riêng mình. Cô đang nghĩ về gia đình Taeyeon, cái cách mọi người chăm sóc, yêu thương cô và Taeyeon, Fany sợ một ngày mình sẽ làm tổn thương những người yêu quý nhất của cả hai.
- Taeyeon...
- Ugh...
- Hôm nay mẹ rất vui phải không?
- Ugh... HaYeonnie nữa, nó cứ bám lấy em mãi và quên Tae luôn vậy.
- ...
- Em sao thế?
- Chúng ta... ý em là.. đến một ngày chúng ta phải nói ra phải không Taeyeon?
Có những khoảnh khắc giấu tên mà Taeyeon hoàn toàn không muốn cười để giả bộ quên đi những lo nghĩ về tương lai của cô và Fany. Fany quá nhạy cảm để nhìn thấy điều đó, những bận tâm lúc này của cô cũng thế, khi nhìn thấy cha mẹ đặt quá nhiều kì vọng vào bản thân, nhưng sự trượt dài này chưa bao giờ là con đường làm Taeyeon hối hận.
- Tae muốn yêu em...
- ...
- Em không cần phải bắt mình vượt qua những gì làm em tổn thương, vì giữa em và gia đình, Tae gần như không thể chọn lựa...
- Em muốn mình xứng đáng với yêu thương từ gia đình Taeyeon... nhưng có lẻ em đang đi ngược lại phải không?
- Nhìn đây, em hãy vui và tận hưởng cuộc sống được không? Còn mọi thứ xung quanh, dù cho thế nào cũng mặc kệ đi nhé, em có Taeyeon để lo những việc đó, luôn luôn như thế.
Fany là những gì có ý nghĩa nhất Taeyeon nhìn thấy lúc này, ngoài cô ấy, không gì có thể lay chuyển được Taeyeon. Dụi đầu vào cổ người yêu, Fany để cho sự yếu đuối trong mình nức nở, cô không biết ngày đó sẽ thế nào, ngày mà cô đối diện với gia đình thứ 2 của cuộc đời cô, để nói rằng mình yêu con gái họ.
-End Flashback-
.
.
.
- Em nhức đầu
- Yup, unnie thì muốn ngủ
Sica đáp lại lời than thở của Yoona. Trong lúc chờ phần dance của những thành viên khác, cô cứ cụp mắt xuống, chốc chốc lại giật mình vì cú huých tay của Fany khi cameraman lia đến bàn của nhóm.
Taeyeon nhìn Fany từ ghế đối diện, quy ước trên stage của cả nhóm đặt cho Tae-Ny là cách xa nhau nhất có thể, từ khi debut, sự thân thiết quá mức của cô và Fany đã là một dấu hỏi to đùng cho những người trong giới nghệ sĩ, từ đó manager quyết định đẩy Yuri và Sica thành một cặp để làm phân tán sức ảnh hưởng của Tae-Ny. Một vài lần cô nghe Fany kể rằng không ít nam nghệ sĩ hỏi Fany về chuyện couple Tae-Ny, rõ ràng không chỉ mình Taeyeon nhận ra sức hút của Fany, nhưng đó là chuyện của họ, Taeyeon biết Fany thuộc về ai.
Fany bắt gặp ánh mắt Taeyeon đang nhìn mình, cô ra hiệu cho Taeyeon bằng cái lắc đầu nhẹ, cô biết fancam không bỏ sót 1s nào của 9 con người ngồi ở bàn này. Taeyeon chun mũi ròi quay lên nhìn sân khấu, trong cái lướt nhanh qua dãy bàn bên kia, cô nhận thấy Taecyeon của 2pm nhìn về phía cô, chính xác hơn là nhìn về phía Fany.
Cái quái gì với anh ta vậy nhỉ?
Fany vẫn không biết có ít nhất 2 con người đang nhìn mình, cô đang theo dõi chương trình một cách chăm chú có pha ít cố gắng, sự lịch sự trong con người cô không cho phép mình tỏ ra buồn chán hay tương tự thế, dù lúc này được nói chuyện với Taeyeon thì vẫn thú vị hơn.
- Taecyeon cũng là Hàn kiều àh?
- Hah? Cậu nói ai cơ?
- Taecyeon của 2Pm.
- Uh, gia đình sống ở Mỹ như Fany vậy
- Ugh...nhưng không có giống Fany.
- Ah..uh.. sao cũng được..
Sunny còn chưa kịp thở vì màn dance đã phải chạy ngay vào bên trong thay trang phục cho phần diễn với nhóm, thì đã gặp phải thái độ hầm hầm của Taeyeon trong phòng chờ.
Sao tự nhiên lại hỏi về Taecyeon, có bao giờ cậu ấy có hứng thú với những người như thế đâu.
.
.
.
chap 4
Chap 4 - Part 1
Như đoán trước, thế nào sáng nay cũng dậy rất sớm, 5h12, Taeyeon mở mắt và không thể tiếp tục ngủ. Cô quyết định thức và nghe hình như mưa. Mưa vào tháng 12, lâu quá rồi mới thấy, hoặc lâu quá rồi quên mất, điều gì đó tương tự thế, mà thôi, không có gì quan trọng. Vẫn đang mưa.
Đêm qua cả nhóm đã tổng dợt lần cuối ở Golden Disk Award, những lễ trao giải này hành hạ thân thể cô suốt tuần qua, từ sau concert lúc nào cô cũng cảm thấy dễ dàng uể oải và lâu rồi không có một giấc ngủ đúng nghĩa, chỉ 3 tiếng thôi mà cũng không trọn vẹn. Có lẻ một kì nghỉ và được bơi lội thì tốt hơn.
Những suy nghĩ đó kéo Taeyeon về lại mùa hè năm nay, khi cô dẫn Fany đi du lịch cùng gia đình.
... Đảo Guam...
Đó là thời điểm cô nhận ra bản thân mình bắt đầu có quá nhiều mối lo sợ. Người ta thường bảo điểm rơi của hạnh phúc là khi ta có thể nhìn thấy hạnh phúc hiện hữu. Taeyeon đã nhìn thấy, gia đình cô dành yêu thương cho Fany nhiều đến nỗi khiến cả hai phải chạnh lòng.
-Flashback-
Dẫu là mùa hè nhưng đảo Guam vẫn bén duyên với cái lạnh khi về đêm, và áo ba lỗ thì không dễ chịu cho lắm. Taeyeon trở mình vì cái lạnh của gió biển thổi qua lưng, tay cô sờ soạn phần còn lại của chiếc giường mong tìm thấy người cô muốn ôm gọn vào lòng lúc này.
Quả quyết rằng mình chỉ mới buông Fany ra cách đây vài phút, Taeyeon bật dậy và nhìn vào đồng hồ, 2h sáng, cửa phòng tắm mở và cô thở phào khi thấy Fany bước ra từ đó.
- Trời lạnh lắm, tại sao lại tắm...khuya rồi...
Taeyeon kéo Fany vào người mình và ngồi dựa vào đầu giường.
- Vì ai mà em phải đi tắm vào lúc này huh?
- ...
- Người Taeyeon cũng mướt mồ hôi, em lau mình cho rồi đó.
- Ugh... hèn gì lạnh quá... ôi Tae ôm MiYoung nào...
Fany bật cười khi thấy Taeyeon vẫn thích gọi mình bằng cái tên ấy, ngày xưa mỗi khi nghe "MiYoung" là cô sẽ đùng đùng nổi giận, nhưng nó trở nên quen thuộc mỗi lúc Taeyeon réo lên khi về đến dorm.
"MiYoung của tớ đâu rồi"
Một Taeyeon vô tư, vui tính không hẳn đã mất đi, nhưng càng lớn người ta càng trưởng thành, và Fany chấp nhận sự trưởng thành trong gai góc của người cô yêu.
Di chuyển mấy ngón tay trên bụng Taeyeon, trong tâm trí cô bây giờ là sự thanh thản, nhưng có lẻ phải hiểu thêm rằng, Fany chưa bao giờ hưởng thụ bình yên cho riêng mình. Cô đang nghĩ về gia đình Taeyeon, cái cách mọi người chăm sóc, yêu thương cô và Taeyeon, Fany sợ một ngày mình sẽ làm tổn thương những người yêu quý nhất của cả hai.
- Taeyeon...
- Ugh...
- Hôm nay mẹ rất vui phải không?
- Ugh... HaYeonnie nữa, nó cứ bám lấy em mãi và quên Tae luôn vậy.
- ...
- Em sao thế?
- Chúng ta... ý em là.. đến một ngày chúng ta phải nói ra phải không Taeyeon?
Có những khoảnh khắc giấu tên mà Taeyeon hoàn toàn không muốn cười để giả bộ quên đi những lo nghĩ về tương lai của cô và Fany. Fany quá nhạy cảm để nhìn thấy điều đó, những bận tâm lúc này của cô cũng thế, khi nhìn thấy cha mẹ đặt quá nhiều kì vọng vào bản thân, nhưng sự trượt dài này chưa bao giờ là con đường làm Taeyeon hối hận.
- Tae muốn yêu em...
- ...
- Em không cần phải bắt mình vượt qua những gì làm em tổn thương, vì giữa em và gia đình, Tae gần như không thể chọn lựa...
- Em muốn mình xứng đáng với yêu thương từ gia đình Taeyeon... nhưng có lẻ em đang đi ngược lại phải không?
- Nhìn đây, em hãy vui và tận hưởng cuộc sống được không? Còn mọi thứ xung quanh, dù cho thế nào cũng mặc kệ đi nhé, em có Taeyeon để lo những việc đó, luôn luôn như thế.
Fany là những gì có ý nghĩa nhất Taeyeon nhìn thấy lúc này, ngoài cô ấy, không gì có thể lay chuyển được Taeyeon. Dụi đầu vào cổ người yêu, Fany để cho sự yếu đuối trong mình nức nở, cô không biết ngày đó sẽ thế nào, ngày mà cô đối diện với gia đình thứ 2 của cuộc đời cô, để nói rằng mình yêu con gái họ.
-End Flashback-
.
.
.
- Em nhức đầu
- Yup, unnie thì muốn ngủ
Sica đáp lại lời than thở của Yoona. Trong lúc chờ phần dance của những thành viên khác, cô cứ cụp mắt xuống, chốc chốc lại giật mình vì cú huých tay của Fany khi cameraman lia đến bàn của nhóm.
Taeyeon nhìn Fany từ ghế đối diện, quy ước trên stage của cả nhóm đặt cho Tae-Ny là cách xa nhau nhất có thể, từ khi debut, sự thân thiết quá mức của cô và Fany đã là một dấu hỏi to đùng cho những người trong giới nghệ sĩ, từ đó manager quyết định đẩy Yuri và Sica thành một cặp để làm phân tán sức ảnh hưởng của Tae-Ny. Một vài lần cô nghe Fany kể rằng không ít nam nghệ sĩ hỏi Fany về chuyện couple Tae-Ny, rõ ràng không chỉ mình Taeyeon nhận ra sức hút của Fany, nhưng đó là chuyện của họ, Taeyeon biết Fany thuộc về ai.
Fany bắt gặp ánh mắt Taeyeon đang nhìn mình, cô ra hiệu cho Taeyeon bằng cái lắc đầu nhẹ, cô biết fancam không bỏ sót 1s nào của 9 con người ngồi ở bàn này. Taeyeon chun mũi ròi quay lên nhìn sân khấu, trong cái lướt nhanh qua dãy bàn bên kia, cô nhận thấy Taecyeon của 2pm nhìn về phía cô, chính xác hơn là nhìn về phía Fany.
Cái quái gì với anh ta vậy nhỉ?
Fany vẫn không biết có ít nhất 2 con người đang nhìn mình, cô đang theo dõi chương trình một cách chăm chú có pha ít cố gắng, sự lịch sự trong con người cô không cho phép mình tỏ ra buồn chán hay tương tự thế, dù lúc này được nói chuyện với Taeyeon thì vẫn thú vị hơn.
- Taecyeon cũng là Hàn kiều àh?
- Hah? Cậu nói ai cơ?
- Taecyeon của 2Pm.
- Uh, gia đình sống ở Mỹ như Fany vậy
- Ugh...nhưng không có giống Fany.
- Ah..uh.. sao cũng được..
Sunny còn chưa kịp thở vì màn dance đã phải chạy ngay vào bên trong thay trang phục cho phần diễn với nhóm, thì đã gặp phải thái độ hầm hầm của Taeyeon trong phòng chờ.
Sao tự nhiên lại hỏi về Taecyeon, có bao giờ cậu ấy có hứng thú với những người như thế đâu.
.
.
.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro