Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91 - 95

Chương 91: Cưng chiều vô đối

Ngải Tuyết nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh dù chỉ một cái.

Cô càng thờ ơ như vậy, càng làm Mộ Dung Kiệt không từ bỏ ý định trêu đùa cô.

"Kiệt, anh xem là ai kìa?" Ngải Tuyết giống như phát hiện chuyện lạ, chỉ thấy một đầu tóc bù xù, quần áo xốch xếch, thậm chí ngay cả giầy cũng không mang.

Người phụ nữ ấy ngồi bên lề đường, cả người run lẩy bẩy, bộ dáng đáng thương vô cùng, thoạt nhìn sao lại giống Thượng Quan Tử Uyển?

Mộ Dung Kiệt liếc nhìn theo tay của cô, sau đó là tiếng hừ lạnh, hơi thở lạnh lẽo phun trào.

"Là ả tiện nhân đó!" Chợt đạp thắng xe, sải bước đi xuống, Ngải Tuyết theo sát phía sau, nhìn thấy rõ người đó cả người tức giận phát run nói.

Xông tới trực tiếp giơ tay lên "Thượng Quan Tử Uyển, trả con cho tôi!"

Thượng Quan Tử Uyển bị một cái tát bất ngờ, tức giận ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy lửa giận của Ngải Tuyết, đầu tiên là kinh ngạc một lúc, sau đó trên mặt đầy sự oán hận và nham hiểm!

Lập tức đứng lên, ánh nhìn độc ác, tay chỉ vào Ngải Tuyết "Là người đàn bà dơ bẩn như cô đã đem tôi trở thành bộ dạng như thế này, còn dám xuất hiện trước mặt tôi!"

Mặt Mộ Dung Kiệt tối sầm, 'Bụp...' một cái đánh đã làm rớt ngón tay đang chỉ Ngải Tuyết, đánh một quyền vào bụng Thượng Quan Tử Uyển "Lá gan cô vẫn không nhỏ? Dám đưa tay chỉ người phụ nữ của tôi!"

Thượng Quan Tử Uyển lảo đảo té xuống đất, răng và môi đều phát run.

Xung quanh nhiều người đi qua đi lại, bắt đầu bàn tán chỉ trỏ.

"Cô xem, sao người đàn ông này lại đánh cô gái kia."

"Thật không có đạo đức, còn có người phụ nữ bên cạnh anh ta nữa, nhìn rất yếu ớt lại không nghĩ tới cũng xuống tay đánh cô gái đó!" .

Thượng Quan Tử Uyển nhìn thấy những người đi đường đều đồng cảm với mình, lá gan lớn ra không ít.

Hai mắt lưng tròng, miệng kiên quyết nói "Ngải Tuyết, tôi nói rồi tôi không có giành Kiệt với cô, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Hiện tại, cái gì tôi cũng không còn, cô không nhìn thấy sao? Cô còn không chịu bỏ qua cho tôi, các người muốn tôi nhục nhã đến mức nào nữa?"

Con ngươi Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, quả đấm vang dội thật mạnh, anh thề, chỉ cần người phụ nữ này nói thêm một chữ nữa, Mộ Dung Kiệt anh bảo đảm để cô chết ngay tại chỗ này!

"Thì ra là vì người đàn ông này, khốn khiếp thật!"

"Đúng vậy, cô nhìn đi, người đàn ông này trừ diện mạo đẹp trai, còn có cái gì chứ? Thật không hiểu nổi hai người phụ nữ này, vì người đàn ông như vậy mà tranh đấu nhau, đáng giá sao?".

"Còn có tiền nữa đấy, không nhìn thấy chiếc Ferrari phiên bản có hạn đậu bên đường sao?"

"Thôi đi, vậy là thiếu gia nhà giàu lắm tiền rồi!" Một tên con trai khác thái độ khinh thường.

Mặt Mộ Dung Kiệt xanh mét rõ rệt, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Thiên, để anh ta xử lí đám người nhiều chuyện lắm mồm này.

Những người đó đương nhiên không hiểu rõ mọi chuyện, nhìn Mộ Dung Kiệt nói chuyện điện thoại xong, bộ mặt châm chọc cười ha ha:

"Anh cho rằng anh đang đóng phim a, làm cái gì bụi cơ ơ, tính chọc trẻ lên ba sao, cười chết mất!"

Mặt Thượng Quan Tử Uyển từ màu trắng chuyển sang màu xanh, trong lòng nhịn không được run lên.

Ngải Tuyết nhìn chăm chú vẻ mặt của Thượng Quan Tử Uyển thay đổi không ngừng.

Trong lòng có chút kích động, giết cô ta để báo thù cho bảo bảo!

Mộ Dung Kiệt nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Ngải Tuyết, ý bảo cô đừng kích động.

"Bảo bối, tất cả giao cho anh, tin tưởng ông xã của em, anh sẽ không để cho con của chúng ta chết oan như vậy!" Ánh mắt đầy kiên định nhìn Ngải Tuyết.

Lời nói của anh làm tim cô ấm trở lại, nhẹ nhàng gật đầu, mím môi!

"Sao cô lại biến thành cái bộ dạng thảm hại này?" Một tuần trước cô ta vẫn còn diễu võ giương oai ở trước mặt mình mà.

Mộ Dung Kiệt ôm lấy cô "Chúng ta lên xe về nhà, anh từ từ kể cho em nghe có được không?"

"Ừ!" Ngải Tuyết cười yếu ớt, có Mộ Dung Kiệt ở đây, cô thật sự không cần quan tâm cái gì.

Mới vừa lên xe, Thượng Quan Tử Uyển liền vùng vẫy muốn chạy trốn, ánh mắt Mộ Dung Kiệt lạnh lùng, chân đá hòn đá dưới đường trúng ngay bắp chân cô ta.

Trong mắt Thượng Quan Tử Uyển tràn đầy đau thương, ai kêu cô chọc tới một đế vương như Mộ Dung Kiệt.

Một tuần trước, Thượng Quan Tử Uyển chính mắt thấy mấy thủ hạ đi theo cô bị ném vào ao cá sấu để làm mồi béo bỡ cho bọn chúng.

Mùi máu tanh bốc lên làm cô ngất đi, cũng may, Mộ Dung Kiệt còn lương tâm không ném cô xuống dưới.

Cô nghĩ thầm, anh vì muốn giữ thể diện cho gia tộc Mộ Dung nên mới không làm lớn chuyện, hoặc là, Mộ Dung Kiệt vì kính nể gia tộc cô mấy phần nên chỉ hù dọa cô một chút.

Ai mà ngờ, hai ngày sau, bi kịch liên tiếp giáng xuống đầu cô.

Một hôm kia, cô mời vài người bạn đến quán bar, mục đích là muốn ăn mừng vì đã bỏ được đứa bé trong bụng Ngải Tuyết, thật ra thì nếu nói trắng ra là cô muốn được thu hút hơn bởi bao tên đàn ông ở đây vì hành động dũng cảm của mình!

Thời điểm cao trào của bữa tiệc thì Trương Thiên mang theo chừng một trăm tên côn đồ xông vào.

Cô đương nhiên nhận ra đó là Trương Thiên, chính anh, mắt cũng không ra hiệu gì nhưng từng thủ hạ của anh đã hiểu ý, đem từng người của cô ném vào ao cá sấu.

Ngay lập tức bị hù đến hồn bay phách lạc, sau đó có ý nghĩ muốn trốn xuống gầm bàn.

Nhưng vẫn không qua được đôi mắt tinh tường của Trương Thiên, anh xách cô như xách con gà con kéo ra ngoài, ném đến một đám người đàn ông bên kia!

"Thưởng cho các người, mặc sức mà tận hưởng!" Âm thanh âm trầm, lạnh như đến thấu xương vang lên! ! !

Thượng Quan Tử Uyển chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, hoảng sợ muốn chạy trốn.

Vài tên côn đồ vì sốt ruột, không kiên nhẫn nên xông lên xé rách quần áo của cô.

Thượng Quan Tử Uyển hoảng sợ muốn cầu cứu đám bạn, chợt phát hiện bọn họ sớm bị khống chế, hai tay hai chân bị dao găm vào tường.

Tuyệt vọng nhìn quần áo của mình bị bọn họ xé rách, hai mắt tối sầm ngất đi.

Trương Thiên làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô, sai người tạc một chậu nước lạnh để cô tỉnh.

Thượng Quan Tử Uyển chỉ cảm thấy xung quanh mình là một đám ác ma, nhiều khách hàng và nhân viên an ninh ở đây chỉ nhìn qua rồi tiếp tục hò hét ăn chơi cứ như không liên quan đến mình.

Cũng đúng, bọn họ đâu phải là đối thủ của Trương Thiên, nhìn thấy thì thế nào? Có thể đem bọn họ ra sao? Tránh còn không kịp, làm sao có thể tới cứu mình?

Hiện trước mắt cô là những người bạn của cô thay phiên bị bọn họ chà đạp, giày vò cả đêm.

Mỗi một lần bất tỉnh là một chậu nước lạnh được tạt tới.

Từng bộ phận rắn chắc ra vào trong cơ thể cô, hết người đàn ông này rồi tới người đàn ông khác cứ luân phiên như vậy........

Cô tuyệt vọng vô cùng, quả nhiên, Mộ Dung Kiệt vẫn không bỏ qua cho cô!

Anh dùng phương thức hành hạ sống không bằng chết này, trả thù cô.

Cô hận, hận Ngải Tuyết đến tận xương tủy.

Cô không những không đoạt được Mộ Dung Kiệt, mà còn bị tra tấn đến người không ra người, quỷ không ra quỷ!

Đêm đó, cô tuyệt vọng đến mức tâm như chết lặng, trơ mắt để mặc đám đàn ông đó hành hạ điên cuồng trong cơ thể cô.

Suốt một buổi tối, bị hàng trăm tên đàn ông chà đạp, hủy hoại cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô còn nhớ rõ, trước khi Trương Thiên rời đi đã nói cho tất cả mọi người ở quán bar biết thân phận của cô.

Từ giây phút đó, cô biết rõ, cả đời này cô không thể ngẩng đầu lên làm người nữa rồi.

Thậm chí, cô không còn mặt mũi để về nhà.

Chừng mấy ngày sau, cô kinh sợ phát hiện trong cùng một lúc, gia tộc của mình bị tập đoàn Mộ Dung nghiêm trị, không chỉ ngừng hẳn hợp tác giữa hai nhà, thậm chí rút tất cả vốn đầu tư về.

Khi nghe tin như vậy, nhiều đối tác của tập đoàn Thượng Quan cũng thi nhau rút khỏi cổ đông, ngay lúc đó tập đoàn Thượng Quan từ trên xuống đều bị cô lập dẫn đến bị phá sản.

Biệt thự bị niêm phong, chờ ngày đem đi đấu giá. Cũng vì chuyện động trời này mà bệnh tim của ông nội tái phát đột ngột qua đời, cho nên, từ đó về sau, Thượng Quan Tử Uyển cô đây một mình lẻ loi, hiu quạnh.

Thượng Quan Tử Uyển căm phẫn toàn thân co quắp, tại sao, mình gặp phải tình cảnh như thế này?

Tất cả đều do ả tiện nhân Ngải Tuyết đó, làm cô biến thành bộ dạng ngày hôm nay, cô muốn báo thù, bất kể giá nào cô cũng phải báo thù.

Bên trong xe, Ngải Tuyết vừa nghe xong vừa kinh ngạc miệng há to, thật ra thì trong lòng có chút áy náy,

"Kiệt, làm như vậy có quá đáng lắm không?" Ngải Tuyết mím miệng, đều là phụ nữ với nhau, nghĩ tới cô ấy bởi vì mình bị nhiều người thi nhau chà đạp như vậy, trong lòng vẫn không nên trả thù thì tốt hơn.

Mộ Dung Kiệt dịu dàng vuốt mái tóc Ngải Tuyết, hơi thở hừ lạnh "Bảo bối, em đừng quên ả ta đã từng làm gì em, sao em có thể nhân từ với loại người độc ác đó?"

Ngải Tuyết không nói gì nữa, rơi vào trạng thái suy tư.

Trương Thiên mang theo 50 hộ vệ nhanh chóng chạy tới hiện trường, phong tỏa hiện trường.

Nếu lúc đầu là thái độ khinh thường thì lúc này đám người đó bắt đầu trợn mắt há mồm, cái này, hình như là tới thật rồi, vội vàng muốn chạy trốn.

50 hộ vệ không tốn chút sức lực nào đã bắt được bọn họ giải tất cả lên xe.

Cách đó không xa một cảnh viên trẻ tuổi ngồi trong xe cảnh sát quát mắng muốn xuống xe ngăn cản hành vi của 50 người đó.

"Khốn kiếp, đừng làm chuyện dư thừa, cậu chọc không nổi đám người đó đâu." Một cảnh quan ngồi bên cạnh lớn tiếng quát lớn.

"Nhưng mà, chuyện lớn như vậy sẽ chấn động cả thành phố, mình làm sao giải thích với sếp đây." Cảnh viên trẻ tuổi không có cam lòng nói.

Vào cương vị nhiều năm như vậy cũng không có thành tích gì, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội biểu hiện tài năng.

Tại sao lại khoanh tay đứng nhìn chỉ vì chọc không nổi? Vậy làm cảnh sát làm gì?

Cảnh quan hừ nhẹ "Cho dù cậu không làm cảnh sát, cũng không thể chọc phải tên Diêm Vương này, cẩn thẩn không chừng để cậu sống không bằng chết!"

Năm cảnh viên ngồi phía dưới khinh thường nhíu mày, trong lòng hừ lạnh "Lão già, nhát gan thì nói thẳng, chỉ biết giả vờ giả vịt!" Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn nghe lời lái xe rời đi, chạy đến khu khác trực, hắn cũng không muốn ở chỗ này mất mặt!

Quay lại hiện trường, Trương Thiên trực tiếp ném Thượng Quan Tử Uyển vào cốp xe, loại phụ nữ này, sao thích hợp ngồi sau xe anh?

Cách đó không xa, Lãnh Băng chứng kiến được màn này đầu tiên là kinh ngạc đến ngây người, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên.
Cũng còn đàn ông tốt, cô thích! ! !

Tại sân huấn luyện của Long Hổ bang, Mộ Dung Kiệt ôm bảo bối của anh nhàn nhã ngồi trên ghế xoay.

Liếc nhìn đám người phía dưới.

"Nói đi, muốn cái chết thế nào!" Dám nói anh và người phụ nữ của anh, thật ra thì anh không quan tâm họ nói anh cái gì, nhưng nói đến bảo bối của anh, có thể bỏ qua sao?

Người phía dưới đều cảm thấy lạnh cả sống lưng trước lời nói đó, hai chân run cầm cập.

Biết Thiên Long là đại ca của Long Hổ bang, nếu bọn họ biết sớm có đánh chết cũng không dám nói năng thiếu chừng mực như vậy!

Từng người một, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, 'bùm' toàn bộ đồng loạt quỳ xuống!

Ngải Tuyết cả kinh đứng lên muốn ngăn cản lại, cô không muốn như vậy!

Mộ Dung Kiệt kéo cô lại "Bảo bối, chuyện này không cần em nhúng tay vào!"

Ngải Tuyết lập tức ngậm chặt miệng, yên lặng rúc vào trong ngực Mộ Dung Kiệt.

Mộ Dung Kiệt không có dấu hiệu buông tha, ngay tức khắc liền có mười mấy người mặc áo khoác đen trên tay có mấy loại dụng cụ tra tấn.

Nhóm người đó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bọn họ biết sai rồi.

Nếu như cho bọn họ thêm một lần lựa chọn, họ thề có đánh chết cũng không dám nói lung tung, bữa bãi như vậy.

Mộ Dung Kiệt cúi đầu hôn lên gương mặt hồng hào của Ngải Tuyết.

Ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tử Mặc.

Tử Mặc lập tức hiểu ý gật đầu, "Tự chọn một cái đi, nếu không, liền để cho người của tôi tùy ý lựa chọn, nhưng nói trước bọn họ ra tay không hề nhẹ a!"

Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái "Một phút suy nghĩ cân nhắc!"

Ngải Tuyết giương mắt lạnh lùng liếc Mộ Dung Kiệt, đưa tay lôi kéo cổ áo của anh.

"Bảo bối, sao vậy?" Sắc mặt Mộ Dung Kiệt dịu dàng xuống. Nhìn Ngải Tuyết cười yếu ớt.

Ngải Tuyết cắn môi, đôi mắt khẽ chớp "Đừng làm vậy, có được không? Bọn họ cũng không phải cố ý! Anh ngẫm lại xem, bọn họ cũng không biết chuyện giữa chúng ta và Thượng Quan Tử Uyển, nếu như đổi lại là em, em cũng sẽ nói thôi, đừng có như vậy mà!"

Ánh mắt đám người phía dưới tuyệt vọng vô cùng nhưng nghe lời cô vừa nói như xuất hiện một tia sức sống, đưa mắt đến Ngải Tuyết tỏ ra cảm kích.

Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên nụ cười lạnh khát máu "Không được, chuyện này anh đã quyết định thì không thể thay đổi, anh đưa em đi nghĩ ngơi một chút!"

Không đợi Ngải Tuyết có phản ứng gì, ôm lấy cô đi đến phòng ngủ.

Ngải Tuyết dùng sức giãy giụa, "Kiệt, van xin anh, thả bọn họ đi! Coi như nể mặt em có được không?" Suy ngẫm một chút, bọn họ thật đáng thương.

Khi đụng phải tên ác ma Mộ Dung Kiệt này!

Mộ Dung Kiệt dứt khoát cõng cô trên vai, giơ tay lên hung hăng vỗ vào mông Ngải Tuyết "Em an phận một chút đi!"

Ngải Tuyết vì đau nên kêu lên, hai tay không ngừng kéo tóc Mộ Dung Kiệt.

Mộ Dung Kiệt khẽ chau mày, hai ba bước đã đi tới phòng nghỉ, "Em muốn mưu sát chồng a!"

Ngải Tuyết uất ức nháy mắt, cứ lẩm bẩm mãi một câu nói "Anh thả bọn họ được không?"

Mộ Dung Kiệt không nhịn được nhíu mày, bất đắc dĩ lườm Ngải Tuyết một cái.

"Việc em cần làm lúc này là ngủ một giấc thật ngon còn chuyện khác em không cần lo! Ngoan đi!" Nói xong xoay người đi tới cửa!

"Ông xã! ! !" Ngải Tuyết cắn răng, dùng cách này thử xem sao!

Quả nhiên, toàn thân Mộ Dung Kiệt bất động tại chỗ, không dám tin quay đầu lại nhìn Ngải Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman