
Chương 51 -55
Chương 51: Người bình thường cũng không làm được chuyện như vậy
"Như vậy làm sao được?Khi nó mắc như thế!"Hơn một vạn để đổi một chiếc túi xách thật quá xa xỉ.
"Đừng từ chối nha, về sau nói không chừng chúng ta là người một nhà đó, mà là người một nhà, có cái gì phải khách sáo!"
Ngải Tuyết nghe ba chữ 'người một nhà' này, cảm thấy có chút chói tai.
Hơi giễu cợt lầm bầm "Người một nhà, nếu như không có đứa nhỏ trong bụng, cô chỉ sợ đã sớm bị đá ra khỏi cửa rồi?"
"Ngải Tuyết, chị nói thầm cái gì vậy?" Lam Tịch Nhan quay đầu nhìn cô nói.
"Không có gì, cám ơn cô đã tặng quà cho tôi!Tôi rất thích" Thở ra một hơi.
"Đừng khách sáo với em như vậy, em sẽ xấu hổ đó!"Nghịch ngợm le lưỡi với Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết cảm thấy cô bạn gái của Quý Tử Hiên thật dễ thương, hoạt bát, ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có.
Nghĩ tới cuộc đối thoại tối hôm qua của hai anh em bọn họ, trong lòng có chút vì cô ấy mà lo lắng!
Cô ấy còn ngây thơ cho rằng tương lại họ sẽ trở thành một người nhà!
Ánh mắt hướng Quý Tử Hiên đang bấm điện thoại không ngừng.
Một tuần thay một cô gái, mỗi đợt bảo đảm chất lượng, cũng ngắn đến đáng thương, không biết đã tổn thương bao nhiêu cô gái.
Cô đối với loại người như thế, từ trước đến giờ luôn không thích.
Cùng Lam Tịch Ảnh đi dạo gần nửa canh giờ, cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng cô không chịu mở miệng nói nghỉ dừng chân, chỉ là chân mày chau lại.
"Ngải Tuyết!" Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, cũng biết là Mộ Dung Kiệt, cô có chút không muốn quay đầu lại.
"Đi dạo mệt không? Nhìn sắc mặt của em tái nhợt" Ném cho Quý Tử Hiên một ánh mắt muốn giết người khi để người phụ nữ của anh phải đi nhiều như vậy.
Tử Hiên bất đắc dĩ nhún vai, buồn cười nhìn Mộ Dung Kiệt đang lấy lòng một người phụ nữ.
"Anh là anh Kiệt sao? Oa, thật đẹp trai a" Lam Tịch Ảnh giật mình nhìn Mộ Dung Kiệt, một người đàn ông nhưng còn đẹp hơn cả người phụ nữ, không thể nhường đường sống cho phụ nữ sao?
Mặt Mộ Dung Kiệt đen sì, ánh mắt lạnh lùng bất thiện như muốn đem Quý Tử Hiên chặt ra từng khúc.
"Hãy quản tốt cái miệng của người phụ nữ em lại, nếu không, em tự biết!"
Tử Hiên lập tức kéo Lam Tịch Ảnh đừng bên cạnh anh, 'haha...' cười không ngớt.
Anh cũng không quên, lần trước ở Paris, một người phụ nữ Pháp đã nói một câu"Oa, dáng người của anh thật đẹp!"
Mộ Dung Kiệt chẳng những không nói cảm ơn mà còn không biết thương hương tiếc ngọc muốn ép chết người phụ nữ đó.
Cầm cây kim khâu cái miệng của cô ta.
Còn phái người theo dõi cô suốt ba ngày liền, không cho phép cô tháo xuống ! ! !
Mặc dù Quý Tử Hiên cho rằng làm như vậy rất ngu ngốc, người bình thường căn bản cũng không làm được chuyện đó.
Nhưng anh ta thật sự đã làm như thế với cô gái Pháp! ! !
"Ngải Tuyết, có mệt không? nếu mệt chúng ta trở về trước!" Mộ Dung Kiệt quan tâm hỏi.
"Cũng được!" Vẻ mặt Ngải Tuyết nhàn nhạt như cũ,
"Đói bụng chưa? Có muốn đi ăn chút gì trước khi đi về không?" .
"..." .
Đúng lúc Ngải Tuyết tay chân luống cuống khi Mộ Dung Kiệt quan tâm quá mức như vậy thì điện thoại vang lên.
"Alo, Thủy Nhan!" Khóe miệng khẽ nâng lên, từ lúc rời đi đến giờ vẫn chưa liên lạc cho nhau.
"Cái gì? Cậu trở về nước sao? Thật không? Ở phi trường rồi hả? Ừ, cậu chờ một chút, tớ đến rước cậu!"
Ngải Tuyết vui mừng cúp điện thoại, hưng phấn vừa chạy ra ngoài.
"Ngãi Tuyết, chạy từ từ!" Mộ Dung Kiệt ở phía sau kêu lên vì sợ cô té.
Chạy tới bế cô lên như một công chúa.
"Em muốn giống như lần trước sao? Hửm?" Căm tức hừ lạnh nhìn cô.
"Anh buông tôi ra, bạn tôi vừa trở về nước, tôi muốn đi đón cô ấy!" Ngải Tuyết giãy giụa ở trong lòng anh.
"Anh Kiệt, anh làm gì khẩn trương giống như phụ nữ có thai vậy dù gì người cần khần trương vẫn nên là chị dâu mà!" Quý Tử Hiên dạo bước đi tới, buồn cười nâng khóe môi lên, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Mộ Dung Kiệt.
Xem ra, người phụ nữ này đối với anh ấy mà nói là rất quan trọng nha.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt rét lạnh nhìn anh một cái "Em không biết thôi, cô ấy đã có thai ba tháng rồi!"
Tử Hiên sửng sốt, tiếp theo là gương mặt mừng rỡ.
"Thật hả? Kia, chúc mừng anh!" !
Anh thật không nghĩ tới Mộ Dung Kiệt lại có vợ và bảo bảo trước cả anh.
"Mộ Dung Kiệt! ! !" Ngải Tuyết nổi giận, cô không có thời gian a.
"Nha đầu ngốc, em an phận một chút, tôi liền đưa em đi!" Tâm tình Mộ Dung Kiệt hơi khó chịu, người phụ nữ này lại xem bạn bè quan trọng hơn cả anh.
Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt ngồi ở trong xe, ai cũng không nói lời nào.
Một đường lái thẳng đến phi trường, Ngải Tuyết vừa xuống xe liền nhìn thấy Thủy Nhan tay xách vali tay chào cô.
"Thủy Nhan, sao lại đột nhiên trở về nước vậy?" Giọng điệu Ngải Tuyết tràn đầy vui vẻ.
"Ừ, muốn trở về một chút, vì nhớ cậu, với lại muốn gặp lại những bạn học cũ!"Đã nhiều năm rồi cô không trở về đây.
"Đi thôi, lên xe trước rồi hãy nói!"Lôi kéo cô chui vào trong xe.
Thủy Nhan nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, khẽ run rẩy.
Lặng lẽ kéo vạt áo Ngải Tuyết một cái, ý bảo cô vừa nói chuyện.
"Sao thế?" Ngải Tuyết nghi ngờ hỏi.
"Tiểu Tuyết, ngày mai chúng ta gặp nhau ở nhà tớ nha, tớ nhìn thấy người đàn ông của cậu liền muồn run cầm cập!" Thủy Nhan lúng túng chỉ Mộ Dung Kiệt đang ngồi ở trong xe.
Ngải Tuyết đưa mắt nhìn anh, quay đầu lại nói với Thủy Nhan "Không có sao, anh ta vốn là như vậy, cậu đừng để trong lòng!"
Mộ Dung Kiệt nhìn thấy hai người cứ lén lút nhìn anh mà nói, trong lòng hỏa khí vùn vụt bốc lên.
Có chuyện gì không thể nói với anh, sao phải đi xa như vậy.
Ngải Tuyết lôi kéo Thủy Nhan lên xe, ngồi ở ghế sau với cô.
Mộ Dung Kiệt không muốn ở trước mặt bạn cô làm cô không vui.
Hết sức nhẫn nhịn để không bộc phát cơn giận.
Khởi động xe, mặt khó chịu lái xe rời đi.
Thủy Nhan ngồi ở phía sau bàn tay nắm thật chặt tạo thành một quả đấm, Ngải Tuyết nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, ý bảo cô thả lỏng.
Thủy Nhan mím miệng, có vẻ thấp thỏm lo âu.
Ngải Tuyết bất đắc dĩ trợn mắt một cái, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm vài dòng.
"BUZZ. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt lấy điện thoại ra liếc nhìn, là tin nhắn còn là của phụ nữ sau anh gửi đến.
Làm gì thế? Rõ ràng mình ngồi ở phía trước cô.
Từ kính chiếu hậu liếc cô một cái, thấy cô cau mày nhìn mình.
Mở tin nhắn ra, anh đọc xong không nhịn được khẽ động khóe miệng.
"Anh có thể thân thiệt một chút được không? Để người ta sợ anh, anh mới thỏa mãn sao? Mỉm cười! ! !"
Nhanh chóng trả lời, ngón tay thon dài bấm trên màn hình điện thoại, cúi đầu cười yếu ớt
"Cả ngày em ở chung một chỗ cùng tôi, cũng không thấy qua em sợ tôi nha? Cho nên, đây không phải là vấn đề của tôi!"
"BUZZ. . . . . ."
Ngải Tuyết trừng mắt liếc anh một cái, mở tin nhắn ra coi.
"Cả ngày em ở chung một chỗ cùng tôi, cũng không thấy qua em sợ tôi nha? Cho nên, đây không phải là vấn đề của tôi!"
Chu mỏ, tiếp tục ấn phím"Trước kia sợ, bây giờ, tôi không còn sợ!"
"BUZZ. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt nhìn hàng chữ phách lối cô gửi, giống như nhìn thấy bộ dáng tự kiêu làm chảnh của cô ở phía sau.
Tâm tình không khỏi tốt lên, tức giận cũng dần biến mất.
Cười trêu nói"Tất nhiên, đã là bà xã đại nhân rồi làm sao sợ anh, huống chi, bây giờ còn là hai người, càng không sợ anh, hì hì!"
Ngải Tuyết nhìn mấy hàng chữ này, sắc mặt thành công trắng đen lẫn lộn nhiều lần.
Hơn nữa, hai chữ 'hìhì' dùng ký hiệu thay thế.
Thật sự khó có thể tưởng tượng, cô cảm thấy anh không giống như loại người đàn ông này, chịu gửi lại tin nhắn đã làm cô rất kinh ngạc.
Không nghĩ tới, anh còn học theo những cô gái như cô dùng kí hiệu biểu cảm.
Cô có chút không ngờ.
Thủy Nhan ngồi kế bên không giải thích được nhìn hai người mặt mày hớn hở tươi như hoa.
Giống như, Mộ Dung Kiệt tức giận ngùn ngụt lúc nãy và bây giờ là hai người khác nhau.
Trong lòng Thủy Nhan ổn chút, chậm rãi hít một hơi khí lạnh.
Xe lái vào biệt thự, Ngải Tuyết xuống xe liền lôi kéo Thủy Nhan chạy vào trong nhà
Vừa đúng bắt gặp Quý Tử Hiên và Lam Tịch Ảnh quần áo xốc xếch ôm nhau, hơn nữa, còn đang ở trên ghế sa lon.
Ngải Tuyết và Thủy Nhan kinh ngạc đứng yên tại chỗ, không biết như thế nào cho phải!
Lam Tịch Ảnh vội vàng đẩy Quý Tử Hiên ra, sắc mặt đỏ bừng như trái cà chua, xoay người chạy nhanh lên lầu.
"Chị dâu, cô gái này là bạn của chị sao? Thật là xinh đẹp!" Huýt sáo bất cần đời, cũng không quan tâm đến việc bị Ngải Tuyết nhìn thấy hình ảnh thân mật lúc nãy.
Nhưng Thủy Nhan thì ngược lại, gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ được anh khen càng thêm kiều diễm ướt át.
Thẹn thùng nhìn Tử Hiên, trong lòng có chút vui mừng vô cớ.
Người đàn ông này thật đẹp trai nha, hơn nữa, không giống như người đàn ông của Ngải Tuyết suốt ngày lạnh như tản băng .
Ngải Tuyết nhanh chóng điều chỉnh tâm tình"Ừ, cô ấy tên Thủy Nhan, mới từ nước ngoài trở về!"
"Thủy Nhan, đây là Tử Hiên!"
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan xấu hổ cúi đầu từ nãy đến giờ, trong lòng nãy sinh ra tia ảo giác nghi ngờ.
Cảm giác này, giống như giới thiệu một người phụ nữ hay xấu hổ cho người đàn ông cô ta thích.
"Xin chào người đẹp, hi vọng về sau sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn!"Quý Tử Hiên nở nụ cười đến mê người khiến trái tim của Thủy Nhan đập loạn nhịp.
"Cô tốt nhất là cách xa hắn một chút, đỡ phải rước họa vào thân!" Thủy Nhan mới vừa chuẩn bị đưa tay ra làm quen liền bị Mộ Dung Kiệt đi tới ngắt lời.
Ngải Tuyết cau mày không hài lòng "Lời này của anh có ý gì?".
Mộ Dung Kiệt dìu Ngải Tuyết ngồi xuống ghế sofa, từ từ đưa mặt đến gần cô.
Ngải Tuyết sợ tới mức lập tức lui về sau, tên sắc lang này, ban ngày ban mặt, muốn giở thú tính trước mọi người sao?
Mộ Dung Kiệt cười lạnh, càng thêm dùng sức đem cô vùi vào trong ngực mình.
Bên kia,Quý Tử Hiên tức thức thời lôi Thủy Nhan đi lên lầu.
"Mộ Dung Kiệt, tôi thở không được!" Ngải Tuyết cắn răng nghiến lợi.
"Nha đầu ngốc, nếu anh là em, anh sẽ đem Thủy Nhan đi chỗ khác, không để cho cô ấy tiếp xúc với Tử Hiên!"
"Tại sao?" Ngải Tuyết nghi ngờ.
Đưa tay gõ đầu cô một cái, Ngải Tuyết ôm đầu vì đau tức giận lườm anh!
"Ngốc, em nhìn không ra ánh mắt Thủy Nhan nhìn Quý Tử Hiên có gì khác lạ sao? Rõ ràng là cô ấy có tình cảm với Tử Hiên, mà Quý Tử Hiên thì không đời nào động lòng đối với cô ấy!" Một bộ ánh mắt tại sao cô lại ngốc như vậy.
"A, vậy làm phải làm sao, Quý Tử Hiên đã có Lam Tịch Ảnh rồi!" Ngải Tuyết lập tức nhảy dựng lên!
" Bây giờ không phải muộn màng rồi sao?" Có chút lo lắng lôi kéo vạt áo của Mộ Dung Kiệt.
"Bảo bối, những chuyện này không liên quan đến chúng ta, nếu đúng như chúng ta suy nghĩ thì để bọn họ tự giải quyết đi!" Anh thật không muốn để ý đến chuyện của người ta nhiều như vậy.
"Sao có thể nói như vậy, anh với em của anh đều cùng loại người, là những kẻ trăng hoa, không biết đã tổn thương bao nhiêu người phụ nữ !" Nói xong, trong lòng Ngải Tuyết dâng lên một chút chua xót.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt khẽ co giật, hai mắt trở nên đỏ.
"Ngải Tuyết, tôi nói cho em biết, Mộ Dung Kiệt tôi đây từ lần đầu tiên đến lần cuối cùng chỉ dành cho một người phụ nữ !"
Ngải Tuyết im lặng chu mỏ, rõ ràng không tin lời anh nói.
" Em không tin. . . . . . " Mộ Dung Kiệt có chút nhức đầu với sự cứng đầu của cô.
"Tôi nên tin sao ?" Nói anh chỉ từng thích mỗi một người phụ nữ, nói ra, ai tin đây !
"Hơn nữa, tối hôm qua anh nói, phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi !" Ngải Tuyết tự giễu với bản thân khi nhớ tới lời anh nói hôm qua.
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, tiếp theo miệng nhếch nụ cười ma mị.
Thì ra người phụ nữ ngốc lại để ý đến một câu nói này như vậy.
Đôi mắt chất chứa đầy nụ cười mê người.
Ngải Tuyết nhìn bộ dạng của anh này, cắn chặt môi, anh còn cười, rất đáng được tự hào sao ?
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết mệt mỏi, tâm tình anh như bị treo lơ lửng.
Một tay kéo cô, đem đầu của mình nhẹ nhàng đặt trên vai của cô.
Hai mắt nhắm lại, khóe miệng mỉm cười.
"Mộ Dung Kiệt, anh làm gì vậy ?" Ngải Tuyết muốn đẩy anh ra, nhưng cô không có sức lực bằng anh.
"Nha đầu ngốc, em biết không? Anh dường như bắt đầu yêu em rồi" Nỉ non lên tiếng.
" Thôi đi, trò đùa này không buồn cười gì cả" Ngải Tuyết cũng nghe không ra giọng nói nghiêm túc của Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không biết phải làm sao trước lời nói của cô, khẽ đẩy cô ra, hai tay nắm bả vai của cô.
"Ngải Tuyết, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người cuối cùng trong cuộc đời anh!" Lời nói Mộ Dung Kiệt đầy nghiêm túc như một lời hứa dành cho Ngải Tuyết.
Bộ dạng nghiêm túc thẳng thừng như vậy khiến Ngải Tuyết sửng sốt, mắt mở to nhìn anh.
Lúng túng ho «khụ khụ... Anh đừng giỡn như thế, tôi sẽ tưởng thật đấy !"
Mộ Dung Kiệt giận tím mặt, muốn giải thích thế nào, cô mới chịu tin anh đây.
Híp đôi mắt lại nhìn bằng nửa con mắt, Ngải Tuyết bị anh nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, cảm giác muốn chạy trốn.
Gần nửa giờ sau, Mộ Dung Kiệt thở dài một cái.
Nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, chau mày lại, khiến Ngải Tuyết cảm thấy sự cô đơn, đau thương tỏa ra từ con người anh.
"Mười lăm năm trước, mẹ của anh, đã vụng trộm cùng người đàn ông khác tại ngồi nhà này bị ba anh đi công tác về bắt gặp được!" Dừng một chút, hút một hơi thuốc, rồi nhã khói ra
Tim của Ngải Tuyết chợt dừng nửa nhịp, nhìn sự đau thương của Mộ Dung Kiệt không biết nên làm sao cho phải
Thận trọng hỏi "Vậy. . . . . . Sau đó thì sao ?"
"Sau đó, ba anh không đành lòng tổn thương bà ta, một mình chạy xe điên cuồng ở trên đường cao tốc nên va chạm với xe tải chạy ngược chiều, chết ngay tại chỗ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro