Chương 31 -35
Chương 35: Cơn tức giận của Thượng Quan Tử Uyển
"Mắc mớ gì đến cô, không phải cô từng nói, trong lòng tổng giám đốc chỉ có mỗi mình cô sao? Thế nào lại xuất hiện thêm cô gái này?"
"Đúng vậy, đúng vậy, có phải tổng giám đốc đã chơi chán rồi đá cô rồi không, nên cô nói dối gạt chúng tôi?" Mọi người khinh bỉ nhìn cô gái giận tím cả mặt đứng cách đó không xa.
Cô gái đó tên Tử Uyển họ Thượng Quan, là thư ký riêng của Mộ Dung Kiệt, gia thế rất có quyền lực, khi còn nhỏ trong lúc vô tình thấy Mộ Dung Kiệt một lần, liền quyến luyến không quên được anh.
Cô bỏ cả gia sản của gia tộc, tới công ty Mộ Dung Kiệt làm chức vụ thư ký nhỏ nhoi này, vậy mà trong mắt Mộ Dung Kiệt căn bản cũng không có cô.
Mặc dù cô thể hiện tâm ý của mình nhưng Mộ Dung Kiệt cũng không để ý dù chỉ một lần, thậm chí đã từng cởi quần áo đứng trước mặt anh, cầu xin anh muốn cô, lại bị anh vô tình đẩy ra ngoài hung ác cảnh cáo, nếu không biết an phận thì cút đi.
Cô giống như là bị người nói trúng điểm yếu, liền đi tới đám người đang đứng đó.
'Chát...Chát...' Hai bạt tai thanh thúy vang lên giữa phòng
"Cô dám đánh tôi, tiện nhân!"
"Cô mới tiện nhân đó, cả nhà cô cũng thế nên mới sinh ra cô gái hèn hạ như vậy!"
"Thượng Quan Tử Uyển, cô thật là quá đáng!" Bị chửi trước mặt nhiều người như thế, người phụ nữ tức giận đến toàn thân phát run.
"Cô muốn gì?".
"..." .
Bên ngoài đầy tiếng chói tai ồn ào, khiến Ngải Tuyết hồi hồn lại, Mộ Dung Kiệt không nhịn được khẽ chau mày.
Kéo cửa phòng làm việc ra chỉ thấy một đám người tụ tập có hai người phụ nữ bên trong đang cãi nhau.
Sắc mặt nhanh chóng âm u cực điểm.
Mọi người thấy sắc mặt tổng giám đốc không vui đứng ở cửa phòng, mới chịu ngừng lại, trong lòng run lẩy bẩy.
"Xong rồi, xong rồi, lần này bị đuổi là cái chắc!"
Khẩu khí lạnh nhạt vang lên"Tôi không muốn biết chuyện gì xảy ra, lập tức để đơn từ chức trên bàn tôi!"
Ngải Tuyết tò mò từ bên thân Mộ Dung Kiệt lộ cái đầu nhỏ ra.
"Ặc. Chuyện gì thế?"
"Không có gì, mọi chuyện đều ổn! Mệt rồi sao? Về phòng nghỉ ngơi đi, ngoan!" Nói xong liền đẩy cô vào phòng.
Mọi người nhìn thấy người mới vừa rồi còn tức giận sát khí không thôi nhưng vừa nhìn cô gái kia thì thay đổi một cách nhanh chóng trở nên dịu dàng hơn.
Dụi mắt một cái không dám tin trước mắt mình.
Mà Tử Uyển đứng ở đó vẫn khuôn mặt phẫn hận nhìn chòng chọc Ngải Tuyết mấy lần, trong lòng yên lặng thề.
Nhất định phải đoạt lại Mộ Dung Kiệt, anh chỉ có thể là của Thượng Quan Tử Uyển cô đây.
Ngải Tuyết bị Mộ Dung Kiệt đẩy mạnh vào phòng làm việc, không nhịn được liền nhăn nhó.
Ở chỗ này thật sự là quá nhàm chán, cô rất muốn đi ra ngoài tìm Giản Mộng dạo phố mua sắm.
Mắt thấy Mộ Dung Kiệt vẫn còn làm việc, cô tò mò đi tới.
Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết chủ động tiến tới bên cạnh mình, một phen liền kéo cô đến trong lòng ngực.
Ngồi trên đùi của anh, động tác thân mật giữa công sở như vậy làm sắc mặt Ngải Tuyết đỏ lên vì xấu hổ, giùng giằng đòi đi xuống.
"Không được nhúc nhích, để tôi ôm em một chút!" Hấp dẫn và hấp dẫn chỉ mỗi từ này mới có thể nói lên cảm xúc của anh lúc này.
Ngải Tuyết đứng ngồi không yên, khi anh cứ nhích tới nhích lui sau lưng cô, nhưng bộ phận dưới của Mộ Dung Kiệt lúc này đang nóng lên bởi vì Ngải Tuyết không an phận cứ ma sát vào làm nó nổi đóa.
Mộ Dung Kiệt rên lên một tiếng, nha đầu này, nhất định phải hành hạ anh như hòa thượng mới chịu sao.
Lúc này vì cô có thai nếu không đã sớm đè cô xuống hung hăng thỏa mãn dục vọng của anh.
Không xem văn kiện nữa, quay đầu dịu dàng hỏi Ngải Tuyết.
"Đói bụng không?"
"Có chút!" Ngải Tuyết chu mỏ.
Mộ Dung Kiệt nhanh chóng khép văn kiện lại, hôn lên má Ngải Tuyết.
"Đi, chúng ta đi ăn!" Cầm áo khoác, dịu dàng ôm Ngải Tuyết rời khỏi công ty.
Để lại bao ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của bao cô gái trong phòng làm việc.
Cũng khó trách, tổng giám đốc không những tuấn tú, đẹp trai mà còn dịu dàng như thế, không ngại thể hiện tình cảm của mình trước bao ánh mắt.
Xe dừng trước nhà hàng Đại Tửu, người phục vụ lễ phép mở cửa nghênh đón.
"Mộ Dung thiếu gia, mời vào bên trong!"
Trực tiếp dẫn vào căn phòng xa hoa, phục vụ thấy nãy giờ bên cạnh anh còn có thêm một người phụ nữ lúc nào cũng ngây ngốc, sau đó lại hỏi không ngừng.
"Mộ Dung thiếu gia, vẫn như cũ sao?"
"Không, đem thực đơn ra đây!" Nhàn nhạt phất phất tay.
"Mời Mộ Dung thiếu gia gọi món."
Mộ Dung Kiệt trực tiếp đưa thực đơn tới trước mặt Ngải Tuyết, lời nói nhỏ nhẹ.
"Muốn ăn cái gì em cứ gọi thoải mái?"
Cấm lấy thực đơn nhìn lướt qua, sợ tới mức run cả người, má ơi, một món ăn chính là mấy trăm tệ, thậm chí có hơn mấy trăm vạn, chẳng lẻ thức ăn đẻ vàng.
Lúng túng muốn hỏi, "Cái đó.... Có thể cho tôi chén cháo nhỏ được không?"
Phục vụ sửng sốt, nụ cười trên mặt rõ ràng có chút cứng ngắc.
"Có gọi thêm món khác không ạ?"
"Không cần, cám ơn!"
Mộ Dung Kiệt hiển nhiên cũng không nghĩ tới cô lại gọi thức ăn như vậy, nhàn nhạt mỉm cười với cô.
"Nha đầu ngốc, em đang tiết kiệm cho tôi sao? Tôi dẫn em đi ăn tất nhiên là có mang tiền!"
"Tôi không muốn ăn những thứ dầu mỡ kia, muốn ăn nhạt một chút, được không?" Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, đây cũng là lời nói thật, kể từ khi mang thai, ăn uống với cô trở nên khó khăn hơn.
Mộ Dung Kiệt gật đầu một cái, trực tiếp nói với phục vụ.
"Hai chén cháo nhỏ!" Khóe môi khẽ giơ lên
Phục vụ hoài nghi mình nghe lầm, xác nhận lần nữa.
"Mộ Dung thiếu gia, chỉ cần hai chén cháo nhỏ thôi sao?"
Mộ Dung Kiệt không nhịn được lạnh lùng nhìn phục vụ, "Cậu lãng tai sao?Có cần tôi nói với quản lý một tiếng không?"
"Dạ, lập tức có ngay!"Phục vụ nhanh chân ra khỏi phòng, trong lòng run cầm cập.
Hôm nay Mộ Dung thiếu gia thật là kỳ quái, bình thường đều mang theo mấy anh em tới gọi một bàn thức ăn thật lớn.
Hôm nay cư nhiên mang theo một người phụ nữ, chỉ gọi hai chén cháo nhỏ.
Mới vừa rồi còn nghe Mộ Dung thiếu gia nói là người phụ nữ của mình vậy! Cô gái kia thật hạnh phúc.
Trong lòng thật hâm mộ cô gái kia.
Ngải Tuyết tò mò nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiệt.
"Mộ Dung Kiệt? ? ?"
"Không phải đã dặn em rồi sao?Gọi tôi là Kiệt!"Không vui lườm cô một cái.
"Anh thường xuyên đến nơi này sao?"
"Ừ!"
"Không trách được bọn họ đối với thói quen của anh lại quen thuộc đến như vậy!"
Hai chén cháo được phục vụ bưng đến, Ngải Tuyết đang định lấy ăn lại bị Mộ Dung Kiệt kéo về chỗ mình.
"Anh làm gì thế?" Ngải Tuyết khó chịu trừng mắt liếc anh một cái.
Mộ Dung Kiệt không quan tâm lời cô nói, đưa muỗng cháo đến khóe miệng.
"Anh giành ăn với tôi!" Ngải Tuyết tức giận nhảy dựng lên.
Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết như thế, trong lòng không khỏi bị giật mình theo.
"Đáng chết, em có thể ngồi yên được không, trong bụng còn có bảo bảo đó!" Hung hăng lườm cô một cái.
"Ai biểu anh giành ăn với tôi!" Ngải Tuyết chu mỏ uất ức nói.
Mộ Dung Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn đem muỗng cháo đặt tại khóe miệng, nhẹ nhàng thổi.
Đến khi cháo nguội mới đưa đến miệng của Ngải Tuyết.
"Mở miệng! ! !"
Ngải Tuyết biết mình trách lầm anh, trong lòng hối hận chửi mình"Mày là đồ ham ăn, mất mặt quá đi!"
Ngải Tuyết nhỏ tiếng xin lỗi "Chuyện lúc nãy, tôi không cố ý!"
"Ăn đi!" Rõ ràng rất quan tâm đến cô, sao giọng điệu lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy.
Vừa há miệng cháo đã đầy trong khoang miệng nhưng nuốt xuống, liền cảm giác trong dạ dày một hồi sôi trào.
"Ngô. . . . . . Nôn. . . . . . !" Vội vàng che miệng chạy đến phòng vệ sinh.
Mộ Dung Kiệt ngây người, lập tức chạy theo tới phòng vệ sinh.
"Ăn rồi sao lại nôn ra, khó chịu à!" Lo lắng hỏi không ngừng.
Nôn ọe một hồi, quay lại khoát tay anh dìu ra ngoài.
Khó chịu che ngực, đôi môi khô khốc.
Súc miệng, cảm giác tốt hơn nhiều.
"Gọi các quản lí tới đây!" Đáng chết, nhất định là cháo có vấn đề.
"Mộ Dung thiếu gia, có gì không hài lòng sao?" Quản lí Trương vội vàng chạy tới, mồ hôi cũng không kịp lau.
"Cháo của các người có vấn đề, cô ấy ăn liền nôn ra hết!" Tiếng nói lạnh lùng vang bên tai quản lí.
Ngải Tuyết mời rời khỏi vệ sinh chỉ nghe thấy Mộ Dung Kiệt không ngừng lớn tiếng, chửi người đàn ông trước mặt.
Đi tới kéo vạt áo của Mộ Dung Kiệt, ý bảo anh cúi thấp đầu xuống, nói vài câu bên lỗ tai anh.
Mộ Dung Kiệt vừa nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt.
Rồi quay đầu bảo họ rời đi.
Quản lí có chút ngượng ngùng nhìn Ngải Tuyết cúi đầu cười tỏ ý xin lỗi cô.
"Tôi không biết khi có thai phụ nữ sẽ ốm nghén!" Thật ra, anh cũng chưa từng nghĩ làm phụ nữ có thai lại cực khổ như vậy.
Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt có chút kinh ngạc không biết nên nói gì.
"Kiệt, anh xấu hổ vẫn rất đẹp trai a!" Ngải Tuyết trêu ghẹo Mộ Dung Kiệt.
"Mắt em nhìn chỗ nào mà thấy tôi xấu hổ?". Anh tức giận trừng mắt với cô.
"Cả hai mắt tôi nhìn thấy!" Ngải Tuyết cười nói ngược lại.
"Nha đầu ngốc, lâu rồi tôi không chỉnh đốn em thì phải!" Vừa nói liền cõng cô trên lưng rời khỏi nhà hàng.
"Á, Mộ Dung Kiệt, thả tôi xuống!" Ngải Tuyết sợ hãi kêu lên.
"Không thả, cũng không muốn thả cho nên em hãy an phận đi đừng quấy nữa!" Cô dám cười nhạo anh, được lắm.
"Thả tôi xuống, anh. . . . . . Nôn. . . . . ." Trực giác làm Ngải Tuyết ý thức được trong dạ dày một lần nữa lại sôi trào mãnh liệt.
Mộ Dung Kiệt cảm thấy có cái gì không đúng, thả cô xuống, ôm bờ vai cô.
"Sao thế? Lại muốn nôn sao?"
Ngải Tuyết vừa được đặt chân xuống đất, nhịn không được nôn đầy vào quần áo của Mộ Dung Kiệt.
Gần nửa ngày cũng không có tiếng động nào vang lên.
Ngải Tuyết ngẩng đầu định nói xin lỗi với anh.
Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt ngây người, bất động, trên người anh khắp nơi đều là tác phẩm do Ngải Tuyết tạo nên.
Mặt Ngải Tuyết từ sắc xanh đổi sang đỏ, vội lấy khăn giấy lau giúp anh.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi thật sự không nhịn được. . . . . ." Ngải Tuyết không dám nhìn anh.
Mộ Dung Kiệt một phát bắt được cổ tay Ngải Tuyết, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch cả lên.
Cô cũng không quên, ba tháng trước, chính anh đã nắm tay cô như lúc này, thiếu chút nữa xương muốn nứt làm đôi, bây giờ nhớ tới cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Mộ Dung Kiệt nắm tay cô, trực tiếp nhét cô vào xe, khởi động xe lập tức chạy tới bệnh viện tư nhân của Mộ gia.
" Mộ Dung Kiệt, anh chở tôi đi đâu thế?" Da đầu Ngải Tuyết có chút tê dại.
Mộ Dung Kiệt quay đầu nhìn Ngải Tuyết một cái, thấy mặt cô hoảng sợ nhìn mình, tâm trạng có chút khó chịu.
"Đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho em, Ngải Tuyết, em rất sợ tôi sao?" Anh hi vọng mọi người phải kính sợ anh, nhưng riêng nha đầu này anh không mong như thế.
Ngải Tuyết không nghĩ tới Mộ Dung Kiệt lại hỏi như vậy, có chút bất ngờ không biết nên trả lời thế nào cho vừa ý anh.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày với biểu hiện của cô, nha đầu này, quả nhiên là rất sợ anh.
Ngải Tuyết cúi đầu, mắt nhìn mũi chân của mình.
Đôi lông mi thon dài bao phủ trên đôi mắt trong sáng của cô, không biết cô đang nghĩ cái gì....
Một hồi lâu, ánh mắt tựa như muốn trốn tránh.
"Tôi có thể hỏi hỏi anh một câu được không?"
"Ừ!" Mộ Dung Kiệt dừng xe lại, nhìn thẳng vào cô.
Ngải Tuyết có chút khẩn trương, nghiêng đầu suy nghĩ cả nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.
"Đâu mới là con người thật của anh?" Cô biết anh là người đứng đầu của tập đoàn Mộ Dung, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo cô biết, anh còn có thân phận khác ở trong xã hội đen.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt khẽ giật, mấp mấy đôi môi bạc, cười nói.
"Ngải Tuyết, tạm thời đừng nhắc đến chuyện này, em chỉ cần biết, tôi là người đàn ông của em là được" Anh sợ nói rồi sẽ hù dọa đến cô.
Ngải Tuyết cúi thấp đầu, thở dài"Mộ Dung Kiệt, tại sao lại chọn tôi?" Cô rất nghi ngờ.
"Em nói thử xem?" Không đáp chỉ hỏi ngược lại.
"Tôi không biết, tất cả đều xảy ra quá bất ngờ cứ như một giấc mơ." Lúc này cô thật sự không biết làm sao, những ngày qua sống cùng với anh, cô rất sợ, rất sợ bản thân mình sẽ lún sâu vào cuộc sống của anh.
Khóe mắt Mộ Dung Kiệt tươi cười nhìn cô, "Thật là một nha đầu ngốc!" Anh không trả lời, anh muốn chính cô tự cảm nhận được tình cảm của anh.
Khởi động xe, tiếp tục chạy tới bệnh viện.
Bên trong bệnh viện, viện trưởng nói phương pháp để giảm bớt ốm nghén là ......
Cố gắng tránh để thai phụ ăn thức ăn có mùi có dầu mỡ. Rồi.....
Càng nói càng dài dòng, chẳng lẽ cô nên nhịn đói sao.
Ngải Tuyết có chút lơ đễnh không để ý đến ông bác sĩ đang dông dài không ngừng kia, nhưng Mộ Dung Kiệt thì ngược lại, luôn nghiêm túc lắng nghe từng chút một.
Hai người vừa về đến nhà, Mộ Dung Kiệt nhận được một cuộc điện thoại liền hấp tấp đi ra ngoài.
Anh chân trước mới vừa đi, Ngải Tuyết chân sau liền chạy đi, thừa dịp lúc anh vắng nhà ra ngoài tìm Giản Mộng.
Mộ Dung Kiệt vừa vào phòng làm việc, Tử Mặc không kịp chờ đợi nói"Đại ca, hộp đêm của Long Hổ bang và bang Phân Đường ở thành phố S bị phá hư. Năm hộp đêm liên tiếp đều bị đập phá, Long Hổ bang vì giúp Phân Đường cũng bị thiệt hại không ít, hơn hai mươi người bị thương, hai người đã chết."
"Không phải tôi giao cho cậu toàn quyền xử lý sao, chút chuyện nhỏ này làm cũng không xong. Tra rõ là ai làm chưa?" Mộ Dung Kiệt trầm giọng nói.
"Đã điều tra xong, do Hải bang làm, là một bang hội mới thành lập, trong thời gian ngắn đã thâu tóm phần lớn tiểu bang hội của Nam Phương, thực lực không nhỏ, cho nên tôi không dám tự ý làm chủ, còn phải xin ý kiến của đại ca."
"Hải bang có vẻ như không còn kiên nhẫn nữa rồi, thông báo Trương Thiên rằng tôi cho cậu ta thời gian một tháng, một tháng sau phải đem những người đó huấn luyện thật tốt. Trong một tháng này chúng ta phải cố gắng nhẫn nại, nếu không có chuyện gì lớn, không nên chủ động cùng Hải bang xảy ra giao chiến. "Khóe miệng Mộ Dung Kiệt khẽ nhếch lên, đôi môi bạc cười nói.
"Hải bang, một tên mới thành lập bang hội có chút thực lực lại dám chủ động đi khiêu khích, thực không biết tự lượng sức mình, không đáng phải lấy tất cả thủ hạ đi đối phó với nó".
"Đúng lúc trong bang lại có một nhóm thành viên mới, tư chất không tệ, lấy đi đào tạo một thời gian cũng là chuyện tốt, cậu ra ngoài đi." Mộ Dung Kiệt đạo.
"Thưa chủ tịch, tôi đã hiểu." Tào Hổ cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro