Chương 101 - 105
Chương 101: Không phải không biết xấu hổ
Ngải Tuyết che lỗ tai lại, chân mày nhíu thật sâu! Toàn bộ biệt thự toàn tiếng rống giận của Mộ Dung Kiệt.
Thủy Nhan hoảng sợ tới mức thức ăn đang nhai trong miệng cũng rớt ra ngoài.
"Xong rồi, tiêu rồi, khẳng định Ngải Tuyết lại chọc giận Mộ Dung Kiệt." Thủy Nhan thực lo lắng thay cho Ngải Tuyết.
Tử Hiên nhướng mày liếc nhìn lên lầu, Ngải Tuyết sẽ không có chuyện gì chứ?
Tròng lòng vẫn không yên tâm, buông trò chơi trong tay, bước nhanh lên lầu!
Gõ cửa phòng "Anh Kiệt, em có chuyện cần nói với anh!"
Vẻ mặt Ngải Tuyết tỏ ra vô tội nhìn Mộ Dung Kiệt "Tử Hiên đang gọi anh đấy!"
Mộ Dung Kiệt lườm cô "Đàng hoàng một chút, anh nhanh chóng quay lại đó!"
Thấy Mộ Dung Kiệt đi ra ngoài, cuối cùng Ngải Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm! Người đàn ông quá ngang ngược!
"Chuyện gì?" Sắc mặt Mộ Dung Kiệt không tốt lắm, giọng điệu cứng rắn.
Tử Hiên ngượng ngùng sờ chóp mũi "Ngay mốt, em muốn trở về La Mã, nên tới nói với anh một tiếng thôi!"
Mộ Dung Kiệt nhét hai tay vào túi quần "Sao đi vội vậy?"
Tử Hiên bất đắc dĩ nhún nhún vai "Lão gia nhà em tình tính thế nào không phải anh không biết, đột nhiên kêu em trở về, cũng không biết vì chuyện gì!"
Mộ Dung Kiệt cho Tử Hiên một ánh mắt thương hại, rót một ly instant coffee chậm rãi uống.
Từ Hiên nhìn phòng của Ngải Tuyết "Anh và chị dâu......? ? ?"
"Không có gì, nha đầu đó thiếu dạy dỗ!" Mộ Dung Kiệt bĩu môi.
Tử Hiên thở dài "Cô ấy là cô gái tốt, chớ hù dọa người ta chạy mất!"
Mộ Dung Kiệt nhìn Tử Hiên cứ như nhìn thấy quái vật, "Ơ, lời này thật không giống là lời của cậu Quý nên nói a!"
Tử Hiên tức giận trợn mắt nhìn anh, ngồi xụi lơ trên ghế sofa, bộ dáng lười biếng không nhìn ra tâm tình của anh ta!
Trong lòng của anh quả thực có chút không dễ chịu, thật vất vả mới biết 'yêu' ra sao, nhưng chữ 'yêu' đó lại nhắm trúng vào người chị dâu.
Cười khổ ra tiếng, đây nhất định là trời cao trừng phạt anh mà, ai kêu anh luôn xem phụ nữ như đồ chơi làm gì! Thích thì chơi đùa, không thích thì ném đi.
Chính mình nên trở về La Mã là tốt nhất, tránh cho mình có lúc kìm lòng không đậu làm ra chuyện mất tình anh em, mặc dù anh nhận thức rất rõ tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ muốn chen chân vào tình yêu của anh Kiệt.
Yêu thì thế nào? Chỉ cần là phụ nữ của anh Kiệt, anh càng phải giúp anh Kiệt bảo vệ cô ta nhiều hơn!
Mộ Dung Kiệt đứng lên, liếc mắt nhàn nhạt nhìn Tử Hiên đang ngẩn người ngồi bên kia.
"Hai ngày này cứ vui chơi thoải mái đi, ngày mốt anh tiễn em đi!" Nói xong vội vàng lên lầu, anh còn phải giải quyết con mèo nhỏ đó!
Đến cửa phòng, lắc lắc tay cầm cửa nhưng mở không ra, đáng chết, nha đầu đó cả gan dám khóa trái cửa!
"Ngải Tuyết, mở cửa!"
Không có phản ứng, tiếp tục gõ "Mở cửa, Ngải Tuyết, em mở cửa cho anh! Mở cửa nhanh lên!"
Vẫn không có phản ứng.
Lần này cơn giận Mộ Dung Kiệt bốc lên đến đỉnh đầu, chết tiệt, nha đầu này muốn tạo phản!
Hai ba lượt, cửa phòng bị Mộ Dung Kiệt đá văng.
Không có ai, cư nhiên không một bóng người! Tâm trí Mộ Dung Kiệt bắt đầu hốt hoảng, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra, vẫn không có người.
Đáng chết, cô ấy đâu? Không thấy?
Mộ Dung Kiệt đi tìm một lần trong phòng, chợt phát hiện cửa sổ mở rộng ra.
Vội vàng chạy tới xem, cái gì cũng không có, trên bệ cửa sổ để lại một dấu chân size cỡ 37, là của Ngải Tuyết!
Trái tim Mộ Dung Kiệt chợt ngừng đập nửa nhịp, không dám tin nhìn chằm chằm dấu chân kia!
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan nghe tiếng chạy lên, đi theo sau là người hầu, quản gia!
Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt cặp mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn bệ cửa sổ không chớp mắt "Ngải Tuyết, không thấy nữa!"
"Tìm cho tôi, mau!" Anh chỉ đi xuống có một lát, sao lại không thấy, anh không tin nha đầu đó có bản lãnh nhảy từ trên cửa sổ xuống dưới đó!
"Hiện tại chắc cô ấy vẫn chưa đi xa, tất cả mau đi tìm cho tôi!" Mộ Dung Kiệt điên cuồng hét lên, cứ như muốn hủy diệt cả tòa biệt thự này để lôi cô ra.
"Đây là cái gì?" Thủy Nhan sợ hãi kêu, là một tờ giấy! Một dòng chữ hiện trên màn hình vi tính.
Mộ Dung Kiệt xông tới đoạt xem:
"Kiệt, em đi, anh không cần tìm em! Em không xứng với anh!"
Chỉ có mấy chữ thôi, thật sự cô đã đi, cư nhiên rời đi, không nói tiếng nào.
Mới vừa rồi những lời anh nói với cô một chữ cũng không lọt vào tai cô có phải không?
Nói với cô nhiều như vậy, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ đi.
Đáng chết, cô đủ lông đủ cánh rồi nên cả gan bỏ ngoài tai lời anh cảnh cáo đi khỏi chỗ này!
Rất tốt, anh nói rồi, nếu cô có gan dám đi, cũng nên có gan gánh chịu tất cả hậu quả.
Mộ Dung Kiệt tức giận đến toàn thân phát run, hai mắt đỏ ngầu, tựa như chỉ cần thêm kích động nào nữa sẽ trở thành con báo cắn chết người!
Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan cũng không chịu nổi trước cơn giận của người đàn ông này vô thức lùi đến vách tường, lúc này Mộ Dung Kiệt chả khác gì Diêm Vương có khi lại hơn cả Diêm Vương!
Trong lòng Tử Hiên trầm xuống, riêng anh nãy giờ vẫn không lên tiếng coi như đang suy nghĩ, tỉnh táo hơn Mộ Dung Kiệt.
"Chị dâu rời đi không thể nào chỉ để lại tờ giấy đơn sơ như vậy? Cô ấy có thể tự tay viết nha?"
"Có khi nào đã xảy ra chuyện gì?" Lòng Tử Hiên vừa suy nghĩ, lời vừa cất lên!
Mộ Dung Kiệt cười lạnh "Trên địa bàn của tôi, ai dám làm loạn" đúng như vậy, kể cả Lãnh Băng không có ở đây bảo vệ!
"Nhưng mà tại sao chị dâu phải đi, hơn nữa, cô ấy cũng không có gan nhảy từ trên cửa sổ xuống dưới a!" Tử Hiên không thể tin được.
Mộ Dung Kiệt cười lạnh, mới đây không lâu còn hỏi anh một câu nếu không có cô ở bên cạnh, mình có nhớ tới cô không?
Lời cảnh cáo thay cho câu trả lời, thế nhưng cô vẫn nhanh hơn một bước ngoài sự kiểm soát của anh, Ngải Tuyết, tốt nhất em nên cầu nguyện đừng để anh tìm thấy em, một khi anh bắt em đồng nghĩa với việc cuộc sống của em sau này chả khác gì ở địa ngục!
Mộ Dung Kiệt đấm mạnh vào tường, trên gương mặt tuyệt đẹp bây giờ nhăn lại thành một đống, làm cho người khác sợ hãi!
"Thiếu gia, không tìm thấy Ngải tiểu thư!" Một tên bảo vệ đầy mồ hôi lạnh hấp tấp chạy tới báo tin.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt đã lạnh nay càng lạnh hơn, lạnh lùng lên tiếng "Không cần tìm nữa!"
Người phụ nữ chết tiệt, cứ rời khỏi anh như vậy, dễ dàng từ bỏ anh đến thế sao.
Lời anh nói rõ ràng như vậy, cho dù có con không, cô chỉ có thể là phụ nữ duy nhất của riêng anh.
Mộ Dung Kiệt anh nói được làm được, để cô có lòng tin, tin tưởng vào anh?Hay ngay cả chính anh cũng không có lòng tin với bản thân?
Tóm lại, Mộ Dung Kiệt anh không cần loại phụ nữ này! Bởi vì, cô ta không đáng giá! Thật sự không đáng để anh lưu tâm hay nhớ thương gì!
Anh không cần! Anh từ bỏ!
Một nơi khác, Ngải Tuyết mơ màng mở hai mắt ra, quan sát xung quanh có chút kì lạ.
Chợt, Ngải Tuyết mắt trừng mắt thật to, đây không phải là căn phòng của cô!
Lập tức muốn bò dậy, lại phát hiện trên người một chút sức lực cũng không có!
Chuyện gì xảy ra?Đây là đâu?
"Kiệt, anh đang ở đâu?" Ngải Tuyết kêu to.
"Kiệt, Mộ Dung Kiệt, anh ở đâu?" Trong lòng Ngải Tuyết hoảng loạng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhớ Mộ Dung Kiệt đi ra khỏi phòng cô lập tức nằm ở trên giường chơi điện thoại! sao lại ở chỗ này?
Ngải Tuyết gian nan lăn xuống giường, 'Bịch...' cô té xuống đất.
Ngải Tuyết cắn chặt hàm răng, nước mắt đảo quanh tròng mắt, chẵng lẽ mình đang gặp phải nguy hiểm sao?
"Kêu la cái gì? Im lặng một chút đi!" Một tên cơ bắp vạm vỡ cuồn cuộn đẩy cửa đi vào, tức giận la Ngải Tuyết!
Ngải Tuyết bị hắn dọa sợ hết hồn "Anh, anh là ai? Mộ Dung Kiệt đâu?"
Bắp thịt của kẻ vạm vỡ đó run lẩy bẩy, "Anh ta, cô cũng đừng nghĩ tới nữa, ông chủ nhà chúng tôi muốn gặp cô! Đi theo tôi!"
Không đợi Ngải Tuyết mở miệng, hắn trực tiếp vác Ngải Tuyết lên vai, rời khỏi phòng!
Ngải Tuyết hoảng sợ trợn to mắt, hai cái tay không ngừng đánh vào lưng hắn, nhưng chả khác gì chuột đánh voi, hắn không đau ngược lại cô đau đến đỏ tay, Ngải Tuyết muốn bật khóc!
"Anh muốn mang tôi đi đâu? Tôi không đi, tôi không muốn gặp ông chủ nhà mấy người, dẫn tôi đi gặp Mộ Dung Kiệt!"
Không chút khách khí ném Ngải Tuyết xuống đất, Ngải Tuyết đau đến nhíu mày, cắn răng chịu đựng.
Đang muốn thét lên chửi mắng hắn, sau lưng cô truyền đến âm thanh của người khác!
"Làm cái gì thế? Không thể nhẹ nhàng một tí sao?"
Ngải Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi ở trên ghế xoay, tay trụ cây gậy, mặt ông cụ Mộ Dung âm trầm!
Ngải Tuyết sững sờ "Ông, không phải ông đang ở Hawai sao?" Nghe Kiệt nói hai tháng nữa ông mới trở về, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, chuyện gì đã xảy ra?
Cho dù ông muốn gặp mình, cũng có thể gặp ở nhà mà!
Ông Mộ Dung hừ lạnh, ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có người bưng tới một cái ghế, đỡ Ngải Tuyết ngồi lên!
Ngải Tuyết cắn môi, thế nào cũng nghĩ không ra ông Mộ Dung muốn làm gì!
Ông Mộ Dung liếc nhìn bụng Ngải Tuyết, nhàn nhạt lên tiếng "Đứa bé còn chứ?"
Cả người Ngải Tuyết giật mình chấn động, trong lòng đau như bị kim chích! Con của cô. . . . . .
Có chút áy náy nhìn xuống đất, cô biết ông Mộ Dung rất thích đứa chắt này, cho dù không thích mình, cũng nể tình đứa bé trong bụng để cô ở lại nhà Mộ Dung.
Ở nhà Mộ Dung, mọi người từ trên xuống ai cũng chăm sóc cô chu đáo từng chút một, có thể thấy được ông cụ đối với đứa bé này rất thích, hôm nay, đứa bé đã mất, sợ là không còn lí do gì để ở lại nhà Mộ Dung!
Ông Mộ Dung cười lạnh, âm thanh ảm đạm vang lên "Nghe nói, cô không thể mang thai nữa!"
Đầu Ngải Tuyết muốn nổ tung bởi câu nói đó, cô mím môi thật chặt thành một đường ngang.
Không dám tin nhìn ông Mộ Dung, "Ông?"
Ông Mộ Dung đốt một điếu xì gà, chậm rãi rít một hơi, hồi lâu, vỗ tay, đi vào là một người đàn ông mặc tây trang màu trắng
Ngải Tuyết khẽ giật mình, đây không phải là viện trưởng chuẩn đoán bệnh sanh non cho cô mấy hôm trước sao?
Là ông ta nói, chẳng lẽ Kiệt cũng biết sự thật cô không thể sinh sản nữa sao? Dù cho hôm trước cô chỉ hỏi thử thôi.
"Lặp lại những lời của ông lần nữa!Một chữ không được bỏ sót!" Ông cụ Mộ Dung cao cao tại thượng ngồi trên ghế.
Hai mắt Ngải Tuyết vô hồn nhìn về phía bác sĩ, tại sao? Mình chịu đủ mọi đau khổ, sao còn muốn mình cảm nhận loại đau đớn đến xé nát tim gan này lần nữa!
Nhất định phải hạnh hạ cô sao?
"Ngải tiểu thư có chữa trị cũng chỉ thành công được vài phần trăm, căn bản là không thể nào mang thai nữa!" Ánh mắt viện trưởng tỏ vẻ thương hại nhìn Ngải Tuyết, còn trẻ như vậy, lại phải chấp nhận đả kích đến vậy?
Đôi môi Ngải Tuyết run rẩy, nước mắt thi nhau rơi xuống!
Buồn bã nhìn ông cụ Mộ Dung "Ông có lời gì cứ việc nói thẳng!"
Khóe mắt ông cụ Mộ Dung thoáng qua một tia thưởng thức, gật đầu một cái "Rất tốt, thẳng tính rất hợp với tính của tôi!"
Thả điếu xì gà vào gạt tàn, hai tay vịn thành ghế đứng dậy, đi tới chỗ Ngải Tuyết ngồi "Nhà Mộ Dung chúng tôi chỉ có mỗi thằng Kiệt là cháu đức tôn duy nhất nên vấn đề nối dõi tông đường...... Chắc Ngải tiểu thư có thể hiểu được nỗi lòng của vị trưởng bối như tôi!"
Nói xong dừng lại một lát, tò mò quan sát biểu hiện của Ngải Tuyết "Ngải tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một câu hỏi được không?"
Ngải Tuyết điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ gật đầu "Ông cứ hỏi!" Dù như thế nào, lễ tiết vẫn nên có!
Ông cụ Mộ Dung thoả mãn gật đầu "Cô có yêu thằng Kiệt nhà tôi không?"
Ngải Tuyết dường như không nghĩ tới ông cụ lại hỏi vấn đề này nên hơi sững sỡ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Không do dự, trả lời dứt khoát "Yêu! ! !"
Mặc dù cô chưa từng nói chữ này với anh, nhưng trong lòng cô đã có vị trí dành cho riêng anh, không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng đều tràn ngập hình ảnh của anh!
Ông cụ Mộ Dung quay lại chỗ ngồi, nhàn nhạt mở miệng:
"Nếu đã nói như vậy, chắc Ngải tiểu thư cũng không hi vọng nhìn người đàn ông mình yêu thương sau này không có con nối dõi chứ? Cô thấy đó, gia tộc Mộ Dung chúng tôi lớn như vậy, tương lai phải có người kế thừa, cũng không thể để mấy đời nhà Mộ Dung gầy dựng lên giao cho người ngoài, Ngải tiểu thư, tôi nói đúng không?"
Ông cụ Mộ Dung nói vẫn có vẻ dịu dàng, vì nể tình trước kia cô mang thai qua cháu của họ, bây giờ xem như là bù đắp, không nói quá trực tiếp!
Ngải Tuyết mím môi không nói lời nào, thì ra ông cụ Mộ Dung bắt cóc cô đến đây với mục đích muốn cô rời khỏi Mộ Dung Kiệt!
Ông cụ Mộ Dung thở dài "Cô là cô gái thông minh, có thể hiểu nguyện vọng của lão già này chứ?"
Ngải Tuyết gật đầu một cái "Ông nội cứ yên tâm, lúc trước cháu cũng có ý định rời đi, chỉ là chưa có cơ hội thích hợp, nay ông nội cho cháu cơ hội này thật sự là quá tốt!"
Ngải Tuyết nói cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra dấu vết thay đổi nào trên mặt cô, ai cũng không biết, trong lòng của cô đau thương đến cỡ nào, giống như cây dao hung hăng đâm sâu trong tim cô!
Ông cụ Mộ Dung buông lỏng người, đứa nhỏ này cũng biết ý thức lắm "Đưa thuốc giải đây!"
Một tên thủ hạ móc một lọ thuốc từ trong túi áo ra đưa cho Ngải Tuyết ngửi thử, Ngải Tuyết chỉ cảm thấy sức lực đã được hồi phục không còn mệt mỏi như lúc nãy, cả người bắt đầu có tinh thần lại!
Ngải Tuyết chu mỏ, là cái gì? Sao giống thuốc cổ thế?
Ngải Tuyết hoạt động gân cốt, nhìn ông cụ bằng ánh mắt lạnh nhạt, cúi đầu nói "Cháu có thể rời đi chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro