CHƯƠNG 4: ĐƯA TỚI CỬA
Một tháng sau.
Công quốc Monaco, Monte Carlo, là một trong ba nơi có sòng bạc lớn nhất thế giới. Cái thành phố nhỏ nhưng tinh tế này, không chỉ có sòng bạc số một thế giới MonteCarlo, mà còn có hệ thống khách sạn và sân khấu nhạc kịch sang trọng vào bậc nhất thế giới, và cảbãi biển tuyệt vời, vân vân...
Lúc này, Trần Khởi My đang ở trong một khu vực nghiêm ngặt nhất của sòng bạc mang kiến trúc theo kiểu cung điện –MonteCarlo để đặt cược. Không thể không nói, hôm nay cô thật đen đủi. Cô đang chơi trò chơi đặt cược có khá nhiều cơ hội chiến thắng, nhưng mà, cô đã chơi ở đây nửa ngày rồi, lại vẫn không thể thắng nổi lần nào.
Cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay trống rỗng, cô ngẩng đầu thở dài bất đắc dĩ. Năm tỷ Dollar - bốn tiếng đồng hồ đã tiêu hết. . . Những năm này, cô thật vất vả mới che giấu tổ chức, lấy bảy phần tám phần trong số tiền có được chuyển vào một tài khoản mới. Trong chớp mắt đã đi tong một nửa. Thôi, vui chơi như thế đủ rồi.
..................
"Thế nào, Nhan thiếu có hứng thú với cô gái đó sao?"
Hoàng tử Monaco Anca Liệt nhìn người đàn ông hào hoa phong nhã, khóe miệng đang nhếch lên, nhìn chằm chằm vào người khách có vận số không tốt trên màn hình giám sát, ngồi phía đối diện, tò mò hỏi.
Hai tròng mắt màu lam thâm thúy của Nhan Hạo lộ ra tia hứng thú. Anhlắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, dùng giọng nói trầm thấp, tà mị nói:"Anh không cảm thấy cô ấy rất thú vịsao?"
Anca Liệt cười cười, nói:"Quả thật rất thú vị, vẫn đặt số năm, sự cố chấp này quả thật khó thấy."
Nhan Hạo vẫn nhìn dán mắt vào màn hình, cho nên lúc Trần Khởi My ngẩng đầu thở dài, anh ta đã may mắn nhìn thấy rõ ràng dung mạo của cô. Chỉ thấy cô khoảng chừng hai mươituổi, lông mày như vẽ, mắt đen như nước sơn, làn da như bạch ngọc, có vẻ như là người Hoa, từ cái miệng nhỏ nhắn tỏa ra hơi thở có mùi đàn hương. Không thể nghi ngờ, cô gái này chính là một tuyệt thế giai nhân, có một không hai trên đời. Thế nhưng, thứ hấp dẫn anhnhất, lại chính là đôi mắt như chứa đựng tất cả sự tươi sáng, ấm áp của cả thế giới. Điều này đối với loại người đã vùng vẫy một thời gian dài bên bờ đen tối như anh, quả thật là sự cám dỗ tột cùng.
Anh thấy cô gái trong màn hình đã đi xa, khẽ ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch chỗ rượu vang còn sót lại, rồi đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn, đứng thẳng dậy, đôi tay đểhờ hững trong túi quần, nói:"Tôi đồng ý với yêu cầu của anh, chỉ có điều, tôi muốn thông tin về cô ấy."
Anca Liệt lập tứchớn hở ra mặt. Đối với anh tamà nói, để có được thông tin của khách đến chơi bạc, là một chuyện quá đơn giản. Chỉ cần đưa một chút thông tin mà anh tacó thể nhận được một số lượng lớn vũ khí tiên tiến, hơn nữa, lại không cần phải thanh toán tiền luôn một lần. Không thể nghi ngờ, đây chính là một điều vô cùng tốt.
"Được, không thành vấn đề. Bốn mươi phút sau, tôi sẽ đưa tất cả những thông tin về cô ấy đến trước mặt ngài."
......................
Trần Khởi My hơi bực mình quay về khách sạn Paris Hotel. Cô lười biếng uể oải nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, xem đủ loại tin tức trên mạng.
Một thông báo tuyển dụng xuất hiện đột ngột trước mắt cô ——Tập đoàn Nguyễn thị tuyển trợ lý đặc biệt cho Tổng giám đốc. Yêu cầu: Nữ, dung mạo đoan trang. Tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm. Cao từ 1m60 đến 1m70. Cân nặng từ năm mươiđến năm mươi lăm kilogam.
Đọc đến đây, cô im lặng một hồi. Đây không phải là biến tướng của cuộc thi chọn người đẹp sao? Cô định bỏ qua mục này. Đợi đã, một tuần chỉ cần đi làm bốn buổi, lương hai mươitriệu Dollar một năm.
Oa!Chậc chậc, có vẻ không tệ! Chỉ cần đi làm từ thứ Hai đến thứ Năm, như vậy từ thứ Sáu đến Chủ Nhật là mình có thể tiếp tục rong chơi rồi. Đối với một công việc bình thường như thế này, mức lương trả như vậy đã là rất hào phóng rồi. Coi như đó là một trải nghiệm khác của cuộc sống đi.
Cô nhìn lại: Thông thạo ít nhất nămthứ tiếng: Anh, Trung, Đức, Nhật, Pháp; kỹ thuật lái xe tốt, có bằng lái xe; tửu lượng tốt; lý trí; không ham sắc; võ thuật càng giỏi càng tốt. . .
Trần Khởi My nhéo nhéo chiếc miệng xinh đẹp, đây không phải là công việc đưa ra vì cô sao? Được! Làm thôi.
Người đủ điều kiện, chín giờ sáng mai đến thẳng trụ sở chính của Tập đoàn Nguyễn thị phỏng vấn. Người không đủ điều kiện, xin vui lòng không ôm theo ảo tưởng để đến phỏng vấn, nếu phát hiện ra, sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Ngày mai? NewYork?! Được rồi. . . Trần Khởi My nhanh chóng đứng dậy, kéo va li ra, sắp xếp qua loa đồ đạc của mình, đi giày cao gót vào, dáng vẻ ngao du đi ra cửa.
....................
Phòng Tổng thống, khách sạn Paris Hotel.
"Cốc... cốc...."
"Vào đi."
Nhan Hạo cởi ba khuy dưới cổ áo sơ mi trắng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, hấp dẫn. Đôi tay thon dài đút trong túi quần tây, đứng đối mặt với chiếc cửa sổ to sát đất, quaylưng về phía cửa. Anhnghe thấy tiếng gõ cửa, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
"Nhan thiếu, đây là thông tin ngài muốn." Anca Liệt đi tới sau lưng anh, giọng nhẹ nhàng, hơi kính cẩn nói.
Mặc dù anh ta là Hoàng tử của Monaco, cũng là người kế vị ngôi vua hợp pháp nhất, nhưng khi đứng trước người đàn ông này, anh ta cũng chẳng là gì cả.
Nhan Hạo - người đứng đầu nhà họ Nhan - gia đình giàu có nhất trong giới hắc đạo, ông trùm của giới súng ống đạn dược, chỉ một cái giậm chân cũng đủ làm cho thế giới rung chuyển.
Nhan Hạo khẽ nghiêng người, đưa tay nhận lấy tập tài liệu đối phương đưa cho, đọc nhanh như gió. Đến đoạn cuối, anhkhẽ nhăn mày, hỏi như không hỏi:"Đi rồi?"
Anca Liệt lưỡng lự, sợ đối phương không vui, hơi thấp thỏm nói:"Dạ, tôi cũng vừa mới nhận được thông tin, hai mươiphút trước, cô ấy đã lên máy bay rời khỏi Công quốc rồi."
Nhan Hạo phất phất tay, ý bảo anh ta rời đi.
Anca Liệt do dự một hồi, vẫn là hỏi:"Vậy thỏa thuận của chúng ta?"
Nhan Hạo cười như không cười nhìn anh ta, hơi tà khí nói:"Tôi nghĩ là chúng ta đã thương lượng xong."
"Vâng vâng vâng, cám ơn Nhan thiếu. Vậy tôi đi trước. Có việc gì xin cứ giao phó, nhất định tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình." Anca Liệt vội vàng nói, chỉ sợ đối phương đổi ý.
Nhan Hạo quay người về phía cửa sổ sát đất, khẽ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt, nhìn bầu trời đêm đầy sao, thấp giọng lẩm bẩm:"Trần Khởi My sao?"
.........................
NewYork, trụ sở chính tập đoàn Nguyễn thị, phòng làm việc Tổng giám đốc.
"Reng reng reng."
"Alo."
Nguyễn Văn Khánh buông tài liệu trong tay xuống, cầm điện thoại lên, tựa lưng vào ghế, lên tiếng.
"Tiểu Khánh à, ông nội thật sự không ngờ, đến bây giờ còn có cô gái giỏi giang đến như vậy. Cháu biết không? Cô bé tên là Trần Khởi My, còn nhỏ tuổi như thế, nhưng đã thông thạo tám thứ tiếng rồi, hơn nữa tửu lượng còn thật sự tốt. Võ thuật lại càng giỏi, võ sỹ Taekwondo đai đen trong nháy mắt cũng bị con bé đánh bại. Còn có ba cô gái nữa cũng rất được, bọn họ.. ."
Nguyễn Văn Khánh xoa xoa ấn đường, bất đắc dĩ nói:"Ông nội, ông nói chuyện chính đi."
"A, bây giờ là cửa ải cuối cùng —— cửa ải mỹ nam. Cháu có muốn tới đây xem biểu hiện của các cô ấy một chút không?"
"Vâng."
Nguyễn Văn Khánh đồng ý không chút do dự. Chỉ có anh mới biết, phụ nữ như thế nào mới không làm anh chán ghét.
Năm phút sau, bên ngoài cánh cửa thủy tinh của phòng phỏng vấn.
"Ông nội."
Nguyễn Văn Khánh đi tới bên cạnh một ông lão có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào, nhìn dáng vẻ đang bừng bừng khí thế nói.
"Hắc hắc, cháu tới rồi. Đợi một chút đã, vẫn còn một người chưa thi xong." Ông lão khẽ quay đầu, mặt mày hồng hào nói.
Thật ra cái gọi là cửa ải mỹ nam - cửa ải cuối cùng mà các ứng viên phải vượt qua, chính là để cho các cô gái đối mặt trực tiếp với tất cả những chàng trai đẹp, sau đó các công cụ tinh vi sẽ ghi lại nhịp tim và suy nghĩ trong đại não của các cô, về độ YY (lả lướt).
Nguyễn Văn Khánh gật đầu nhẹ, hai mắt sắc bén như tia X, nhìn quét qua đám người bên trong.
Cô gái này. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro