Chương 11: Người đứng đầu Nhan gia
Trần Khởi My giận đến nghiến răng. Cô nghiêng đầu, cắn một cái lên cổ Nguyễn Văn Khánh, hàm răng kiên cường nghiến vào da thịt mềm mại của anh không chút thương tiếc. Mùi máu tanh trên môi và răng cô thông qua các dây thần kinh truyền lên đại não.
Nguyễn Văn Khánh nhận ra động tác của cô, anh nhếch nhếch môi như không có việc gì xảy ra, bước lên lầu, để mặc cô phát tiết. Mỗi lần thấy cô bị mình làm cho tức giận đến phát điên lên, tâm tình của anh lại thấy vô cùng tốt.
Cuối cùng Trần Khởi My vẫn không đủ ác độc cắn vào động mạch cổ anh. Cô cực kỳ khinh bỉ sự thiện lương này của mình. Cô cắn cổ Nguyễn Văn Khánh cho đến khi tức giận trong người dần dần hết hẳn mới buông ra.
"Đủ rồi sao?"
Anh đặt cô lên giường, đè lên người cô, nhìn đôi môi đỏ hồng bởi vì dính máu mà trở nên mê hoặc đến dị thường, anh dùng giọng hơi khàn khàn hỏi.
Lúc Trần Khởi My bị Nguyễn Văn Khánh đè lên, trong nháy mắt cô đã cảm thấy bộ phận nào đó trên người anh thức tỉnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp không dám nhìn anh. Đối với vấn đề anh đưa ra, cô cũng chỉ chọn cách im lặng.
Đôi mắt màu xanh lam của Nguyễn Văn Khánh dán chặt lên mặt Trần Khởi My. Anh nhìn cô chằm chằm như nhìn một con mồi. Đột nhiên anh cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp môi cô một cách dịu dàng. Anh cẩn thận như vậy, ngọt ngào như vậy, như đang nâng niu báu vật, lại như đang vuốt ve người yêu của mình.
Trần Khởi My chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người khác, Nguyễn Văn Khánh là một trường hợp ngoại lệ. Lúc này cô như con chim non chịu đựng sự tấn công dịu dàng của Nguyễn Văn Khánh. Mặc dù Nguyễn Văn Khánh cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng trong lĩnh vực này, đàn ông trời sinh đã chiếm thế trội rồi, cho nên không cần thầy dạy cũng dễ dàng biết được.
Nguyễn Văn Khánh thấy đôi mắt đẹp của Trần Khởi My híp lại, thân thể cô cũng thả lỏng hơn, ánh mắt anh lóe lên một nụ cười thích thú. Hai tay anh đè chặt tay cô xuống giường, đồng thời cái đầu nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Động tác liền một mạch, không dây dưa dài dòng chút nào, chờ đến khi Trần Khởi My kịp phản ứng lại, thì Nguyễn Văn Khánh đã đang hôn lên điểm phấn hồng trước ngực cô rồi.
"Nguyễn Văn Khánh!"
Trần Khởi My xấu hổ vì mình có thể bị "chảy nước". Tay chân cô đều bị tay chân người kia áp chặt, cử động cũng không cử động được, nhưng cô không cam lòng để cho tùy ý nhấm nháp mình. Cô vừa giận vừa xấu hổ kêu lên.
Nguyễn Văn Khánh thờ ơ, ra sức dây dưa, tiếp tục động tác dịu dàng của mình.
Trần Khởi My không thể khống chế được phản ứng của cơ thể, đành lạnh lùng nói:"Đừng để tôi phải hận anh."
Nguyễn Văn Khánh ngẩng đầu lên, thấy sự quyết liệt trong mắt cô nhất thời anh trở nên luống cuống. Anh lập tức buông Trần Khởi My ra, đứng ở một bên giường đưa lưng về phía cô nói:"Thật xin lỗi". Nói xong đóng cửa rời đi.
Trần Khởi My nằm thẫn thờ trên giường một lúc, sau đó đứng dậy mặc bừa một bộ đồ mặc ở nhà đi ra ngoài. Lúc đi qua cánh cửa thư phòng, cô dùng giọng rất nhẹ nhưng không cho từ chối nói:"Tôi ra ngoài đi dạo một chút."
Nguyễn Văn Khánh đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía cửa ra vào cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì anh biết, cô nhất định sẽ về. Nếu đã như vậy, cứ để cô đi giải sầu cũng chẳng sao.
Đây là một khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh, dưới ánh trăng và ngọn đèn chiếu sáng, Trần Khởi My đi dọc theo con đường. Cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương hoa dịu nhẹ thổi vào người cô, làm tan đi những phiền muộn trong lòng.
Cô dừng lại, nhắm mắt đón từng cơn gió dễ chịu thổi đến, rồi khẽ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu. Đúng! Chính là cảm giác này - hơi thở tuyệt vời của cuộc sống. Cô mở đôi mắt còn sáng hơn cả sao ra, cười mãn nguyện, lộ hai lúm đồng tiền như hoa, không biết đã làm say mắt một người.
Trong một chiếc xe dài ở phía xa xa, trong tay Nhan Hạo đang cầm chiếc ống nhòm nhìn thấy hình ảnh này, anh ta nhếch miệng lên lộ ra một đường cong mê hoặc lòng người, sau đó ra dấu tay bảo tài xế đi gần đến chỗ Trần Khởi My.
Trần Khởi My thấy có hai chiếc xe đang tiến đến gần, thì dịch vào ven đường, tiếp tục ung dung tản bộ, lại không ngờ hai chiếc xe kia chạy đến trước mặt cô thì dừng lại. Cô khẽ cau mày, nhìn về phía bốn người đàn ông đang đi tới gần mình.
"Trần tiểu thư, chủ nhân chúng tôi cho mời cô." Một người đàn ông trong số đó cúi người, ra tư thế "mời" nói.
Trần Khởi My nhíu mày. Đây không hẳn là một lời mời đơn giản như vậy đi. Cô bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ hỏi:"Chủ nhân các anh là ai?"
Thân phận và khuôn mặt hiện tại này cô, chỉ mới dùng được một tháng, hơn nữa, cô tự nhận thấy trong thời gian này cô cũng chưa gây ra chuyện gì, tại sao bọn họ lại nói chủ nhân của bọn họ tìm cô?
"Chủ nhân chúng tôi đang ở trên xe, Trần tiểu thư tới đó sẽ biết."
Trần Khởi My vẫn không nhúc nhích, khẽ cười nói:"Để thể hiện sự thành ý của người đó, bảo người đó ra đây gặp tôi."
Nhan Hạo nghe xong, trong mắt lóe lên tia hứng thú. Anh ta không ngờ, cô bị bốn tên đàn ông mặt đằng đằng sát khi vây quanh mà vẫn không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn dám ngang nhiên khiêu khích đối phương.
"Hỗn xược! Đi cũng được, không đi cũng phải đi."
Người kia mặt lạnh quát lên, đồng thời ra tay định bắt Trần Khởi My, ép cô đến gặp Nhan Hạo.
Nhan Hạo là người cực kỳ thích sạch sẽ, anh ta không thích người khác động chạm vào thứ gì của mình. Trần Khởi My là người anh ta nhìn trúng, dĩ nhiên cũng thuộc sở hữu của anh ta. Chính vì vậy, trước đó anh ta cũng chỉ bảo thuộc hạ đi "mời" cô tới đây, chứ không bảo đi "bắt" cô đến đây. Trong đôi mắt nhỏ dài của anh ta lóe ra tia lửa, định lên tiếng ngăn chặn hành vi của thuộc hạ, nhưng chuyện xảy ra tiếp đó đã khiến phải nuốt lời định nói ra vào trong cổ họng.
Cơn tức giận trong lòng Trần Khởi My vừa mới được xua tan, lại bị ập đến. Lúc này cô cực kỳ khó chịu, vô cùng, vô cùng khó chịu! Bị Nguyễn Văn Khánh ra sức đè ép đã là quá lắm rồi, vậy mà ngay cả con chó con, con mèo con cũng dám la ó với cô, thậm chí còn đòi ra tay với cô. Mẹ nó! Không giáo huấn bọn họ, cô thề cô không phải là người nữa.
Trần Khởi My tì mạnh hai chân xuống đất, sau đó tung người lên một độ cao không thể tin được. Cô giang hai chân thẳng ra, mỗi chân đá vào một bên cằm của hai tên đang muốn động thủ với mình. "Bộp!" Hai tên ngã lăn xuống đất. Sau đó, không để cho hai tên còn lại có thời gian ra tay hành động, trong chớp mắt cô lao đến bên một tên, đá vào lồng ngực anh ta, vả một cái, đảo tay thêm một cái nữa.
Tên duy nhất còn lại đang đứng yên thấy thế, vội lao về phía Trần Khởi My. Trần Khởi My cười khinh miệt, tiến về phía đối phương, tung người lên vuông góc với bả vai anh ta, hai chân kẹp chặt cổ anh ta, "rắc" kết liễu.
Trần Khởi My vỗ vỗ tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, mắt màu lam từ chiếc xe dài đi ra. Trong đầu cô nhanh chóng tìm kiếm thông tin về người "chủ nhân" này. Chẳng lẽ là người đứng đầu dòng nhà họ Nhan?
Bốn tên bị đánh cho tơi tả trên mặt đất nhìn thấy anh ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng vùng vẫy đứng dậy, sau đó khom lưng cúi đầu cung kính hô:"Chủ nhân."
"Tự mình chịu phạt đi." Nhan Hạo lườm bọn họ, lạnh nhạt nói.
"Vâng."
Bốn người đều không dám oán thán câu nào, không hẹn mà cùng đáp.
Trần Khởi My tuân theo nguyên tắc "Địch không động ta, ta không động. Địch muốn động ta, ta sẽ ra tay trước", im lặng theo dõi diễn biến tình hình.
Nhan Hạo đi tới cách Trần Khởi My khoảng một mét thì dừng lại, lịch thiệp tự giới thiệu mình:"Trần tiểu thư, tôi là Nhan Hạo."
Trần Khởi My nhíu mày, lạnh nhạt nói:"Tôi không quen biết anh."
Tại sao người đứng đầu nhà họ Nhan lại xuất hiện trên địa bàn của bang Liệt Diễm?
"Không sao, bây giờ biết cũng không muộn." Nhan Hạo cười cười, không thèm để đến thái độ của đối phương, hào phóng nói.
Trần Khởi My chán chẳng muốn tranh luận với anh ta, hỏi thẳng vào vấn đề chính:"Tìm tôi có chuyện gì?"
"Làm người phụ nữ của tôi." Trong mắt Nhan Hạo tràn đầy hứng thú, anh ta cuồng vọng tuyên bố.
Đối phương vừa dứt lời, Trần Khởi My cười lạnh lùng hỏi:"Lý do?"
"Đôi mắt của em quá đẹp, làm tôi không nhịn được muốn giữ chặt lấy nó."
Nhan Hạo nhìn vào mắt Trần Khởi My đầy si mê, nói toạc ra. Mặt anh ta đầy nghiêm túc, không có chút nào như là đang nói dối.
". .. . . . ." Lại là đôi mắt! Bởi vì đôi mắt này mà cô bị Nguyễn Văn Khánh nhận ra; giờ cũng vì đôi mắt này mà cô bị Nhan Hạo nhìn trúng. Tại sao mấy tên cầm đầu trong hắc đạo, tên nào cũng bị đôi mắt của cô làm cho sinh tình vậy? Trần Khởi My cười khẽ nói:"Tôi sẽ móc mắt đưa cho anh, thấy sao hả?"
Dĩ nhiên Nhan Hạo không nghĩ tới Trần Khởi My sẽ nói như vậy. Anh ta ngẩn ra, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm hừng hực. Anh ta thích cách nói đùa tanh mùi máu như thế này.
"Hứng thú của tôi đối với em càng lúc càng sâu nặng rồi."
Trần Khởi My liếc mắt nhìn Nhan Hạo như nhìn ruồi bọ, không chút do dự dội cho anh ta một gáo nước lạnh:"Đáng tiếc, tôi chẳng có một chút hứng thú nào với anh cả."
Nhan Hạo nhếch miệng cười vô lại, nói úp mở:"Không vội, vẫn còn nhiều thời gian mà." Đồng thời, nhanh như tia chớp đưa tay về phía Trần Khởi My.
Trần Khởi My còn chưa kịp hiểu những lời trên là có ý gì, thì đã bị đối phương dùng khăn ướt chặn vào mũi và miệng. Ý thức của cô dần dần tiêu tan, trong tâm trí cô chỉ kịp lóe lên ý nghĩ cuối cùng: Hèn hạ! Đường đường là người đứng đầu nhà họ Nhan, vậy mà sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế...
Nhan Hạo ôm lấy người vừa gục vào lòng mình, đi về phía chiếc xe dài. Anh tanhếch khóe môi thành một đường cong đẹp, nỉ non:"Thuốc mê này là tôi đặc biệt chuẩn bị cho em, để em có thể hôn mê ngay tức khắc, mà lại không làm tổn thương đến thân thể em, cũng đã là dịu dàng lắm rồi"
Chung quy cũng tại thói quen một mình của Trần Khởi My - thói quen dựa vào chính mình. Rõ ràng cô chỉ cần la lên là Nguyễn Văn Khánh đã nghe được rồi. . . . . . .
Nửa giờ sau Nguyễn Văn Khánh thấy Trần Khởi My vẫn chưa quay trở lại thì chau mày. Anh vội vàng đi xuống lầu, vừa đi vừa dùng di động dò tìm vị trí của cô. Tốc độ di chuyển này... máy bay....... Trong nháy mắt khuôn mặt của anh đã đen lại, sự tức giận đã tràn cả ra ngoài, rốt cuộc là ai đã dám cả gan động đến người phụ nữ của anh?!
Nguyễn Văn Khánh lái xe ra khỏi biệt thự chưa được bao lâu thì dừng lại. Từ trước đến giờ nơi đây đều rất sạch sẽ, tại sao lại có một chiếc khăn tay nằm giữa đường? Đột nhiên trong đầu anh hiện lên bóng dáng của Nhan Hạo. Người đó có tính thích sạch sẽ trầm trọng, mỗi lần anh ta tự tay động thủ xong đều sẽ dùng khăn tay lau chùi hai tay mấy lần từ trong ra ngoài, rồi mới quẳng khăn đi.
Nguyễn Văn Khánh xuống xe, nhặt chiếc khăn tay lên. Anh quan sát một hồi thật cẩn thận, quả nhiên là khăn tay chuyên dụng của Nhan Hạo. Đáng chết! Đúng là càn quấy mà. Dám cướp người trên địa bàn của anh?
Một giây sau, trong trụ sở chính của bang Liệt Diễm tiếng nói lãnh khốc của Nguyễn Văn Khánh vang lên:"Chuẩn bị bốn chiếc máy bay chiến đấu loại bảy chín, và một đội máy bay quân dụng nhỏ loại XNA, sẵn sàng đợi lệnh."
Mạc Vũ và Tề Ngôn nhìn nhau, máy bay chiến đấu loại bảy chín? Tính đến thời điểm này, đây chính là loại máy bay chiến đấu tiên tiến nhất trên thế giới. Chi phí của nó vô cùng đắt đỏ, xác thực mà nói là lấy tiền ném vào máy bay. Ưu điểm của máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng là tốc độ nhanh, hỏa lực mạnh, có khả năng tác chiến trên không trong khoảng thời gian vượt mức bình thường. Mặc dù trong lòng hai người đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng hành động.
... ...... ...... .......
Trên vùng trời Đại Tây Dương, trong máy bay tư nhân của Nhan Hạo, áp suất không khí vô cùng thấp, trong khi đó trung tâm của áp suất thấp chính là Nhan Hạo.
Anh ta không ngần ngại, hết lần này đến lần khác, kiên nhẫn dùng khăn lông lau chùi vết hôn trên cổ Trần Khởi My, cho đến khi làn da mỏng manh của cô đã bị lau chùi đến rách nát mới chịu dừng lại. Anh ta nhìn những dấu hôn bầm tím trên cổ cô đã dần được thay thế bởi những tia máu đỏ rần cười hài lòng.
"Phì. . . . . . . ."
Trần Khởi My bị đau không ngừng nên tỉnh dậy. Cảm giác đau như có người cạo đi một lớp da cổ cô, dùng bàn chải chà xát da thịt cô. Cô mở mắt chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của Nhan Hạo, hai mắt anh ta đang nhìn cô chằm chằm. Cô lay lay người, cảm giác thân thể của mình vẫn chưa hồi phục lại thì nhíu nhíu mày, dùng đôi mắt sáng quét một hồi khung cảnh xung quanh, nhẹ nhàng giễu cợt nói:"Ông chủ Nhan muốn "mời" tôi đi đâu đây?"
"Đương nhiên là tổng hành dinh của nhà họ Nhan rồi."
Đôi mắt Nhan Hạo vẫn khóa chặt đôi mắt của Trần Khởi My, để tìm kiếm sự sợ hãi trong cô. Trần Khởi My không thể không cho rằng, đến một ngày nào đó đối phương thật sự sẽ moi mắt của cô ra, cất giấu để từ từ thưởng thức. Cô dùng toàn bộ sức lực ngồi thẳng người dậy, trong lúc lơ đãng nhìn thấy mình trong gương, lặng người. Cô đưa tay chạm nhẹ nhàng vào một vệt máu đỏ trên cổ, rất đau. . .
"Em không nên để cho người khác đụng vào em." Nhan Hạo mang theo sự tức giận, lạnh lùng nói.
Trần Khởi My cười giễu:"Cho nên đây chính là công trình to lớn của anh, để xóa đi vết hôn trên cổ tôi?"
"Bẩn." Đôi mày đẹp của Nhan Hạo cau có lại, khinh bỉ nói.
Trần Khởi My hít sâu một hơi, áp chế ngọn núi lửa sắp bộc phát trong lòng, cắn răng nghiến lợi hỏi:"Có là bẩn thì cũng là bẩn ở trên người tôi, liên quan gì đến anh?"
Nhan Hạo lắc đầu không đồng ý, dùng giọng hiển nhiên nói:"Tôi nhìn trúng em, em chính là của tôi. Nếu đã là đồ của tôi, thì dĩ nhiên không thể có dấu vết của người khác."
Cái logic lung tung lộn xộn này là như thế nào vậy? Tại sao anh ta nhìn trúng mình, thì mình sẽ biến thành của anh ta? Thật là không coi người khác ra gì mà. Không đúng! Trong mắt anh ta chẳng qua cô chỉ là một thứ đồ vật mà thôi. Trần Khởi My hừ nhẹ một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa:"Đây không phải là anh đang tự lừa dối mình sao? Anh có thể lau chùi dấu vết bên ngoài người tôi, nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi được sự thực là tôi đã bị người khác chạm vào."
Nhan Hạo nắm chặt phần tóc phía sau gáy của Trần Khởi My, làm cho cô ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta tràn ngập âm u nhìn cô chằm chằm, tàn bạo nói:"Tốt nhất em không nên chọc cho tôi tức giận." Anh ta nói xong, đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Trần Khởi My nhìn mình trong gương có chút thảm hại, mỉm cười chế giễu.
................
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mạc Vũ vừa thấy Nguyễn Văn Khánh không chờ được thì hỏi luôn.
Nguyễn Văn Khánh ngồi vào vị trí điều khiển, tự mình khởi động máy bay, trên mặt đầy u ám, dùng giọng rét lạnh như gió bấc nói:"Nhan Hạo đã đến khu biệt thự của tôi, cướp người của tôi đi."
Tề Ngôn và Mạc Vũ nghe xong, chân mày cũng nhăn thành chữ "Xuyên"(*). Tề Ngôn trầm giọng hỏi:"Ai mà có thể khiến anh ta không ngại mạo hiểm bước vào địa bàn của chúng ta?"
(*)Xuyên: sông (川).
"Chủ nhân của mặt dây chuyền."
Nguyễn Văn Khánh điều khiển máy bay tăng tốc độ tối đa, nhanh chóng tiến gần đến vị trí của Trần Khởi My, trả lời ngắn gọn.
"Cậu tìm được cô ấy rồi?!"
Mạc Vũ kinh ngạc không thôi. Anh ta đã vận dụng tất cả thế lực của bang Liệt Diễm, rốt cuộc một tháng cũng không tìm được cô ấy, anh ta còn cho rằng cô ấy đã biến mất khỏi thế gian rồi.
Nhắc tới đề tài này, tâm tình Nguyễn Văn Khánh cải thiện đáng kể. Anh hơi cong khóe môi, nói:"Cô ấy đã xin làm trợ lý đặc biệt của tôi."
Mạc Vũ nhíu mày, nói nửa đùa:"Đúng là định mệnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro