CHƯƠNG 23 - PHƯƠNG PHÁP HỎI CHUYỆN CỦA NỮ VƯƠNG
Cùng sống chung trong một tập thể nhỏ, mấy ai có thể tránh được những lời đồn đãi thất thiệt, càng không thể mơ tưởng dùng một tay khống chế nó, nhưng nếu quá mức ngăn chặn, không chừng lực sát thương nó bộc phát ra còn mãnh liệt hơn.
Muốn hoàn toàn rời xa chuyện đồn đãi thị phi, biện pháp duy nhất chính là tự động hòa nhập, hòa tan giữa cái tập thể nhỏ bé này, nếu ai không làm được điều ấy, thì đành xin mời tiếp tục chịu đựng! Chẳng phải có câu nói như thế này ư: "Cuộc sống giống như bị cưỡng gian, nếu không thể chống cự thì nên học cách hưởng thụ."
Làm nhân viên ở tập đoàn Manoban Group, buổi sáng mỗi khi đi làm, có hai loại việc phải làm, thứ nhất là: Quét thẻ chấm công, thứ hai là: Buôn chuyện! Tin tức buôn chuyện bên trong công ty so với tin tức tờ Seoul News còn quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần, nếu ai không đuổi kịp bước đi của cơn thủy triều chuyện tám, chỉ có thể chứng minh một điều – You're out!
Lúc trước bởi vì sự kiện "Phòng thư ký", nhân viên công ty đều bàng quan đối với chuyện bà tám, khi trao đổi với nhau đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ liên lụy đến bản thân. Sau khi lễ Giáng Sinh qua đi, lời đồn đãi lại yên lặng nảy sinh trong các không gian nhỏ ở công ty, đến khi bùng nổ sự kiện trưởng phòng quan hệ xã hội đánh nhau, lời đồn đãi rốt cục không thể khống chế được, liền như cỏ mọc sau mưa, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, lan tràn, cho đến khi bao phủ hết mọi người.
Manoban Group là một tập đoàn lớn, nhân viên làm việc ở tổng bộ lại đông đúc, nếu muốn đi giải quyết chuyện tọc mạch lớn nhỏ phỏng chừng dùng thời gian một ngày cũng không xong, vì vậy đại bộ phận người có hiểu biết đều nằm trong bảng xếp hạng tám chuyện, thậm chí là tám chuyện nhất trong lịch sử từ trước đến giờ.
Sau Giáng Sinh, tên của Chaeyoung thường xuyên được lưu truyền qua lại bằng miệng lưỡi nhân viên Manoban Group, bất kể là phòng uống trà, buồng vệ sinh, hay là nhà ăn nhân viên, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đào ra được vô khối chuyện lớn nhỏ về cô nàng Park Chaeyoung. Từ chuyện lớn như nàng là người ở nơi nào, học ở trường nào, tốt nghiệp ra sao, đến chuyện nhỏ như nàng cao bao nhiêu, cân nặng bao nhiêu, cho đến đồ ăn mà nàng thích ăn nhất, đủ thứ chuyện linh tinh vặt vãnh.
Từ sau khi trưởng phòng xã hội Goo Hae Rin đột nhiên thôi việc, cái tên Park Chaeyoung ở công ty thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên Website, Yahoo, Kakao talk, Skype, Email,... Tóm lại, trong bảng xếp hạng tin tức buôn chuyện ở công ty, tất cả đều bị một căn bệnh truyền nhiễm gọi là "Park Chaeyoung" cuốn hút, hơn nữa mọi người cũng không vội vàng chữa bệnh, ngược lại thái độ càng tích cực làm cho bệnh độc lan truyền nhanh hơn!
Chaeyoung vừa khởi động máy tính, đã được báo là có thư mới đến trong hộp thư công ty. Cầm trên tay tách cà phê vừa pha, nàng rê chuột mở email tên là: "Mọi người cùng đoán xem". Trang chủ vừa load xong, Chaeyoung liền phun ngay một ngụm cà phê lên màn hình.
Người đẹp Chaeyoung hồn bạt vía bay, vội vàng buông cái tách, rút khăn tay ra lau miệng, cả người tỏa ra sát khí. Sau một trận luống cuống tay chân, nàng mới lấy lại bình tĩnh, mím môi đọc kỹ thư đến.
"Mọi người cùng đoán xem:
Nhân vật nóng hổi gần nhất mà công ty chúng ta đang nói đến, đương nhiên chính là Park Chaeyoung – người đẹp họ Park. Chắc rằng mọi người cũng không lạ gì cô ấy, nhưng mọi người có biết người đẹp họ Park có mối tình đầu khi nào không? Mọi người có biết cô ấy có bao nhiêu bạn trai, bạn gái rồi không? Không biết à, vậy hãy thử đoán xem, đoán trúng có thưởng, mọi người hãy nhiệt tình nêu lên quan điểm của mình..."
...
Phía dưới email còn có rất nhiều comment, có người đoán nàng có số bạn trai nhiều như một đội bóng đá còn số bạn gái nhiều như một đội bóng rổ, còn có người đoán kỳ quái hơn là nàng một năm thay đổi vài người!
Xem xong email, Chaeyoung cảm thấy choáng váng, rốt cuộc là ai phát tán cái email quái quỷ này? Đúng là đồ rỗi hơi! Trước kia cũng có một ít lời đồn đại nhằm vào nàng, nhưng chỉ nói bóng gió, không thì cũng là lỡ miệng nhắc đến, còn bây giờ đã thành trực tiếp chỉ tên day mặt!
Kỳ thật trải qua đợt rèn luyện gần đây, nàng cảm thấy bản thân đã luyện thành mình đồng da sắt, đối với lời đồn đãi quá đáng nàng hoàn toàn có thể xem như không biết, nhưng cái email mười phần châm chích hôm nay, nàng xem xong vẫn cảm thấy tức giận.
Nàng biết chuyện tám ở công ty sau khi Goo Hae Rin đi thì càng lan truyền dữ dội, nói bình thường một chút là vì nàng xinh đẹp nên được Chủ tịch Manoban coi trọng, quá đáng một chút lại là nàng dùng hết thủ đoạn khiến cho Chủ tịch Manoban chú ý. Tóm lại, chuyện tám về nàng cơ bản đều dính dáng đến Lalisa Manoban.
Thậm chí còn có người thông minh bắt đầu nghi ngờ quan hệ của Lisa và nàng, căn cứ chính xác nhất chính là lúc Goo Hae Rin và nàng gây gổ ở văn phòng, kết quả là Goo Hae Rin phải từ chức còn nàng lại không việc gì, vững vàng làm vị trí tổ trưởng như cũ, không có nửa điểm lung lay.
Tuy nhiên, cũng có người kể lại khi đề cử trưởng phòng quan hệ xã hội mới, từng có một vị quản lí ở trước mặt chủ tịch Manoban đề nghị Tổ trưởng Park thay thế chức trưởng phòng, lại bị nữ vương nghiêm khắc răn dạy một phen, nói rằng tập đoàn dùng người đâu phải trò đùa!
Kết quả này đã đánh tan rất nhiều ngờ vực vô căn cứ về quan hệ của bọn họ. Nhưng là người yêu của Lalisa Manoban, Chaeyoung sao lại không hiểu ý đồ của cô ấy. Trưởng phòng quan hệ xã hội là người cần xuất đầu lộ diện, thường xuyên đi xã giao, Lisa sao có thể dễ dàng để nàng ở bên ngoài tươi cười cùng người khác, cô ấy không chấp nhận đề nghị đó là điều đương nhiên.
Tóm lại những phỏng đoán thật thật giả giả nhiều không kể xiết, Chaeyoung cũng bắt đầu thấy buồn bực. Nàng từng thảo luận với Lisa về vấn đề này, nhưng Lisa luôn cười hì hì lấy vẻ mặt vô lại đáp: "Muốn ngăn chặn miệng bọn họ vô cùng đơn giản, ngày mai chúng ta công khai quan hệ, lời đồn đãi tự nhiên sẽ biến mất."
Gặp thái độ này của Lisa, Chaeyoung cũng chỉ có thể bất lực thở dài. Công khai quan hệ cần có dũng khí, nhưng ở thời điểm này, nàng thật sự chưa chuẩn bị xong.
Đang lúc Chaeyoung còn đang ngẩn người, cách đó không xa Jennie đã lặng yên không tiếng động đi đến bên người nàng: "Chaeyoung, cậu xem email chưa?"
Chaeyoung buồn bã liếc nhìn cô một cái, gật đầu: "Xem rồi, cậu đoán bao nhiêu?"
Jennie cười híp mắt ranh ma nói: "Tớ đoán cậu chỉ có hai người."
Vừa nói xong, lại thấy cô lắc mạnh đầu: "Không phải, tớ không nói về email đó, mà là cái khác!"
"Còn nữa sao?!" Chaeyoung kinh ngạc mở to mắt, nghĩ thầm nếu thêm vài cái email như vậy nữa chắc nàng điên mất.
Chaeyoung cúi người xuống bàn nàng, mở hộp thư, nhanh chóng tìm ra một email khác, tiêu đề viết rõ ràng "Áp phích tuyên truyền."
"Công ty sắp triển khai áp phích tuyên truyền của quý này, người được chọn cơ bản đã xác định, Tổ trưởng Park ở phòng thị trường là một trong hai nhân vật chính..."
Chaeyoung xem xong không nói được lời nào, sợ ngây người, phía sau email viết cái gì, nàng không còn tâm trí để đọc nữa.
Áp phích gì chứ? Chẳng phải lúc trước nàng đã từ chối Jo Han ư? Cái gì gọi là "người được chọn đã xác định"!! Công ty đã xác định, nàng là đương sự, sao ngay cả một chút tin tức cũng chưa nhận được?
"Jennie, chuyện này là thế nào?" Sửng sốt hồi lâu, Chaeyoung vẫn không hiểu gì bèn hỏi Jennie bên cạnh.
"Tớ cũng vậy, buổi sáng mới đọc qua, tớ tưởng cậu đã nhận được thông báo rồi." Nhìn bộ dáng mù mờ của Chaeyoung, Jennie cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Đâu có thông báo gì, nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ cũng không chú ý đến."
"Làm sao bây giờ, email đều đã được gửi đi, Lili Manoban chắc chắn cũng nhận được rồi."
Chaeyoung day day huyệt thái dương, trong lòng cảm thấy phiền muộn, hình như gần đây mọi chuyện có vẻ rất kỳ quái...
Buổi tối Lisa không đi xã giao, nhưng cũng không thể về đúng giờ. Chaeyoung tan tầm sớm hơn, nên đi chợ mua đồ ăn một mình. Chaeyoung vẫn ưa mua đồ ăn ở chợ, tuy môi trường không được như siêu thị nhưng thức ăn lại tươi ngon hơn.
Vừa đến chợ, Lisa đã gọi điện đến, hỏi nàng đang ở đâu, Chaeyoung đang dạo quầy bán hải sản, cười nói với Lisa ở đầu kia điện thoại: "Em ở chợ phía Tây, buổi tối chúng ta ăn cơm rang hải sản nhé?"
"Sao lại đi xa như vậy?" Lisa nghe được chỗ của Chaeyoung, có vẻ hơi hờn giận.
"Hải sản nơi này tươi hơn." Cũng khó trách Lisa mất hứng, chạy xe từ công ty đến chợ phía Tây cũng phải mất hơn mười phút, lại ngược đường về nhà. Trời rét mà đi mua đồ xa như vậy, Lisa đau lòng Chaeyoung.
"Mua xong chờ Li đến đón em."
"Không cần, cửa chính của chợ là bến xe bus." Chaeyoung không muốn Lisa vì nàng chạy tới chạy lui, liền nhỏ giọng từ chối.
Nào biết Lisa không hề nghe nàng, chỉ nói câu "Li đi ngay bây giờ", sau đó liền cúp máy.
Chaeyoung nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, khoé miệng cong lên thành nụ cười ngọt ngào. Bên cạnh ông chủ quầy hàng đang bắt cá, ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười tươi như hoa, tay mềm nhũn, suýt nữa tự giẫm vào chân mình.
Bởi vì hải sản không thể để lâu, hơn nữa nguyên liệu mà Chaeyoung sắp sửa dùng đến mỗi loại đều mua một ít, trên tay là vài cái gói to ướt đẫm, nàng sợ dính đến quần áo, chỉ có thể nâng tay đưa ra xa, trong chốc lát, nàng cảm thấy thật quá sức mệt mỏi.
Đi đến cửa chợ, nhìn thấy mấy bà lão bán những loại rau xanh vườn nhà trồng có vẻ rất tươi ngon, Chaeyoung liền ngồi xổm xuống mua hai bó, trả tiền xong đứng dậy đã thấy Lisa đứng bên cạnh.
"Sao Li lại xuống xe ở đây? Nơi này rất bẩn." Nhìn Lisa mặc bộ đồ hàng hiệu, lại bình thản đứng ở cửa chợ ướt sũng, Chaeyoung cuống cuồng lên. Lisa mang trên chân là đôi bốt da đắt tiền, đến đây giẫm nước, không chừng sẽ hỏng mất.
"Li đi bộ đến đây." Đứng ở cửa chợ ồn ào lộn xộn, vẻ mặt Lisa vẫn bình thường như lúc đứng trên bàn hội nghị chỉ tay năm ngón. Chỉ có thể nói rằng năng lực gặp biến không sợ hãi của Lisa đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
Chaeyoung đột nhiên cảm thấy uỷ khuất thay Lisa, cảm thấy người con gái trước mắt thật sự đã bị lãng phí vì mình. Nếu không gặp nàng, không yêu nàng, chắc rằng nơi cô ấy xuất hiện sẽ không phải siêu thị hoặc chợ, cũng không cùng nàng ở trong căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông, ăn đồ ăn đạm bạc nàng nấu. Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, dù ăn hay ở, có loại nào mà không phải trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ. Vậy mà giờ đây, cô ấy lại đứng bên cạnh nàng, đôi bàn tay xinh đẹp giúp nàng cầm cái gói to ướt đẫm, còn tản ra mùi tanh hôi đặc trưng của hải sản. Ngay cả nàng là người bên ngoài nhìn còn đau lòng, thật không biết cảm giác của chính Lisa ra sao.
"Mua xong rồi chứ?" Người con gái một thân cao quý uy quyền, trên tay lại cầm theo cái túi plastic màu đen tổn hại hình tượng, đứng ở trong đám người, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng, ôn hòa.
Chaeyoung đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi, nàng lập tức nở nụ cười xán lạn, vòng tay ôm lấy tay kia của Lisa, dịu dàng nói: "Xong rồi, chúng ta về nhà thôi."
Cho dù thế nào, giờ người ấy là của nàng, người ấy nguyện ý vì nàng ở trong căn phòng nhỏ, người ấy nguyện ý vì tâm tình của nàng mà giấu diếm quan hệ hai người, người ấy nguyện ý vì nàng cầm gói to tanh hôi khó chịu. Lisa nguyện ý nhiều như vậy, nàng còn mong ước xa xôi gì nữa đây, chỉ như vậy cũng đủ làm cho nàng hạnh phúc thật lâu rồi.
Về nhà, chuyện đầu tiên Chaeyoung làm chính là vội vàng giúp Lisa cởi giày, nàng phải giúp cô ấy lau thật khô. Lisa nhìn bộ dáng hấp tấp của Chaeyoung, cũng rất nghe lời cởi giày rồi mang mọi thứ đến phòng bếp, xong xuôi mở vòi nước rửa tay. Nước máy do hệ thống cung cấp buốt đến tận xương, Lisa không nhịn không rùng mình một cái.
Chaeyoung sau khi lau xong giày Lisa, đi vào phòng bếp nhìn thấy cô ấy đang đứng ngây người trước vòi nước, nàng khó hiểu bèn hỏi: "Li, sao vậy?"
Lisa quay đầu nhìn Chaeyoung, sắc mặt không tốt lắm, giọng ẩn nhẫn đáp: "Nước rất lạnh."
Chaeyoung gật đầu, cảm thấy hơi buồn cười: "Bây giờ là mùa đông, đương nhiên nước sẽ rất lạnh."
Lisa nghe Chaeyoung giải thích xong bèn vòng tay ôm người yêu vào lòng, gác cằm lên vai nàng, thở dài: "Nước lạnh như vậy, em mỗi ngày còn rửa đồ ăn, nấu cơm, rửa chén. Thật vất vả cho em."
Chaeyoung mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lisa: "Việc này có đáng gì, em rất vui vẻ làm vì Li mà." Hơn nữa nàng cũng đau lòng vì cơm bên ngoài Lisa ăn không hợp khẩu vị, nếu Lisa có thể thích đồ ăn do nàng làm thì nước dù lạnh cũng đâu có sao.
"Li đi tắm rửa trước đi, em làm đồ ăn, lát nữa là sẽ xong thôi."
Lisa cau mày: "Nếu không, để Li giúp em nấu."
Chaeyoung không nhịn được cười thành tiếng, hôn một cái lên đôi má phụng phịu của Lisa: "Không cần, nấu cơm là việc nhỏ, không cần phiền đến Li, nhanh đi tắm rửa đi."
Khi Chaeyoung làm xong, bưng cơm rang thơm ngào ngạt đi ra phòng bếp, đã nhìn thấy Lisa cầm laptop, ngồi ở bàn ăn lên mạng. Đem cơm rang ngon lành tới trước mặt Lisa, Chaeyoung tò mò hỏi một câu: "Li xem gì vậy, lại còn rất chăm chú nữa."
Lisa ngẩng đầu nhìn Chaeyoung, tay gấp laptop lại: "Hôm nay có rất nhiều email không đọc, giờ rảnh rỗi Li đọc qua." Nhìn thấy đĩa cơm rang thơm ngon trước mặt, Lisa cười toe: "Thơm quá."
"Nhanh ăn đi, em đi lấy canh rong biển lên." Nghe Lisa vô tình nhắc tới email, Chaeyoung sực nhớ tới email ở công ty hôm nay, nàng quay sang nhìn Lisa vài lần, tự hỏi không biết cô ấy có đọc được hay không, chắc là không, vì nếu có chắc hẳn cô ấy đã sớm chất vấn nàng.
Đến lúc đi ngủ, Lisa vẫn không hỏi cô chuyện cái email, trong lòng Chaeyoung càng thêm khẳng định Lisa hẳn là không đọc được. Nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu phiền não nghĩ xem nên giải thích chuyện này với Lisa như thế nào. Hôm nay sau khi nàng xem email, liền đi tìm trưởng phòng, trưởng phòng cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói chờ ngày mai ông tìm hiểu xong sẽ giải thích cho nàng. Giờ nàng cũng nghĩ là không nên cho Lisa biết chuyện này, nếu không chẳng biết phải giải thích rõ ràng thế nào.
Lúc Chaeyoung vừa nằm xuống, Lisa liền xoay người đè lên người nàng, bàn tay ở trong chăn lập tức lưu loát cởi áo ngủ của nàng ra. Chaeyoung bị Lisa động tay động chân miệng cười không dứt, giọng nói mềm mại kêu nhỏ "Li ah~...", lập tức bị một chiếc hôn cuồng liệt nuốt lấy.
Đôi tay Lisa chậm rãi lướt trên làn da trần mịn màng của cô gái dưới thân. Nụ hôn dần lan rộng khắp khuôn mặt chậm rãi đi xuống hàm răng cắn cắn xương đòn gợi cảm, chiếc lưỡi không xương vẽ những đường ngoằn ngoèo ướt át dẫn đến chiếc rãnh mê người ngăn đôi hai khoả nóng bỏng. Lisa giống như đang nếm mùi vị của một que kem mát lạnh. Chiếc lưỡi nham nhám cật lực miết lên làn da trắng nõn ấy lưu lại những vệt đỏ ngang dọc. Một tay dừng lại ôm lấy một khoả mềm mại. Tay còn lại nháo loạn sờ nắn từng mảng da thịt nơi hạ thân người yêu.
Chiếc chăn tự bao giờ đã bị hất tung và yên vị dưới sàn gỗ lạnh lẽo. Bàn tay hư hỏng đã đi vào giữa hai chân người con gái bên dưới.
Chaeyoung nằm trên giường tóc xoã tản ra, gò má ửng hồng, những giọt mồ hôi ướt đẫm mảng tóc mai trên trán và hai bên thái dương.
"Ưmmmm....rr...."
Nàng không tự chủ được rên nhẹ khi ngón tay trỏ Lisa bắt đầu xoay tròn quanh lối vào, thuỷ dịch vì thế cứ tràn lan không ngừng, Lisa tinh quái một mực muốn trêu đùa nàng bên dưới cứ ỡm ờ, bên trên đầu lưỡi như có như không lướt qua đầu nhũ đỏ sẫm chốc chốc lại xoáy tròn rê xung quanh quầng đỏ nhỏ, hôn mút thật nhẹ, thật chậm. Chaeyoung khó chịu ưm vài tiếng, thúc giục Lisa: "Li..arr~... em muốn..... nhanh chút...."
Lisa nhếch mép cười xấu xa, nhỏm dậy một chút, khẽ thì thầm khi bàn tay bên dưới vẫn tiếp tục thân mật nơi ấy: "Về chuyện áp phích, em không có gì muốn nói với Li sao?"
Chaeyoung ngẩn người, vẻ mặt lập tức trở nên dở khóc dở cười!
Trời ạ, thời khắc mấu chốt như vậy mà Lisa còn muốn hỏi việc này!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro