CHƯƠNG 1 - PARK CHAEYOUNG
Buổi đêm tĩnh mịch, trên cao mặt trăng đang lan toả những tia sáng dịu mát, vài tia sáng tinh nghịch khẽ luồn qua tấm rèm sau khung cửa kính chiếu xuống sàn nhà của một căn phòng nhỏ.
Trên chiếc giường, dưới lớp chăn bông dày vang lên từng âm thanh đứt quãng... Tiếng khóc nức nở sau cùng, chiếc chăn tung mạnh lên kèm theo tiếng thét của một con cá heo... À không không... là tiếng thét của một cô gái...
Cô gái ngồi bật dậy, hai bên thái dương mồ hôi vã ra như tắm... hô hấp dồn dập... sâu trong đôi mắt nâu vẫn phảng phất sự khổ đau tột cùng.
Sau vài phút trấn tĩnh, ổn định hô hấp, cô gái bước xuống giường ra khỏi phòng ngủ tiến vào bếp rót nước từ chiếc bình nhựa vừa lấy khỏi tủ lạnh vào chiếc cốc thuỷ tinh. Một hơi uống hết ly nước đầy rồi nhìn lại chiếc đồng hồ điện tử đặt cạnh TV.
"Mới 5:00 sáng..." Cô gái khẽ nhíu mày, tự lẩm bẩm với chính mình.
Lê bước trở lại chiếc giường ấm, nàng phát hiện chiếc gối nằm đã ướt đẫm.
Nước mắt... Giấc mơ ấy... haha... thật nhảm nhí... phá hỏng giấc ngủ của mình...
Lắc mạnh đầu cô gái nhanh chóng lật mặt cái gối lại rồi vùi đầu tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Chiếc đồng hồ điện tử nhảy đến con số 06:00. Một cái đầu cố nhổm dậy khỏi chiếc chăn bông rồi lê lết vào phòng tắm... Sau 15 phút hình ảnh phản chiếu từ chiếc gương lớn trong góc phòng là một cô gái tóc vàng được búi cao gọn gàng, vài sợi tóc lơ đãng rũ xuống vầng trán cao bướng bỉnh, chiếc môi mỏng đỏ mọng nổi bật trên làn da mịn màng như một baby. Đôi mắt nâu dịu dàng khiến biết bao người tan chảy. Dù chỉ khoác trên người bộ vest công sở màu xanh nhạt giản dị nhưng vẻ đẹp cùng khí chất của cô gái không hề bị che lấp.
"Ổn rồi! Park Chaeyoung Fighting!"
Cô gái xinh đẹp hơn cả búp bê này là Park Chaeyoung, nàng đang làm việc tại Manoban Group, một trong những tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc. Chaeyoung sinh ra ở Busan sau khi tốt nghiệp đại học nàng nghe theo lời ba đến Seoul làm việc. Trước khi được nhận vào Manoban Group, Chaeyoung từng làm việc ở vài công ty nhưng chỉ được khoảng hơn tháng thì phải từ chức. Tất cả là vì cái vẻ đẹp xinh hơn cả búp bê của nàng rước hoạ đến, hồng nhan họa thủy, nàng thường bị quấy nhiễu tình dục trong văn phòng... May mắn là khi vào đây bộ máy hoạt động rất nghiêm túc nên Chaeyoung cuối cùng cũng yên lòng.
Chaeyoung hiện giờ 25 tuổi nhưng vẫn chưa trải qua một lần hẹn hò. Dù rằng ba mẹ rất nóng lòng thường xuyên gọi điện nhắc nhở nhưng Chaeyoung chỉ cười cho qua chuyện. Kỳ thực Chaeyoung tin vào cái gọi là duyên phận và một điều nữa đó là nàng đã rung động trước một người...
"Chaeyoung... CHAEYOUNGGGG...!!!"
"A.....a" -*cười cười* - "Jennie, cậu tìm tớ sao?" Chaeyoung thu hồn về kéo khoé miệng nói.
"Lại thả hồn đi đâu rồi? Phần văn kiện này tớ đã giúp cậu photo rồi đây." Jennie đưa cái túi giấy màu ngà cho Chaeyoung, định quay lưng rời đi nhưng lập tức xoay người lại.
"Tớ quên mất cuối tuần công ty có vũ hội, nghe nói cô Manoban cũng tham dự, cậu đi cùng tớ nha." Jennie vừa nói vừa cười, hai mắt cô cong thành hai mảnh trăng khuyết, nét tươi tắn khiến virus hạnh phúc lan toả khắp nơi, bất giác Chaeyoung cũng thấy vui vẻ theo.
"Mình biết rồi... biết rồi..." Chaeyoung đáp lại.
Cô Manoban ở đây chính là Lalisa Manoban, chủ tịch của Manoban Group. Trước khi vào đây, cô bạn thân Kim Jisoo đã nói với nàng rằng Manoban Group có một cô chủ "đẹp trai" đến không còn thiên lý. Lúc ấy Chaeyoung chỉ xem đó là lời nói đùa cho vui, đến khi tận mắt nhìn thấy vị chủ tịch "đẹp trai đến không còn thiên lý" kia, nàng mới biết Jisoo không hề nói quá.
Chaeyoung là nhân viên mới vào làm căn bản nàng không thể có cơ hội nhìn thấy chủ tịch, nàng chỉ nghe được từ những đồng nghiệp xung quanh. Tuy rằng chỉ biết loáng thoáng nhưng Chaeyoung hiểu được Lalisa Manoban rất được các nhân viên sùng bái, cả nam lẫn nữ đều si mê ngưỡng mộ.
Lần đầu tiên nhìn gần Lalisa Manoban là sau khi Chaeyoung vào Manoban Group được hai tháng. Trong lòng Chaeyoung, lần gặp gỡ thoáng qua ấy là khoảnh khắc khó quên trong đời nàng.
Hôm đó, nàng đến công ty sớm như mọi ngày, nhưng điều làm nàng kinh ngạc là các đồng nghiệp khác cùng văn phòng cũng phá lệ đến sớm. Các đồng nghiệp nữ lấy gương nhỏ trong túi xách ra chăm chút lại nhan sắc, đến cả các đồng nghiệp nam cũng liên tục chỉnh lại cà vạt, đầu tóc thì chải chuốt bóng loáng.
Khẩn trương, long trọng như vậy khiến Chaeyoung có chút tò mò vừa lúc Jennie kéo nàng qua một bên kể rõ sự tình. Thì ra hôm nay, giám đốc một công ty ở Mỹ cùng hợp tác với Manoban Group đến thăm, người tiếp đãi vị giám đốc này là đại nhân vật trong lòng toàn thể nhân viên, cô chủ cao cao tại thượng của Manoban Group - Lalisa Manoban.
Lúc này, nhìn đồng nghiệp quanh mình nôn nao, Chaeyoung lại càng tò mò hơn về vị chủ tịch năng lực kinh người này. Trên Website công ty và các báo chí mặc dù có ảnh của Lalisa Manoban nhưng ảnh chụp từ góc độ nghiêng hoặc rất xa, hơn nữa Lalisa Manoban lại rất hạn chế số lượng ảnh của mình được đăng tải. Từ những tấm ảnh, ấn tượng của Chaeyoung về cô chủ của mình là... trầm tĩnh và lạnh lùng.
Khi đoàn người từ từ tiến vào cho đến khi lướt qua Chaeyoung, trong mắt Chaeyoung chỉ hiện hữu một thân ảnh nổi bật giữa đoàn người.
Lalisa Manoban trong chiếc sơ mi trắng tinh và chiếc quần Jean bó với đôi bốt đen, khuôn mặt lãnh đạm, khoé môi nhếch nhẹ mang đầy tiếu ý, chiếc mũi thanh tú và đôi mắt nhìn thấu lòng người.
Chaeyoung hiểu được rung động chỉ trong một giây là đủ rồi.
Lalisa Manoban trong lúc vô tình đã lấy đi trái tim của một nhân viên không ai biết đến.
Chaeyoung chưa từng trải qua một cuộc tình nào, cũng chưa bao giờ vương tình với ai, tâm trạng thầm mến một người này đối với nàng hoàn toàn xa lạ. Loại cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa khổ sở, tuy không dễ chịu nhưng lại không gạt khỏi tâm trí được.
Nhưng Chaeyoung cũng hiểu được thế giới của hai người hoàn toàn cách biệt, đối với một Lalisa Manoban hoàn hảo như vậy nàng không hề ôm hy vọng xa vời với tình cảm của bản thân.
Mỗi lần đi ăn, Chaeyoung sẽ nghe Kim Jisoo buôn dưa lê những tin đồn về Lalisa.
"Nghe nói bạn gái bây giờ của Lalisa Manoban là một người diễn viên nổi tiếng, gia thế không đơn giản, mọi người đã dự đoán tình yêu của cô Manoban lần này 99% sẽ đơm hoa kết trái."
Khi nghe thấy Chaeyoung chỉ miễn cưỡng cười "Cậu thật là loa phát thanh nha!"
Jisoo bĩu môi đáp trả "Cả ngày đi theo ba mình gặp không ít kẻ có tiền, muốn không thu tin cũng khó, mà thu tin rồi không phát sẽ sình bụng á, mình không muốn đã lùn mà bụng còn..."
Chưa nghe hết cái lý lẽ của Jisoo, Chaeyoung đã phụt hết ngụm nước chưa kịp nuốt xuống rồi cười sặc sụa trong tiếng thét bất mãn của cô.
Cuối tuần, Jennie đến nhà kéo Chaeyoung đi dự vũ hội, vừa đúng lúc Jisoo cũng ở đó thế là sau màn giới thiệu Jensoo với nhau, cả 3 cùng đến nơi diễn ra sự kiện. Jisoo và Jennie có vẻ rất hợp nhau, lúc âm nhạc nổi lên cả hai thiếu nghĩa khí bỏ lại một mình Chaeyoung mà kéo nhau ra khiêu vũ.
Vì muốn tránh vài người muốn đến mời khiêu vũ, Chaeyoung rời khỏi hội trường đi vào một khu vườn nhỏ trong khuôn viên toà nhà. Bên ngoài không một bóng người khiến cho nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười khổ thầm nghĩ xã hội thượng lưu này chắc không dành cho mình rồi...
Đang lúc đắn đo có nên về nhà trước hay không thì nàng nghe thấy một cuộc đối thoại cách đó không xa, vô thức bước lên một chút qua kẽ lá thì nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lalisa Manoban, Chaeyoung đứng khuất sau bụi cây muốn xoay người rời đi tránh hành động nghe lén việc riêng của người khác không tốt này, nhưng thật sự nàng rất muốn nghe giọng nói của Lalisa.
Khi Chaeyoung còn đang phân vân thì cuộc hội thoại giữa hai người kia vẫn tiếp diễn.
"Thái độ của Lisa là sao vậy, hôm nay có nhiều bạn bè người quen như vậy, cả nhân viên công ty Lisa nữa, tại sao Lisa vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh lùng. Lisa có biết em khó xử lắm không?" Cô gái vừa uỷ khuất vừa tức giận trách móc người đối diện.
"Xưa nay tôi vẫn luôn như vậy, tất cả cũng đã biết" Ngữ khí lạnh lùng vang lên, không chút xúc cảm.
"Em là bạn gái của Lisa, chứ không phải bạn bè bình thường, Lisa không thế đối với em đặc biệt hơn một chút sao?" Cô gái kia bắt đầu nghẹn ngào.
Lisa im lặng một chút mới chậm rãi đáp trả: "Tôi không muốn đến đây, là em yêu cầu tôi mới đến."
"Được rồi không tình nguyện thì cô Manoban có thể đi rồi đó, tôi cũng chẳng cần cô Manoban phải đi theo!" - Cô gái giậm chân khóc thành tiếng, sau đó lại nghe tiếng thét chói tai: "Lalisa Manoban, bây giờ Lisa mà đi, mọi chuyện giữa chúng ta xem như chấm dứt!"
Chaeyoung có chút ngây ngốc, nàng vốn chỉ muốn nghe giọng nói của Lisa, không nghĩ lại được thấy một màn chia tay kịch tính đến vậy.
Đang ngây người vì màn kịch vừa rồi thì phía sau Chaeyoung vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
"Nghe đủ chưa?"
Không biết từ bao giờ, Lalisa Manoban đã đứng đằng sau nàng. Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, khuôn mặt Lisa càng mị hoặc gấp bội lần.
Chaeyoung ngơ ngác nhìn người trước mặt, cảm thấy mình đang lạc vào giấc mộng, hoàng tử của nàng đang đến đón nàng.
Thật lâu sau Chaeyoung mới trở lại hiện thực, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm như trẻ con bị phạt "Xin lỗi..."
Lisa nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt giống như con mèo nhỏ rũ đi, bất chợt có chút muốn cười, tâm thái đột nhiên trở nên thoải mái vài phần. Nghe nàng chủ động xin lỗi, Lisa khẽ cười, thuận miệng hỏi: "Hình như chúng ta từng gặp nhau?"
Chaeyoung không nghĩ Lisa sẽ hỏi như vậy, nàng vừa giật mình lại vừa mừng thầm "Tôi là nhân viên của Manoban Group, tên Park Chaeyoung." Nếu trước mắt không phải người thầm thương trộm nhớ chắc chắn Chaeyoung sẽ không giới thiệu vội vàng như vậy, tình yêu quả thật khiến người ta tăng thêm vài phần dũng khí nha.
Lisa nhíu mày, đưa tay lên "Xin chào."
Thấy Lisa đưa tay, Chaeyoung vội vàng nắm lấy, nhịp tim dồn dập: "Chào chủ tịch."
"Cô ở lại vui vẻ, tôi đi trước." Lisa nói xong liền xoay người đi, thật muốn rồi khỏi nơi bức bối này, đến đây quả thực là sai lầm. Người phụ nữ kia muốn chia tay, cô cũng không để tâm lập tức đáp ứng.
Vừa xoay người đi, Lisa nghe thấy Chaeyoung nói: "Chủ tịch, sao cô không chờ một lát? Bạn gái cô hẳn là hy vọng cô đuổi theo vào trong. Nếu cô không đuổi theo, tôi tin cô ấy sẽ nhanh chóng ra đây thôi."
Lisa nhếch nhẹ khoé môi: "Cô khẳng định cô ta sẽ ra đây? Vì sao?"
"Vừa rồi nghe bạn gái cô nói chuyện, tôi cảm thấy cô ấy rất yêu cô, chỉ mong cô quan tâm đến cô ấy. Nếu không thấy cô đi vào, cô ấy nhất định sẽ ra ngoài tìm cô."
Ánh mắt Lisa chiếu thẳng vào khuôn mặt Chaeyoung, thản nhiên nói: "Quả nhiên cô nghe thấy hết."
Hai má Chaeyoung lập tức ửng hồng, lúng túng vội nói: "Xin lỗi..."
Lisa xoay người ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh đó "Vậy đợi một chút."
Thế là một người đứng một người ngồi, không khí quanh Chaeyoung đột nhiên ngưng trệ chốc lát.
Quả nhiên chưa đến 5 phút, một cô gái cao gầy vội vàng chạy ra từ trong đại sảnh. Chaeyoung muốn quay đầu nói với Lisa, không ngờ lại bị Lisa dùng sức kéo xuống. Một ngón tay đặt lên cánh môi nàng, khẽ lắc đầu ý bảo nàng đừng lên tiếng. Lisa cơ hồ gần như ôm lấy Chaeyoung, hành động thân mật đầy ám muội như vậy khiến Chaeyoung không khỏi nóng mặt.
Cô gái kia vội vàng chạy ra sân, xoay trái xoay phải rồi chạy thẳng ra cổng chính, không phát hiện bóng người, chân liền giậm mạnh xuống đường phát ra âm thanh vang dội gần như muốn giậm thủng đường nhựa của chính phủ. Sau khi xác định thật sự không có ai, cô ta mới ủ rũ trở lại sân, bước vào đại sảnh.
Thấy cô gái kia đã biến mất sau cánh cửa, Lisa mới buông Chaeyoung ra.
Chaeyoung liền thắc mắc: "Cô ấy đuổi theo đến đây, sao cô không gặp?"
Lisa ngẩng đầu nhìn trời, chất giọng trầm ấm cất lời: "Tôi không hơi sức đi ứng phó sự yếu ớt của cô ta, chia tay chỉ là chuyện sớm muộn."
Chaeyoung khẽ cau mày, không đồng tình cách nói của Lisa: "Tình cảm đối với cô chỉ là một loại gánh nặng thôi sao?"
Lisa thở dài, đứng lên: "Chỉ là tôi không có nhiều thời gian như vậy." Lisa là người thừa kế một gia tộc, cô có rất nhiều chuyện cần giải quyết, thật sự không có thời gian suy nghĩ cho người yêu, nếu họ không chịu nổi thì cũng không cần thiết phải dây dưa. Lisa nói xong liền xoay người rời khỏi, bỏ lại Chaeyoung đang lẩm bẩm: "Là vì Lisa chưa gặp được một nửa của mình, cho nên mới cảm thấy lãng phí thời gian."
Tin tức cô chủ chia tay bạn gái trở thành đề tài được bản luận nhiều nhất hiện nay trong công ty, mọi người ai nấy đều phấn khởi vì nghĩ đến mình sẽ có cơ hội chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Sau lần chứng kiến thái độ của Lisa trong chuyện tình cảm, Chaeyoung đã tự dặn lòng nên dập tắt ngay cái xúc cảm mông lung trong lòng mình, vốn chuyện ấy rất xa vời nay lại càng xa vời hơn... nhưng haizzzz... nếu lý trí có thể ngăn chặn tình cảm thì trên đời này sẽ không tồn tại cái gọi là mù quáng, si khờ.
Một tháng sau đề tài Lalisa Manoban độc thân lắng xuống, đơn giản là vì Lalisa Manoban đã có bạn gái mới, lần này đối tượng là một người mẫu sáng giá. Lòng Chaeyoung như rơi tận đáy vực, tối ngày hôm đó nàng kéo Kim Jisoo đi uống rượu giải sầu...
"Yah Park Chaeyoung tớ hỏi cậu có chuyện gì xảy ra, có nói không thì bảo?"
Chaeyoung choáng váng, hai má ửng hồng mái tóc trước trán rủ xuống, đôi mắt lờ đờ đầy mị hoặc, nàng mới uống hết hai lon bia loại nhẹ nhất mà đã bắt đầu không tỉnh táo rồi lơ mơ đáp lại: "Tình yêu chẳng thú vị chút nào... thật buồn chán!" Vừa nói xong lại uống một ngụm lớn.
Jisoo vừa nghe nàng nói đến tình yêu lập tức hai mắt phát sáng, reo lên: "Park Chaeyoung cậu được lắm. Mỗi lần có người yêu tớ đều kể cho cậu biết, chỉ còn thiếu số lần lên giường là chưa nói thôi, vậy mà giờ cậu dám giấu tớ!"
"Mình yêu thì tất nhiên sẽ nói cho cậu biết chứ, vấn đề là người ta không để ý mình." Chaeyoung cười cười đáp lại.
"Sao đứa ngu ngốc nào không để ý đến cậu hả?" Jisoo thắc mắc, nói về dung mạo Chaeyoung có thể nói là đại mỹ nhân, nói về tính tình ngoài trừ việc "chỉ ngủ nhiều vào buổi sáng" thì có thể nói là mẫu người phụ nữ hoàn hảo của gia đình. Ngày xưa không biết bao nhiêu người xếp hàng theo đuổi, nếu không phải Chaeyoung cứ khư khư không chịu thì giờ này chắc đã con đàn cháu đống. Rốt cuộc thì là người nào mà có mắt không tròng bỏ lỡ bảo vật trân quý vậy?
"Chaeyoung, ý cậu là, cậu yêu thầm người ta sao?"
Chaeyoung uống thêm một ngụm rồi gật gật đầu thừa nhận.
"Là người trong công ty cậu?"
Chaeyoung tiếp tục gật đầu, Jisoo nuốt khan, toát mồ hôi lạnh không phải Jennie chứ?
"Là ai vậy, mình có quen không?"
Chaeyoung lại gật đầu rồi gục luôn xuống bàn miệng lẩm bẩm: "Mình thích Lisa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro