Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

TÌNH Ý NÔNG NÔNG || KHÓ SINH HẬN

Tác giả: 奶瓶.

Nguồn: https://7520622341.lofter.com/post/319c6a6e_1cc48cfe3

_____________________________________________

"Lâm Thư Tình, vì sao em lại mang gương mặt này cơ chứ?"







Mùa hè đến nhanh hơn so với tưởng tượng của Nông Yến Bình, nóng bức và khó chịu đã ập tới. Một năm, đã tròn một năm kể từ khi Tiểu Cao đưa nàng về. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, Nông Yến Bình mỗi ngày đều trải qua cảm giác bị giày vò. Nàng không thể quên được, vĩnh viễn không thể quên được những ký ức đó...



"Nãi Bình! Nãi Bình!"

Cao Tuyết Dật vừa mới vào nhà liền nhìn thấy người trước mắt đang quỳ trên mặt đất nhặt những mảnh thủy tinh vỡ vụn, tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Cô luống cuống, liều mạng ôm lấy người trước mắt, cầm lấy tay nàng.

"Nãi Bình! Nãi Bình! Mọi chuyện đã qua rồi! Em đang ở đây, Tiểu Cao ở đây!"

Nghe được thanh âm của Cao Tuyết Dật, Nông Yến Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tan rã của nàng tràn ngập sợ hãi.

"Tiểu Cao, chị sợ..."



Trấn an Nông Yến Bình rồi xử lý vết thương cho nàng, Nông Yến Bình mới ngủ. Cao Tuyết Dật ngồi bên cạnh nàng, cô siết chặt tay, hận mình vô dụng.

"Vì sao? Vì sao em thậm chí còn không thể bảo vệ được người mà em thích?"



Hai năm trước, Nông Yến Bình vừa từ nước ngoài trở về Thượng Hải liền nói với Cao Tuyết Dật muốn tìm một người tên Lâm Thư Tình. Cao Tuyết Dật cho rằng nàng chỉ nói đùa, cũng không quan tâm tới nữa. Nhưng Nông Yến Bình vẫn kiên trì tìm người tên Lâm Thư Tình kia, một mực hỏi thăm chung quanh...

Về sau, Nông Yến Bình biết Lâm Thư Tình là người con thứ hai của thương nhân lớn nhất Thượng Hải, là alpha duy nhất nối dõi Lâm gia. Nông Yến Bình sau khi biết được điều này, mặc cho Cao Tuyết Dật phản đối, vẫn cố ý tới Lâm gia tìm nhị tiểu thư, người căn bản còn chưa từng xuất hiện. Thế nhưng lần này đi, lại không quay trở về nữa. Cao Tuyết Dật liều mạng tìm, đem toàn bộ thế lực của mình ở giới xã hội đen lật tung Thượng Hải một lần mới phát hiện Nông Yến Bình bị đại công tử Lâm gia, Lâm Thư Dạ giam cầm.

Cao Tuyết Dật cho đến bây giờ vẫn không thể quên được hình ảnh cô nhìn thấy khi vọt vào tầng hầm ẩm ướt kia... Khóa sắt rỉ sét và xiềng xích trói lấy thân thể đầy thương tích, Nông Yến Bình không một mảnh che thân, khắp nơi đều là nước thải và... bao cao su bị rách. Trong không khí ngoại trừ mùi hôi thối còn tràn ngập phẫn nộ của Cao Tuyết Dật. Cô run rẩy mở xiềng xích ra, dùng quần áo quấn lấy Nông Yến Bình ánh mắt tan rã. Sau đó quay đầu bóp chặt đại công tử Lâm gia kia, Cao Tuyết Dật nghĩ, cho dù có ngồi tù cũng phải giết chết tên cặn bã này! Cô muốn bắn chết hắn, lại cảm thấy cái chết như vậy quá nhẹ nhàng, cô muốn tra tấn hắn, nhưng vừa giơ tay lên, chợt nghe thấy thanh âm yếu ớt của Nông Yến Bình.





"Tiểu Cao, chị sợ, chị muốn về nhà..."





"Nãi Bình đừng sợ, Tiểu Cao ở đây! Chúng ta về nhà!"

Cao Tuyết Dật đỏ mắt ôm lấy nàng, trong giọng nói chứa đầy run rẩy cùng áy náy. Cô dẫn Nông Yến Bình đi, tên cặn bã kia, để đám côn đồ xử lý.

Trở lại ngôi nhà đã sớm không giống một ngôi nhà, Nông Yến Bình chỉ biết trốn trong phòng tắm không ra. Cao Tuyết Dật ngồi ở phòng khách. Suốt một năm! Một năm qua, cô không dám hỏi Nông Yến Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không dám nghĩ tới những chuyện nàng đã phải trải qua. Cô chỉ có thể ở bên cạnh nàng. Ngoài việc đó ra, Cao Tuyết Dật không nghĩ được biện pháp nào khác, càng không dám đi điều tra lai lịch của toàn bộ sự việc này. Cô không dám, cô không dám biết... Cao Tuyết Dật lại nhìn lên căn phòng lộn xộn phía trên.





Cao Tuyết Dật vì tìm Nông Yến Bình mà liều mạng thay đổi căn nhà của mình, Nông Yến Bình vì tìm Lâm Thư Tình mà liều mạng thay đổi bản thân... Ông trời cho chúng ta quá nhiều cám dỗ nhưng cũng không cho phép chúng ta dễ dàng có được...





Cao Tuyết Dật lắc đầu muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút. Cô đi tới phòng tắm gõ cửa.

"Nãi Bình, chị ổn chứ?"

Bên trong ngoại trừ tiếng nước ào ào ra cũng không có người đáp lại...

"Nãi Bình! Nãi Bình!"

Sự bất an ở sâu trong nội tâm của Cao Tuyết Dật hoàn toàn được đánh thức, cô dùng sức đập cửa, không được! Cô liều mạng đập vỡ cửa phòng tắm, lại nhìn thấy Nông Yến Bình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, vòi hoa sen vẫn xả nước xuống, nước nóng hòa cùng máu tươi chảy ra từ cổ tay Nông Yến Bình đã ngất xỉu.



Sau lần đó, Nông Yến Bình lại rất nhiều lần muốn tự sát nhưng đều được Cao Tuyết Dật cấp cứu trở về. Nông Yến Bình muốn chết! Nàng muốn rời khỏi thế giới lạnh lẽo và tàn nhẫn này. Nhưng còn Tiểu Cao phải làm thế nào? Còn ước định với Lâm Thư Tình thì làm sao? Nàng lại muốn sống...



Cuộc sống vẫn cứ trôi qua, ký ức năm đó tra tấn Nông Yến Bình, cũng tra tấn Cao Tuyết Dật. Chỉ cho tới ngày hôm ấy, khi Cao Tuyết Dật mang người mà Nông Yến Bình vẫn luôn nhớ nhung sâu sắc về.

Lâm Thư Tình vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, sạch sẽ sáng lạng. Nông Yến Bình đã từng rất hận người trước mắt, nhưng khi nàng nhìn thấy đứa nhỏ mới ngoài hai mươi tuổi lại mang khuôn mặt tái nhợt bất thường giống như bị bệnh, nàng lại mềm lòng...

"Tuyên Tuyên, em vẫn luôn tìm chị..."

Mở miệng ra cũng là giọng điệu vô cùng nhu nhược, Nông Yến Bình xoay người bỏ chạy, nàng sợ nếu ở lại thêm một lát nữa, ánh mắt nóng rực của Lâm Thư Tình sẽ nhìn thấu nàng, sẽ nhìn thấu những ký ức khó coi ấy...





Thiếu niên ấy vẫn là người thiếu niên trong trí nhớ, nhưng người con gái đã không còn là con gái nữa rồi... Các nàng mỗi người đều có tâm sự riêng, mỗi người đều có lời khó nói...





Lâm Thư Tình nói với Cao Tuyết Dật rằng em và Nông Yến Bình đã quen biết nhau từ rất sớm. Lâm Thư Tình bị bệnh tim bẩm sinh, vẫn luôn ở nước ngoài để chữa bệnh, mà trùng hợp như thế nào, em lại gặp được người con gái tốt nhất thế giới, Nông Yến Bình. Các nàng dùng bộ dáng trong sáng ngây ngô nhất mà kết bạn với nhau vào những năm tháng đơn thuần ấy. Lúc Nông Yến Bình rời đi đã hỏi Lâm Thư Tình một câu, đây là ước định giữa các nàng, cũng có lẽ là lời từ biệt vĩnh viễn...

"Tiểu Tình, em sau khi khỏi bệnh thì sẽ đi đâu?"

"Em muốn trở về Trung Quốc, trở về nhà, trở về Thượng Hải."

"Được, vậy chị sẽ đi Thượng Hải tìm em!"

"Được thôi..."





Nhưng người con gái ngốc nghếch ấy lại không biết rằng, bệnh của Lâm Thư Tình, vĩnh viễn không trở nên tốt lên được...





Ngày Nông Yến Bình đi, Lâm Thư Tình không nói gì, cũng không khóc không nháo, em chỉ muốn bệnh của mình có thể chuyển biến tốt hơn, có thể sống, có thể đi tìm người con gái kia. Bởi vì quá yêu, nên em mới không nói, cũng không khóc...



Cao Tuyết Dật nghe xong chỉ gật đầu. Cho rằng mình thua ba năm trước, hiện tại mới phát hiện ra rằng bản thân đã sớm thua triệt để. Cô ngồi trên sô pha hút thuốc, Nông Yến Bình nhốt mình trong phòng, Lâm Thư Tình vẫn còn mơ hồ đi quét dọn phòng.



Có Lâm Thư Tình, trạng thái của Nông Yến Bình tốt lên rất nhiều. Cho dù Cao Tuyết Dật không muốn thừa nhận, nhưng nội tâm thực sự đã đưa ra đáp án thành thật nhất...



Quay trở về thực tại...

Lâm Thư Tình không biết Nông Yến Bình đã trải qua chuyện gì, em chỉ biết, Tuyên Tuyên của em cần em...

Cha mẹ em nói với em rằng anh trai của em đã biến mất, sau đó em liền lén lút mua vé máy bay từ nước ngoài trở về, không phải vì người gọi là "anh trai" kia, mà là vì hẹn ước tái hợp ngày đó...

Em trở lại Lâm gia, nhưng nơi đó có rất nhiều người canh giữ. Rồi em bị người đang hút thuốc trước mặt này mang về, sau đó nhìn thấy người đã khiến em động tâm khi còn nhỏ.

Chỉ là Nông Tuyên Tuyên ngây thơ đáng yêu kia giờ đã biến thành Nông Yến Bình, trên tay còn quấn băng gạc, ánh mắt thờ thẫn nhìn chằm chằm trần nhà. Nàng của hiện tại chẳng khác nào một bệnh nhân, một bệnh nhân vô hồn...

Lâm Thư Tình chỉ cảm thấy đau lòng, cảm thấy so với bất kỳ lần phát bệnh nào trước đây còn khó chịu hơn. Em muốn đưa tay sờ đầu nàng, lại phát hiện bản thân không còn chút khí lực.

"Tuyên Tuyên, em vẫn luôn một mực tìm chị..."





Một câu ngắn ngủi, Lâm Thư Tình dùng thời gian của cả một đời để chứng minh.
Một câu ngắn ngủi, Nông Yến Bình dùng thời gian của cả một đời để hiểu.





Rất nhanh sau đó, Lâm Thư Tình phát hiện ra rằng thái độ của Nông Yến Bình đối với em không còn giống như trước nữa. Nông Yến Bình thường đột ngột tỉnh giấc vào giữa đêm rồi gọi tên Lâm Thư Tình. Nhưng khi Lâm Thư Tình muốn ôm lấy nàng, nàng chỉ biết hét lớn rồi đẩy em ra. Lâm Thư Tình nhìn thấy được trong ánh mắt của Nông Yến Bình, là sự sợ hãi.

"Chị ấy, sợ tôi rồi..."

Trong lòng Lâm Thư Tình trống rỗng. Em quan sát gương mặt mình trong gương, rõ ràng là không có xấu mà...

Cao Tuyết Dật phải xử lý rất nhiều chuyện trên đường. Có Lâm Thư Tình rồi, cô rất ít khi trở về nhà. Lâm Thư Tình rất chiếu cố vị tỷ tỷ này, nàng ấy là người em đã nợ rất nhiều. Nhưng Nông Yến Bình luôn lảng tránh em, thậm chí có đôi khi em cảm thấy nàng đối với mình là chán ghét. Mặc cho Nông Yến Bình không nói, Lâm Thư Tình cũng có thể nhận ra được.





Người yêu nhiều hơn luôn là người chịu nhiều tổn thương nhất.





Nông Yến Bình không dám nói. Nàng không dám nói, rằng gương mặt Lâm Thư Tình cùng Lâm Thư Dạ càng ngày càng giống nhau. Mỗi lần nhìn thấy Lâm Thư Tình, những ký ức thống khổ mà nàng luôn muốn khóa kín kia tựa như được mở khóa, ào ạt ùa về...



Nông Yến Bình tới Lâm gia tìm Lâm Thư Tình, nhưng lại bị Lâm Thư Dạ nhốt ở tầng hầm. Khi mới bắt đầu, nàng cho rằng Lâm Thư Dạ chỉ là chơi đùa chán rồi sẽ thả nàng đi. Nhưng tên điên này, hắn vừa nói yêu Nông Yến Bình, vừa đánh đập nàng. Lâm Thư Dạ rất tự ti, bởi vì hắn là một beta, cho nên mỗi lần hắn xé bao cao su xong đều chỉ ném sang một bên. Hắn tự ti, nhưng vẫn khát khao được yêu thương. Hắn giam cầm Nông Yến Bình, hắn nhấn đầu nàng xuống đất, nhấn vào trong nước thải bẩn thỉu. Hắn vừa làm tổn thương nàng, vừa hỏi nàng có yêu hắn hay không. Hắn đánh Nông Yến Bình đầy thương tích rồi lại ôm nàng nói xin lỗi. Hắn ta là một kẻ điên, một kẻ điên trong bóng tối. Năm đó, Nông Yến Bình mỗi ngày đều sống trong sợ hãi. Trong bóng tối dơ bẩn như vậy, hy vọng của nàng không phải là Cao Tuyết Dật liều mạng cứu lấy mình, mà là Lâm Thư Tình...





Lâm Thư Tình cũng giống như tên của em, đều là mặt trời tươi sáng. Còn Lâm Thư Dạ lại là hắc ám huyết tinh. Bọn họ là sinh đôi, nhưng cũng chẳng phải là sinh đôi.





Trong trí nhớ của Nông Yến Bình, người tra tấn nàng năm đó là Lâm Thư Dạ, thế nhưng khuôn mặt Lâm Thư Dạ lại chậm rãi trùng với mặt Lâm Thư Tình... Nàng không thể trắng trợn nói lời yêu nữa! Nông Yến Bình không thể nào dối lòng mà nói rằng mình thích Lâm Thư Tình nữa!

Nàng vừa nhìn thấy Lâm Thư Tình, liền chỉ cảm thấy chán ghét cùng buồn nôn. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây ngô kia, nàng lại nhớ ra em là Lâm Thư Tình, không phải Lâm Thư Dạ. Cảm giác áy náy ấy khiến nàng muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Họ lại bắt đầu giày vò đối phương một lần nữa, muốn yêu nhưng lại phát hiện ra rằng tình yêu ấy đã không còn giống như trước. Nông Yến Bình trốn trong phòng tắm mà khóc, Lâm Thư Tình trốn trong phòng của bản thân mà khóc.





Giữa các nàng tồn tại một bức tường ngăn cách. Trái tim của các nàng ở rất gần, nhưng thật ra sớm đã cách xa...





"Em đi đi! Tôi nhìn thấy em chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi!"

Nông Yến Bình đẩy Lâm Thư Tình đang bưng thuốc đi vào, đập nát chén sứ, cũng đập nát trái tim của Lâm Thư Tình, thuốc nóng bỏng đổ lên nửa cánh tay của em, sau đó đỏ phồng lên.

"Được, em đi..."

Lâm Thư Tình ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ trên mặt đất, mặc kệ cánh tay đỏ bừng vì nóng. Nông Yến Bình chỉ cảm thấy mắt rất đau, đau đến muốn khóc...



Lâm Thư Tình ở trong phòng tắm, để vòi hoa sen ào ào xối lên người. Em cuộn mình vào trong góc, bó gối mà khóc... Tay em rất đau, trái tim cũng cảm thấy rất đau.

"Tuyên Tuyên, em đau quá, cả người em đều cảm thấy khó chịu... Em nhớ chị..."

Nếu như Lâm Thư Tình biết những chuyện mà Nông Yến Bình đã trải qua, liệu em có đồng cảm hay không? Ngày ấy, nàng cũng ngồi ở một góc như thế này, âm thầm gọi tên em...

Nông Yến Bình khóc đến không thở nổi, nàng ôm mình trong chăn, không dám lớn tiếng... Nàng yêu em, nhưng tình yêu ấy lại chỉ khiến em thêm tổn thương...





"Lâm Thư Tình, tại sao em lại mang khuôn mặt này cơ chứ?"





Cuối cùng vẫn là Cao Tuyết Dật trở về mang Lâm Thư Tình đau đến ngất xỉu trong phòng tắm ra. Em sốt cao, nhưng lại liên tục gọi tên Nông Yến Bình. Nông Yến Bình lần đầu tiên chủ động nắm tay Lâm Thư Tình, lại là lúc Lâm Thư Tình đang hôn mê. Cao Tuyết Dật thay Lâm Thư Tình nhớ kỹ, đáng tiếc Lâm Thư Tình lại không thể biết điều ấy...



Cao Tuyết Dật đến giờ vẫn còn mắng bản thân vì sao lại không nhìn ra, rằng Lâm Thư Tình cùng Lâm Thư Dạ là cùng một bộ dạng giống nhau. Cô cuối cùng cũng biết vì sao thái độ của Nông Yến Bình đối với Lâm Thư Tình là vô cùng bất định. Cô muốn đuổi Lâm Thư Tình đi, lại phát hiện ra bản thân làm không được. Nếu không có Lâm Thư Tình, chỉ sợ rằng Nông Yến Bình không sống nổi.

Cao Tuyết Dật đời này chỉ làm qua một chuyện tốt cùng một chuyện xấu, chuyện tốt là cứu Nông Yến Bình, chuyện xấu là đem Lâm Thư Tình về nhà. Cao Tuyết Dật vẫn luôn không ngừng tự mắng bản thân. Cô hổ thẹn với Nông Yến Bình, rằng cô không nên để nàng đi đến sào huyệt của nhà họ Lâm. Tình yêu của cô đối với Nông Yến Bình cũng trở thành bí mật không thể nói ra, thứ tình cảm ấy đã theo phần áy náy kia cùng nhau chìm xuống biển sâu... Nông Yến Bình là người mà Cao Tuyết Dật cả đời này đều không thể chạm tới, là Cao Tuyết Dật có lời khó nói...



Cao Tuyết Dật cuối cùng vẫn là đem chuyện của Nông Yến Bình nói cho Lâm Thư Tình, cô không muốn giấu em nữa, không muốn để cho các nàng tiếp tục tổn thương lẫn nhau...

Trái tim Lâm Thư Tình giờ phút này đau như chết đi sống lại, thân thể vô lực theo mỗi chữ Cao Tuyết Dật phun ra mà run rẩy. Em, anh trai em, đã làm tổn thương người mà em yêu nhất.

Cao Tuyết Dật nói xong liền rời đi, cô không muốn đối mặt với bầu không khí đầy áp lực này. Chỉ còn lại Lâm Thư Tình vô lực chống đỡ thân thể tựa vào cây cầu sau lưng.

"Xin lỗi, xin lỗi rất nhiều..."

Nước mắt và mồ hôi cùng nhau rơi xuống, em cảm thấy rất mệt mỏi, thật đau, cảm giác này giống như Nông Yến Bình năm đó phải trải qua vậy...



Em vô lực đi về nhà, lại vô lực đi trên cây cầu này. Em không dám trở về, không dám nhìn Nông Yến Bình...





"Thật xin lỗi, xin lỗi nếu khuôn mặt này đã làm tổn thương chị..."





Nông Yến Bình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng khi nhìn thấy thi thể Lâm Thư Tình. Mặt em bị hung hăng rạch vài vết sẹo, hiện tại đã bị nổi mụn nước đến trắng bệch... Nhìn gương mặt không còn chút sức sống ấy, Nông Yến Bình nhào tới. Nàng không biết phải mở miệng nói cái gì, có quá nhiều cảm xúc bị đè nén ở ngực.

Nàng khóc, Cao Tuyết Dật chỉ có thể ôm lấy nàng. Từ ấy, áy náy trong lòng Cao Tuyết Dật lại nhiều thêm một phần, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô thế nào là thống khổ...





"Buồn cười thật, người muốn sống nhất thì đã chết, người muốn chết nhất thì lại sống rất tốt."

"Lâm Thư Tình, cho tới bây giờ chị cũng chưa từng hận em, chị hận không nổi. Chị đối với em, là khó sinh hận.





"Cao Tuyết Dật đối với Nông Yến Bình là có lời khó nói, Nông Yến Bình đối với Lâm Thư Tình cũng là có lời khó nói, còn lời khó nói của Lâm Thư Tình là lời yêu... Các nàng đối với người kia, đều là khó sinh hận..."

END.

___________________________________________

Lời của bạn editor: Đây là lần đầu tiên tớ dịch một truyện như này vì như mọi người cũng thấy, các fic mà tớ đã dịch hầu như đều khá nhẹ nhàng và đáng yêu thôi. Vì là lần đầu dịch, sai sót là điều không để tránh khỏi nên rất mong mọi người đọc xong có thể cho tớ một vài lời cảm nhận cũng như góp ý. Cảm ơn mọi người:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #snh48