Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Một chiếc giường không thể ngủ yên cho hai loại người

Cơ thể của Quý Đình Dữ dưới sự mê hoặc của Hạ Chước từng tiếng một mà đỏ ửng lên, như một quả mọng chín đỏ rực, mềm mại.

Không có gì ngạc nhiên khi sau mỗi lần hôn cuồng nhiệt, Hạ Chước đều cẩn thận hôn lên đuôi mắt ướt át của cậu, rồi lau đi vệt nước nơi khóe môi. Anh dùng một giọng điệu vừa bất lực vừa chế giễu mà nói: "Sau này trên giường, em tchắc chắn sẽ khóc rất giỏi."

Đôi khi, Hạ Chước còn trêu chọc cậu bằng cách gọi: "Bảo bối."

Quý Đình Dữ vừa cảm thấy xấu hổ vì cách gọi buồn nôn này, vừa không thể kiềm chế mà sa vào sự yêu thương đầy trân quý ấy.

Cậu nhìn thoáng qua hình ảnh của mình trong gương: ánh mắt mê ly vì dục vọng, đôi môi mỏng ánh lên chút nước bóng, ai nhìn vào cũng không thể tin rằng cậu trong lòng vẫn thanh bạch, hoàn toàn không có ý định cùng Hạ Chước tiếp tục trò chơi hoang đường này.

"Thôi thì cứ theo ý muốn mà làm." Quý Đình Dữ nghĩ thầm.

Dù sao thì chỉ là một cuộc gọi video, nhìn thấy nhưng không chạm vào được, có gì mà phải sợ.

Cậu tháo hai nút áo đầu tiên nơi cổ áo, để làn nhiệt tỏa ra bớt. Ngón tay do dự trên màn hình một lúc, cuối cùng run rẩy nhấn nút đồng ý.

Video vừa kết nối, hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt là ánh đèn màu cam dịu nhẹ, như một quầng sáng lớn phá tan bóng tối và chiếu rọi trên tường.

Hạ Chước quay lưng về phía màn hình, đứng trong vòng sáng đó. Anh cúi đầu, tay nắm lấy cổ áo, vai và lưng căng lên một chút rồi kéo chiếc áo khoác xuống, ném sang một bên, để lộ eo thon trong chiếc áo sơ mi đen tuyền.

Quý Đình Dữ nhìn mà tai đỏ ửng, hoài nghi rằng Hạ Chước đang cố ý quyến rũ mình.

Nhưng chưa kịp tìm bằng chứng, cậu đã nghe thấy giai điệu quen thuộc vang lên. Đó là bài hát mà Hạ Chước đã hát cho hắn nghe vào đêm động dục lần trước, một giai điệu mà cậu không bao giờ chán khi nghe đi nghe lại.

"Anh cũng thích bài hát này?" Cậu hỏi Hạ Chước.

"Ừm." Hạ Chước đã thay xong quần áo, tay chống lên bàn nghịch dàn âm thanh, âm lượng tăng lên hai nấc.

Giọng ca vang lên: “I don’t wanna be alone tonight / Can you light the fire?”

(Tối nay tôi vẫn cô đơn, không nơi nương tựa / Cậu có thể thắp sáng ngọn lửa đó không?)

Cuối câu hát, ánh mắt áy náy của Hạ Chước thoáng chạm vào mắt Quý Đình Dữ.

Giai điệu ngọt ngào chảy nhẹ nhàng qua tai họ, tạo ra một lực hấp dẫn khó diễn tả giữa ánh mắt của cả hai.

Dù là cặp đôi công khai, nhưng vẫn chơi đùa với cảm giác yêu đương lén lút và riêng tư.

Quý Đình Dữ cố nén cảm giác xấu hổ, nuốt khan.

"Khát à?" Hạ Chước hỏi cậu.

Mèo nhỏ đắc ý, đổi đề tài bằng cách nói đùa: "Anh sao lại thích mặc đồ đen thế?" Đặc biệt là áo sơ mi đen.

"Vì em nói tôi mặc đồ đen rất gợi cảm."

"Ai nói vậy? Tôi à?"

Không thể nào, rõ ràng tôi thấy anh không mặc áo, chỉ mặc quần jeans là gợi cảm nhất.

"Em luôn không nhớ mình đã nói gì với tôi."

Ánh mắt Hạ Chước thoáng hiện lên chút thất vọng, anh nghiêng đầu rút một điếu thuốc từ hộp ra.

Quý Đình Dữ nhận ra đó là thương hiệu cậu hay hút, vị caramel với chút cảm giác sáp, hậu vị hơi ngọt.

Cậu đưa tay sờ túi quần, quả nhiên không còn điếu nào.

"Sao anh lại trộm thuốc của tôi!"

Từ khi gặp Hạ Chước, Quý Đình Dữ chưa bao giờ hút được một điếu hoàn chỉnh, vì mới hút được hai hơi thì Hạ Chước đã đến cướp mất, hoặc bắt anh hút hộ mình.

Hạ Chước cười, ánh mắt dừng lại nơi ngực cậu.

"Bị đâm chỗ kia?"

"Hả? Chỗ nào?"

"Ngực, có bị đâm không?"

"Đâm...?" Tai mèo nhỏ đỏ ửng.

"Bên trái."

"Đâm kiểu gì?"

Trâu nhỏ nhai cỏ.

(Yu: là sao zij....=)?)

Tất nhiên không thể nói điều đó, nếu không dấm bao sẽ lại phát nổ.

"Vô ý va vào tường." Quý Đình Dữ nói dối.

"Còn đau không?"

"Cũng không đau lắm, chỉ hơi tê."

"Có sưng không?"

"Có lẽ vậy, tôi chưa nhìn kỹ."

Cứu mạng, đây là câu hỏi gì thế này...

"Sao em trả lời một câu rồi lại hỏi một câu." Hạ Chước cười, nhìn cậu như một đứa bé vừa nhận lỗi.

"Có bầm không? Nếu có thì em nên xoa cho nó tan đi."

Câu này Quý Đình Dữ không trả lời.

Cậu cúi xuống bàn, ánh mắt ngây thơ nhìn Hạ Chước, trên mặt lộ ra vẻ ngây ngô pha chút gợi cảm, không biết nghĩ gì, đột nhiên giơ tay tháo nút áo trên ngực mình.

"Ca ca, tôi không nhìn thấy có bầm không, anh có thể giúp tôi xem được không?"

Quý Đình Dữ cảm thấy mình thật sự hư hỏng, dám làm chuyện "không biết xấu hổ" này trong video.

Nhưng điều này không thể trách cậu, tất cả đều do Hạ Chước, người không biết xấu hổ đó, đã lây bệnh cho cậu. Bởi vì trên một chiếc giường không thể có hai loại người khác nhau.

Cậu thấy chán ngán với sự tinh quái của Hạ Chước, không muốn tiếp tục trò hỏi đáp ấu trĩ nữa, liền dứt khoát nhanh gọn cởi ba chiếc cúc áo, kéo cổ áo xuống, để lộ ra vùng bí ẩn nơi ngực.

Hạ Chước hoàn toàn không ngờ rằng cậu lại dám làm như vậy, hô hấp bất chợt bị nghẹn lại, đến việc nuốt cũng trở nên khó khăn.

Suy nghĩ chiếm đoạt Quý Đình Dữ bỗng chốc bùng nổ trong đầu, như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Hắn muốn chiếm lấy Quý Đình Dữ, muốn khiến cậu khóc lóc, khiến cậu không còn dám khiêu khích mình nữa.

"Em đúng là lợi dụng tôi không có ở đây, phải không?"

Vì thế bất kể cậu trêu chọc đến mức nào cũng không lo bị xử lý.

"Đúng vậy." Miêu mễ biểu hiện một vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Hạ Chước nhíu mày nhìn cậu, giọng nói trở nên khàn đục:

"Tiểu Dữ, tôi đã thử ban ngày rồi, từ căn cứ lái xe đến nhà chỉ mất năm tiếng ——"

"Ừm." Thế nên anh dù có tức đến nổ cũng chẳng thể quay về kịp. Năm tiếng, chờ anh đến nơi thì trời đã sáng rồi.

"—— nhưng tôi sợ nếu có tình huống khẩn cấp, không kịp về, nên đã mượn trực thăng từ ông ngoại, chỉ mất nửa tiếng là có thể bay đến căn cứ." Hạ Chước không nhanh không chậm tiếp lời.

Con mèo kiêu ngạo thoáng chốc cứng đờ: "……??"

Gì cơ? Trực thăng?

Nét mặt kiêu ngạo của cậu ngay lập tức đông cứng, khóe miệng vừa nhếch lên với vẻ tự mãn lập tức tắt ngấm, ngơ ngác.

Không phải chứ, tại sao tình huống này lại đi chệch khỏi kế hoạch của cậu như vậy?

Chẳng lẽ cậu không thể đùa giỡn thành công một lần sao!

"Giờ tôi có thể điều động trực thăng, em muốn tôi bay qua ngay bây giờ để xử lý em sao?" Giọng nói trầm lắng của Hạ Chước càng lúc càng nguy hiểm.

Quý Đình Dữ điên cuồng lắc đầu.

"Xoạt" một tiếng, cậu kéo lại quần áo, cài nút áo ngay ngắn.

"Tôi đột nhiên thấy chẳng đau chút nào!"

Thôi thì giữ mạng là quan trọng nhất.

Hạ Chước đó quả thật là một cơn ác mộng mà không ai chịu nổi.

Thấy cậu vừa trêu chọc một chút đã chột dạ, Hạ Chước chỉ nhếch môi cười nhẹ.

"Ngày mai còn đau thì nhớ vào phòng y tế, đừng để kéo dài."

"Ừ ừ!"

"Khi tắm đừng để nước dính vào, sẽ gây kích ứng."

"Ừ ừ!"

"Nhấc áo lên, tôi chỉ em cách dùng thứ đó."

"Ừ —— ừ?" Giọng của Quý Đình Dữ bỗng cao vút 180 độ, "Anh đừng có mà mơ!"

Hạ Chước tiếc nuối cười: "Không lừa được em sao."

"Đồ lưu manh, tôi thật muốn đánh chết anh!" Quý Đình Dữ liếc anh một cái rồi dựa lưng vào ghế, lấy ra điếu thuốc và bật lửa từ ngăn kéo.

"Có phải em mệt không?" Hạ Chước biết cậu không nghiện thuốc, chỉ hút khi vừa xong chuyện hoặc cảm thấy mệt mỏi.

"Có chút." Quý Đình Dữ mệt mỏi mà cắn điếu thuốc.

Tiếng bật lửa "tách" một cái, ngọn lửa vàng rực sáng lên. Cậu cúi đầu đưa điếu thuốc lại gần, nhưng không châm được, vì bỗng dưng cơ thể cậu rung lên mất kiểm soát.

Quý Đình Dữ ngỡ ngàng, trái tim bất ngờ đập mạnh.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Chước, phát hiện Hạ Chước cũng đang nhíu mày nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau đúng khoảnh khắc đó, và trong mắt cả hai hiện lên ánh sáng rực rỡ.

"Nằm xuống ngay!!"

Khi Hạ Chước hô lên câu này thì đã muộn, chỉ trong tích tắc, bức tường rung chuyển dữ dội.

Quý Đình Dữ cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ đè lên lưng, trong khoảnh khắc khiến cậu ngã nhào xuống đất. Chiếc bàn gỗ đặc ầm ầm sập xuống, đập mạnh vào hai chân cậu.

“A ——” cậu đau đớn hét lên, gương mặt tái nhợt lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chiếc điện thoại không biết đã văng đi đâu, chỉ còn nghe tiếng Hạ Chước hoảng hốt gọi cậu.

Cậu cố gắng vùng vẫy để đứng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, và ngay giây tiếp theo, tim cậu đột nhiên thắt lại.

Một quả đạn đạo đang cháy sáng rực bay qua ngoài cửa sổ, giống như pháo hoa rực rỡ xé toạc bầu trời, chiếu sáng cả đêm tối như ban ngày.

Vài giây sau đó, một vụ nổ kinh hoàng vang lên!

Dãy núi Thập Vạn Đại Sơn rung chuyển dữ dội, đen kịt một đám mây hình nấm từ một thị trấn nhỏ bốc lên trời, mưa to và tuyết lớn ào ạt ập đến.

Luồng sóng khí mang theo sức mạnh khủng khiếp lan rộng ra hàng ngàn mét, tràn qua các ngọn núi tuyết nối tiếp và vùng quê bao la, cuối cùng đâm sầm vào tòa nhà của Bộ Ký Giả!

“Oành” một tiếng, đất rung chuyển, núi nghiêng ngả.

Quý Đình Dữ lại bị hất ngã xuống đất, lăn mạnh về phía tường, lưng cậu đập mạnh vào tường.

“A……”

Đau đớn làm cậu nhắm chặt mắt, đầu óc trắng xóa, màng tai như bị rách ra, chẳng nghe thấy gì ngoài những âm thanh hỗn loạn, cảm giác như bị bao phủ trong một cái chăn dày.

Sức mạnh từ quả đạn đạo kéo dài suốt năm sáu phút. Hạ Chước gần như phát điên, hét gọi cậu đến khàn cả cổ.

Quý Đình Dữ cố đứng dậy, lắc mạnh đầu.

Toàn thân cậu đau đớn, nhìn xuống mới thấy mảnh đèn treo bị vỡ nát đầy trên sàn, hắn đang nằm trên đống mảnh vỡ thủy tinh.

"Đjt..." Cậu thốt lên một cách thô tục, mò mẫm trên sàn tìm chiếc điện thoại.

Khuôn mặt lo lắng của Hạ Chước hiện lên qua màn hình điện thoại đã vỡ vụn, đôi mắt đỏ ngầu như thể vừa được ngâm trong nước muối.

Tim Quý Đình Dữ đau nhói.

“Khóc cái gì chứ, làm như tôi đã chết rồi vậy…”

“Đừng nói lung tung!” Giọng Hạ Chước run rẩy, sau khi như thể sống sót qua một tai nạn, anh thở hắt ra: “Thế nào? Có bị thương không?”

Quý Đình Dữ lắc đầu, ra dấu OK với anh.

Thực ra, chẳng có gì ổn cả.

Hai chân đau đớn như bị chặt đứt, cánh tay bị các mảnh pha lê đâm sâu, tai tạm thời bị ù, cứ vang lên những tiếng ong ong.

Nhưng cậu biết, lúc này không thể ngã xuống, nếu không 50 người của Bộ Ký Giả sẽ không còn cơ hội sống sót.

Trong các cuộc giao tranh, quy tắc không giết các phóng viên chiến trường vẫn áp dụng, nhưng chỉ khi đối phương chưa mất kiểm soát hoàn toàn.

Quý Đình Dữ dùng sức dựa vào tường để ngồi dậy, xoa bóp những chỗ bị đập mạnh, cố gắng lấy lại bình tĩnh để có thể đứng vững.

Bên ngoài, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tình thế đã trở nên hỗn loạn.

Tiếng pháo nổ vang lên sau vụ nổ lớn như tuyên bố khởi đầu cho cuộc thảm sát, gieo rắc nỗi kinh hoàng vào lòng mọi người.

Khói thuốc súng bao trùm không trung, hòa lẫn với những tiếng khóc rống và tiếng kêu la của người sống sót lẫn kẻ đã chết.

Trời tối mãi không sáng, tuyết càng rơi dày hơn.

Những con chim ngủ đông bị đánh thức, bay thành vòng tròn dưới đám mây đen, phát ra những tiếng kêu rợn người.

Bầy kên kên phấn khích bay về phía thị trấn bị đạn đạo phá hủy, chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc miễn phí từ xác chết.

(Yu: quạ?)

Khắp nơi vang lên tiếng khóc than, Quý Đình Dữ không cần nhìn cũng biết hành lang ngoài kia thảm đến mức nào.

Dù đã đóng quân nhiều năm tại khu vực chiến sự, Bộ Ký Giả cũng không thể giữ bình tĩnh trước cuộc chiến tranh đột ngột này. Vì rất có thể, đạn đạo sẽ lại xẹt qua và rơi ngay trên đầu họ mà chẳng hề báo trước.

Cuối cùng, Quý Đình Dữ cũng ổn định lại được, lảo đảo đứng lên, run rẩy tự tiêm cho mình một liều thuốc tăng cường năng lượng.

Dù Hạ Chước ở xa và chịu ảnh hưởng không mạnh như Bộ Ký Giả, nhưng tình hình ở nơi đó cũng nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Quý Đình Dữ nghe thấy tiếng người gõ cửa tìm cậu năm sáu lần, nhưng đều bị vụ nổ đẩy lùi.

“Cậu mau đi đi, tôi không sao.”

Hạ Chước nhắm mắt, khuôn mặt lộ ra sự sắc bén lạnh lùng xen lẫn một vẻ hờ hững.

"Nghe đây Tiểu Dữ, tôi sẽ về ngay, chậm nhất là nửa tiếng nữa. Em dẫn mọi người lánh đi trước, đừng có hành động bốc đồng."

Anh liên tục nhấn mạnh: "Nhất định không được rời khỏi căn cứ, đặc biệt là William có sai em đi đâu cũng đừng đi, tôi vừa mới cùng ông ngoại làm một bản cam kết quân sự với hắn, có thể hắn đang chuẩn bị cho kế hoạch phản công."

"Không được." Giọng của Quý Đình Dữ khàn đi, vừa nói vừa cố gắng nén lại máu đang dâng lên: "Tôi chịu được, anh đừng làm bậy, bây giờ mà lái máy bay lên trời thì sẽ bị địch oanh tạc xuống ngay. Anh có biết vừa rồi ai tấn công không?"

"A thêm tuyết thành."

"Thật là! Tôi biết ngay mà!" Quý Đình Dữ tức đến nỗi đá tung cái ghế, bàn tay đầy vết máu siết chặt bên hông.

"Bọn ngốc này điên rồi! Mới vào xuân mà đã pháo kích, sợ núi không tan chảy hết băng hay sao? Dưới chân núi còn có hơn 50 người nữa!"

"Mặc kệ, tôi ra ngoài xem thế nào." Nói xong, cậu cúp máy, rút cả đôi súng và đoản đao, nhét vào bao.

Bên ngoài, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ngày càng gần, cho đến khi Con Khỉ đẩy cửa vào.

"Báo cáo, đại ca! William lệnh cho chúng ta lập tức tiến tới A Thêm Tuyết Thành, theo dõi tình hình quân sự."

"Không đi, nói với hắn là tôi đang trong kỳ động dục, bảo hắn tìm người khác."

Viên chưa kịp tắt máy, ngượng ngùng gãi đầu: "Nhưng hắn bảo dù lý do gì cũng phải đi, cần thiết thì phải lấy được tin tình báo, động dục kỳ thì tiêm thuốc ức chế."

"Chết tiệt!"

Quý Đình Dữ giận dữ giật lấy thiết bị, hét vào mặt William: "Anh muốn tôi lấy đầu anh không?! A Thêm Tuyết Thành đang bị pháo kích, anh bảo tôi đi để chết à?!"

Cậu ném mạnh bộ đàm vào tường, vỡ thành từng mảnh, rồi xông ra ngoài như một vị thần báo tử.

Bên ngoài, đội viên đã rối loạn cả lên, chen chúc chật kín, mấy ký lục viên mới đến thì gào khóc, còn hành lang phía tây bị nứt toác ra một khe hở.

"Mẹ kiếp!" Quý Đình Dữ nghiến răng lẩm bẩm, lê chân tiến vào phòng truyền thanh.

Cậu mở toàn bộ thiết bị, kiểm tra cẩn thận, sau khi xác nhận mọi thứ hoạt động, liền lớn tiếng ra lệnh: "Ai không muốn chết thì dừng lại ngay!"

Tiếng hét mạnh mẽ đến mức như một cây đinh sắc xuyên thấu trái tim mọi người.

Toà nhà bỗng chốc im bặt.

Quý Đình Dữ cố chịu đựng cơn đau rát ở cổ họng, hạ giọng xuống: "Các vị, tôi biết mọi người sợ, không ai là không sợ, ngay cả tôi bây giờ cũng run chân." Dù rằng là vì bị bàn đè lên.

"Nhưng sợ cũng vô ích."

"Hiện tại không phải lúc nói về lý tưởng hay trách nhiệm nghề nghiệp. Ký Giả Bộ từ khi thành lập đến giờ chỉ có một quy tắc — sinh mạng quan trọng hơn tất cả. Ở đây, mọi thứ đều có thể xảy ra. Nếu đã chết, thì cũng chẳng còn tên tuổi."

"Nhiệm vụ của tôi là bảo đảm mọi người sống sót, nếu không muốn chết thì bình tĩnh lại và nghe theo chỉ đạo của tôi."

Cậu che micro lại, quay đầu nhổ ra một ngụm máu tươi.

Sau vài giây trầm tư, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lao Toa Lâm lên vọng tháp, giám sát không kích trong phạm vi ngàn km. Viên đi phát cảnh báo khẩn cấp cho cư dân dưới núi, yêu cầu họ khóa cửa, không ra ngoài, ai không có chỗ lánh nạn thì gọi ngay đường dây nóng của Ký Giả Bộ, tôi sẽ lo liệu. Mạnh Phàm đâu?"

"Ở đây, đại ca!" Một thanh niên to lớn đẩy cửa bước vào, ánh mắt kính nể và kiên định nhìn hắn.

"Đợi Viên phát xong cảnh báo, ngươi phụ trách tắt hết đèn và vô tuyến điện, che giấu căn cứ."

Sau khi cả ba người rời đi, Quý Đình Dữ thở ra một hơi nặng nhọc, máu tanh vẫn còn vấn vít trong miệng, môi cậu sát vào micro:

"Còn lại mọi người, nghe theo chỉ huy rút hết vào khoang cứu nạn, người bị thương đi trước, nhóm B, O tiếp theo, Alpha lo phần cuối, trong vòng năm phút phải hoàn thành rút lui. Toà nhà sắp sập."

Lời vừa dứt, đám đông hỗn loạn lập tức trở nên trật tự, như những dòng suối nhỏ chảy về phía khoang cứu nạn.

Nơi đó có đủ lương thực và nước uống để giúp họ sống sót qua giai đoạn nguy hiểm nhất của trận chiến.

Sa Mạc Thanh theo sát Quý Đình Dữ suốt quá trình, cùng cậu sơ tán mọi người.

Sau khi đảm bảo tất cả đã rời khỏi tòa nhà, Sa Mạc Thanh hỏi: "Ca, em cần làm gì nữa?"

Quý Đình Dữ đã sẵn kế hoạch: "Em đi theo anh." Nói xong, cậu bất ngờ đẩy Sa Mạc Thanh ra ngoài cửa sổ!

Cả hai nhảy từ tầng ba xuống, lướt giữa cơn bão tuyết.

Dưới đất, đội viên nhìn cảnh tượng đó mà hoảng hốt hét lên, nhưng Sa Mạc Thanh vẫn bình tĩnh.

Y nhẹ nhàng vây lấy Quý Đình Dữ, rồi mạnh mẽ kéo giãn nút áo.

Trước khi chạm đất, thiếu niên biến thành một con đại bàng đen khổng lồ, bay lên cao, đôi cánh lớn chém đôi ánh trăng phủ trên toà nhà.

Đó là loài ưng Argentina khổng lồ cuối cùng còn sót lại trên thế giới, với sải cánh có thể che kín cả một vùng trời, là bá chủ bầu trời thực thụ.

So với Hạ Chước, Sa Mạc Thanh chỉ thiếu thời gian mà thôi.

Sau nhiều năm ở cùng nhau, sự ăn ý giữa hai anh em đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Quý Đình Dữ nhanh nhẹn trèo lên lưng con ưng khổng lồ, ôm chặt lấy cổ nó. Sa Mạc Thanh từ máy phiên dịch phát ra một giọng nhẹ nhàng, thoáng có chút kiêu ngạo:

"Ca, chúng ta đi đâu?"

Quý Đình Dữ nhẹ nhàng vỗ vào đầu con chim ưng.

"Đi về phía tây nam, Vân Đoạn Sơn."

"Em sợ vụ nổ sẽ gây lở tuyết."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hạ Chước: Tốt lắm, trốn nửa ngày, cuối cùng về nhà lại thấy vợ mình cùng người khác nhảy lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro