Chương 7 - 1
Người ta thường không mấy yêu thích những gì diễn ra quá nhanh. Có lẽ tốc độ là thứ dễ gây tác mộng mạnh đến thần kinh và não bộ của con người nhất. Ví như tình yêu hay lái xe, nhanh quá đều khiến người ta cảm thấy mất an toàn.
Ba Khiêm phát hoảng cực độ, tay ghì siết lấy sợi dây an toàn mỗi khi Thanh Trà đạp ga tăng tốc. Chiếc xe Peugeot lao thật nhanh trên đoạn đường dài vắng vẻ, để lại sau lưng đám bụi mù mịt kéo dài hàng chục thước.
Xe xốc nảy mấy hồi làm bụng dạ Ba Khiêm nhộn nhạo, anh cố nén lại cơn buồn nôn đang chực trào nơi cổ họng, khó khăn lắm mới mở miệng nổi: "Cậu... Cậu Hai, cậu chạy chậm thôi..."
Lời khẩn cầu tha thiết của anh, Thanh Trà nghe mà chẳng buồn để ý tới. Hắn lạnh lùng giữ chân ga, duy trì vận tốc có thể sánh ngang một con trâu khi nhìn thấy tấm vải đỏ trước mặt. Đoạn đường phía trước kính chắn gió chẳng có gì ngoài con đường đất bụi và bóng mặt trời hực đỏ sắp lặn xuống cánh đồng lúa mướt xanh, thanh bình mà có hơi tĩnh mịch.
Hai mắt Ba Khiêm nhắm nghiền, thi thoảng hé mở để quan sát thái độ của Thanh Trà. Hắn vẫn dửng dưng xoay vô-lăng, khó khăn lắm mới phát hiện ra một cái nhíu mày trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mỗi khi xe băng qua một khúc cua không bằng phẳng.
Thanh Trà lái xe mất gần một tiếng đồng hồ, lúc dừng lại trước căn nhà kiểu Âu của ông cựu bác sĩ bệnh viện Tropiques thì cơn giận trong lòng hắn cũng đã nguôi ngoai quá nửa. Hắn lãnh đạm bước xuống xe, ném chìa khóa cho tên hầu giữ cổng. Tên hầu không quen mặt hắn, hơi bối rối, vốn định mở miệng hỏi danh tính trước khi cho vào trong nhưng lại e sợ đụng phải nhân vật không tầm thường, vì thế dứt khoát cúi đầu im lặng.
Ba Khiêm vẫn chưa hết bàng hoàng đã phóng xuống, nôn khan mấy cái rồi lật đật chạy theo sau lưng Thanh Trà. Lưng áo anh thấm đẫm mồ hôi, mắt liếc một vòng cẩn thận quan sát xung quanh. Bên ngoài nhà ông Henri tối tăm, ánh sáng duy nhất dẫn lối phát ra từ cửa lớn ở các tầng. Đôi chân trần của Ba Khiêm dẫm lên đá sỏi, có chút đau đớn nhưng vẫn cố nhẫn chịu.
Thanh Trà bất chợt khựng lại, quay đầu nhìn Ba Khiêm bằng vẻ chán ghét: "Anh định đi theo tôi đến bao giờ?"
"Dạ, bà đã dặn khi nào cậu về thì tôi mới được phép về." – Ba Khiêm thành thật đáp lời.
Thanh Trà chậc lưỡi, ngán ngẩm đánh giá anh: "Anh mặc đồ vậy mà tính theo tôi vào trong. Không sợ làm mất mặt tôi, mất mặt cả nhà họ Lý sao?"
Thanh Trà còn dụng tâm, cố ý hù dọa thêm một câu: "Má tôi mà biết anh làm mất mặt tôi, chắc má sẽ đuổi anh ra khỏi nhà đó."
Ba Khiêm ngượng ngùng nhìn lại mình. Đúng là bộ dạng anh trông quá mức bần hèn so với nơi mà Thanh Trà sắp vào, nhưng anh thật sự chẳng nghĩ ra cách nào hợp lý để theo sau hắn mà không làm hắn khó xử. Anh càng nghĩ càng rối, càng sợ bị Thanh Trà bỏ lại.
Thấy bộ dạng lúng túng ngờ nghệch của Ba Khiêm, dù đang khó chịu nhưng khóe môi Thanh Trà vẫn cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh sau đó đã lấy lại vẻ lạnh lùng, ung dung chỉ tay về phía cây xoài trong vườn nhà ông Henri.
"Thấy cái cây đó không?" – Hắn hỏi.
Ba Khiêm gật gật đầu như con chim gõ kiến đang ra sức hành hạ cái mỏ cứng cáp của mình: "Dạ thấy."
Thanh Trà điềm nhiên ra lệnh: "Qua đó ngồi, ngồi yên ở đó, đợi tôi!"
Nói rồi hắn quay lưng đi, nhưng Ba Khiêm vẫn còn điều gì đó bí bách muốn nói lắm, anh gọi: "Nhưng mà, thưa cậu..."
"Gì nữa?"
"Lỡ đâu, cậu vô đó rồi cậu trốn đi Pháp, tôi biết ăn nói làm sao với ông bà..." – Nói tới đây, Ba Khiêm vừa run vừa lo, bất an đến mức muốn tìm một sợi dây cột tay Thanh Trà vào tay mình cho yên tâm.
Cảm giác của Thanh Trà sau khi nghe Ba Khiêm nói câu này xứng đáng được hắn ghi nhận vào nhật ký rồi vứt ở xó tủ, hắn không tin được trên đời này còn tồn tại kiểu người hiền lành một cách kỳ quặc như vậy.
"Trời ơi!" – Hắn kêu lên, "Đi Pháp chứ không phải đi chợ mà nói đi là đi."
Ba Khiêm vẫn trân trân đôi mắt khiến Thanh Trà cực kỳ bất lực. Hắn sờ soạng túi áo, tùy tiện lấy ra chiếc khăn lụa, cầm tay Ba Khiêm rồi ấn chiếc khăn vào.
"Đây là chiếc khăn tôi vô cùng trân quý, nó làm từ lụa tơ tằm thượng hạng, tôi để anh giữ làm tin." – Thanh Trà bịa chuyện tỉnh bơ, lời nói cứ như thật, vậy mà đã trấn an được Ba Khiêm, yên ổn bước vào nhà ông Henri.
Lời mời của cô Xuân là cơ hội để Thanh Trà gặp gỡ tiếp xúc với các quan chức người Pháp ở địa phương và những doanh nhân giàu có tiếng tăm trong vùng. Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, ấn tượng đầu tiên của Thanh Trà về chủ nhân của bữa tiệc chỉ xoay quanh mấy chữ, xa hoa đến mức trụy lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro