Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - 2

Anh biết đó là Thanh Trà, bèn nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Cậu Hai, cậu làm gì ở đây giờ này vậy?"

Thanh Trà ngửa cổ uống một ngụm rượu tây, chai rượu này hắn mang từ Pháp về, vẫn luyến tiếc không nỡ uống. Cổ họng hắn khản đặc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Có lẽ vì lao động nặng quanh năm nên cơ bắp của Ba Khiêm lộ rõ mồn một, ngược lại với cái thân thể quen lối nhàn nhã của hắn.

Thanh Trà hơi ủ rũ, cất lời mời mọc: "Uống rượu không?"

Ba Khiêm lắc đầu: "Dạ không, thưa cậu."

Thanh Trà cười nhạt, đặt chai rượu xuống bên cạnh, giọng điệu có chút khinh khỉnh: "Khờ quá... Đây là rượu Pháp đó, người có tiền ở đây cũng chưa chắc được uống đâu."

Ba Khiêm ngồi xuống đối diện với Thanh Trà, trong lòng nổi lên một cảm giác lạ lẫm. Thanh Trà cơ hồ đã say, hai mắt lơ mơ không còn rõ tiêu cự. Thoáng đâu đó trong đôi mắt đen xinh đẹp của hắn là nét u buồn, tịch mịch như đêm tối vạn dặm không có ánh đèn.

Ba Khiêm nhỏ nhẹ nói: "Cậu Hai, cậu say rồi, đừng uống nữa!"

Nhưng Thanh Trà không để ý tới lời anh, tiếp tục uống thêm một ngụm rượu, hỏi bâng quơ: "Anh tên gì vậy? Tôi quên mất rồi."

"Dạ, tôi tên Khiêm." – Ba Khiêm vừa trả lời vừa quay lưng cẩn thận mặc áo vào.

Lúc anh quay đầu thì phát hiện Thanh Trà đã nhắm mắt, đầu tựa vào gốc cây. Cổ áo sơ-mi lệch sang một bên, để lộ xương quai xanh trắng nõn dưới ánh trăng. Giây phút đó, Ba Khiêm cảm giác như có vật gì đó chèn ngang khiến cổ họng nghẹn lại. Anh nuốt khan một cái, cố điều chỉnh hơi thở ổn định. Nhưng sao càng cố, lồng ngực anh lại càng nặng nề hơn.

Anh cất tiếng gọi nhẹ nhàng: "Cậu Hai..."

Không thấy động tĩnh, anh lại gọi lần nữa: "Cậu Hai..."

Thanh Trà hoàn toàn không phản ứng. Ba Khiêm liều lĩnh, đánh bạo nhích đến gần. Trái tim anh bấy giờ đã đập bất thường, đó là thứ cảm xúc lạ lẫm, chớm nở trong lòng tựa như làn gió nóng xuyên qua kẽ lá xanh. Ba Khiêm tự nhủ mình không nên để tâm, nhưng những thứ rung động mong manh ấy lại càng quấy, lớn dần, khiến lòng dạ anh bồn chồn không yên. Mùi hương trên người Thanh Trà không ngừng quấn lấy Ba Khiêm, đó là thứ mùi đặc biệt chỉ Thanh Trà mới có. Một chút hơi ấm của nắng, một chút thanh mát tựa như lá bạc hà, pha lẫn dư vị chua chua của trái trúc chín. Mùi hương ấy lảng vảng, quyện vào từng hơi thở, để rồi cứ thế ám ảnh khiến anh lạc lối từ lúc nào chẳng hay.

Bàn tay Ba Khiêm khẽ nâng lên, rất muốn chạm vào khuôn mặt đang say ngủ của Thanh Trà, nhưng cuối cùng thiếu một chút dũng khí, tiếc nuối dừng ở khoảng không, nhẹ nhàng rụt lại.

Ba Khiêm thử gọi thêm lần nữa: "Cậu Hai ơi..."

Thanh Trà nhíu mày, uể oải mở mắt, tay cầm chai rượu chống xuống đất, lảo đảo đứng lên.

"Anh dìu tôi về phòng đi, tôi không đi nổi nữa."

Ba Khiêm tròn mắt, ngỡ ngàng đến mức thân thể bất động, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Mãi đến khi Thanh Trà mất hết kiên nhẫn, lặp lại lời yêu cầu, anh mới hốt hoảng bước tới run run đưa đôi tay ra, vừa kính cẩn vừa e dè nắm lấy bàn tay của Thanh Trà.

Ánh trăng lúc tỏ lúc mờ soi qua khe lá, rọi vào bàn tay đẫm mồ hôi của Ba Khiêm, lấp lánh như được phủ một lớp kim tuyến mỏng. Lần đầu tiên anh chạm vào bàn tay của Thanh Trà, ý nghĩ duy nhất trong đầu anh đó là ngón tay của Thanh Trà thật thon mềm, thật giống búp măng non mới mọc sau mùa mưa. Anh chậm rãi dìu Thanh Trà đi, mùi thơm phảng phất làm bụng dạ anh lâng lâng, vừa thích thú lại vừa khó chịu.

Nội tâm Ba Khiêm tranh đấu nhọc nhằn, đời anh chỉ quẩn quanh bên những phận người cùng khổ, chưa từng chạm vào một ai cao quý như Thanh Trà. Anh biết rõ hắn là người thuộc về một thế giới khác, anh không xứng mơ tưởng. Mặc kệ tâm tư như mặt hồ đang dậy sóng, Ba Khiêm vẫn lặng lẽ an phận dìu hắn trở về phòng.

Trong khi đó, Thanh Trà ung dung phó thác quá nửa phần cơ thể cho chàng gia nhân, một chút cũng không để tâm tới cảm nhận của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro