Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 - 2

Thanh Trà ngước nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, sắc trời xanh biếc như ngọc phản chiếu qua đôi đồng tử trong veo của hắn. Trong lòng hắn dậy lên một nỗi niềm mông lung, không rõ là cảm xúc tiếc thương trước những mất mát vừa nghe thấy, hay một điều gì đó mà chính hắn cũng chưa tỏ tường.

Tia nắng quá Ngọ chiếu xuống khu vườn lớn, ngay bên con đường trải đá dẫn vào nhà, cây hoa sứ tỏa hương thơm ngát, như cô thiếu nữ đang thẹn thùng khoe sắc dưới ánh mặt trời gắt gao của miền nhiệt đới. Cành hoa giấy đung đưa nhẹ nhàng mỗi khi có cơn gió thổi qua. Ba Khiêm ngồi xổm dưới tán cây, chăm chú ngắm nhìn bông hoa đang không ngừng lay động. Hoa không có hương thơm, nhưng sắc màu rực rỡ ấy tựa hồ có lực hấp dẫn khiến anh không sao rời mắt được.

Cô hầu vẫn cần mẫn quét sân, tiếng chổi xào xạc vang lên đều đặn nhịp nhàng. Một lát sau, Ba Khiêm chỉ tay vào một chậu cây mà anh đã để ý từ nãy đến giờ, cất tiếng hỏi: "Bông này là bông chi vậy cô?"

Cô hầu dừng lại, lơ đãng nhìn thoáng qua rồi đáp: "Bông trà my đó anh. Ông đốc-tờ ưa lắm, trồng đủ thứ màu trong vườn, mà có mỗi cây bông màu đỏ này là nở nhiều nhứt."

Ba Khiêm mải mê ngắm nhìn nụ hoa trà đỏ vừa hé nở, chìm đắm trong vẻ đẹp kiêu sa mà không hay biết Thanh Trà đã đứng sau lưng từ lúc nào. Đợi một lúc thấy Ba Khiêm vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của mình, Thanh Trà khẽ đằng hắng một tiếng.

Ba Khiêm giật mình, vội đứng lên, chắp tay kính cẩn: "Cậu Hai."

Ông bác sĩ già tiễn Thanh Trà ra tận cửa. Chào ông xong, Thanh Trà liếc mắt thoáng bắt gặp ánh nhìn đầy vẻ tiếc nuối của chàng gia nhân đi bên cạnh. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một người vô tâm, hiếm khi để ý đến cảm xúc của người khác. Nhưng không hiểu vì sao, giây phút ấy, trái tim hắn lại dao động một cách kỳ lạ, giống như cánh bướm non yếu ớt chập chờn xua tan đi bóng tối trong lòng.

Thanh Trà không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu nói với ông Moreau:

"Cây hoa trà đó, ông cho tôi xin một cây có được không?"

Ông Moreau thoạt đầu hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Bien sûr, những cây này là tôi nhờ người tìm mua từ bên Nhật Bản. Cậu thích cây nào thì cứ chọn, không phải ngại."

Thanh Trà quay sang Ba Khiêm, ánh mắt ẩn hiện vài phần trìu mến, làm cho ngực trái của người gia nhân đập rộn ràng một cách vô cớ. Ba Khiêm bước tới, nhẹ nhàng bưng lấy chậu hoa trà mà ban nãy mình đã ngắm. Cây hoa cao hơn hai gang tay, màu lá xanh mướt, tràn đầy sức sống. Anh đứng trước mặt Thanh Trà, bàn tay vô thức run lên khe khẽ.

"Cảm ơn ông. Lần tới, tôi sẽ nhờ người mang đặc sản Việt Nam sang tặng ông." – Thanh Trà quay lại nói với ông Moreau, giọng hắn thoải mái, gần như đã quá quen thuộc với việc giao thiệp.

Trên đường về nhà, Thanh Trà vẫn không mở miệng nói lời nào, hắn ngồi ở ghế sau lặng lẽ hút thuốc, để mặc cho làn khói trắng mờ đục bay khắp khoang xe rồi tràn ra ngoài cửa kính. Hắn nhớ lại ngày trước mình từng có một cô nhân tình người Pháp, quý cô ấy có làn da trắng như bạch tuyết và đôi môi lúc nào cũng tô son đỏ rực.

Có lần cô nhân tình nói với hắn: "Anh là người đàn ông châu Á đẹp nhất mà em từng gặp."

Thanh Trà đã đáp lại cô rằng: "Em là người Pháp duy nhất có tấm lòng lương thiện mà anh biết."

Nhưng cô nàng nghe xong lại giận dỗi, buông lời chia tay hắn ngay trong đêm. Cho đến tận bây giờ, Thanh Trà vẫn không hiểu tại sao cô nàng lại phản ứng mạnh như vậy. Đó rõ ràng là một lời khen kia mà.

Nhưng chẳng bận tâm nữa rồi, chuyện đã qua lâu quá hắn chẳng còn nhớ rõ ràng nữa.

Thanh Trà gác tay lên cửa xe hơi, tàn thuốc rơi xuống bị gió cuốn trôi đi xa. Hắn nheo mắt nhìn về phía ghế lái, cất giọng hờ hững: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ thưa cậu, tôi năm nay hai mươi tám." – Ba Khiêm đáp lời.

Thanh Trà hơi nghiêng người, để mùi hương lúa mới phảng phất vào mặt rồi tiếp lời: "Trước khi làm ở nhà tôi thì anh làm gì? Ở đâu?"

"Dạ, tôi ở xứ khác tới. Hồi trước tôi cũng ở đợ cho người ta, thưa cậu."

"Làm thuê làm mướn như vậy, chừng nào mới dư dả tiền cưới vợ?"

Nghe Thanh Trà hỏi vậy, đáy mắt Ba Khiêm lộ ra chút ảo não, chẳng biết đáp sao, đành cười gượng: "Tôi không có tính lấy vợ, thưa cậu."

Thanh Trà nhướng mày, hiếu kỳ nhìn chằm chằm về phía Ba Khiêm, đùa bỡn anh: "Không lấy vợ, vậy tiền anh làm ra để đâu cho hết."

Ba Khiêm không hiểu câu nói đùa, thành thật mà trả lời: "Dạ, một tháng ông bà trả tôi ba đồng... Nếu tôi sống đến sáu mươi tuổi thì cũng chỉ để dành được đâu chừng ngàn đồng, không đủ cho cậu ăn mấy bữa ngon nữa là..."

Thanh Trà nnghe xong bật cười: "Anh ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy?"

"Dạ, tôi..."

"Tôi cũng không tính lấy vợ." – Thanh Trà đột nhiên thở dài làm Ba Khiêm cực kỳ sửng sốt.

"Chớ sao được, cậu Hai. Sao cậu Hai lại nói vậy? Phận tôi cùng đinh không lấy vợ là tại cái số nghèo, chớ cậu Hai phải cưới vợ, cho ông bà có cháu nối dõi."

Thanh Trà cười nhạt, nụ cười có chút đắng cay chua chát: "Anh là cùng đinh, tôi là độc đinh. Tuy khác số nhưng tiếc thay lại chung một cái phận..."

Thanh Trà trầm mặc hướng ánh mắt về phía xa xăm vô định, ngưng một lúc mới nói tiếp lời còn đang lỡ dỡ: "Tiếc thay lại chung một cái phận cô độc."


Bien sûr: Tất nhiên rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro