Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 - 2

Xuân bối rối cười ngọt, mắt láo liên hết nhìn sang gã Minh lại nhìn sang Thanh Trà, vốn dĩ không muốn đắt tội với ai: "Cậu Hai à, em làm sao dám chứ! Người ta thấy cậu lâu quá không tới nên mới trò chuyện cho đỡ buồn thôi."

Sắc mặt Thanh Trà vẫn rất hòa nhã, không để lộ chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng kéo tay Xuân, ngang nhiên đứng chắn giữa cô và gã Minh, tựa hồ muốn khẳng định vị thế của mình.

"Em làm vậy tôi buồn lắm đa!" – Hắn khẽ nâng cằm Xuân, nói bằng thái độ cợt nhã – "Tôi có chỗ nào sai quấy mà em lại phải nhọc lòng trò chuyện với hạng người như thế này vậy?"

Nghe đến đó, gã Minh không thể nhẫn nhịn thêm. Suốt từ nãy đến giờ gã đã cố giữ điềm tĩnh, nhưng thái độ của Thanh Trà như lửa bén rừng khô, khiến lồng ngực gã nóng ran. Gã đứng bật dậy, tiến thẳng đến trước mặt Thanh Trà, phừng phừng lửa giận đối diện hắn:

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Thanh Trà từ tốn đưa mắt nhìn gã Minh, như thể vừa mới nhận ra sự hiện diện của gã, môi hắn nhếch cao, thản nhiên nói:

"Ồ, anh đây là..."

Xuân lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, nếu để hai người này bất hòa, chẳng những mất vui mà sau đó ai cũng có thể sẽ lánh mặt cô. Vậy thì kế hoạch lợi dụng cả hai để giúp túi tiền mình rủng rỉnh coi như đổ sông đổ biển. Xuân nhanh chóng chen vào giữa hai người, bàn tay cong cớn tựa như đang diễn tuồng cải lương chạm nhẹ vào tay Thanh Trà trấn an, miệng cười xởi lởi:

"Dạ, đây là cậu Minh, con trai ông Hội đồng Lâm. Còn đây..." – Cô quay sang gã Minh, giọng ngọt như
mía lùi – "... là cậu Hai Trà, quý tử của ông Hội đồng Quản."

Ánh mắt Xuân lướt qua cả hai người, rồi đột ngột hạ giọng giảng hòa:

"Người một nhà cả, đừng gây nhau làm gì. Em thấy hai cậu nói chuyện với nhau chắc hẳn sẽ hợp ý lắm!"

Gã Minh bật cười nhạt nhẽo, điệu bộ khinh khỉnh: "Bạn bè gì với người này? Nhìn cái tướng, coi bộ trong túi chắc không có nổi mấy đồng bạc. Tôi đâu có quen nói chuyện với hạng túng bấn."

Điều Thanh Trà ghét cay ghét đắng chính là bị ai đó xem thường và nói hắn nghèo. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng biết đến hai chữ thiếu thốn. Cho dù ngoài kia người ta đói khổ thế nào, trong mắt hắn, cuộc sống vẫn luôn sung túc đầy đủ, thậm chí là dư thừa. Lời nói của gã Minh hoàn toàn chà đạp lòng tự tôn cao ngất của Thanh Trà. Cơn giận bốc lên như nước sôi, tuy nhiên hắn vẫn cố giữ vẻ lịch sự:

"Tôi không dám khoe là mình nhiều tiền hơn ai. Nhưng nếu anh Minh đây đã mở lời, thì thôi, hai chúng ta chơi một ván bài. Trong túi tôi không có bạc lẻ, chúng ta cược hai chục ngàn bạc. Anh thấy có được không?"

Đám đông xung quanh vốn đang say mê điệu valse, nghe tới "hai chục ngàn bạc" thì chẳng ai thèm khiêu vũ nữa. Tất cả ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía hai vị công tử. Tiếng nhạc trong vũ trường đã tắt, ai nấy im bặt, dường như đang chờ đợi điều gì đó thú vị sắp sửa xảy ra.

Trong khi đó, Ba Khiêm ngồi co ro bên lề đường, ánh đèn mờ từ cửa hiệu nào đó chiếu lên gương mặt rám nắng của anh. Anh không hiểu vì sao mình cảm thấy bất an lạ thường, ngực đánh trống thình thịch, tay chân lóng nga lóng ngóng, chẳng biết phải làm gì để trấn tĩnh. Hết đứng lên lại ngồi xuống, mắt cứ dõi vào cánh cửa vũ trường đóng kín kẽ.

Cảm giác chẳng lành mỗi lúc một dâng lên. Nghĩ thế, anh hít sâu một hơi, quyết định bước vào trong. Nhưng chưa kịp bước tới cánh cửa thì đã bị người gác cửa chặn lại. Người nọ nhìn lướt qua Ba Khiêm, bĩu môi khinh khỉnh rồi xua tay cộc lốc: "Anh không được vào trong."

Ba Khiêm thở dài thật khẽ, mi mắt cụp xuống nhìn lại bộ đồ bà ba cũ kỹ trên người mình. Anh biết rõ lý do mình bị chặn lại. Ở nơi sang trọng như thế này, một kẻ đầy tớ như anh nào có quyền được đặt chân đến. Anh lặng lẽ quay người, vừa định bước đi thì chợt nhìn thấy thằng nhóc ban nãy. Không kịp nghĩ ngợi, Ba Khiêm chạy theo, tay túm lấy cổ áo nó, xách lên như xách một con mèo hoang lem luốc bụi bặm.

"Hồi nãy, tại sao mày cố tình đụng vào người cậu Hai Trà?" – Ba Khiêm ngờ vực chất vấn.

Thằng nhóc giãy giụa, gương mặt tái mét vì sợ. Nó lắp bắp thanh minh: "Cậu Hai Trà là ai? Con đâu có biết gì đâu!"

Ba Khiêm ném nó vào bụi cây bên đường, tiếp tục gặng hỏi: "Là người đàn ông bước xuống xe lúc nãy đó! Mày có ý đồ gì hả, thằng kia" – Ba Khiêm gằn giọng: "Mày không nói, tao kêu lính bắt mày bây giờ!"

Thằng nhóc hoảng quá, khai ra hết: "Dạ, con... con lấy cái bóp của ổng."

"Tám điểm!" – Xuân hô lớn, đôi mắt sáng rỡ, giọng nói tràn ngập phấn khích. Cô là con nghiện đỏ đen nên mỗi khi nhìn thấy bài Tây hay vòng quay roulette là máu trong người đều nóng rần rần sôi sục, phút chốc quên luôn việc chú ý biểu cảm của hai người đàn ông. Thanh Trà và gã Minh đang ngồi đối diện nhau trên bộ bàn ghế được bố trí giữa sàn khiêu vũ, sắc mặt lộ rõ vẻ khiêu khích nhau.

Gã Minh tựa lưng ra sau, vẻ mặt quá mức đắc ý. Hết liếc nhìn ba lá bài trên bàn lại nhìn Thanh Trà, khóe môi cong ngược như muốn trêu tức đối phương.

Sắc mặt Thanh Trà hơi xám đi. Ván trước hòa, ván này thua, đồng nghĩa với việc chỉ cần gã Minh thắng ván kế tiếp thì cuộc chơi sẽ kết thúc. Thanh Trà không cam lòng, hắn cực kỳ khó chịu trước thái độ kênh kiệu của gã Minh.

Gã Minh khinh khỉnh nói: "Sao? Cậu Hai có suy nghĩ lại không? Hai chục ngàn chứ không ít đâu. Chỉ cần cúi đầu, nói một câu 'Xin lỗi, tôi sai rồi', thì tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì."

Thanh Trà chậm rãi liếm môi, ánh mắt vẫn giữ nét điềm tĩnh đến khó đoán. Hắn nhấc tay, thong thả gác lên thành ghế, rồi nhìn thẳng vào mặt gã Minh:

"Còn một ván nữa mà. Thắng thua vẫn chưa rõ, anh đừng vội mừng như vậy chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro