Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 - 1

Bên trong vũ trường Sao Sáng, ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên những món trang sức đắt tiền, trai gái khoác tay nhau, chân dẫm trên sàn gỗ bóng loáng, xoay vòng theo điệu valse êm dịu. Xuân ngồi trên chiếc ghế cao ngay quầy pha chế, nửa thân trên nằm dài trên mặt bàn lạnh ngắt. Bộ váy nhung lụa màu đen đính đăng-ten thời thượng ôm sát thân hình thanh mảnh quyến rũ. Ngón tay thon dài của Xuân lơ đãng miết quanh miệng ly rượu đỏ, ánh mắt xa xăm. Bộ dạng cô có chút chán ngán, tựa hồ rượu và thuốc lá, ngay cả đàn ông cũng không làm cô vui hơn.

Người pha chế đứng phía sau quầy, mái tóc hoa râm búi cao, ra chiều là một người đã "Tây hóa", ông thân tình bắt chuyện: "Hôm nay, xem chừng madame Xuân đang mang tâm sự gì sâu lắm thì phải."

Xuân thở dài, mắt không rời khỏi ly rượu, cất giọng mềm mại như bộ váy nhung lụa mà cô đang mặc trên người: "Đàn bà đẹp ai mà không cô đơn hở chú."

Lúc này, tiếng giày da vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của Xuân và nhân viên pha chế. Một gã đàn ông bảnh bao, vận bộ com-lê may đo khéo léo đang chầm chậm tiến đến, mùi nước hoa Pháp trên người gã thoang thoảng hòa cùng vẻ ngoài lịch lãm. Gã tự tin gác khuỷu tay lên quầy bar, cười tươi, trông rất thiếu chân thành:

"Xin hỏi, quý cô đây có thể dành cho tôi vinh hạnh được nhảy cùng một điệu không?"

Xuân khẽ nhướng mày, đôi đồng tử thẫm màu lướt qua gương mặt gã. Cô không vội đáp, chỉ nhấc nhẹ bàn tay chỉnh lại mái tóc bốp, một lúc sau mới cất tiếng từ chối: "Không, thưa ngài."

Nhân viên pha chế giả vờ chăm chú lau chiếc ly thủy tinh, kín đáo thì thầm với Xuân: "Đây là cậu Minh, con thứ của nhà Hội đồng Lâm, giàu lắm!"

Nghe tới hai chữ "giàu lắm", đôi mắt Xuân lập tức sáng lên như hai ngọn đèn vừa được thắp sáng giữa đêm. Trong đầu nghĩ ngay tới việc không biết trong nhà gã ta có ai bệnh hoạn chi không. Gần như Xuân chỉ nghĩ được như thế. Cô thay đổi thái độ ngay lập tức: "Ồ, té ra là cậu Thanh, tôi thiệt có mắt không trông thấy thái sơn. Có gì thất lễ thì mong cậu bỏ qua cho."

Cùng lúc đó, bên ngoài vũ trường, tiếng động cơ chiếc Peugeot sang trọng vang lên rồi dừng lại, đậu gọn gàng trước cổng chính. Thanh Trà mặc bộ tây trang xám nhạt, chỉnh tề như mọi khi, lãnh đạm bước xuống xe. Hắn vừa bước tới một bước thì bất thình lình một thằng nhóc ăn mày từ đâu chạy xồng xộc tới va mạnh vào hắn.

Thằng bé trông tội nghiệp hết sức, mặt mày xanh xao, đôi tay gầy trơ xương khẳng khiu như hai que củi khô. Nó loạng choạng lùi lại rồi quỳ sụp xuống ngay dưới chân Thanh Trà, run run van lạy:

"Con xin lỗi ông, con không nhìn đường, lỡ đụng vào người ông. Mong ông tha lỗi."

Thanh Trà nheo mắt nhìn thằng nhóc bằng vẻ suy xét, nét mặt không lộ chút cảm xúc nào. Ánh đèn từ bảng hiệu vũ trường hắt xuống hàng mi cong dài của hắn, dường như có chút thương cảm.

Hắn xua tay nói: "Không sao, đi đi."

Ba Khiêm lặng lẽ bước theo sau lưng Thanh Trà, giữ một khoảng cách vừa đủ với hắn. Khi đến gần cổng anh mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu Hai, có cần tôi đi theo không?"

Thanh Trà không quay đầu lại, vẫn cứ ung dung đi về phía trước: "Không cần, anh cứ ở đây đợi tôi."

Ba Khiêm dừng bước, ngoái đầu dõi theo bóng dáng thằng nhóc ăn mày vừa biến mất trong con hẻm tối. Anh thừa biết nó là một thằng nhóc lừa đảo, nhưng vừa rồi anh không hề thấy nó có hành động nào đáng ngờ nên cũng không làm lớn chuyện.

Thanh Trà chưa từng đến vũ trường Sao Sáng, tuy nhiên hắn cũng không còn lạ gì những nơi chốn ăn chơi như thế này nữa. Nhân viên đẩy cánh cửa gỗ nặng nề thay hắn, cúi đầu chào một cách cung kính. Hắn không vội vàng bước vào mà đứng chần chừ ngay cửa, lướt nhìn khắp xung quanh, tầm nhìn dừng lại trên những gương mặt mờ ảo dưới ánh đèn nhàn nhạt. Quý ông đóng vest chỉn chu cùng với quý bà quyến rũ trong chiếc váy ôm sát thân hình kiều diễm, say sưa khiêu vũ mà chẳng để ý gì tới xung quanh.

Rất nhanh Thanh Trà phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ngay quầy pha chế. Xuân cười rạng rỡ, hai khóe mắt cong lên thành hình lưỡi liềm. Bàn tay cô thi thoảng mơn trớn nơi đầu gối người đàn ông đối diện. Ánh đèn từ quầy pha chế hắt lên khuôn mặt gã ta, Thanh Trà không nhìn rõ mặt người nọ, chỉ đoán chừng gã đang nói điều chi hăng say lắm, chốc chốc lại vuốt ve bàn tay Xuân đầy thân mật.

Thanh Trà sửa lại cà-vạt, điềm nhiên bước về phía cô Xuân. Vài ánh mắt hiếu kỳ dõi theo hắn nhưng rồi nhanh chóng rời đi. Cô Xuân mải mê nói chuyện mà không hay biết Thanh Trà đã bước đến gần, mãi đến khi hắn đằng hắng một tiếng cô mới giật mình, vội vàng nhảy khỏi ghế, chạy tới khoác lấy cánh tay hắn.

"Cậu Hai, cậu thật sự đến đây gặp em sao?" – Giọng Xuân phấn khích.

Thanh Trà thoáng thấy đôi mắt tị hiềm lạnh lùng của gã kia nên tỏ ra tình cảm, cong ngón trỏ vuốt lấy đầu mũi tròn thon thon của cô Xuân, giả vờ giận dỗi: "Tôi mới tới trễ có một chút mà cô đã tìm người khác thế chỗ, mademoiselle Xuân rốt cuộc xem tôi là cái gì đây?"

Xuân ấp lấy tay hắn, giọng yểu điệu: "Người ta chẳng qua chỉ nói mấy lời xã giao thôi mà."

Thanh Trà cười nhẹ, trông giống như đang trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng sâu thẳm bên trong là sự lạnh lùng xa cách không dễ gì nhận ra. Hắn nghiêng đầu, âu yếm nhìn Xuân: "Xã giao? Thân thiết đến mức đó mà gọi là xã giao hả?". Hắn nhấn mạnh hai chữ cuối, đồng thời nhìn về phía gã đàn ông lạ, giọng trầm trầm pha chút bỡn cợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro