1
Sài Gòn, 1995...
Không khí buổi chiều Sài Gòn oi ả, nắng vàng rực đổ xuống những con đường đông đúc. Giữa cái ồn ào của thành phố, một thằng bé với làn da đen sạm, chân tay khẳng khiu đang đứng ở góc đường, tay cầm chặt xấp vé số.
"Chú Tư ơi!"
Tiếng gọi của Duy Anh, thằng bé chưa đến 17 tuổi. Vang lên ngay khi nó nhìn thấy chú Tư - người đàn ông tầm tuổi bốn mươi mấy, đầu đã điểm bạc, đang ngồi đọc báo dưới tán cây. Mặc dù da dẻ đen sạm, nhưng ánh mắt của Duy Anh vẫn sáng rực, như chứa đựng hy vọng nào đó giữa cuộc sống khó khăn.
Chú Tư nhướng mắt, gập tờ báo lại, cau mày nhìn thằng nhỏ.
"Cái gì?" – Giọng nói của ông đầy cộc cằn, không thèm giấu đi sự bực bội.
"Dạ, chú Tư mua giùm con 1 tờ vé số với, sớm giờ con còn dư 20 tờ. Chú thương tình, mua giúp con vài tờ đi chú."
Duy Anh vừa nói vừa nở nụ cười như mèo con, đôi mắt đen láy long lanh mong mỏi. Tay nó đưa ra xấp vé số xèo đều ra từng tờ, hy vọng tìm được chút lòng thương hại.
Chú Tư hừ lạnh một tiếng, rít hơi thuốc dài, phả ra làng khối vào mặt thằng nhỏ đứng trước mặt, mắt không rời khỏi Duy Anh. Một lác sau, ông hờ hững cầm lấy xấp vé số và hỏi:
"Nay đài gì?"
"Long An chú ơi," – Duy Anh nhanh nhẹn đáp, ánh mắt lấp lánh hy vọng.
Chú Tư chẳng thèm nhìn kỹ, rút ra một tờ rồi nhét lại xấp vé số vào tay Duy Anh, sau đó thò tay vào túi quần lục lọi, lấy ra tờ 20 ngàn, đặt vào tay thằng nhỏ. Ông khẽ nhếch mép, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ.
"Dạ, con cảm ơn chú Tư nhiều lắm!" – Duy Anh lí nhí cảm ơn, cúi đầu rồi vội vàng quay đi.
Bụng nó kêu cồn cào, nhưng tâm trí lại lo lắng về đống vé số còn lại. Sắp đến giờ xổ, nó phải bán cho kịp, nếu không đêm nay sẽ đói,nếu chỉ một mình nó đói nó sẽ không màn, nhưng nhà nó còn có em còn mẹ nó nữa. Nghĩ vậy nó nghĩ nhanh rồi quyết định quẹo vào một con hẻm tắt dẫn ra chợ lớn, hy vọng có thể bán được hết trước khi quá muộn.
Đang chạy vội, bất chợt, tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau:
"Duy Anh! Duy Anh!"
Duy Anh đang chạy thì dừng chân, quay đầu lại. Một thằng bé khác đang chạy hộc tốc về phía nó. Đó là Minh, con trai của chú Tư – giàu có, sung túc, trái ngược hoàn toàn với Duy Anh.
Minh thở hổn hển khi tới gần, một tay vịn gối, tay kia quệt mồ hôi trên trán.
"Em chạy nhanh quá anh dí theo mà mệt hết cả người ," – Minh cười, rồi ngó xuống xấp vé số trong tay Duy Anh, hiểu ngay tình hình
Duy Anh nhìn Minh hỏi:
"Xe của anh đâu sao anh lại chạy theo em"
"Còn bao nhiêu tờ nữa?" – Minh hỏi , đây là lí do duy nhất nó có thể đánh trống lảng khiến Duy Anh không hỏi thêm vì sao Minh dí theo nó nữa, vì căn bản chính nó còn không biết tại sao nó lại dí theo Duy Anh.
"19 tờ, nhưng em tự bán được. Anh cứ về đi, kẻo ba anh và bà vú thấy thì chết cả em lẫn anh đó!" – Duy Anh vội vàng lắc đầu, nhớ tới những lần bị bà vú và ba của Minh la mắng chỉ vì Minh chơi với mình.
Minh nhíu mày, nhưng ánh mắt lại rực lên sự quyết tâm. Nó cầm lấy tay Duy Anh, ấm áp và chắc chắn.
"Đưa đây, anh bán phụ cho. Sắp đến giờ xổ số rồi, em mà bán một mình thì không kịp đâu!"
Duy Anh giật mình, rụt tay lại: "Không được đâu, người nhà anh mà thấy thì… em tiêu đời mất."
Minh cười, nhưng nụ cười ấy mang đầy sự bất chấp: "Anh nói rồi, đừng lo! Cứ để anh giúp, ba mẹ anh không biết đâu."
Trong ánh mắt của Minh, Duy Anh nhận ra sự chân thành, không giống như bọn bạn giàu có khác chỉ xem nó như cái bóng. Minh thật sự muốn giúp nó. Nhưng dù vậy, Duy Anh vẫn lắc đầu.
"Không, anh đi về đi. Em tự bán được mà."
Minh nắm chặt tay Duy Anh hơn, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Anh không phải bọn họ. Em không cần lúc nào cũng chịu đựng một mình. Để anh giúp."
Duy Anh im lặng. Nó chưa bao giờ được ai giúp đỡ như thế này, nhất là từ một người như Minh. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó thấy ấm lòng. Sau một hồi đắn đo, nó đành gật đầu, chia nữa xấp vé số cho Minh.
Hai đứa chia nhau đi bán, và không lâu sau, chúng đã bán sạch trước khi giờ xổ số bắt đầu. Duy Anh nhìn Minh, ánh mắt đầy cảm kích.
"Cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu không có anh, em chắc chắn không bán kịp rồi."
Minh cười tươi, vẻ mặt thỏa mãn như vừa làm được điều gì đó to lớn,dù nó không lớn mấy: "Giúp em một chút mà, có gì đâu. Anh thấy vui khi được làm thế."
Nhận ra trời đã chuyển tối
Duy Anh vội vã chào tạm biệt Minh rồi vẫy tay chạy đi. Nhưng trong lòng nó vẫn còn lấn cấn. Minh giàu có, tại sao lại quan tâm đến nó như vậy? Có lẽ, lần này, nó thực sự tìm thấy một người bạn thật sự.
Chạy được một đoạn, Duy Anh bất giác mỉm cười. Ngày hôm nay, giữa những lo toan và khó khăn của cuộc sống, nó chợt nhận ra rằng không phải ai giàu có cũng lạnh lùng và xa cách. Minh là một minh chứng khác.
Và từ sâu thẳm trong lòng, Duy Anh hy vọng ngày mai sẽ gặp lại Minh, người bạn mà nó chưa từng có trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro