Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Cuộc Chạm Mặt Không Mong Đợi


Buổi chiều hôm đó, nắng nhạt trải vàng lên mái đình làng, nơi ông Lý đang đứng chờ bên chiếc xe đạp cũ. Sau khi sắp xếp công việc cho các tổ khác, ông dẫn một thanh niên dáng cao lớn, khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt sắc sảo nhưng lại có chút lạnh lùng đến gặp Nguyền Đình Quang – chàng thầy giáo nổi tiếng nghiêm nghị và... khó gần nhất trong đội.

Ông Lý vừa đi vừa lầm bầm trong đầu: "Thắng thì lạnh lùng, Quang thì cứng nhắc. Hai đứa này chắc chắn sẽ làm nên chuyện... hoặc khiến mình đau đầu đến chết."

Ngôi nhà nhỏ cuối làng của Quang lúc này yên ắng lạ thường.

Quang đang ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, tập trung vào những dòng chữ nguệch ngoạc trên mảnh giấy đã ngả màu. Gió từ ô cửa sổ mở hé phả vào làm tung bay mấy trang sổ tay. Đôi mắt anh chăm chú đến mức không nhận ra bóng dáng hai người đàn ông đã đứng ngay cửa từ lúc nào.

"Quang!" Ông Lý cất tiếng gọi, cố làm giọng mình nghe thật thoải mái. "Có người mới trong đội, đến hỗ trợ cậu đây."

Quang ngẩng lên, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Khi ánh mắt chạm đến Thắng, phản ứng đầu tiên của anh là sững người. Người đàn ông này có vẻ không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp trong đội. Thắng mặc bộ đồ kaki chỉnh tề, dáng đứng thẳng và tự tin, nhưng đôi mắt kia lại đầy vẻ dò xét.

"Chào anh," Thắng lên tiếng trước, giọng nói trầm, thoáng chút lạnh nhạt. "Tôi là bác sĩ Lê Văn Thắng. Từ hôm nay sẽ làm việc cùng anh."

Quang đứng dậy, gật đầu đáp lễ, nhưng ánh mắt vẫn không che giấu sự cảnh giác. "Bác sĩ? Nhưng sao lại về đây? Vùng này không thiếu người giỏi, chỉ thiếu người hiểu được việc."

Thắng cười nhạt, không đáp. Ông Lý đứng giữa, giơ tay lên như muốn cắt ngang bầu không khí căng thẳng đang hình thành. "Thôi nào, Quang. Đây là người do tổ chức cử xuống, có lý lịch rõ ràng. Cậu làm quen với nhau đi."

Quang khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn sắc như dao.

Những phút đầu tiên làm việc cùng nhau giống như một cuộc đụng độ không hồi kết.

Công việc của cả hai là chuẩn bị kế hoạch huấn luyện và chăm sóc sức khỏe cho đội thanh niên. Nhưng vừa bắt đầu thảo luận, họ đã không thể đồng thuận.

Thắng, với sự logic của một bác sĩ, khăng khăng rằng sức khỏe thể chất là ưu tiên hàng đầu. Anh muốn tổ chức các buổi kiểm tra y tế và rèn luyện thể lực trước khi nghĩ đến những vấn đề khác.

Quang, ngược lại, tin rằng tinh thần và lý tưởng cách mạng mới là điều quan trọng nhất. Anh không muốn lãng phí thời gian vào "những thứ không trực tiếp giúp người ta đứng lên cầm súng."

"Thầy Quang," Thắng chậm rãi nói, giọng điềm đạm nhưng đầy ẩn ý, "nếu người của anh không đủ sức để đi nổi một ngày hành quân, thì lý tưởng lớn đến đâu cũng chẳng cứu được họ."

"Vậy sao?" Quang đáp, đôi mắt sáng lên sự thách thức. "Anh có nghĩ rằng một người sẵn sàng hy sinh vì lý tưởng có thể vượt qua mọi giới hạn không? Hoặc có lẽ, anh không tin vào sức mạnh của tinh thần."

Thắng không trả lời ngay, chỉ khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, ánh mắt thoáng hiện chút châm biếm. "Thầy Quang, có lẽ anh rất giỏi lý thuyết. Nhưng để cứu một mạng người, tôi không chỉ cần tinh thần mà còn cần cơ thể họ đủ mạnh để chịu được."

Quang nhìn thẳng vào mắt Thắng, không nhượng bộ. Cả hai đứng im lặng, như hai đấu sĩ trong một trận chiến không lời.

Cuối cùng, bầu không khí căng thẳng bị phá vỡ bởi một tình huống bất ngờ.

Trong lúc dọn dẹp giấy tờ, Thắng vô tình đụng vào chồng sách trên bàn, khiến chúng đổ ầm xuống sàn. Quang thốt lên, gấp rút cúi xuống nhặt sách, vẻ mặt lộ rõ sự bực bội.

"Cẩn thận chứ! Đây là tài liệu quan trọng đấy."

Thắng nhìn chồng sách ngổn ngang, khẽ nhếch môi cười. "Ồ, xin lỗi. Tôi không biết chúng cũng quan trọng như mạng người."

Quang ngẩng lên, định phản bác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt châm biếm của Thắng, anh bỗng không kiềm được mà bật cười. Tiếng cười khẽ, nhưng đủ để khiến không khí trong phòng dịu lại.

"Anh đúng là người khó ưa nhất mà tôi từng gặp," Quang nói, giọng nhẹ hơn.

"Cảm ơn. Tôi coi đó là lời khen," Thắng đáp, môi nở một nụ cười thoáng qua.

Ngoài cửa, ông Lý lén nhìn hai người, khẽ thở phào.

"Chúng không hẳn là ghét nhau," ông nghĩ, vừa mỉm cười vừa nhấc chiếc xe đạp lên. "Có lẽ hai cái đầu cứng này sẽ tạo nên điều gì đó đáng mong đợi."

Ánh nắng chiều chạm xuống những ngọn cây, phủ lên ngôi làng một màu vàng nhạt. Trong căn nhà nhỏ, hai con người, tưởng như không thể dung hòa, đã bắt đầu những bước đầu tiên của một mối quan hệ đầy sóng gió nhưng cũng hứa hẹn nhiều điều bất ngờ.
11/12/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy