Chương 3
Edit: Cát An
Tống Sùng ném quả bóng này, thoạt nhìn khá nhẹ nhưng thực tế lực lại rất lớn. Chu Tử Chính ngã lăn ra đấy, lồng ngực bị đập đến mức phát đau, nửa ngày không rên nổi một tiếng. Mấy nam sinh đứng cạnh chứng kiến tất cả nhưng không ai dám tiến lên đỡ cậu ta.
Sau khi giáo viên thể dục cho cả lớp hoạt động tự do liền đi ra ngoài, tất nhiên không thấy được khúc nhạc đệm này. Mà dù giáo viên có nhìn thấy chắc chắn cũng nhắm một mắt mở một mắn bỏ qua. Tống Sùng mới chuyển đến học kì này, không ai biết rõ bối cảnh của cậu, nhưng chưa đầy một tháng, cái tên Tống Sùng này đã trở thành truyền kì ở trường cấp ba Nặc Đức.
Trước mặt bao nhiêu người bị quả bóng rổ đập ngã, Chu Tử Chính cũng không nhẫn nhịn nổi. Cậu ta lườm Cố Tinh Tinh rồi nói với Tống Sùng:
"Tống Sùng, tao không đánh mày."
Quả bóng đó cậu ta nhắm vào Cố Tinh Tinh. Trước tiết thể dục, Chu Tử chính thấy Lý Nhã Văn không vui liền hỏi thăm bạn tốt của cô ta - Khang Tư Dĩnh. Khang Tư Dĩnh nói Lý Nhã Văn buồn bực vì Tống Sùng ghét cô ấy, lần đó cô xin thầy chủ nhiệm cho ngồi cạnh Tống Sùng nhưng lập tức bị đuổi đi. Nhưng bạn học mới cũng ngồi cùng bàn với Tống Sùng, cậu ấy không những không mở miệng đuổi người mà còn ngồi cạnh.
Lý Nhã Văn là hoa khôi của lớp, Chu Tử Chính thích cô ta từ rất lâu rồi. Vừa nghe thấy thế tất nhiên muốn giúp nữ thần trút giận nên mới gây ra chuyện vừa rồi.
Cậu ta cũng không phải người ngu. Tống Sùng vui giận thất thường, lúc phát điên lên còn có thể liều mạng, Chu Tử Chính sẽ không dây vào. Chu Tử Chính nói xong, đôi mắt Tống Sùng nheo lại, bình tĩnh đáp:
"Mày làm hỏng truyện của tao."
Tống Sùng nói xong, Chu Tử Chính nghẹn lời, trong giây lát không biết nói gì cho phải. Quyển truyện tranh của Tống Sùng đúng là bị hỏng, nhưng quyển truyện đó cũng đập suýt bẹp cả quả bóng cơ mà.
Có điều dù đó là sự thật ai cũng thấy nhưng Chu Tử Chính vẫn không dám nói. Ở chỗ này Tống Sùng nói cái gì thì là cái đó! Hôm nay Chu Tử Chính chỉ có thể ngoan ngoãn nhận cái tội làm hỏng truyện này.
"Xin lỗi, tao bồi thường cho mày."
Chu Tử Chính đưa ra phương án giải quyết, đôi mắt đào hoa của Tống Sùng liếc qua.
"Mày xứng đền à?"
Chu Tử Chính: ...
-
Quyển truyện của Tống Sùng bị hỏng bởi vì giúp cô chặn quả bóng, nên Cố Tinh Tinh cảm thấy bản thân phải bồi thường cũng là việc đương nhiên. Tiết thể dục còn chưa kết thúc, lớp 11A10 đã tan học trước. Cố Tinh Tinh đi theo Tống Sùng đến hiệu sách phía sau trường học. Mỗi khu vực trường học đều có một con đường như vậy, hai bên đường đều là các cửa hàng tạp hóa, nhà sách, cửa hàng văn phòng phẩm, quán ăn vặt. Đi sâu vào phía trong còn có thể tiệm net và các quán game.
Hiện tại còn chưa đến giờ tan học, trong nhà sách không có học sinh. Tống Sùng chọn một quyển truyện tranh, Cố Tinh Tinh cầm lấy trả tiền. Trả tiền xong, cô đưa quyển truyện cho Tống Sùng:
"Quyển này với quyển bị hỏng hình như không giống nhau."
Tống Sùng nhận truyện, thản nhiên đáp "Ừ, quyển kia tôi đọc xong rồi."
Cố Tinh Tinh: ...
Được rồi, mua quyển nào thì cũng là mua, Cố Tinh Tinh cũng không tính toán nhiều đến thế. Mua truyện xong, hai người cùng ra khỏi nhà sách. Lúc này đã gần giờ tan học, các quán nhỏ ven đường bắt đầu bận rồi. Trường cấp ba Nặc Đức là nơi tụ tập của các học sinh từ khắp nơi, đặc biệt còn có học sinh được đặc cách tuyển sinh như Cố Tinh Tinh nên đa số học sinh đều ở kí túc xá. Trường học cung cấp ba bữa mỗi ngày, ngoài căng tin trong trường thì Nặc Đức cũng cho phép học sinh tự ăn ở ngoài.
Vừa bước ra khỏi nhà sách, điện thoại của Tống Sùng rung lên. Cậu lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua tin nhắn của dì Trần.
[ Dì Trần: Thiếu gia, lão Lâu đã đưa cơm cho cậu rồi. ]
Tống Sùng rũ mắt, cất di động, quay sang hỏi Cố Tinh Tinh "Cậu có muốn cùng ăn chưa không?"
Trải qua sự việc trong tiết thể dục, Cố Tinh Tinh lại thay đổi cách nhìn về Tống Sùng. Thoạt nhìn bề ngoài Tống Sùng có vẻ thờ ơ nhưng nội tâm lại là một thiếu nhiên nhiệt tình, nếu không cậu ... đã chẳng giúp cô chặn quả bóng rổ. Hai người là bạn cùng bàn, hiện tại ở Nặc Đức, Tống Sùng là người Cố Tinh Tinh quen thuộc nhất nên cô muốn giữ mối quan hệ tốt với cậu. Nghe lời mời, Cố Tinh Tinh lập tức gật đầu "Được chứ, mà ăn cái gì nhỉ?"
Tống Sùng hỏi "Cậu muốn ăn gì?"
Trên con phố này có khá nhiều quán ăn vặt nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ bán vài món dễ ăn như mì xào, cơm chiên, thịt xiên nướng, mực nướng, cá nướng...
Cố Tinh Tinh ngước mắt lên nhìn Tống Sùng "Cậu có biết quán nào bán Malatang ngon không?"
Bình thường Tống Sùng không ăn Malatang nên cũng không rõ quán nào ngon, hai người tùy tiện chọn một quán. Với Tống Sùng, tất cả Malatang đều cùng một vị. Còn với Cố Tinh Tinh, tất cả Malatang đều rất ngon.
Trong quán không có khách, hai người gọi món, chỉ một lát phục vụ đã dọn thức ăn lên. Tống Sùng cầm đũa, lại nhìn Cố Tinh Tinh ngồi đối diện. Vừa rồi ở sân bóng rổ, cậu lấy dây buộc tóc của người ta đến giờ vẫn chưa trả, tóc Cố Tinh Tinh xõa ngang vai, lúc cúi đầu ăn, tóc rũ xuống khóe miệng, hơi bất tiện.
Tống Sùng giơ tay lên, muốn đem dây buộc tóc trả lại cho Cố Tinh Tinh nhưng bị cản lại.
"Không cần đâu, cậu cứ giữ mà buộc đi."
Nói xong, Cố Tinh Tinh lấy một chiếc đũa tre mới, tháo bọc bên ngoài ra, buộc gọn mái tóc thành kiểu tóc đuôi ngựa thấp. Buộc xong, cô ngẩng đầu cười với Tống Sùng, đôi mắt trong veo mang theo chút đắc ý. Ngũ quan của cô thanh tú, tóc đuôi ngựa mềm mại được buộc lên lại như vẫn đang xõa.
Sắp đến giờ học buổi chiều, Cố Tinh Tinh đã đói bụng lắm rồi. Cô vừa ăn Malatang vừa hỏi Tống Sùng.
"Hồi trước Lý Nhã Văn muốn ngồi cùng bàn với cậu nhưng bị cậu đuổi đi à?"
Cố Tinh Tinh chẳng rõ đầu đuôi chuyện này, chỉ là lúc ở sân bóng rổ nhóm nữ sinh nọ bàn tán nên cô nghe được một ít.
Tống Sùng bắt đầu động đũa, đơn giản ừ một tiếng.
"Thế sao cậu không đuổi mình đi?" Cố Tinh Tinh hỏi.
Nghe được vấn đề này, Tống Sùng liếc nhìn cô. Cố Tinh Tinh vẫn đang đợi câu trả lời của cậu. Tống Sùng vặn nắp chai nước đáp: "Cậu ta đã có chỗ ngồi."
Trước khi Cố Tinh Tinh chuyển đến, sĩ số lớp 11A10 là 39 học sinh. Nói cách khác, Lý Nhã Văn bị Tống Sùng đuổi đi vẫn có thể trở về chỗ ngồi cũ. Còn nếu cô bị đuổi sẽ chẳng có chỗ ngồi.
"Cũng đúng nhỉ." Cố Tinh Tinh cười rộ lên. "Dù sao cũng cảm ơn cậu không đuổi mình. Nếu ... vừa chuyển đến đã bị đuổi thì ngại quá."
"Vì sao chuyển đến?" Tống Sùng hỏi.
Cậu vừa hỏi, động tác ăn Malatang của Cố Tinh Tinh dừng lại một chút, trong mắt cô xẹt qua một tia tâm trang nhưng nhanh chóng biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn Tống Sùng, cười nói "Thành tích của mình tốt, được Nặc Đức đặc cách tuyển sinh. Trình độ giáo dục của Nặc Đức tốt hơn trường học ở Tây Thành nên mình chuyển đến."
Nói đến đây, cô mới nhớ lúc mình tự giới thiệu Tống Sùng vẫn chưa đến lớp nên nhắc lại "Mình là người Tây Thành."
Nói xong, Cố Tinh Tinh nhìn chằm chằm Tống Sùng. Tống Sùng vặn một chai nước khác đặt trước mặt cô, hỏi ngược lại: "Làm sao?"
"Cậu không tò mò xem nhà mình có chăn nuôi không à?"
Trong ấn tượng của mọi người, Tây Thành là vùng giáp biên giới, khắp nơi đều là thảo nguyên. Dân bản địa ở đó đa phần đều dựa vào chăn nuôi kiếm kế sinh nhai.
Tống Sùng hỏi: "Nhà cậu có không?"
Cố Tinh Tinh tươi cười gật đầu: "Có đó."
Sau khi nói xong cô lại cúi đầu tiếp tục ăn. Tống Sùng nhìn bát Malatang của cô, phần lớn đều là rau dưa. Cậu lại liếc sang quyển truyện tranh bên cạnh, so sánh giá cả mới đột nhiên phát hiện bát Malatang không chỉ đắt gấp đôi.
Bưa trưa này ăn rất nhanh, Cố Tinh Tinh đứng dậy tính tiền. Hai người đều là học sinh, ăn cơm cùng nhau cũng phải AA. Nhưng lúc cô đến quầy thu ngân, Tống Sùng đã trả tiền cả hai bát.
Cố Tinh Tinh không kịp cản cậu đành nói "Ấy, mình chuyển tiền cho cậu."
Tống Sùng bước ra ngoài cửa đáp lại "Lần sau cậu mời tôi."
Tống Sùng đã nói thế, Cố Tinh Tinh cũng không nghĩ nhiều nữa. Hai người là bạn học, hiện tại quan hệ cũng không tệ. Sau này còn nhiều cơ hội mời cơm.
"Được." Nói xong Cố Tinh Tinh cùng Tống Sùng ra khỏi tiệm, cô lại hỏi "Cậu có về trường học không?"
"Tôi không ở kí túc xá."
"Ra thế. Vậy mình về trường trước nhé. Buổi chiều đến lớp gặp lại."
"Buổi chiều gặp."
Dứt lời, Cố Tinh Tinh đi ngược về phía trường học. Bây giờ là thời gian tan học, trên đường phố toàn là học sinh, Cố Tinh Tinh nhanh chóng lẫn vào trong biển người.
Đợi đến lúc không còn nhìn thấy bóng Cố Tinh Tinh, Tống Sùng mới xoay người rời đi.
-
Trường cấp ba Nặc Đức có không ít học sinh, vì Cố Tinh Tinh mới chuyển đến nên cô được sắp xếp đến một phòng ngủ còn thiếu người. Trong phòng có bốn người, từ Cố Tinh Tinh còn có hai người học lớp 9 và một người học lớp 1 - lớp tinh anh.
Cố Tinh Tinh ăn xong trở về phòng sớm. Sau khi cô thu dọn giường chiếu xong, những học sinh khác cũng dần dần trở lại. Hai người trở về trước là học sinh lớp 9 (*). Một người tóc ngắn rất gầy tên Hoàng Vi. Một người bụ bẫm, tóc xoăn dài tự nhiên, đáng yêu dễ gần tên Phương Tiêu Tiêu.
(*)Trong bản gốc tác giả viết lớp 6.
Phương Tiêu Tiêu là cô gái háu ăn. Đến khi bước vào cửa trên tay cô vẫn ôm một bịch khoai tây chiên, miệng liên tục nhai nuốt, vừa quay sang nói chuyện liên tục với Hoàng Vi.
"Hôm nay tớ vừa nghe nói Tề Nghiêu không đi gây sự với Tống Sùng, cũng chẳng phải do cậu ta tốt bụng muốn bỏ qua. Hình như Tống Sùng trực tiếp xông vào quán net, suýt nữa cầm bút chọc mù mắt Tề Nghiêu. Bây giờ Tề Nghiêu sợ đến nỗi không dám tìm Tống Sùng gây sự nữa."
Hoàng Vi vẫn yên tĩnh lắng nghe, đợi Phương Tiêu Tiêu nói xong, biểu cảm của cô vẫn chẳng thay đổi gì.
"Ngay từ đầu tớ đã chẳng tin Tề Nghiêu bỏ qua Tống Sùng. Trước đây Tề Nghiêu tự xưng đại ca, có một nam sinh không cẩn thận đụng phải cậu ta hôm sau đã bị đánh hội đồng phải nhập viện. Trước mặt bao nhiêu người, Tống Sùng đánh cậu ta đau như thế, Tề Nghiêu có thể bỏ qua sao? Còn có mặt mũi tự gọi mình là đại ca, tớ thấy chẳng khác gì con rùa rụt cổ."
Không ngờ đến tận khi về phòng ngủ vẫn từ miệng của bạn học lớp khác nghe được chuyện của Tống Sùng, Cố Tinh Tinh tò mò hỏi.
"Vì sao Tống Sùng lại đánh Tề Nghiêu?"
Cô vừa lên tiếng, dọa Phương Tiêu Tiêu sợ đến trợn tròn mắt, mấy giây sau mới kịp phản ứng.
"Cậu là học sinh mới chuyển tới phải không?"
Phương Tiêu Tiêu là người kí túc xá trưởng, hôm nay dì quản lý nói phòng các cô sẽ có thêm một học sinh mới, không đề cập lớp nào, chỉ nói là người Tây Thành.
"Là mình." Cố Tinh Tinh mỉm cười tự giới thiệu "Mình là Cố Tinh Tinh."
"Chào cậu, tớ là Phương Tiêu Tiêu."
Hoàng Vi bắt tay Cố Tinh Tinh, giới thiệu ngắn gọn "Hoàng Vi."
"Xin chào xin chào." Cố Tinh Tinh Vội vã chào hỏi.
Hoàng Vi và Phương Tiêu Tiêu ở cùng một giường, mọi người chào hỏi xong, Hoàng Vi lên giường nằm trước. Phương Tiêu Tiêu là người hoạt ngôn, bình thường vẫn thích nói chuyện, hôm nay lại gặp được bạn học mới, tất nhiên cô phải giúp bạn học phổ cập kiến thức về nhân vật truyền kì của Nặc Đức - Tống Sùng.
"Tống Sùng là hotboy của trường chúng ta, sau khi khai giảng mới chuyển tới. Lúc cậu ấy mới đến trường đã trở thành bạn trai trong mộng của tất cả nữ sinh."
Điều này thì Cố Tinh Tinh đã từng chứng kiến. Sáng nay Cố Tinh Tinh lôi mãi mới hết đống thư tình trong ngăn bàn.
"Dáng người cậu ấy siêu tốt, tình tình hơi lạnh nhạt, từ lúc chuyển đến vẫn luôn chơi một mình giống hiệp khách giang hồ. Bởi vì Tống Sùng rất đẹp trai, nữ sinh đều si mê như điếu đổ nên đám học sinh nam không nhịn nổi tìm đến gây chuyện. Nhưng không ngờ được bọn họ đụng phải đối thủ."
Lúc đầu chẳng biết học sinh từ đâu chuyển đến, trong trường học cũng không có bạn bè hay hội nhóm, bị đánh hội đồng cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Khi đó có một nam sinh lớp 6, chỉ vì lúc ở siêu thị Tống Sùng không chịu nhường cho cậu ta tính tiền trước, ngay chiều hôm đó cậu ta liền tập hợp mười mấy nam sinh ra tính hội đồng Tống Sùng. Ai ngờ được mười mấy người mà chẳng đánh thẳng nổi, ngược lại còn bị Tống Sùng đập cho bầm dập. Nam sinh cầm đầu bị đánh thảm đến mức một tuần không dám đến trường."
"Xếp hàng là việc đương nhiên, cái này không thể trách Tống Sùng được." Cố Tinh Tinh chêm một câu bình luận.
"Đúng đúng. Vốn là nam sinh kia gây chuyện trước. Giống như vụ của Tề Nghiêu ấy, vì lúc xuống cầu thang Tống Sùng không nhường cậu ta nên Tề Nghiêu chặn người ở cầu thang. Kết quả Tống Sùng trực tiếp đạp Tề Nghiêu từ trên cầu thang xuống đất. Vì thế Tề Nghiêu biết được thực lực của Tống Sùng nên không trực tiếp đối đầu. Thế nhưng chưa được mấy hôm cậu ta đã sang ném truyện tranh của Tống Sùng. Tống Sùng trở về thấy truyện tranh không còn liền cầm một cái bút xông thẳng vào quán net Tề Nghiêu hay ghé, suýt chút nữa đâm mù mắt cậu ta. Đợt đó chuyện ầm ĩ lắm. Nhà Tề Nghiêu có tiền, bố mẹ cậu ta chạy đến trường học gào thét nhất định phải bắt Tống Sùng thôi học nhưng hình như cuối cùng cũng chẳng có kết quả. Sau này không ai dám nhắc lại chuyện này trước mặt Tề Nghiêu."
Trường cấp ba Nặc Đức vốn là nơi tụ tập của đám phú nhị đại, là nơi nhân tài như núi, nhưng phần lớn học sinh đều biết gia cảnh của nha. Nhưng Tống Sùng này từ nơi khác chuyển đến, cả ngày chẳng thân thiết với ai, gia cảnh thần bí.
"Còn có thể thế nào nữa, chẳng qua gia cảnh của Tề Nghiêu không đọ nổi gia cảnh nhà Tống Sùng thôi." Hoàng Vi bổ sung một câu.
Phương Tiêu Tiêu phản bác: "Không phải chứ. Tớ nghe trong trường có lời đồn nhà của Tống Sùng ở đường Hậu Nhĩ, phía sau nhà lão Lâu."
Sau đường Hậu Nhĩ có một khu dân cư thuộc khu vực chờ giải phóng mặt bằng. Chỗ đó là nơi ở của các trí thức, tư bản từ thời dân quốc, dù ra giá thấp cũng không ai mua. Những người sống trong đó gia cảnh bình thường, đều đang đợi chính phủ quyết định giải phóng mặt bằng để rời đi nơi khác.
Cố Tinh Tinh ngồi bên cạnh lắng nghe. Theo lời mọi người thì gia cảnh nhà Tống Sùng cũng bình thường nhưng cậu vẫn có thể học ở Nặc Đức, chẳng nhẽ Tống Sùng cũng giống cô, dùng thành tích để được tuyển sinh sao? Có khi nào cậu ấy thật sự là học thần cả ngày chỉ đọc truyện tranh nhưng thành tích luôn đứng top trong truyền thuyết?
Nghĩ vậy, Cố Tinh Tinh buột miệng hỏi: "Thành tích của Tống Sùng rất tốt à?"
Nghe cô hỏi vậy, không chỉ Phương Tiêu Tiêu mà cả Hoàng Vi nằm ở giường trên cũng nhìn xuống.
Phương Tiêu Tiêu nhìn Cố Tinh Tinh, đáp: "Không đâu. Lần trước làm bài kiểm tra tháng, thành tích của Tống Sùng đứng nhất từ dưới lên."
Cố Tinh Tinh: ...
"Thế cậu không thấy Tống Sùng càng thêm thần bí sao?" Phương Tiêu Tiêu ôm ngực, kích động nói "Rõ ràng là học dốt, gia cảnh bình thường nhưng lại có thể vào Nặc Đức. Đúng là con cưng được ông trời tuyển chọn, là thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh."
Phương Tiêu Tiêu bày ra bộ dạng hoa si, Hoàng Vi đang nằm trên giường lướt điện thoại bỗng nhiên chửi bậy: "Đậu má."
"Sao thế?" Phương Tiêu Tiêu vội vàng hỏi.
Hoàng Vi đang đọc bát quái trên diễn đàn đáp: "Có người nhìn thấy Tống Sùng cùng một nữ sinh ăn Malatang ở một quán nhỏ trên đường Hậu Nhĩ."
"Đệch." Phương Tiêu Tiêu kêu một tiếng rồi trèo lên giường Hoàng Vi cầm lấy điện thoại tự mình xác nhận lại tin tức.
Bây giờ diễn đàn của Nặc Đức đã bùng nổ, mọi nữ sinh đều đang truy tìm thông tin cô gái trong anh, đương nhiên phần lớn đều không tin tưởng.
"Nữ sinh nào đây? Tống Sùng nhận một đống thư tình nhưng chưa từng hồi âm. Cây vạn tuế này nở hoa rồi à? Tớ vẫn cứ nghĩ Tống Sùng là người vô dục vô cầu cơ."
Cố Tinh Tinh: ...
Vô dục vô cầu đến thế cơ à?
Phương Tiêu Tiêu xác nhận xong, tâm trạng phức tạp nhất thời không ổn định được. Cô ấy nói với Hoàng Vi mấy câu rồi nhìn sang Cố Tinh Tinh, đột nhiên mới nhớ ra.
"Quên mất, cậu học lớp nào nhỉ?"
Chút nữa Phương Tiêu Tiêu còn phải làm danh sách học sinh ở kí túc xá để chuyển cho dì quản lý.
"Hả?" Cố Tinh Tinh nghiêng đầu trả lời "Mình học lớp 10."
Nói xong Cố Tinh Tinh thấy Phương Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, cô lại bổ sung thêm "Tống Sùng là bạn cùng bàn của mình. Trưa nay mình và cậu ấy đi ăn Malatang."
Phương Tiêu Tiêu: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro