Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Mọi thứ sáng toả

Mọi thứ đã dần ngã ngũ, đúng hơn thì thứ mà Ngọc Vy lo lắng có lẽ sẽ thành sự thật chăng?!

NGÀY HÔM SAU

Lam Trạch đã tỉnh lại, nheo nheo mắt rồi chầm chậm mở mắt ra, thứ Lam Trạch nhìn thấy chính là một Ngọc Vy ngủ gục trên chiếc ghế đẩu gần đó, bản thân cố gắng vừa ngồi dậy vừa gọi nhưng hai chiếc môi cứ khép chặt không nên lời, khó khăn ư a trong miệng, lúc này cô cũng liền tỉnh giấc!

Theo quáng tính cứ thế chạy đến đỡ lấy Lam Trạch

"Cẩn thận" - Lam Trạch khẽ mỉm cười, đến mức nói một lời cảm ơn cũng không thể nửa, cô đỡ Lam Trạch nằm xuống lại giường, những gì mà cô có thể suy nghĩ được có lẽ là gọi cho bác sĩ!

Sau một lúc bác sĩ thăm khám liền báo tình hình của Lam Trạch tiến triển rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vết thương sẽ mau chóng lành lại! Bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng, ánh mắt lo lắng ban nãy của cô bỗng dưng thay đổi đến mức giận dữ, bản thân Lam Trạch cũng liền hiểu biểu cảm này, câu tiếp theo lạnh lùng từ đôi môi của cô

"Giờ thì nói được rồi, rốt cuộc chị đã biết những gì?!"

Lam Trạch im lặng không đáp, cô lao đến nắm lấy cổ áo của Lam Trạch kéo về hướng mình quát lớn - "Nói..."

Lam Trạch vốn không biết nên nói thế nào, đúng hơn cô chính là tay trong của một người có địa vị trong Hắc Hội, phải nói thế nào chứ?!

"Chị... chị..." - Lam Trạch ngập ngừng, cô đẩy mạnh Lam Trạch xuống giường, vết mổ vừa lành miệng bỗng rách ra, máu rỉ ra cả băng gạt trắng tinh, truyền thẳng cơn đau nhói lên đại não, Lam Trạch khẽ nhăn nhó nhưng lại không hề kêu ca!

"Đau sao?! Chị phản bội tôi, có nghĩ đến cái ngày này không?!" - cô chỉa thẳng họng súng lên đỉnh đầu của Lam Trạch, ánh mắt ngoài căm phẫn ra không còn bất cứ thứ gì nửa rồi, Lam Trạch không phản kháng cũng không sợ hãi vì bản thân Lam Trạch xuất thân từ một sát thủ, điều mà sát thủ được học chính là bảo mật, nhưng đứng trước một người có ơn lẫn có nghĩa bản thân Lam Trạch không thể sống thiếu nghĩa khí đến vậy!

Hơn nửa Lam Trạch cũng lo lắng cho Ngọc Hân, đáng lí bản thân đã an toàn rời khỏi nhưng vì muốn bảo vệ Ngọc Hân nên mới dính phải 2 phát đạn xem như trừng phạt, may là cô về đúng lúc nếu không Lam Trạch có lẽ cũng đã chết rồi - đây coi như cô lại cứu sống Lam Trạch thành ân nhân của Lam Trạch!

"Bình tĩnh đã Ngọc Vy! Nghe chị giải thích" - cô tức giận đến mức không còn thấy lời lẽ nào dễ nghe nửa, nhưng vốn dĩ trong lòng cô - Lam Trạch cũng chiếm một vị trí nhất định nên cô đã hạ họng súng xuống, chậm rãi châm một điếu thuốc lá, ngồi vắt chân nhìn Lam Trạch - "Nói đi"

"Thật ra chị là nội gián..." - Lam Trạch ngưng lại một lúc nhìn về hướng cô, bàn tay Lam Trạch ôm lấy vết thương ở bụng trái nhăn nhó rồi nói tiếp - "Chị là người được A Ngũ cài vào, để theo dõi em lẫn lão đại Trần Hào, chị được A Ngũ cứu sống đây coi như là để trả ơn, nhưng chị không ngờ rằng A Ngũ lại có giã tâm lớn đến vậy!"

Cô chau mài - "A Ngũ?! Chẳng phải là người đã liều mạng cứu sống chú Trần Hào và cứu em sao?!"

"Thật ra A Ngũ là người của Phạm Trung, chính A Ngũ là người đã chỉ điểm cho Phạm Trung biết mọi di chuyển của bố mẹ em, vì thế đêm đó bố em và mẹ em mới bị.... bị sát hại"

Cô im lặng không đáp, rít một hơi thuốc lá một cách chậm rãi, đúng hơn là để một ai đó rơi vào trạng thái này có lẽ họ đã và đang ở trong một trạng thái loại trừ cực lớn! - "Vậy nếu nói vậy, Phạm Trung chính là người giết chết bố em sao?! Không có bất kì sự nhầm lẫn nào sao?!"

"Chuyện đó chị không được biết, nhưng A Ngũ chính là người đã nổ súng giết chết Phạm Trung, chị thật sự không hiểu giã tâm của A Ngũ là gì nửa?! Với lợi ích hiện tại của lão đại ban phát cho, hắn ta có thể sống sung túc và an nhàn, hà cớ lại đồ sát lần nửa chứ!!!"

"Vì hắn muốn ngồi vào vị trí lão đại, muốn sự hiềm khích giữa hai nhà Trần - Phạm đi vào bế tắc! Những tưởng Phạm Trung không liên quan đến cái chết của bố em, thì ra lão ta lại là chủ mưu đứng sau mọi thứ, cái chết của lão ta đúng là không đáng thương tí nào!"

"Ngọc Vy! Em định thế nào?! Hắn đang là người đứng phía sau Huỳnh Vân, là người chống lưng cho Huỳnh Vân làm loạn, em không thể để mình rơi vào tay Huỳnh Vân được?!"

"Chị ngây thơ quá rồi đó chị Lam Trạch, mục tiêu cuối cùng là em, hậu duệ duy nhất của nhà họ Phạm, chị nghĩ hắn ta sẽ bỏ qua sao?! Em cũng muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn gì?! Dù sao thứ bọn chúng muốn là em, còn thứ em muốn chỉ có thể là Ngọc Hân, chị hiểu không?!"

Nói dứt câu cô đứng phăng dậy bỏ đi, Lam Trạch cho dù có muốn ngăn cản cũng không thể được vì vốn dĩ vết thương của bản thân còn quá nặng, cho dù có muốn hỗ trợ cô cũng phải đợi khoẻ lại trước đã!

Trong lòng cô tự khắc biết phải nên làm gì, cô ra xe cho thuộc hạ chạy thẳng đến Hắc Hội, thứ cô muốn làm ngay lúc này chính là đấm vào mặt Trần Hào một cái thật đau!

"Ngọc Vy con đang làm gì vậy?!" - Trần Hào ngã xuống đất, khoé môi bật máu nhưng vẫn chưa hiểu rốt cuộc tại sao bản thân lại bị đánh, cho dù thuộc hạ bên cạnh có tám cái mạng cũng không ai dám động đến cô!

Cô nắm lấy cổ áo Trần Hào hét lớn vào mặt ông - "Còn dám hỏi tôi vì sao đánh ông sao?! Ông làm gì chẳng lẽ bản thân ông không rõ?!"

"Ta thật sự không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì chứ?!"

"Tôi nói cho ông biết Trần Hào nếu để A Ngũ làm hại đến một sợi tóc của Ngọc Hân, đời này ông cũng đừng hòng sống yên ổn?!"

Trần Hào quả nhiên không hề biết chuyện gì đã xảy ra, hơn nửa ông càng không biết vì sao cô lại nổi điên lên thế này - "Ta thật sự không biết gì cả, A Ngũ nó đã làm gì chứ?!"

"Ông trả lời cho tôi biết, những thông tin hôm đó ông có được là từ đâu mà ra?!"

"Là một thuộc hạ đã điều tra được, con nghi ngờ ta sao?!" - Trần Hào trợn tròn mắt nhìn cô, cô lúc này có khác gì một mãnh thú nổi loạn đâu kia chứ, cô dập Trần Hào xuống nền đất lạnh lẽo, ngồi vắt chân trước mắt ông quát

"A Ngũ chính là kẻ đứng sau mọi thứ, hắn ta là tay trong cho Phạm Trung, giúp Phạm Trung sát hại bố mẹ tôi, cũng là hắn giả vờ giải vây cho ông, cũng chính hắn là kẻ bắn chết Phạm Trung, ông nói xem để một kẻ giã tâm lộng hành trong Hắc hội bao năm, ông đáng tội gì?!"

"A Ngũ sao?! Không thể nào"

"Ông còn muốn cố chấp sao?! Hắn đã bắt Ngọc Hân đi rồi, thứ hắn muốn tiếp theo là mạng tôi, còn ông là kẻ tiếp theo đó đồ ngu"

Ông tức giận hạ lệnh cho người truy đuổi A Ngũ nhưng ông lại vốn không ngờ rằng, sớm A Ngũ đã cao chạy xa bay, thế lực của hắn cũng không nhỏ, so với Trần Hào chỉ kém một chút, nói không chừng giờ Trần Hào muốn bắt hắn ta cũng vạn lần khó khăn rồi!

"Tôi cho ông trong vòng 3 ngày, phải mang cái mạng chó A Ngũ về đây, nếu không đừng trách lần sau gặp mặt tôi lại có oán báo ân"

"Ngọc Vy con yên tâm, ta nhất định sẽ đem hắn ta về cho con trả thù"

"Nghe nè Trần Hào, nếu tôi có mệnh hệ gì, sau này phiền ông chăm sóc tốt cho Ngọc Hân"

Thứ mà Ngọc Vy đang đợi có lẽ là cuộc hẹn của Huỳnh Vân. Vì chỉ có thế cô mới một mạng đổi một mạng với Ngọc Hân mà thôi!

----------------

Liệu Ngọc Vy có cứu được Ngọc Hân?!

Mọi chuyện sẽ kết thúc chứ?!

>>>Mời bạn đoán đọc chap tiếp theo, sắp end rồi ạ<<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro