Chương 3: Đừng.....gggggg
Vậy rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì với gia đình Ngọc Vy?!
Đêm đó bố mẹ Ngọc Vy có hẹn với cô và cả Ngọc Hân cùng ăn tối, nhưng trên đường đi xe của bố mẹ Ngọc Vy đã bị mai phục ở một đoạn đường vắng, xe đang chạy đột nhiên lại bể bánh, tài xế phải bước xuống kiểm tra, phía trước lẫn phía sau đều có xe vệ sĩ hộ tống, ngay sau đó những tiếng nổ súng liên thanh được phát ra vang dội!
Một nhóm phản loạn từ trong bụi rặm nổ súng liên tục vào hướng xe của họ, vì bị đánh úp nên bố mẹ của Ngọc Vy vốn không có chuẩn bị mà thương vong ngay trên xe cùng tất cả những vệ sĩ theo cùng!
Xe của Ngọc Vy và Ngọc Hân cũng ở đằng sau không xa, nhìn khung cảnh hoảng loạn phía trước, Ngọc Vy vì muốn bảo vệ Ngọc Hân nên đã lái xe bỏ chạy, nhưng lại bị nhóm phản loạn truy đuổi đến gần một vách núi cao, bọn phản loạn vốn không nhắm đến Ngọc Hân, chính xác hơn bọn chúng chỉ muốn thanh tẩy nhà họ Trần!
Chúng truy đuổi đến vách núi, tay Ngọc Vy vẫn nắm chặt tay Ngọc Hân che chở, một bên tay của cô đã trúng đạn, máu cũng chảy loang lỗ ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của cô, tâm trạng Ngọc Hân lúc này phải nói là cực kì hoảng loạn
"Chị có sao không?! Máu... máu nhiều quá" - Ngọc Hân lo lắng vừa sợ vừa khóc, tay chân run rẩy nhìn vào chỗ bị thương của Ngọc Vy.
Cô chỉ mỉm cười chấn an Ngọc Hân - "Chị không sao đâu, em đừng lo"
Tên cầm đầu của nhóm phản loạn cười khinh bỉ quát - "Mày không ngờ sẽ có ngày này đúng không Trần Ngọc Vy!!!"
Ngọc Vy để Ngọc Hân đứng nép sau lưng mình, ánh mắt vẫn lạnh lùng đáp - "Mày chỉ muốn mạng của tao, vậy thì thả em ấy ra đi"
Hắn cười to, đám đàn em cũng bật cười theo đầy cợt nhỡ - "Mày nghĩ mày còn có tư cách ra điều kiện với tao sao?!"
"Muốn giết cứ giết, đừng chạm đến em ấy là được nếu không có làm ma tao cũng về tìm mày"
"Mày nghĩ bọn tao sẽ giết đại tiểu thư của lão nhị sao?! Hay mày vốn ngu ngốc đến mức không biết ngoài lão nhị ra thì không có kẻ khác có đủ uy quyền và sức mạnh để chống lại lão đại?! Đúng là bọn đàn bà ngây thơ, vậy mà mày vẫn muốn bảo vệ con của kẻ thù à?!"
Nghe đến đây, Ngọc Hân liền đứng tròng nắm lấy cánh tay Ngọc Vy giải thích - "Không đúng! Bố em không có, chị đừng tin bọn chúng, bọn chúng chỉ là đang muốn tìm người đổ tội thôi, đừng tin bọn chúng mà chị Ngọc Vy"
Đến cả Ngọc Vy cũng chết lặng, nếu hắn nói đúng chẳng phải mọi thứ trong tâm tưởng cô về một tình nghĩa anh em keo sơn chỉ là đồ bỏ đi sao?! Bản thân cô lại yêu con gái của kẻ thù, há chẳng phải trò cười của thiên hạ sao?!
"Còn không mau dẫn đại tiểu thư về" - đàn em của chúng tiến đến lôi tay Ngọc Hân đi, mặc cho Ngọc Hân nắm chặt lấy Ngọc Vy kêu gào, còn Ngọc Vy vốn là không có cách nào chấp nhận sự thật này chỉ chôn chân chết lặng ở đó!
"Đừng mà... đừng... xin anh đừng bắt tôi đi"
"Xin các anh đó, đừng bắn chết chị ấy - chị Ngọc Vy đừng mà, đừng bỏ lại em"
Đứng giữa sự sống và cái chết, giữa mối thù giết bố mẹ và tình yêu, con tim Ngọc Vy muốn bảo vệ Ngọc Hân, nhưng lí trí Ngọc Vy lại muốn giết chết Ngọc Hân, hai luồng suy nghĩ như đang giết chết tâm can Ngọc Vy vậy!
Tiếng súng lại nổ ra, bắn vào bên hong sườn của Ngọc Vy, tiếng hét của Ngọc Hân càng thảm thiết hơn, cô vùng vẫy mạnh mẽ hơn nhưng vốn là không có tác dụng.
Ngọc Vy lui lại phía sau, phát đạn tiếp theo bắn vào tay của cô, cô liền té thẳng xuống vách núi cao vạn trượng, ánh mắt Ngọc Vy nhìn thẳng về hướng Ngọc Hân nói - "Hãy sống thật tốt tiểu Hân"
Ngọc Vy rơi xuống dưới cùng lúc tiếng hét thảm thiết của Ngọc Hân vang lên
"Áaaaaaaaaaa chị Ngọc Vy... bỏ tay ra"
Ngọc Hân vùng vẫy chạy đến gần cứ thế nhảy theo thì được đám đàn em giữ lại, đầu cô va chạm mạnh vào vách núi bất tỉnh.
Một trong số bọn chúng móc điện thoại, gọi cho bố của Ngọc Hân, trước khi đi hắn còn cười to đắc ý mà nói với đàn em
"Cứ tưởng lão đại ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ là hư vinh, vết nhơ này và cả sự thật này sẽ theo cùng cô con gái ông ta đến âm tàu địa phủ"
****************
MỘT TUẦN SAU
Thật ra sau lần đó Ngọc Hân đã mất trí nhớ tạm thời!
Mọi chuyện trước đó cô hầu như không thể nhớ, kể cả Ngọc Vy cô cũng đột nhiên không ấn tượng, phần kí ức liên quan Ngọc Vy toàn bộ đều tan biến.
Sau cơn mê tỉnh dậy bác sĩ đã thông báo do va chạm mạnh nên cô tạm thời mất trí nhớ, đoạn kí ức cô muốn nhớ nhất sẽ tạm thời mất đi, vì có máu bầm chèn ép vào dây thần kinh khiến nó bị tổn thương nên dẫn đến hiện tượng này! Cần phải có thời gian để mọi thứ ổn định, bác sĩ căn dặn người nhà phải đặc biệt quan tâm đến cô!
Hàng đêm cô vẫn mơ cùng một giấc mơ đến toát mồ hôi lạnh, khi choàng tỉnh đầu cô sẽ tuyệt nhiên đau đớn đến khó chịu, giấc mơ ấy luôn ám ảnh cô hàng đêm, giấc ngủ chưa bao giờ là trọn vẹn!
"Đừng.... đừng bắn....tôi xin anh"
"Áaaaaaaaaa đừng-gggggg"
Ngọc Hân bừng tỉnh trong sự hốt hoảng, kể từ khi cô mất trí luôn có hộ lý riêng là Huỳnh Vân túc trực, Huỳnh Vân ví như là một phần không thể thiếu của Ngọc Hân
"Không sao rồi,có chị đây - chỉ là ác mộng thôi" - giọng Huỳnh Vân nhỏ nhẹ, cầm lấy bàn tay có phần lạnh lẽo của Ngọc Hân, cô chườm đến ôm lấy Huỳnh Vân đầy sợ hãi
"Chị Vân! Rốt cuộc chị ấy là ai?! Tại sao chị ấy lại bị hắn ta bắn, tại sao lại rơi xuống vách đá?! Tại sao chị ấy lại gọi tên em?! Tại sao vậy?!"
Nhìn thấy cô hoảng loạn, Huỳnh Vân cũng chỉ biết chấn an - "Chỉ là một cơn ác mộng thôi, em đừng sợ, thời gian nửa rồi sẽ ổn thôi có được không?! Giờ thì Ngọc Hân ngoan nằm xuống nào"
Cô siết chặt cái ôm với Huỳnh Vân hơn - "Không đúng! Giấc mơ ấy đã đeo bám theo em rất lâu rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Làm ơn nói cho em biết được không chị Vân?!"
Huỳnh Vân vỗ nhẹ vào lưng cô ủi an - "Đừng sợ, hay là đêm nay chị ngủ lại với em, để em bớt sợ có chịu không?!"
Cô gật đầu trên bờ vai của Huỳnh Vân, cũng đã không ít lần Huỳnh Vân chính mắt nhìn thấy cô chìm vào giấc mộng này, nhưng mỗi lúc dường như lại trầm trọng hơn!
Huỳnh Vân dìu cô nằm xuống giường, đắp chăn ngang ngực rồi cũng khẽ nằm xuống bên cạnh, giọng Cô nhỏ nhẹ yêu cầu - "Em có thể ôm chị không?!"
"Dĩ nhiên là được, em thấy thoải mái mà ngủ ngon chị đều có thể đồng ý"
Cô không chần chừ mà khẽ ôm ngang bụng của Huỳnh Vân, cứ thế nhắm mắt tựa đầu vào cánh tay Huỳnh Vân rồi chìm vào giấc ngủ, thật ra cô đang tái hiện lại những điều trước đây đã từng làm với Ngọc Vy, nên cảm giác của cô lúc này đúng là có chút dễ chịu và an toàn
Huỳnh Vân khẽ xoa lưng cho cô để cô ngủ ngon hơn, thật ra bản thân Huỳnh Vân dường như cũng đã lấn sâu vào thế giới của Ngọc Hân!
:"Nhìn em thế này, chị không thể đơn thuần chỉ xem em như bệnh nhân của mình được, chị cũng rất muốn biết rốt cuộc người em hay nhắc đến trong mơ là ai?!"
----------------
Liệu Ngọc Hân có nhớ lại mọi thứ?!
Mối thù hận này sẽ còn kéo dài đến bao lâu?!
>>>> mời bạn đọc chap tiếp theo nhá<<<<<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro