Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Bảo vệ và niềm tin

Lục Bách Viêm nhận được câu trả lời như vậy, trên trán không khỏi nổi gân xanh, gương mặt cũng tối sầm xuống, khí tràng lạnh lẽo bộc phát ra, bao quát cả phòng.

Người thanh niên đứng đó, cảm nhận được sự nguy hiểm từ hắn, liền tự giác hiểu ra sai lầm bản thân. Trái tim anh ta đập loạn nhịp như thể đang chạy trốn khỏi một cơn ác mộng, vội vàng thay đổi giọng điệu, tìm cách cứu vãn tình thế.

"Ng-ngài đừng tin lời tôi nói khi nãy, ý của tôi là... là đây có phải bạn đời của ngài không haha..."

Anh ta vừa nói vừa cười gượng, nhưng vẫn không che giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.

Lục Bách Viêm cũng không rảnh để đôi co với cấp dưới. Cảm giác bực bội đang dâng lên trong hắn, nhưng hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, coi như không nghe thấy gì, rồi cho qua chuyện.

"Ừ." Giọng hắn lạnh lẽo, không hề có chút cảm xúc.

"Vậy nếu là bạn đời của ngài thì đúng thật..."

Lúc đang nói dở, anh ta đột ngột im bặt, ánh mắt không thể tin nổi khi nghe thấy điều bất thường.

Người đàn ông tiều tụy, thiếu sức sống ấy bỗng như phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt mở lớn, nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mặt. Miệng anh ta dồn dập hỏi, không giấu nổi sự hoang mang:

“Chờ chút! Từ khi nào thiếu soái ngài lại có vợ?!”

"Không phải chuyện của ngươi." Lục Bách Viêm không chút dao động, giọng âm trầm vang lên.

Hắn không muốn đứng đây lâu thêm, vì thế liền ôm cậu cùng đi về phía chiếc ghế sofa rộng lớn tại trong thư phòng.

Tô Nguyệt Hy, từ lúc được hắn ôm vào lòng, không hề lên tiếng, chỉ ngồi im lặng nhìn ngắm sườn mặt của hắn, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Khi ngồi xuống ghế, hắn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cậu. Đôi mắt đó sắc lạnh, nhưng ẩn chứa sự tò mò, khiến hắn không khỏi thắc mắc liền hỏi: "Mặt tôi có gì sao?"

Tô Nguyệt Hy chỉ nhìn hắn một cách ngây ngốc, rồi đáp không chút ngượng ngùng: "Không có gì."

Mặc dù câu trả lời của cậu rất đơn giản, nhưng trong lòng lại không ngừng đánh giá vẻ ngoài của Lục Bách Viêm.

"Người này đúng là đẹp trai thật,” Tô Nguyệt Hy thầm nghĩ, không kìm nổi lời khen ngợi trong đầu. "Gương mặt này, góc nghiêng này, hoàn hảo đến không thể tìm ra khuyết điểm. Quả nhiên, hắn chính là người đàn ông mà tôi lựa chọn."

[Ký chủ, xin giữ lại chút liêm sỉ!] Ninh Ninh, hệ thống của Tô Nguyệt Hy, không còn gì để nói.

'Chính mình đã khuyên ký chủ từ bỏ tình yêu cũ để đến với tình yêu mới, nhưng giờ... mình tự hỏi liệu quyết định này có đúng không đây?' Hệ thống chỉ có thể thở dài, rơi lệ mà tự trách.

Lục Bách Viêm cự nhiên là sẽ không thể biết được những suy nghĩ của nhóc con đang ngồi trong lòng mình này.

Thấy cậu cứ ngồi im lặng ngắm mình như vậy. Hắn chỉ mỉm cười không để ý, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Vỹ – thân tín của mình mà nói: "Trần Vỹ, chiếc thẻ tôi yêu cầu đâu?"

Trần Vỹ giật mình như vừa tỉnh giấc. Lục Bách Viêm đã ra lệnh chuẩn bị chiếc thẻ này từ trước, nhưng vì sự vội vã buổi sáng nay, nên Trần Vỹ lúc này mới chợt nhớ ra.

"À! Đây." Anh ta vội vàng lục tìm trong túi, nhanh chóng đưa chiếc thẻ thân phận cho Lục Bách Viêm, vẻ mặt có chút lúng túng.

Lục Bách Viêm cầm lấy thẻ thân phận từ tay Trần Vỹ, rồi nhẹ nhàng đặt tay Tô Nguyệt Hy lên thẻ. Một tia sáng đỏ lóe lên ngay khi vân tay của cậu chạm vào, và giọng nói máy móc vang lên.

"Xác nhận thân phận hoàn tất!"

Lục Bách Viêm nhìn thẻ trong tay một lúc, rồi lại nhìn về phía Tô Nguyệt Hy, đôi mắt lóe lên vẻ hài lòng. Cậu vẫn giữ tay trên thẻ, vân tay như đã in sâu vào đó, chứng tỏ thân phận của cậu đã được xác nhận.

Tô Nguyệt Hy lúc này mới rời mắt khỏi sườn mặt của hắn, ánh nhìn chuyển sang tấm thẻ thân phận trong tay hắn. Cậu tò mò hỏi: "Thẻ này là gì vậy?"

Lục Bách Viêm nhìn cậu một lúc, rồi từ từ giải thích: "Đây là thẻ thân phận. Nó sẽ xác nhận em là công dân của La Tinh, sống tại tỉnh Berskeg, và cũng là bạn đời của tổng chỉ huy tư lệnh, thiếu soái Lục Bách Viêm."

Tô Nguyệt Hy nhận được câu trả lời cũng không nói gì, vẫn im lặng ngồi trong lòng Lục Bách Viêm. Đột nhiên cậu khẽ đưa tay chơi đùa với cái cằm sắc nét của hắn, một hành động tự nhiên mà không hề có chút ngượng ngùng.

Lục Bách Viêm không cảm thấy phiền phức. Hắn chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm áp tràn qua trái tim, một cảm giác dịu dàng khi được người mình yêu thương ôm ấp.

Nhưng hắn vẫn không yên lòng, sợ rằng Tô Nguyệt Hy không hài lòng với thân phận hiện tại. Hắn liếc mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Em có ý kiến gì không?"

Tô Nguyệt Hy nhìn thấy sự quan tâm của hắn, bất chợt nở một nụ cười ngọt ngào, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, rồi đáp: "Không có đâu, thân phận này là được rồi."

Lục Bách Viêm cảm thấy ngượng ngùng trước hành động bất ngờ của cậu, tuy nhiên, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, chỉ có vệt ửng hồng trên má là không thể che giấu.

Trần Vỹ đứng từ xa nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thấy choáng váng. Anh ta thầm nghĩ: 'Mắt mình có vấn đề phải không? Thiếu soái của mình đâu còn lạnh lùng như trước nữa?!'

Trần Vỹ với vẻ mặt tiều tụy, không còn đủ sức phản ứng nữa, nhưng trong lòng lại đang chiến đấu với chính mình. Anh không thể để bản thân bị lung lay được. Dù sao, anh ta cũng là một quân nhân, không thể yếu đuối trước tình cảm như vậy.

Cuối cùng, sau một hồi tự chiến đấu trong lòng, Trần Vỹ chỉ có thể bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, như thể mọi chuyện chẳng có gì lạ cả.

"Hy Hy, đừng nghịch." Lục Bách Viêm lên tiếng, giọng nói bình tĩnh.

Tô Nguyệt Hy nghe vậy, cũng nhanh chóng ngừng trêu chọc hắn, ngoan ngoãn ngồi yên ở trong lòng hắn, bàn tay nhỏ nhắn vân vê từng khớp ngón tay của hắn.

Trần Vỹ nhận thấy đây là cơ hội tốt, không thể kiềm chế được nữa, bèn hỏi: "Thiếu soái, ngài định sắp xếp cho phu nhân thế nào? Hiện tại thì vẫn chưa ai biết đến việc ngài có bạn đời. Tôi sợ nếu chuyện này lộ ra, sẽ có người không để yên cho phu nhân."

Lục Bách Viêm không trả lời ngay, ngón tay gõ nhẹ lên ghế, tỏ vẻ trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, hắn còn chưa kịp mở miệng, thì Tô Nguyệt Hy đã giành trước, cậu ngẩng đầu lên nhìn Trần Vỹ với ánh mắt kiên quyết, giọng nói trong trẻo nhưng lại rất tự tin: "Hãy tiết lộ đi, dù sao cũng không ai đánh lại được tôi."

Trần Vỹ sửng sốt trong vài giây, như không thể tin nổi vào những gì vừa nghe được. Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Nguyệt Hy, miệng mấp máy mà không thốt ra được lời nào.

"Không phải chứ... Cậu... cậu thực sự muốn vậy?" Trần Vỹ cố gắng làm rõ, giọng nói ngập ngừng đầy nghi ngờ.

Tô Nguyệt Hy mỉm cười, đôi mắt sáng rực tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ. Cậu nhìn lại Trần Vỹ, không chút e ngại, đôi tay khẽ nắm lấy tay Lục Bách Viêm, cảm giác an toàn từ hắn khiến cậu tự tin hơn bao giờ hết.

"Chắc chắn rồi." Tô Nguyệt Hy nói, giọng điệu không hề lung lay.

Lục Bách Viêm lúc này cũng không can thiệp, hắn quan sát Tô Nguyệt Hy một lúc lâu, rồi cúi đầu xuống, cằm khẽ chạm vào đỉnh đầu của cậu, hơi thở ấm áp phả lên tóc cậu.

Trần Vỹ vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra rằng trước mặt mình là một người mà không phải ai cũng có thể dễ dàng đụng đến. Anh ta thở dài, bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Bách Viêm, rồi đáp lại: "Vậy... nếu ngài đã quyết định, tôi sẽ làm theo."

Tô Nguyệt Hy hài lòng với sự quyết đoán của mình, nhưng không hề có chút kiêu căng. Cậu chỉ đơn giản là nhận thấy rằng, dù có bị nguy hiểm hay áp lực, cậu vẫn có thể tự bảo vệ mình.

Cảm giác đó mang đến cho cậu một sự tự tin kỳ lạ, như thể không có gì có thể ngăn cản được cậu.

Lục Bách Viêm nhìn cậu một cách sâu sắc, đôi mắt sáng lên trong phút chốc. Một cảm giác vừa tự hào, vừa lo lắng trỗi dậy trong hắn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, như thể muốn che chở và bảo vệ cậu khỏi tất cả những mối đe dọa phía trước.

Từ lúc ấy, không khí trong phòng như trở nên yên ả lạ thường, mặc dù ngoài kia, những nguy hiểm vẫn lảng vảng, nhưng ở đây, trong vòng tay của Lục Bách Viêm, Tô Nguyệt Hy cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

Trần Vỹ, khi nhìn thấy khoảnh khắc này, lại không thể không thầm nghĩ rằng, mọi thứ có vẻ đã thay đổi rất nhiều. Thiếu soái của anh ta giờ đây không còn lạnh lùng, không còn xa cách, mà trở nên ấm áp hơn, dù chỉ là với một người duy nhất. Và người đó, không ai khác chính là Tô Nguyệt Hy.

"Giờ thì ngươi lui xuống đi." Lục Bách Viêm phất tay ra hiệu.

"Vâng." Trần Vỹ không dám chống cự, lập tức rời đi.

Khi Trần Vỹ đã khuất bóng, Lục Bách Viêm lại nhìn Tô Nguyệt Hy, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng. "Em thật sự muốn như vậy?"

Tô Nguyệt Hy gật đầu, không chút do dự "Ừm." một tiếng.

Lục Bách Viêm lấy tay xoa nhẹ đầu tóc trắng bạc mượt mà của cậu, thanh âm dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi lo lắng vẫn không ngừng vang lên: "Không sợ mạng sống bị uy hiếp sao?"

Tô Nguyệt Hy không hề né tránh hành động của hắn, dù cho mái tóc bị xoa rối tung hết cả lên.

Cậu vẫn ngồi yên ở trong lòng hắn, đôi mắt nhắm lại, tận hưởng hơi ấm dịu dàng từ bàn tay hắn. Âm thanh cậu vang lên, chất giọng ngây ngô nói.

"Đối mặt nhiều rồi, cho nên cảm giác sợ hãi cũng không còn tồn tại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro