Chương 15: Lửa thiêu sự yên bình
Cuộc tấn công đột ngột từ sinh vật ngoại hành tinh khiến mọi thứ bùng nổ, và không khí xung quanh dường như đông đặc với sự lo lắng.
Tiếng gào rú rợn người của quái vật vang vọng khắp không trung, hòa quyện cùng những tiếng nổ chát chúa. Khói bụi ngùn ngụt bốc cao, che mờ ánh mặt trời, biến chiến trường thành địa ngục trần gian.
Những tiếng còi báo động vang lên, thúc giục người dân tìm kiếm nơi trú ẩn trong hỗn loạn. Một vài kẻ hoảng sợ nhìn lên bầu trời, nơi ánh sáng xanh lóe lên báo hiệu một cuộc tấn công cận kề.
Tô Nguyệt Hy nối bước đi theo hàng người vững chải mặc giáp nặng nề trước mắt.
Cậu hiện tại đang đứng đằng sau lưng thiếu niên tóc vàng -- người đang thản nhiên ngậm cây kẹo mút trong miệng.
'Anh trai lần này chắc chắn sẽ khen mình!' Chu Thiên Nhất khuôn mặt tươi vui thầm nghĩ.
Chu Thiên Nhất vẫn cứ ung dung tự tại như vậy. Nhưng cậu lại không biết rằng, dãy hàng chỉnh tề bây giờ đã có thêm một nhân vật ngoài ý muốn.
Đến khi ra ngoài vị trí tổ chức sự kiện chiến đấu cơ giáp.
Người anh trai bỗng quay người lại, như không để ý tới Tô Nguyệt Hy ở cuối hàng mà đối diện với Chu Thiên Nhất, viền mắt nhếch lên, mỉm cười ôn hòa nói: "Em phải ở lại đây."
"Anh đùa à? Để em ra đó, bọn quái vật cấp A không khó với em!" Chu Thiên Nhất cự cãi, mắt trừng lên.
"Không phải việc của em. Anh nói rồi, bảo vệ người dân là ưu tiên hàng đầu." Anh trai nghiêm giọng, ánh mắt ôn hòa hơi hơi liếc tới, nụ cười mỉm càng cao hơn.
"Chu Hành Tự! Anh không phải lúc nào cũng đúng! Em không cần anh bảo em phải làm gì!" Chu Thiên Nhất nghiến răng, giọng nói toát lên sự bất mãn.
"Muốn chứng minh bản thân? Vậy chứng minh đi, nhưng không phải ở đây. Đây là chiến trường, không phải nơi để em chơi trò anh hùng." Chu Hành Tự lạnh nhạt đáp, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút lo lắng.
Chu Thiên Nhất nghiến răng, nhưng không dám phản kháng. "Rồi sẽ có ngày em chứng minh anh sai lầm."
Những ý nghĩ hào hùng vừa nhen nhóm trong đầu Chu Thiên Nhất dường như tan biến sau lời nói của anh trai mình.
Chu Thiên Nhất lẩm bẩm trong miệng khi nhận ra ánh mắt tò mò từ những người lính trong hàng ngũ của anh trai. Cậu tự nhủ sẽ không để điều này làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của mình - dù nó đã bị tổn thương khá nhiều
Bởi vì đã quá quen thuộc đối với chiêu trò này của em trai mình, nên hắn ta không hề nói một lời nào, chỉ giữ nguyên một bộ dáng cười hiền hòa, rồi xoay người cất bước rời đi cùng với dãy người cấp dưới của mình
Khi Chu Hành Tự quay lưng bước đi, tiếng còi báo động vang lên chói tai. Chu Thiên Nhất nhìn theo anh trai mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ giằng xé.
"Tại sao anh lúc nào cũng không tin em?" cậu lẩm bẩm, siết chặt nắm tay.
Chu Thiên Nhất vốn đã quen với sự thản nhiên trước mọi tình huống, nhưng hôm nay, cảm giác bức bối lại dâng lên trong lòng. Cậu không thích bị chi phối bởi mệnh lệnh, không phải vì cậu không tôn trọng anh trai, mà vì cảm giác bị ép buộc, như thể cậu chỉ là một quân cờ trong tay của ai đó.
Cậu ta buồn bã đến nỗi mà ngay cả đầu tóc vàng nổi bật giữa khung cảnh hoang vắng, cũng đồng thời rũ xuống, ỉu xìu y như chủ nhân của nó.
Chờ đến khi nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Tô Nguyệt Hy đang dán chặt vào mình, Chu Thiên Nhất lập tức cứng người lại.
Cậu ta bỗng nhớ lại cảm giác ê ẩm khắp người sau cú đánh đó, lòng kiêu hãnh của một thiếu niên hoàn toàn bị dẫm đạp.
'Tại sao người này lại ở đây? Không lẽ mình bị theo dõi?'
Một luồng tức giận dâng lên trong lòng, nhưng nó nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi sợ khi ánh mắt lạnh lùng ấy lia về phía mình
Những con quái vật khổng lồ di chuyển chậm rãi nhưng mỗi bước chân của chúng lại tạo nên những cơn địa chấn nhỏ, khiến mặt đất rung chuyển. Người dân chen lấn xô đẩy để tìm đường thoát thân, tiếng gào khóc hòa lẫn với tiếng kim loại va chạm khi binh lính cố gắng chống trả.
Nguồn năng lượng quen thuộc thoáng chạm vào ý thức của cậu như một tia sáng giữa bóng tối.
Tô Nguyệt Hy khựng lại, đôi mắt bạc khẽ nheo lại như muốn xuyên thấu qua màn khói và sự hỗn loạn trước mắt: "Sức mạnh này...."
---
"Lạc Lạc! Con ở đâu?" Tiếng gọi thất thanh của người mẹ vang lên trong không gian hỗn loạn. Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt mệt mỏi của cô, đôi chân vẫn chạy không ngừng dù đã rã rời.
Khung cảnh trước mắt cô như một cơn ác mộng. Các tòa nhà đổ nát, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai, hòa lẫn với tiếng thét của những người lính đang cố cầm chân bầy quái vật.
Đứa trẻ, vẫn còn ôm chặt con khủng long nhồi bông, đứng giữa con đường phủ đầy gạch vụn và khói bụi. Đôi mắt thơ ngây của em hướng lên bầu trời, nơi bóng dáng người phụ nữ tóc đen với đôi mắt rắn đỏ rực đang lơ lửng.
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn rất chăm chú, đôi mắt sáng ngời như bị hút vào bóng dáng đó. Em bước thêm một bước nhỏ, nhưng rồi dừng lại khi cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ đôi mắt đỏ rực ấy
---
Người mẹ trong lúc chạy vội vàng tìm kiếm đứa con của mình, vì không chú ý đường đi, nên cô trượt chân té xuống đất.
Trong lúc gắng sức rướn người dậy thì trước mắt cô, đột nhiên có một con khủng long nhồi bông nhỏ bụi bẩn nằm yên gần đó.
Cô như không thể tin mà chậm rãi bò tới. Chờ đến khi tiến sát gần, đôi tay cô vươn ra nhặt lấy con khủng long ấy, hai mắt cô bàng hoàng nhìn chăm chăm vào nó.
Bàn tay người mẹ run lên khi chạm vào con khủng long nhồi bông. Đôi mắt cô mở to, một luồng cảm xúc dâng trào trong lòng, nghẹn ngào như muốn bật khóc.
Bỗng có tiếng bước chân nặng nề như tiếng chuông báo tử vang lên, càng lúc càng gần.
Người mẹ ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy chạm vào thân hình đồ sộ của con quái vật. Lớp vảy đen bóng của nó phản chiếu ánh sáng từ những ngọn lửa cháy rực xung quanh, và đôi mắt đỏ ngầu của nó tỏa ra sát khí nồng nặc.
Khi quái vật há miệng, năng lượng tím đen bắt đầu tích tụ trong vòm miệng, người mẹ chỉ biết tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ánh sáng tím rực rỡ dần che lấp cả thế giới trước mắt cô. Trong tích tắc, hình ảnh đứa con nhỏ bé của cô hiện lên rõ ràng - ánh mắt thơ ngây, nụ cười hồn nhiên.
'Lạc Lạc, mẹ xin lỗi...' Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi cô nhắm mắt, chờ đợi cơn đau tận cùng.
"Đoàng!" Một luồng sáng chói lòa đột ngột cắt ngang không gian, nhắm thẳng vào người phụ nữ đáng thương với một tốc độ cực nhanh.
Tô Nguyệt Hy nhẹ nhàng cúi thấp người, tránh luồng năng lượng bắn đến trong gang tấc. Bàn tay đưa lên tạo thành một quỹ đạo kỳ lạ, khiến năng lượng tím đen ấy tan biến trước khi kịp chạm vào người phụ nữ phía sau.
Sau một lúc lâu, do không cảm giác được cơn đau đớn nào, người mẹ bèn chậm rãi mở mắt ra.
Tô Nguyệt Hy bước tới, đôi mắt bạc ánh lên sự lạnh lùng. Chỉ với một cú vung tay, ánh sáng sắc bén xé toạc không gian, hạ gục quái vật trong tiếng gào thét.
Ánh sáng bạc từ đôi mắt của cậu xuyên qua làn khói dày đặc. Không một lời nào được thốt ra, cậu chỉ khẽ nhấc tay, và con quái vật lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.
"Đừng ngồi yên đó. Chạy đi." Giọng nói lạnh lùng của cậu vang lên, khiến người phụ nữ sững sờ trước khi kịp nhận ra sự sống vẫn còn.
Cô há miệng, định nói gì đó nhưng còn chưa kịp thành lời thì người thanh niên ấy đã quay lưng, dáng vẻ nhỏ bé của cậu dần khuất trong làn khói bụi, để lại cô cùng con khủng long nhồi bông đầy bụi bẩn trong tay.
Khi bóng dáng của Tô Nguyệt Hy khuất dần, người mẹ bỗng như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Tiếng bước chân rầm rập của những người lính dội vang, kèm theo giọng nói chỉ huy vang vọng:
"Đưa người dân rời khỏi đây ngay! Khu vực này không còn an toàn!"
Một binh sĩ trẻ với bộ giáp bạc sáng bóng lao đến chỗ người mẹ. Anh cúi xuống, một tay nâng cô dậy, tay kia nắm chặt cây súng năng lượng sẵn sàng phòng vệ.
"Chị không sao chứ? Mau chạy đến khu vực tập trung phía Nam! Đội y tế đang chờ ở đó!"
Người mẹ bối rối, đôi chân vẫn còn run rẩy. Cô siết chặt con khủng long trong lòng, gật đầu lia lịa rồi lao về hướng an toàn mà các binh sĩ chỉ dẫn.
Bầu trời phía trên vẫn âm u với khói bụi, nhưng những tiếng nổ lớn vang lên báo hiệu một cuộc chiến mới đang diễn ra. Các binh lính nhanh chóng lập hàng rào bảo vệ, cố gắng giữ cho con đường sơ tán được thông thoáng.
Khi nhóm lính bảo vệ người dân cuối cùng rút khỏi khu vực, chỉ huy nhận được tín hiệu từ tiền tuyến. Ông quay sang nhóm còn lại, ánh mắt đầy nghiêm trọng:
"Lệnh khẩn! Toàn đội lập tức đến hỗ trợ khu vực chiến đấu! Để lại một đội nhỏ bảo vệ những người còn sót lại!"
"Mẹ ơi!"
Đội hình nhanh chóng chia nhỏ. Người chỉ huy quay sang đứa trẻ đang ôm khủng long nhồi bông bên cạnh, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, dắt tới trước mặt người mẹ vẫn chưa hết bàng hoàng.
Ông gật đầu ra hiệu cho một lính y tế: "Đưa họ đến nơi an toàn."
"Lạc Lạc?" Người mẹ bàng hoàng, cô cứ nghĩ con mình đã chết rồi.
Nước mắt người mẹ trào ra, cô không thể tin được vào những gì mình thấy. Con mình, đứa trẻ tưởng chừng đã mất, giờ lại đang an toàn trong vòng tay của người lạ. Cô không biết phải nói gì, chỉ biết nhìn vào vị trí ấy - nơi bóng dáng khuất xa của Tô Nguyệt Hy, lòng tràn ngập biết ơn và sự khó tin.
"Cảm ơn... cảm ơn cậu..."
---
Chu Thiên Nhất đứng bên lề con đường, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau những gì vừa chứng kiến. Ánh mắt cậu ta liếc nhanh về phía những người dân hoảng loạn đang được sơ tán.
Chu Thiên Nhất vẫn cứ đứng im, cảm giác ngột ngạt bao trùm. Mọi thứ như đang xoay quanh cậu, và dù biết mình cần hành động, nhưng một phần trong cậu lại không muốn. Cậu như cảm thấy mình đang bị giam giữ trong một chiếc lồng vô hình, chẳng thể thoát ra được.
Một giọng nói sắc lạnh vang lên sau lưng khiến cậu giật mình: "Vẫn chưa thấy đủ sao? Nếu không làm gì, ít nhất đừng gây thêm rắc rối."
Chu Thiên Nhất quay phắt lại, ánh mắt đối diện với cái nhìn sắc bén của Tô Nguyệt Hy. Mặc dù không nói to nhưng từng từ của cậu khiến Chu Thiên Nhất cảm thấy như bị áp lực đè nén.
"Anh nghĩ tôi chỉ biết gây rắc rối thôi sao?" Chu Thiên Nhất phản bác, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được chút run rẩy trong lời nói.
Tô Nguyệt Hy không đáp, ánh mắt chỉ lia nhanh qua từng nhóm người đang được dẫn đi. Cậu nhìn thấy một toán lính đang chật vật khiêng một tòa nhà sắp đổ để mở đường thoát thân cho người dân.
"Đi theo tôi," cậu ra lệnh ngắn gọn rồi lao về phía trước.
Chu Thiên Nhất đứng yên, đôi mắt nheo lại nhìn Tô Nguyệt Hy. Cảm giác bực bội không thể tả dâng lên trong lòng, nhưng cậu không dám phản đối. Chỉ có thể âm thầm chấp nhận và làm theo lệnh, mặc dù một phần trong cậu vẫn cảm thấy mình bị coi thường. Từ khi nào mà mình phải vâng lời một người không hề thân thiết như vậy?
Chu Thiên Nhất đứng ngẩn ra vài giây, vừa kinh ngạc vừa khó chịu.
'Tôi đâu phải lính của anh!'
Cậu lầm bầm, nhưng chân vẫn vô thức bước theo, như thể sợ rằng nếu chậm một chút thôi, bóng dáng kia sẽ biến mất mãi mãi
---
Khói mù mịt, tiếng nổ vang lên liên tục. Những con quái vật khổng lồ lao đến như những cơn sóng vỡ tan, băm nát mọi thứ trên đường đi. Các binh lính chiến đấu kiệt sức, máu me đầy mặt. Người dân chạy tán loạn, tiếng thét và tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi.
Cánh tay của các chiến binh run rẩy vì mệt mỏi, nhưng họ không thể dừng lại. Quái vật còn rất nhiều, và nếu họ bỏ cuộc, tất cả sẽ bị nuốt chửng. Những vết thương trên người họ không còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ có một mục tiêu duy nhất: chiến đấu, hoặc chết.
Nhưng giữa biển người hoảng loạn ấy, một bóng dáng kiên định bước đi, không một chút dao động - Tô Nguyệt Hy, ánh sáng duy nhất trong màn đêm đen.
Tô Nguyệt Hy vung tay, một tia sáng lóe lên. Những con quái vật lao đến đều bị đánh bật ra trong chốc lát.
Mỗi đòn tấn công của cậu như một bản nhạc chiến tranh, hoàn hảo và không thể đánh bại. Những người xung quanh chỉ có thể đứng nhìn, không thể không cảm thấy ngưỡng mộ trước sức mạnh và sự bình tĩnh của Tô Nguyệt Hy
Sau khi hạ gục quái vật, Tô Nguyệt Hy đứng yên, đôi mắt bạc sắc lạnh nhìn về phía chân trời. Một cảm giác quen thuộc, kỳ lạ, lướt qua tâm trí như tiếng gọi xa xăm mà cậu không thể phớt lờ.
[Tô Nguyệt Hy], giọng Ninh Ninh cất lên trong ý thức, gấp gáp và sắc nét.
[Phía Tây Nam xuất hiện dao động năng lượng bất thường. Rất có thể là điểm tập kết của đám sinh vật này.]
Không đáp lại, cậu chỉ khẽ gật đầu. Ánh sáng bạc lóe lên quanh cơ thể, lan tỏa như một cơn gió lướt qua những tòa nhà đổ nát. Tô Nguyệt Hy xoay người, bước đi với sự nhanh nhẹn và quyết đoán.
Ở đằng xa, Chu Thiên Nhất đang hồng hộc đuổi theo, vừa thở dốc vừa lầm bầm: "Sao lúc nào mình cũng phải chạy thế này chứ!"
Cậu ta càu nhàu, nhưng bước chân không hề dừng lại.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Tô Nguyệt Hy đã buộc Chu Thiên Nhất phải giữ khoảng cách an toàn.
Trong lòng, cậu không ngừng tự hỏi: Sao mình lại bám theo anh ta như vậy? Nhưng mỗi lần nhìn bóng dáng mảnh khảnh đó, một cảm giác kỳ lạ như bị thôi thúc khiến cậu không thể quay đầu.
Ở phía Tây Nam, giữa màn khói bụi mịt mờ, một người phụ nữ với mái tóc đen dài đứng lặng lẽ trên không trung.
Đôi mắt đỏ rực của cô ta xoáy sâu vào chiến trường, từng động thái nhỏ nhất đều như nằm gọn trong tầm kiểm soát. Khí lạnh tỏa ra từ người phụ nữ tạo thành một vòng áp lực vô hình, bóp nghẹt cả những linh hồn dũng cảm nhất.
Cô nghiêng đầu nhẹ, đôi môi tái nhợt cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Thú vị thật." Lời nói thoảng qua trong không khí trước khi bóng dáng cô hòa vào bóng tối, biến mất không dấu vết.
Tô Nguyệt Hy bất giác ngẩng lên, đôi mắt bạc lóe sáng. Một luồng năng lượng kỳ lạ vừa xuất hiện từ hướng Tây Nam, nó quá quen thuộc, như chạm đến ký ức cũ kỹ trong sâu thẳm tâm trí.
[Tôi khuyên cậu không nên hành động một mình.] Giọng Ninh Ninh lại vang lên, lần này đầy cảnh báo.
[Khu vực đó rất nguy hiểm.]
Không đáp lời, cậu nghiêng đầu lắng nghe. Như một sự kêu gọi từ bên trong, đôi chân cậu không ngừng tiến về phía trước.
"Chờ đã!" Tiếng hét của Chu Thiên Nhất vang lên sau lưng. "Anh nghĩ mình là ai mà cứ lao đầu vào như vậy? Một mình xông vào tổ quái vật sao?"
Tô Nguyệt Hy quay đầu, ánh mắt bạc thoáng qua như lưỡi dao sắc bén.
"Nếu sợ, cậu có thể quay lại."
"Quay lại?" Chu Thiên Nhất bật cười đầy giễu cợt. "Ai nói tôi sợ? Chỉ là... tôi không muốn thấy anh bị nghiền nát mà thôi!"
Không để tâm, Tô Nguyệt Hy tiếp tục tiến lên. Cậu biết rõ mối nguy hiểm đang chờ đợi, nhưng không cách nào cưỡng lại được cảm giác quen thuộc ấy. Năng lượng này, ký ức này, như một lời mời gọi mà cậu không thể khước từ.
Từ xa, người phụ nữ mắt rắn đứng lặng lẽ, ánh nhìn sâu thẳm ẩn chứa ý cười.
"Thật mong chờ... để xem con mồi này vùng vẫy được đến đâu." Đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong bóng tối trước khi hoàn toàn tan biến.
_________________________
Ý là giờ không biết mình đang viết cái gì luôn ... Cho nó tự phát triển theo tự nhiên đi vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro