Chương 11: Chấn kinh
La Tinh đại lục, khu vực 5.
‘Tíc Tíc’
"Tàu con tước hiệu Z, mã số 199, đã đến trạm dừng."
Âm thanh máy móc vang lên, đánh thức Tô Nguyệt Hy từ trong giấc ngủ.
Trần Vỹ quay lại, khẽ mỉm cười rồi mở cửa xe huyền phù. "Phu nhân, chúng ta đến nơi rồi."
Cậu chậm rãi ngồi dậy, mắt vẫn còn lờ mờ nhưng vẫn kịp đáp lại bằng một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng.
Cậu không vội bước ra, đôi mắt xám bạc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh đèn mờ ảo của thành phố phản chiếu trên bề mặt kim loại của xe huyền phù. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu, tựa như có ai đó đang chờ đợi.
Khu vực 5, nơi nổi tiếng với những khu phố sang trọng nhưng ẩn chứa đầy rẫy những âm mưu và cuộc đấu đá ngầm, không phải là nơi mà ai cũng có thể dễ dàng bước vào mà không gặp phải vấn đề gì. Những tòa nhà cao chọc trời, lấp lánh dưới ánh đèn neon, là biểu tượng của sự thịnh vượng. Nhưng trong lòng của nó, là những kẻ lén lút, luôn tìm cách leo lên và chiếm đoạt quyền lực.
Trần Vỹ nhận thấy sự yên lặng của cậu, liền không dám làm phiền nữa. Anh ta vội vàng bước ra khỏi xe, mở cửa cho Tô Nguyệt Hy, chân thành nhắc nhở: "Phu nhân, nơi này không đơn giản như những khu vực khác. Khu vực 5 là nơi tập trung của nhiều kẻ có âm mưu, xin ngài đừng rời xa tôi."
Tô Nguyệt Hy không mấy bận tâm đến lời cảnh báo đó, chỉ lạnh lùng đáp: "Tôi không sợ."
Trần Vỹ thoáng chốc ngỡ ngàng, một chút ngập ngừng hiện lên trên khuôn mặt anh ta, rồi đột nhiên anh chợt nhớ lại trận chiến trước đó, nơi một tên nhóc đã bị đánh bầm dập tại trong cái hố lớn ấy, anh ta ấp úng.
"À, đúng rồi, ngài… thật sự là người đã đánh tên nhóc đó sao?"
Tô Nguyệt Hy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng thèm thay đổi biểu cảm, chỉ đáp gọn lỏn: "Quá khen."
Trần Vỹ mỉm cười, cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn. Anh ta có cảm giác rằng, dù cậu chỉ là một người lạnh lùng, nhưng thực sự ẩn chứa trong đó là sức mạnh mà không phải ai cũng dám đối mặt.
---
Khu vực trung tâm thành phố
Khi bước xuống khỏi xe, Tô Nguyệt Hy có thể cảm nhận rõ sự thay đổi không khí. Cảm giác ngột ngạt càng lúc càng dâng lên khi cậu tiến về phía trung tâm thành phố, nơi mà những con người tấp nập đi lại với vẻ mặt không thể đoán trước. Những bức tường bê tông xám xịt, những tấm biển quảng cáo lấp lánh đèn neon càng làm cho không gian thêm phần lạ lẫm.
Tuy Trần Vỹ dẫn đường ở đằng trước, nhưng đôi mắt anh ta vẫn không rời khỏi Tô Nguyệt Hy, luôn sẵn sàng bảo vệ cậu nếu xảy ra chuyện gì bất thường.
"Phu nhân, tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Chúng ta sẽ đến khu vực đăng ký chiến đấu cơ giáp ngay thôi."
Tô Nguyệt Hy chỉ gật đầu, nhưng trong lòng cậu lại không thể ngừng suy nghĩ. Dường như có điều gì đó đang đợi cậu ở đây, có một mối nguy hiểm lớn hơn nhiều so với những gì Trần Vỹ đã nói.
Khi đi qua một con phố chật chội, bỗng có một tiếng động lớn từ phía sau. Cậu quay lại, thấy một nhóm người đang rượt đuổi một tên nhóc tóc rối. Họ liên tục hét lên, cười cợt và đe dọa. Một trong số đó vừa hét vừa xô đẩy tên nhóc ấy, làm nó ngã quỵ xuống đất.
Trần Vỹ khẽ nắm lấy tay Tô Nguyệt Hy, như thể muốn bảo cậu rằng, đừng để ý đến cảnh tượng này. Nhưng cậu không để mắt đến nhóm người kia mà chỉ lạnh lùng nhìn họ một lúc rồi quay đi, tiếp tục đi về phía trung tâm thành phố.
"Chúng ta không thể để tâm đến mọi chuyện, phu nhân." Trần Vỹ nói, nhưng Tô Nguyệt Hy chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
Bất chợt, một ánh sáng xanh lóe lên giữa những quầy hàng nhỏ bên đường. Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng với giác quan nhạy bén của mình, Tô Nguyệt Hy đã nhận ra ngay.
Cảm giác thôi thúc mạnh mẽ khiến cậu không thể làm ngơ. Cậu lập tức dừng lại, không nói một lời, nhưng ánh mắt sắc bén của cậu đã hướng về một quầy hàng gần đó.
"Trần Vỹ, tôi muốn đi qua bên kia xem thử." Cậu ra lệnh ngắn gọn, giọng điệu kiên quyết như thường lệ.
Trần Vỹ nhìn đồng hồ, nhận thấy vẫn còn thời gian, bèn gật đầu đồng ý: "Vâng, phu nhân, cứ theo ý ngài."
Cả hai bước qua con phố yên tĩnh, và rồi Tô Nguyệt Hy dừng lại trước một quầy hàng nhỏ. Trên chiếc giá gỗ cũ kỹ ấy, có một viên đá xanh ngọc lấp lánh được trưng bày, ánh sáng của nó dường như không phải chỉ từ mặt trời, mà giống như đang phát ra một nguồn năng lượng riêng biệt. Viên đá ấy thu hút cậu như một sức mạnh vô hình.
Không nói gì, Tô Nguyệt Hy chỉ chìa tay về phía viên đá, mắt vẫn không rời.
Người bán hàng là một người đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt tỏ ra khá ngạc nhiên khi thấy cậu dừng lại. Nhưng ông ta vẫn giữ vẻ lịch sự, không tỏ thái độ gì khác thường.
"Cậu thực sự muốn mua viên đá này?" ông hỏi, giọng điệu hòa nhã nhưng có phần nghi hoặc.
Tô Nguyệt Hy gật đầu mà không nói thêm lời nào. Khuôn mặt lạnh lùng của cậu không hề thay đổi, như thể viên đá này đã là một phần trong kế hoạch của mình từ lâu.
Trần Vỹ đứng lặng lẽ ngay bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi cậu, vẫn có chút lo lắng không hiểu tại sao Tô Nguyệt Hy lại muốn chọn viên đá này.
Anh ta cúi xuống nhìn viên đá, cảm giác như nó không hợp với hình ảnh lạnh lùng và bí ẩn của cậu.
"Phu nhân," anh ta lên tiếng, giọng hơi lo ngại, "Viên đá này có gì đặc biệt không?"
Cậu không trả lời ngay lập tức. Ánh mắt vẫn chăm chú vào viên đá, trong lòng dâng lên một cảm giác như thể đây là thứ cậu đã chờ đợi. Một sự thôi thúc vô hình như đang bảo cậu rằng viên đá này sẽ có tác dụng quan trọng trong những ngày tới.
Cuối cùng, cậu quay sang người bán và hỏi: "Bao nhiêu tinh tệ?"
Người bán hàng nhanh chóng lấy viên đá và trả lời: "10 tinh tệ."
Trần Vỹ nhíu mày, nhưng không hỏi thêm mà chỉ nhanh chóng rút ví ra, đưa tinh tệ cho người bán. Người bán hàng vui vẻ nhận lấy, sau đó đặt viên đá xanh ngọc vào tay Trần Vỹ.
"Của ngài đây." Anh nhìn viên đá một thoáng, rồi đưa nó cho Tô Nguyệt Hy.
"Cảm ơn." Cậu nhận lấy viên đá xanh ngọc từ tay Trần Vỹ, ngốc ngốc đáp một tiếng.
Trần Vỹ không tự chủ được mà phì cười, vẻ mệt mỏi khi trước cũng ngày càng tươi sáng hơn. Dáng vẻ lạnh lùng của Tô Nguyệt Hy lúc này bỗng trở nên hiền hòa hơn hẳn, khiến người ta khó lòng đoán được cậu đang nghĩ gì.
[Ký chủ, viên đá này có tác dụng gì không?]
Trong đầu vang lên giọng nói của Ninh Ninh, đầy nghi hoặc và cũng không thiếu phần mong chờ.
"Tôi nghĩ là sẽ có, trực giác nói với tôi như vậy." Cậu bình thản đáp, ánh mắt vẫn giữ vẻ xa xăm khi ngắm nhìn viên đá trong tay.
[Tôi hết nói nổi với cậu.] Ninh Ninh thở dài thườn thượt, rõ ràng đã không còn chút hy vọng nào về một câu trả lời hợp lý từ ký chủ của mình.
Viên đá được cất vào trong không gian khí, nơi mà những vật phẩm quan trọng nhất được giữ lại. Cảm giác đó, giống như một tín hiệu mạnh mẽ, không thể giải thích nhưng lại rất rõ ràng: Viên đá này có lẽ sẽ có ích cho cậu trong tương lai.
Bản thân Tô Nguyệt Hy không có thói quen giữ lại những thứ không cần thiết, thế nhưng viên đá này lại khiến cho cậu có một cảm giác kỳ lạ, như thể nó mang theo một nhiệm vụ hay vai trò gì đó quan trọng đối với mình.
Trần Vỹ đứng sau lưng cậu, tuy không thể hiểu nổi lý do cậu mua viên đá đó nhưng cũng không dám hỏi thêm. Anh chỉ biết rằng mình phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ và đưa cậu đến nơi tổ chức sự kiện.
Anh ta vội vã bước lên, hắng giọng để xua tan sự im lặng: "Phu nhân, chúng ta đi thôi."
Tô Nguyệt Hy gật nhẹ đầu, không nói gì thêm mà tiếp tục bước theo. Đôi mắt xám bạc của cậu vẫn nhìn xa xăm, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó.
Dưới ánh sáng rực rỡ của khu vực trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng và hệ thống xe huyền phù qua lại liên tục khiến khung cảnh càng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Trần Vỹ đi trước dẫn đường, ánh mắt thỉnh thoảng quay lại nhìn cậu để chắc chắn rằng cậu vẫn an toàn.
Ninh Ninh đột nhiên lên tiếng, phá tan sự im lặng trong đầu cậu.
[Ký chủ, tôi thật sự tò mò đấy. Liệu viên đá đó có mối liên hệ gì với sự kiện hôm nay không?]
"Không biết," cậu đáp ngắn gọn. Dù câu trả lời của cậu khiến Ninh Ninh cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng Tô Nguyệt Hy, cảm giác về viên đá kia vẫn lẩn khuất, như thể nó đang chờ đợi một thời điểm thích hợp để hé lộ mục đích thực sự.
---
Trung tâm thành phố, quầy đăng ký.
‘Leng keng.’
"Chào mừng quý khách đến với sự kiện chiến đấu cơ giáp. Hãy cho phép tôi tra quét thẻ của ngài."
Một chú robot nhỏ toàn thân phủ lớp kim loại sáng bóng, lăn bánh đến trước mặt hai vị khách. Đôi mắt cảm biến ánh xanh dương của nó quét qua họ, phát ra ánh sáng nhấp nháy, vẻ thân thiện nhưng cũng nghiêm túc.
Trần Vỹ rút thẻ từ không gian khí ra rồi đưa cho robot.
Một luồng sáng vàng quét qua tấm thẻ, chỉ trong vài giây, chú robot trả lại, âm thanh máy móc vang lên rõ ràng.
"Khách quý, số hiệu Z01. Thông tin bảo mật, đăng ký thành công. Xin mời đi theo tôi đến khu vực dành riêng cho người tham gia." Nói xong, chú robot liền quay người lăn bánh dẫn đường
Trần Vỹ nhận lại thẻ và quay sang Tô Nguyệt Hy, giọng điệu trịnh trọng: "Phu nhân, tôi sẽ không thể đi cùng ngài đến khu chiến đấu, nhưng tôi sẽ luôn theo dõi từ phòng quan sát. Ngài yên tâm, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không để ngài bị tổn hại."
Tô Nguyệt Hy không đáp lại, chỉ đơn giản gật đầu một cái, rồi đi theo chú robot mà không tỏ ra chút cảm xúc nào.
Ánh mắt Trần Vỹ dõi theo bóng lưng trắng muốt dần khuất sau hành lang dài, trong lòng anh không khỏi lo lắng, nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng cậu đã đi vào an toàn.
---
Hành lang dẫn đến phòng chờ.
Không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh bánh xe lăn đều trên sàn kim loại vang lên từng nhịp. Hành lang được chiếu sáng bởi những dải đèn trắng chạy dọc ở hai bên tường, ánh sáng phản chiếu lên từng bước chân của Tô Nguyệt Hy.
'Bíp bíp.'
"Khách quý sắp đến nơi. Xin giữ trật tự và không gây rối tại khu vực này."Giọng robot máy móc nhưng lịch sự.
Tuy nhiên, Tô Nguyệt Hy lại chẳng hề để ý, trong đầu cậu bây giờ chỉ đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, về viên đá xanh ngọc mà cậu đã mua. Cảm giác kỳ lạ cứ vương vấn ở trong tâm trí, nhưng ngoài ra thì cậu không thấy có gì đặc biệt cả.
"Chiến đấu cơ giáp mà cũng cần nghi thức rườm rà vậy sao?"
Cậu lẩm bẩm trong đầu, ánh mắt vẫn dõi theo chú robot, không hề bày tỏ một cảm xúc nào.
Mười phút trôi qua, cuối cùng chú robot cũng dừng lại. Nó quay lại, đưa tay ra làm một động tác mời vào.
"Thưa khách quý, đã đến nơi rồi, đây là phòng chờ của ngài."
Tô Nguyệt Hy bước đến, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị vặn mở thì đột ngột, một tiếng cười đắc chí và những lời chửi rủa vang lên.
"Hahaha! Đố ông bắt được tôi!"
"Thằng nhóc con chết tiệt, mau trả lại huy hiệu cho tao!"
"Người như ông thì xứng sao! Hahah, tôi không trả đâu!" Thằng nhóc cười ha hả, trong khi người đàn ông phía sau rống lên tức giận, đuổi theo không ngừng.
Cả hai người đuổi bắt nhau như mèo vờn chuột, chạy loạn xạ mà không hề nhận ra mình sắp va phải người khác.
Chú robot nhỏ đứng gần đó lập tức hoảng hốt vẫy tay ngăn cản:
"Xin… xin quý khách đừng tới đây! Xin quý khách đừng tới đây!!!"
Khi hai người sắp sửa tông vào chú robot, thì đột ngột, một cánh tay thon dài trắng muốt vươn ra, ngón trỏ chỉ thẳng vào thằng nhóc đang cười hả hê trước mắt.
‘Tách.’
Thời gian như dừng lại trong một khoảnh khắc, không gian xung quanh bị bóp méo ngay tại ngón trỏ ấy.
Ngay sau đó, một giọng trẻ con vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: "Vrah."
‘Ầm!’
Khói bụi bay tứ tung, chỉ còn lại đống đổ nát. Thân ảnh của hai người kia đã không còn, chỉ có âm thanh của gạch vỡ, thép và bê tông sập xuống rào rào.
"??????" Chú robot nhỏ ngừng mọi động tác, đứng sững lại, kính lúp mở to đầy hoang mang, không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Tô Nguyệt Hy rút tay về, khuôn mặt lạnh lùng không chút thay đổi. Cậu vặn cửa phòng chờ và bước vào trong, chẳng bận tâm đến đống đổ nát hay hệ thống cảnh báo đang réo vang.
Trong đầu, Ninh Ninh chỉ biết than thở trong sự tuyệt vọng.
'Tô Nguyệt Hy!!! Cậu lại làm gì nữa rồi?!'
Thật là một thử thách cho hệ thống khi phải đối mặt với ký chủ có sức mạnh khủng khiếp như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro