
Chương 123 - 124
Chương 123: Trương tướng quân khuyên bảo
"Tướng quân, việc lớn không tốt rồi." Thẩm Nguyên Kiệt vội vội vàng vàng vọt vào.
Vì việc Lộ gia làm, sáng nay Trương tướng quân bị Tả Nguyên Soái nói, hiện tại tâm tình không tốt, nhìn thấy Thẩm Nguyên Kiệt hấp tấp bộp chộp, sắc mặt càng khó xem.
"Lại xảy ra chuyện gì?"
"Lộ Lê muốn mang tro cốt cha hắn từ nghĩa trang Lộ gia đi." Thẩm Nguyên Kiệt dăm ba chữ ngắn gọn thành một câu.
"Không được!" Trương tướng quân trầm mặt, "Tuyệt đối không thể để hắn mang tro cốt đi, nhất định phải ngăn cản hắn lại."
Không có ai hiểu biết vướng bận của Lộ Lê hơn so với Trương tướng quân, muốn nói Liên Bang có cái gì để cho Lộ Lê vướng bận đến không thể quên, đó chính là cha y, dù cha y đã chết, nhưng chỉ cần tro cốt ông ấy một ngày còn chôn ở tinh cầu Thủ Đô trong Liên Bang, thì y một ngày sẽ không quên Liên Bang.
Nếu y mang tro cốt đi, về sau Liên Bang thật sự không còn thứ gì có thể giữ y lại, huyết thống cũng không thể. Trương tướng quân quyết định ngăn cản Lộ Lê, Thẩm Nguyên Kiệt chủ động xin ra trận, bị ông ta cự tuyệt, người khác không hiểu hoàn cảnh của Lộ Lê, thuyết phục không được, quyết định tự mình ra ngựa.
Lúc Trương tướng quân đến lãnh sự quán, Tần Vũ không ở đó, nghe binh lính nói Trương tướng quân muốn gặp mình, Lộ Lê cũng không ngạc nhiên chút nào.
Ở trong lòng y, Trương tướng quân sớm muộn gì cũng có một ngày tìm đến y, trước khi y rời khỏi Liên Bang, đặc biệt sẽ chọn lúc Tần Vũ không ở đó.
"Lộ Lê, đã lâu không gặp." Trương tướng quân vui mừng nhìn Lộ Lê sắc mặt hồng hào, nhẹ nhàng cảm khái.
"Đúng vậy, sắp nửa năm rồi." Lộ Lê không đứng lên, chỉ là mời ông ta ngồi xuống.
Trương tướng quân thấy thế, đôi mắt thêm một chút chiều sâu, ngồi đối diện y, tư thế tương đối tùy ý, tựa như hôm nay ông ta mang thân phận cha nuôi tới.
"Nửa năm qua con quá tốt rồi, Tần Vũ hẳn là rất chiều con, chứng tỏ con lựa chọn không sai, trước kia may mắn con không nghe cha nuôi."
"Tần Vũ đối với con đúng là rất tốt, cha nuôi hôm nay tới tìm con, chỉ là vì nói những lời này sao?" Lộ Lê trực tiếp hỏi, thời gian lắng đọng lại không chỉ là tình cảm, còn có tính cách, cũng làm mơ hồ đi phần tình nghĩa trước kia.
Trương tướng quân cảm nhận sâu sắc Lộ Lê không giống trước kia, hiện tại y nhiều hơn vài phần nội liễm và tự tin, không khoa trương, phảng phất như một khối ngọc xinh đẹp lắng đọng mị lực ở bên trong, đối với y mà nói là chuyện tốt, đối mình mà nói lại không phải chuyện tốt.
Trước kia Lộ Lê nhìn người cha nuôi này còn biểu hiện ra một chút thần sắc vui mừng, hiện tại y đã không còn nữa, không biết là thu liễm vào, hay là......
"Đã bị con nhìn ra rồi, lần này ta đến đây tìm con xác thật có chút việc, nghe nói con chuẩn bị đào tro cốt của ba con ra, chuyện này là thật vậy chăng?" Trương tướng quân cười thừa nhận, ngữ khí nhẹ nhàng, cuối câu lại mang theo ngữ khí không tán đồng trầm trọng.
Lộ Lê gật đầu, "Là thật sự, con quyết định mang tro cốt của cha đi."
"Cha con ở nghĩa trang Lộ gia đã an giấc ngàn thu nhiều năm như vậy, tùy tiện đào tro cốt ra không ổn, ta biết người Lộ gia làm trái tim con bị tổn thương, nhưng......"
"Cha nuôi." Lộ Lê ngắt lời ông ta có chút vội vàng, "Đây là việc sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ con mới quyết định, cũng không phải nhất thời, con không biết cha nuôi có biết hay không, cha con là bạn đời của là Lộ Hướng Viễn, danh chính ngôn thuận, ông ta lại chôn cha ở trong một góc nghĩa trang, thậm chí con không ở đây mấy năm nay, ông ta không đến gặp cha một lần nào, còn mặc kệ cỏ dại mọc đầy xung quanh bia mộ, con không có khả năng lại để cha con lưu lại nghĩa trang Lộ gia, tùy ý cho ông ta đạp hư."
Trương tướng quân nghe xong ở trong lòng thầm mắng Lộ gia ngu xuẩn, một người chết cũng có thể nhắm vào, quả nhiên không phải người có thể hoàn thành việc lớn, trên mặt không biểu hiện ra ngoài, chỉ là áy náy nhìn Lộ Lê, "Xin lỗi, Lộ Lê, ta không biết những việc này, nếu nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không để bọn họ làm như vậy, nhưng con cũng đừng mang đi, ta có thể làm chủ để tro cốt cha con chôn ở nghĩa trang tốt nhất Liên Bang, ở nơi đó sẽ có người ngày đêm chiếu cố mộ phần của cha con."
"Không cần, trái phải gì đều phải dời mộ, con còn muốn tự mình chiếu cố cha, làm một người con, con không muốn về sau lại để cha chỉ có một mình." Lộ Lê lắc đầu cự tuyệt, nếu mấy năm trước cha nuôi nói như vậy, y chác chắn sẽ đáp ứng, bây giờ đã không cần nữa rồi.
"Nhưng cha con rốt cuộc là người Liên Bang, ta nghĩ ông ấy sẽ không nguyện ý xa rời quê hương." Trương tướng quân trầm ngâm nói.
Lộ Lê yên lặng.
Trương tướng quân thấy thế đã biết trong lòng y dao động, nói tiếp, "Lộ Lê, Liên Bang dù sao cũng là gốc gác của cha con, không có người nào thích rời khỏi quê nhà của mình, ta tin cha con cũng giống vậy, ông ấy tuyệt đối sẽ không nguyện ý sau khi chết lại phải rời khỏi quê nhà của mình."
Lộ Lê biết cha nuôi cũng đang nhắc nhở mình, mình là người Liên Bang, nhưng y do dự một chút vẫn lắc đầu.
"Cha nuôi ngài nói cũng chưa sai, nhưng con vẫn muốn mang tro cốt của cha đi, cha đã từng nói với con, mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần cha con chúng con ở bên nhau, ông ấy đều sẽ vui vẻ, con tin tưởng ông ấy nhất định không muốn một mình ở nghĩa trang."
Trương tướng quân cảm nhận được Lộ Lê kiên quyết, nội tâm khói mù một mảnh, trong lòng biết mình khuyên y không được, nhưng cũng không tính toán nói ra, vì thế lại dẫn Lộ Lê hàn huyên việc trước kia, cuối cùng rời đi.
Đến quân bộ, Trương tướng quân nhận được cuộc gọi từ Tả Nguyên Soái.
Tả Nguyên Soái vẫn luôn để người giám thị lãnh sự quán, việc Trương tướng quân đến nơi đó vẫn chưa thể giấu được ông ta.
"Sự tình tiến triển thế nào?"
Trương tướng quân trầm khuôn mặt, "Không được, hắn vẫn khăng khăng muốn mang tro cốt Thư Cẩm rời khỏi Liên Bang, chúng ta ngăn cản không được."
"Nếu không vẫn xuống tay từ Lộ gia đi?"
"Không có khả năng, hắn không trả thù Lộ gia đã là tốt lắm rồi."
"Bởi vì những việc lần trước?" Tả Nguyên Soái không hiểu biết nhiều về Lộ gia, chỉ biết Lộ phụ có lỗi với cha của Lộ Lê.
Trương tướng quân hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Trước kia tôi có thể khai quật được Lộ Lê, là vì hắn tham gia đại chiến cơ giáp Vũ Trụ Võng, đạt được vị trí rất cao, mà hắn đi tham gia đại chiến cơ giáp là bởi vì hắn muốn phần thưởng tinh tệ, ở trong mắt Lộ Hướng Viễn, chỉ có hai con trai Lộ Quang Minh và Lộ Quang Huy."
Trong nháy mắt Tả Nguyên Soái nổi giận, "Cái tên Lộ Hướng Viễn này thật là đáng chết, cơ hội tuyệt hảo, thế nhưng bởi vì hắn ngu si và vô tri mà bị hủy diệt."
Trương tướng quân trầm mặt, nếu lúc trước biết nguyên nhân khiến Lộ Lê rời xa Liên Bang bắt đầu từ Lộ gia, nói gì ông ta cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ.
"Nếu con đường này Lộ gia không thể thực hiện được, vậy còn ông, ông là cha nuôi hắn, hắn ít nhiều gì cũng sẽ nghe ông chứ."
"Để tôi thử xem." Trương tướng quân cũng không thể bảo đảm nhất định có thể thuyết phục Lộ Lê, nhưng không thử, trơ mắt nhìn y rời khỏi Liên Bang cũng không được.
Trương tướng quân quyết định thử lại một lần.
Ngày hôm sau, biết Tần Vũ chịu nhận lời mời đến phủ tổng thống, chỉ là lúc này đây hắn không để Tần Sương hoặc La Uẩn Hòa cùng đi theo.
Trương tướng quân không do dự, vẫn đến lãnh sự quán tìm Lộ Lê, Tần Vũ chỉ dẫn theo La Uẩn Hòa, Tần Sương đi theo Lộ Lê ngồi ở phòng khách.
"Đây không phải Trương tướng quân của Liên Bang sao, khách quý đến nhà." Không chờ Lộ Lê mở miệng, Tần Sương đã cười rộ lên trước.
"Chưa nói là khách quý, tại hạ lần này không phải lấy thân phận Trương tướng quân, mà là cha nuôi của Lộ Lê, ngày hôm qua có việc đi vội vàng, cũng chưa kịp nói chuyện nhiều." Lời này của Trương tướng quân còn ám chỉ Tần Sương rằng đây là chuyện riêng giữa cha con nuôi bọn họ, người ngoài thức thời nên lấy cớ rời đi.
Tần Sương dường như không nghe ra, ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích bắt chéo chân.
Việc Trương tướng quân muốn nói không thể để Tần Sương nghe được, nhưng ông ta cũng không có vẻ quá sốt ruột, ở phòng khách nói với Lộ Lê vài việc râu ria, sau đó mới làm bộ có việc quan trọng muốn nói với y, hơn nữa là việc về Thư Cẩm.
Lộ Lê vừa nghe việc có liên quan đến cha liền do dự, y không phán đoán được cha nuôi nói là thật hay giả, liền đáp ứng, đứng dậy nói: "Chúng ta đến thư phòng nói đi."
Hai người vào thư phòng, Tần Sương lập tức nghiêm túc lên, nhắn một tin cho Tần Vũ.
Anh cả, cái gã Trương tướng quân kia lại tới tìm chị dâu, lần này lợi dụng chuyện cha của chị dâu dẫn anh ấy tới thư phòng nói chuyện.
Tần Vũ cảm nhận được máy truyền tin rung nhẹ, click mở nhìn lướt qua, trả lời một chữ 'ừ' rồi tắt máy truyền tin.
Đối diện, Lãnh Tuyết Ni hơi thẹn thùng nhìn Tần Vũ trước mặt cao lớn uy mãnh, khí thế nghiêm nghị.
Cô thật sự không nghĩ tới, Tần thượng tướng Vinh Diệu đế quốc lại đẹp trai như vậy, nghĩ đến uy danh của người này trong vũ trụ, cảm nhận sâu sắc chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đôi với mình.
Chỉ tiếc vị Tần thượng tướng này đã kết hôn, ở tinh cầu Thủ Đô Liên Bang chỉ sợ cũng không dừng lại lâu lắm, Lãnh Tuyết Ni tiếc nuối trong lòng, lại tràn ngập không cam lòng.
"Cha nuôi nói việc có liên quan đến cha con là cái gì?" Lộ Lê đưa Trương tướng quân tới thư phòng, xoay người hỏi.
Trương tướng quân không trả lời, ngược lại hỏi y, "Lộ Lê, con thật sự muốn mang tro cốt của cha con rời khỏi Liên Bang sao?"
Lộ Lê thở dài, "Cha nuôi ngầm cùng con nói chuyện, quả nhiên vẫn là việc vì Liên Bang."
Trương tướng quân không phủ nhận.
"Cha nuôi à, việc trước kia con tưởng con đã nói qua với ngài, con quyết định sẽ không thay đổi." Trải qua hơn nửa năm, tâm tình Lộ Lê sớm đã kiên định hơn nhiều so với trước kia.
"Lộ Lê, ta biết lần này sau khi con rời khỏi, chúng ta khả năng không còn có cơ hội gặp lại, cha nuôi xin con lần cuối cùng, giúp Liên Bang đi." Trương tướng quân biết Lộ Lê mặt lạnh tâm nóng, quyết định sử dụng chính sách dụ dỗ.
Lộ Lê lắc đầu, "Cha nuôi ạ, ngài hôm nay tìm con nói, dù lấy cớ là việc của cha con, Tần Vũ cũng sẽ biết, nếu lại phát sinh án tư liệu mất trộm, ngài cảm thấy anh ấy sẽ không biết là con làm sao?"
Trương tướng quân không chút do dự, "Hắn có thể mang con tới Liên Bang, chứng tỏ ở trong lòng hắn con rất quan trọng, không phải sao?"
Lộ Lê dường như như không quen biết ông ta, đôi mắt trừng lớn không thể tin nổi nhìn ông ta, "Cha nuôi, ngài làm như vậy là để con ở chỗ nào, về sau con còn đối mặt với Tần Vũ như thế nào, ngài cảm thấy sau khi con làm loại chuyện này, con còn có mặt mũi lưu lại bên người Tần Vũ sao, ngài không thể chỉ suy nghĩ cho mình, không suy nghĩ cho con."
"Ta suy nghĩ không phải cho mình, là cho Liên Bang, vì Liên Bang, ta có thể trả giá bất luận cái gì." Trương tướng quân vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhưng con không thể." Lộ Lê không chút do dự, nhìn thẳng ánh mắt thâm trần của Trương tướng quân, "Cha nuôi, con đã không còn là Lộ Lê trước đây không có bất luận nỗi lo gì về sau nữa."
"Nếu ta nói, Liên Bang chính diện đang gặp nguy cơ lớn, con cũng có thể mặc kệ sao?" Trương tướng quân đột nhiên nói.
"Nguy cơ gì?" Lộ Lê bán tín bán nghi.
Trương tướng quân lúc này mới thở dài thật mạnh một hơi, dường như đem toàn bộ sức lực thở ra ngoài, bả vai cũng hơi suy sụp.
"Vốn dĩ ta cũng không muốn nói, nhưng đến tình trạng này, không nói cũng không được, Liên Bang hiện tại đang gặp uy hiếp từ Zaini tinh hệ, chỉ cần không thỏa hiệp được sẽ khai chiến."
"Zaini tinh hệ con nhớ rõ cùng cấp bậc với Liên Bang, chiến tranh vốn dĩ không thể tránh khỏi." Lộ Lê cũng không cảm thấy Liên Bang sẽ vì một cuộc chiến thường thấy mà chịu thương nặng.
"Nếu chỉ là một Zaini tinh hệ đương nhiên là khác, nhưng nếu sau lưng Zaini tinh hệ có Hắc Hà Tinh Hệ chống lưng thì sao?" Trương tướng quân cười khổ một tiếng.
Hắc Hà Tinh Hệ giống R tinh hệ của đế quốc Vinh Diệu là một trong tứ đại thượng đẳng tinh hệ, khoa học kỹ thuật thực lực cách xa Liên Bang, có Hắc Hà Tinh Hệ ủng hộ, Liên Bang khẳng định chắn không nổi tổn thuơng chiến tranh.
"Lộ Lê, nếu không phải không có cách nào, ta cũng sẽ không xin con, làm con khó xử, rốt cuộc thì ta vẫn là cha nuôi của con."
Trương tướng quân vỗ vỗ bờ vai của y, dung mạo tựa như già hơn mười tuổi.
"Cha nuôi," Lộ Lê nhăn chặt mày.
Trương tướng quân cầm tay y, "Lộ Lê, coi như con nể mặt mũi cho cái mặt già này, giúp ta một lần cuối cùng được không, cha nuôi cam đoan với con, đây là lần cuối cùng."
"Nếu con lo lắng Tần Vũ sẽ quở trách con, ta sẽ một mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không để mình con gánh trên lưng."
Lộ Lê bị ông ta nói tâm phiền ý loạn, gạt tay ông ta ra, kéo dài khoảng cách, "Cha nuôi, hiện tại đầu óc con rất hỗn loạn, ngài đi về trước đi."
"Cha nuôi biết con nhất thời không thể quyết định, ta có thể cho con thời gian, hy vọng con có thể nể mặt ta, cùng với Liên Bang đã nuôi dạy con nhiều năm, giúp Liên Bang một lần." Trương tướng quân biết không thể bức thật chặt, bằng không sẽ phản tác dụng, vì thế chủ động lui một bước.
Ông ta dự đoán được Lộ Lê sẽ mềm lòng, lại không nghĩ được con người luôn luôn thay đổi.
Chương 124: Lừa gạt dối trá
Trương tướng quân đi không bao lâu, Tần Vũ đã trở lại.
"Anh cả, cái gã Trương tướng quân kia ở thư phòng nói chuyện với chị dâu nửa tiếng."
Tần Sương không phải đang tố cáo, cậu ta chỉ sợ chị dâu bị con cáo già Trương tướng quân kia mê hoặc.
Trương tướng quân không chỉ là cấp trên của chị dâu, còn là cha nuôi y, lại lấy trách nhiệm với Liên Bang đè trên người y, chỉ cần không phải người vô tình vô nghĩa, trái tim đều sẽ dao động.
"Ừ, đừng nói với bất luận kẻ nào, cũng không cần nhắc trước mặt Lộ Lê." Tần Vũ mặt vô cảm dặn dò.
"Cái này em biết, còn có một việc, việc anh bảo em làm, em đã làm tốt, để gửi qua cho anh." Tần Sương định đi thì nhớ tới chuyện này.
Tần Vũ gật đầu đi lên.
Phát hiện Tần Vũ đã trở lại, Lộ Lê thu hồi tâm tư phức tạp, chờ hắn tắm rửa ra, thời điểm hai người nằm ở trên giường nói với hắn chuyện này.
"Em muốn ngày mai mang tro cốt của cha từ trang viên Lộ gia đi."
"Được, ngày mai anh đi cùng em." Tần Vũ vuốt đầu y, đôi mắt hơi khép.
Lộ Lê cho rằng hẳn là hắn có việc muốn nói với mình, đợi một hồi phát hiện một chút dấu hiệu cũng không có, ngược lại Tần Vũ sắp ngủ đến nơi, đẩy đẩy ngực hắn, "Anh không có chuyện gì muốn hỏi em à?"
"Ừ?" Tiếng Tần Vũ nặng nề, phản ứng không lớn.
Lộ Lê đứng dậy nhoài lên ngực hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú, "Em không tin Tần Sương không nói với anh."
Tần Vũ mở to mắt, "Em nói với anh cái gì?"
Lộ Lê nói, "Nếu anh đã đoán được, vì sao không hỏi em, anh không sợ em lại đáp ứng sao?"
Tần Vũ hỏi lại, "Em sẽ làm à?"
Cằm Lộ Lê để trên ngực hắn, "Nói thật, ngay từ đầu em nghe ông ấy nói có chút dao động, nhưng sai lầm đồng dạng em không muốn tái phạm lần thứ hai."
Hiện tại tình cảm của y đối với Tần Vũ cũng không phải như trước kia, đã trải qua nhiều việc như vậy, y ý thức sâu sắc được mình rất yêu Tần Vũ, thế cho nên lại hồi tưởng việc trước kia, y thấy may mắn mà lòng còn sợ hãi, may mắn khi đó Tần Vũ yêu y.
Hiện tại y không thể lại lợi dụng sự tin tưởng của Tần Vũ đối với y để thương tổn hắn, cho nên y chỉ có thể xin lỗi cha nuôi, xin lỗi Liên Bang. Y không nói ra, Tần Vũ có thể cảm giác được tâm tình của y, đột nhiên ngồi dậy.
"Sao vậy, không phải là bị em làm cảm động rồi?" Lộ Lê tựa vào ngực hắn cũng bị nhấc lên, nhìn hắn, trêu ghẹo mà nói.
Tần Vũ không nói chuyện, từ máy truyền tin chiếu ra một đoạn hình ảnh cho y xem.
Lộ Lê nhìn chằm chằm người trên hình ảnh, đôi mắt chậm rãi trừng lớn, "Đây là...... anh làm sao mà biết được?"
"Suy đoán."
Lộ Lê nhắm mắt lại, khi lại mở mắt ra lần nữa, ngọn lửa giận phun ra, "Cha nuôi gạt em, hóa ra ông ta đã sớm không tín nhiệm em."
Người trên ảnh đúng là Hà Kiến Bạch, lúc trước y chất vấn cha nuôi, cha nuôi nói ông ta không biết, sau còn hứa hẹn sẽ xử trí Hà Kiến Bạch cho y một câu trả lời công bằng, bây giờ thì công bằng như vậy đấy.
Hà Kiến Bạch không chỉ không có việc gì, sắc mặt thậm chí hồng hào đang ở câu lạc bộ cùng người khác thưởng thức nhạc.
Lộ Lê thất vọng, y lựa chọn tin tưởng, cha nuôi lựa chọn đạp hư, thậm chí còn muốn lợi dụng lòng tin của y và tình cảm lại lần nữa vì ông ta đánh cắp kỹ thuật đế quốc Vinh Diệu.
"Người này không đáng để em dành tình cảm, lúc hắn yêu cầu em vì hắn làm việc, trước nay đều không suy xét an toàn của em, hắn đối với em cũng không có tình cha con, chỉ có lợi dụng." Trong mắt Tần Vũ tỏa ra khí lạnh.
"Chỉ là lợi dụng? Bao gồm việc ông ta nhận em làm con nuôi?" Lộ Lê nghe ra ý hắn nói ,hiện tại trong đầu y toàn hồ nhão, cũng không biết trước kia cha nuôi nói với y câu nào là sự thật.
"Trương Hoa kẻ này không dễ dàng tín nhiệm người khác, hắn nhận em làm con nuôi, tất nhiên điều tra qua thân phận của em, sao lại không biết em ở Lộ gia sống như thế nào, càng không thể không biết việc cha em ở nghĩa trang Lộ gia, trước nay cũng không nghĩ tới việc giúp cha em di chuyển mộ phần, cho dù tìm người chăm sóc cũng được, hắn không làm, chứng tỏ hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của em, hắn chỉ quan tâm em có thể cho hắn khoản lợi nào hay không."
Tần Vũ nói làm Lộ Lê bừng tỉnh, hiện tại y mới biết vậy mà mình đã xem nhẹ chuyện quan trọng như vậy.
5 năm trước y gia nhập căn cứ của cha nuôi, cha nuôi từng nói qua sẽ giúp y chiếu cố cho cha, nhưng cỏ dại xung quanh phần mộ tươi tốt như vậy hiển nhiên không phải một hai năm mới mọc ra, nói cách khác, lúc trước cha nuôi chỉ ngoài miệng dỗ y, trên thực tế chưa từng giúp y chăm sóc phần mộ của cha.
Căn cứ huấn luyện cần bí mật, thân phận của y lại là một người chết, không có khả năng đến nghĩa trang Lộ gia vấn an cha, sau khi huấn luyện, y cũng chưa kịp đến gặp cha đã bước lên con đường đến R tinh hệ làm gián điệp, càng không thể biết được chân tướng.
Lần này bọn họ trở lại Liên Bang, cha nuôi không phái người xử lý, chỉ sợ đã sớm đã quên chuyện này, đã quên hứa hẹn lúc trước với y, nghĩ trước đây ông ta thản nhiên trước mặt mình hai lần, Lộ Lê khẳng định suy đoán này.
Lộ Lê lại nghĩ đến một cái suy đoán khác càng đáng sợ hơn.
"Làm sao vậy?" Tần Vũ chú ý tới vẻ mặt của y biến hóa.
"Anh nói, sở dĩ ông ta nhận em làm con nuôi, có thể là vì làm em cam tâm tình nguyện đến R tinh hệ làm gián điệp, dùng tình thân trói buộc em, làm em vì ông ta khăng khăng một mực bán mạng?"
Nếu thật sự là như vậy, Lộ Lê cảm thấy Trương Hoa này quá khủng bố.
"Lúc trước vì sao hắn nhận em làm con nuôi?" Tần Vũ nhíu mày hỏi.
"Bởi vì ở đại chiến cơ giáp Vũ Trụ Võng em lấy được thứ tự không tồi, không biết từ con đường nào ông ta biết là em, sau đó tìm được em, nói biết đến tình huống trong nhà em, nguyện ý trợ giúp em, sau vài lần gặp mặt, hắn nói bị nghị lực của em đả động, muốn nhận em làm con nuôi," hồi ức càng nhiều, Lộ Lê nhớ tới việc không đúng cũng càng nhiều, "Lúc trước em đáp ứng cha nuôi đi làm gián điệp, là bởi vì hai lần ngẫu nhiên nghe được ông ta cùng người khác đối thoại."
Những đối thoại đó giống như là lợi dụng tình thân giữa y với Trương Hoa, lợi dụng sự đồng tình và không đành lòng của y.
"Chuyện này anh sẽ điều tra, đừng suy nghĩ quá nhiều." Tần Vũ thấy sắc mặt y càng ngày càng cứng đờ, ấn đầu y vào trong lồng ngực.
Lộ Lê nghe thanh âm trái tim hắn đập cường tráng hữu lực, tâm trạng nôn nóng dần dần bình phục xuống, "Không cần, đã không cần chân tướng nữa, chờ sau khi rời khỏi Liên Bang, chúng ta không bao giờ gặp lại nữa, mặc kệ lúc trước có phải ông ta cố ý hay không, em đều không muốn liên quan gì đến ông ta nữa."
"Được."
Nghĩ thông suốt trước kia người khác đối xử tốt với mình có thể là âm mưu, ngày hôm sau Lộ Lê gấp không chờ nổi dẫn người đến nghĩa trang.
Vừa đến nơi phát hiện, nghĩa trang Lộ gia đóng cửa.
Hỏi người giữ mộ, người giữ mộ nói đây là quyết định của Lộ Hướng Viễn, nói sắp tới nghĩa trang sẽ không mở ra, bất luận kẻ nào đều không thể đi vào. Trong lòng Lộ Lê cười lạnh không thôi, xem ra có người nói cho Lộ Hướng Viễn mình muốn mang tro cốt của cha đi, người này là ai, y không cần phỏng đoán cũng biết, thất vọng trong lòng đối với ông ta đã không thể miêu tả.
"Mở cửa ra." Lộ Lê ra lệnh.
Người giữ mộ lắc đầu, "Đại thiếu gia xin đừng làm tôi khó xử, lão gia nói ngài tới thì tuyệt đối không thể mở."
Lộ Lê cười lạnh, "Ông ta cho rằng đóng nghĩa trang lại là có thể ngăn trở tôi sao?"
Một tiếng vang lớn, cửa nghĩa trang bị Tần Vũ vung chân đá văng, cửa sắt rất lớn, nhưng chắn không nổi một đạp.
Người giữ mộ sợ tới mức đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, không dám ngăn bọn họ đi vào, vội vàng gửi tin cho Lộ Hướng Viễn.
Trong Lộ gia, Lộ Hướng Viễn đang cùng Lộ lão phu nhân thương lượng đối sách, nhận được tin nhắn từ người giữ mộ lập tức đứng lên, khuôn mặt sắp nứt, "Lộ Lê dám dẫn người đá văng cửa nghĩa trang."
"Cái thằng tiểu tạp chủng này, hắn dám làm như vậy!" Lộ lão phu nhân chửi ầm lên, nếu không phải bà không đi được, hiện tại bà sẽ phóng tới nghĩa trang.
"Mẫu thân, ta phải đi nhìn xem." Lộ Hướng Viễn vội vã chạy đi.
Đáng tiếc nghĩa trang Lộ gia cách Lộ gia nửa giờ đi đường, chờ đến khi lão ta đuổi tới, Lộ Lê đã lấy tro cốt của cha ra.
"Lộ Lê, sao mày có thể làm như vậy, thân là con cái, lại dẫn đầu đi đào mồ cha của mình, mệt Thư Cẩm lúc còn sống che chở cho mày như vậy, vậy mà mày làm ra loại việc thiếu đạo đức này, Thư Cẩm à, nếu ông ở thiên đường nhìn thấy, ông nhất định phải mở to hai mắt nhìn xem, đây là đứa con bất hiểu ông vẫn luôn che chở đó."
Lộ Hướng Viễn chạy vào nhìn thấy Lộ Lê ôm trong ngực một hũ tro cốt xám trắng, lại nhìn phần mộ phía sau y, đã bị chuyển qua một bên, mặt sau đào ra một cái hố lớn, tức khắc kêu trời khóc đất, giống như đào phần mộ của lão ta vậy.
"Nếu cha tôi thật sự trên trời có linh, ông đã sớm bị ông ấy nguyền rủa không được chết tử tế." Lộ Lê lạnh như băng nhìn chằm chằm lão ta. Sống lưng Lộ Hướng Viễn chợt lạnh, lão ta chỉ bị con trai lớn nhìn một cái mà cả người đổ mồ hôi lạnh, thời điểm chờ lão ta muốn nói gì đó, Lộ Lê đã đi qua bên người.
"Từ từ Lộ Lê, mày thật sự nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?" Lộ Hướng Viễn gào lên.
Lộ Lê dừng lại, quay đầu: "Tôi có thể bảo đảm, nếu các người lại quấn lấy tôi, tôi còn có thể tuyệt tình hơn đấy."
Ra khỏi nghĩa trang, đám người quay về lãnh sự quán.
Lấy được tro cốt của cha xong trong lòng Lộ Lê cuối cùng cũng buông xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tần Vũ nhìn vẻ mặt này của y, lạnh nhạt trên mặt cũng tan rã một phần.
Tới lãnh sự quán, Lộ Lê xuống xe nhìn một người đứng trước cửa, đối phương nghe được thanh âm xoay người, khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Hàm Ngọc xuất hiện trước mặt y.
Nhìn thấy Tần Vũ, ánh mắt Lộ Hàm Ngọc sáng lên, chạy chậm lại, "Tần thượng tướng, anh đã trở lại rồi, em vốn dĩ muốn đi vào, không ngờ đúng lúc ở cửa gặp được anh, hóa ra chúng ta có duyên phận như vậy."
Lộ Lê cười nhạo một tiếng, vị này cũng là kẻ sẽ trợn mắt nói dối, giống y hệt cha mẹ cô ta.
Lộ Hàm Ngọc hình như bây giờ mới chú ý tới y, tươi cười đầy mặt, "Anh cả, anh cũng đã trở lại, trong ngực anh là cái gì vậy?"
"Tro cốt cha tôi." Lộ Lê đè thấp âm lượng, âm u mà nói.
Vừa nghe là đồ của người chết, Lộ Hàm Ngọc đang vươn tay lại rụt trở về.
Lộ Lê có thể cùng cô ta nói một lời đã không tồi, đi thẳng qua người cô, Lộ Hàm Ngọc cũng không dám cản y, nhưng nhìn thấy Tần Vũ cũng đi vào, lập tức theo qua, một bên nói chuyện: "Tần thượng tướng, anh còn nhớ em hay không, em là Lộ Hàm Ngọc, là em gái của anh cả."
Tần Vũ nện bước rất nhanh, Lộ Hàm Ngọc đi tới biến thành chạy, phát hiện sắp đuổi không kịp, ý nghĩ kỳ lạ còn muốn túm Tần Vũ lại, nào biết còn chưa đụng tới hắn đã bị một luồng năng lượng chạm mạnh văng ra ngoài.
Tiếng thét Lộ Hàm Ngọc chói tai cắt qua không trung, ngã chổng vó ở cổng lãnh sự quán, vị trí này không lâu trước đây Lộ lão phu nhân cũng bị quăng ngã, bà cháu hai người đều có cùng đam mê.
Tần Sương thoáng nhìn váy Lộ Hàm Ngọc bị xốc lên, huýt sáo một cái.
"Loại này cậu cũng đưa vào miệng được?" La Uẩn Hòa đang nện bước dừng lại.
Tần Sương lập tức làm bộ nôn mửa, "Tôi là người khẩu vị nặng như vậy sao? Đừng hại tôi ăn không ngon."
La Uẩn cùng nhún vai, "Tôi còn tưởng cậu vẫn luôn là người khẩu vị nặng như vậy, vậy là tốt rồi, tôi không muốn về sau nhìn thấy cậu lại muốn đi đường vòng."
"Nói như tôi sẽ thích anh vậy, khẩu vị tôi cũng không nặng như vậy." Tần Sương chế nhạo đập cánh tay vào vai anh ta, bị La Uẩn Hòa hất bay.
La Uẩn Hòa đẩy mắt kính, "Không, tôi chỉ không muốn ngửi mùi trên người cậu thôi."
Nói xong còn ở dưới mũi vẫy vẫy, dường như rất hôi, sau đó đi luôn.
Tần Sương ngửi ngửi mùi trên người, "Hôi chỗ nào?"
Lộ Hàm Ngọc rống lên nửa ngày phát hiện không có người lại đây đỡ cô, ngồi dậy thấy người đều đã đi hết, chỉ có binh lính trông coi bộ dạng không biểu cảm, một người cũng không nhìn cô biểu diễn, giống như cô diễn thật sự kém cỏi, khuôn mặt xanh đỏ đan xen, cuối cùng xám xịt rời đi.
Về đến nhà phát hiện anh hai vốn nên ở quân bộ làm việc đã trở lại, thời gian này còn chưa đến giờ tan tầm ngày thường "Anh hai, sao anh đã về rồi, đã xảy ra chuyện gì?" Lộ Hàm Ngọc sửa sang lại sạch sẽ mới đi vào, nhìn không khí trong phòng khách không đúng lắm.
"Còn không phải do cái thằng Lộ Lê hèn hạ kia, đều là vì hắn, anh hai con ở quân bộ bị người trào phúng là con riêng, quân bộ còn cách chức anh hai con, bảo nó về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rõ ràng là muốn đóng băng anh hai con." Quách Liên Trân bị thương còn chưa tốt lên, nằm ở trên sô pha, tức giận chửi ầm lên, hận không thể cắt Lộ Lê làm tám khối.
Lộ Quang Minh ngồi ở một bên nản lòng, sắc mặt cũng khó coi.
"Tại sao lại như vậy?" Lộ Hàm Ngọc thì thầm nói, nhà bọn họ hiện tại người có tiền đồ nhất chính là anh hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro