
Chương 11-15
Chương 11: Tin dữ đến
Lộ Lê không cẩn thận đụng phải Tần Vũ, tay như bị bỏng mà rút ra, lại bị Tần Vũ cầm lấy đặt lên lồng ngực.
Y không thấp, nhưng không thể so với Tần Vũ cường tráng, bị hắn kéo vào lòng, hai người gắt gao dán vào nhau. Như vậy rất phù hợp, tựa như y vẫn nên luôn ở trong lòng Tần Vũ vậy.
Cách một tầng quần áo mỏng, Lộ Lê cảm thấy làn da nóng dọa người, nhiệt độ chậm rãi bay lên, hơi thở hormone nam tính luẩn quẩn quanh mũi, thứ y đang đè lên nói cho y biết, người đàn ông này đã động tình.
Lộ Lê không cự tuyệt, sớm khi quyết định cùng đối phương kết hôn, y đã có giác ngộ này, càng đừng nói sau này trong lòng y cũng có tình cảm với Tần Vũ. Đã là lưỡng tình tương duyệt, lại là chồng chồng, chuyện ân ái là thuận lý thành chương, ắt không thể thiếu. Nghĩ vậy, Lộ Lê cũng cố ý phóng túng.
Tần Vũ phát hiện hôm nay Lộ Lê so với dĩ vãng càng nhiệt tình hơn, càng chủ động hơn, dục vọng trong mắt càng trở thêm mãnh liệt.
Dục vọng nồng đậm đến nỗi Lộ Lê không dám nhìn thẳng, nhắm mắt lại, ôm cổ Tần Vũ chủ động đưa môi mình lên.
Thịt đưa tới cửa sao có thể không ăn, Tần Vũ như sói hoang đói bụng mấy ngày lập tức nhào tới. Lộ Lê bị đâm đau, còn chưa kịp kêu đã bị Tần Vũ lấp kín miệng. Đối phương cường thế lại thô bạo càn quét, đầu lưỡi nhiệt tình hữu lực, hút tới mức miệng y tê rần.
Tần Vũ trên giường luôn luôn thô bạo trực tiếp, Lộ Lê chống đỡ không nổi, nhưng y lại thích cảm giác này, bởi vì như vậy y sẽ không phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Điểm trừ duy nhất là ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể y như bị tách rời.
Lộ Lê nằm sấp trên giường, thân thể nhức mỏi không muốn nhúc nhích. Nghĩ đến tối qua hai người trên cái giường này phóng túng làm tình, đến hơn nửa đêm mới kết thúc, mặt y lại nhuộm đỏ ửng.
Tần Vũ trước nay trên giường không biết tiết chế, sức kéo dài lại lâu, Lộ Lê phát tiết hai ba lần, hắn mới phát tiết một lần, nếu không phải nghĩ cho thân thể Lộ Lê, hắn ít nhất phải làm đến hừng đông mới có thể thỏa mãn.
Khi y tỉnh lại Tần Vũ đã không còn ở nhà, bởi vì thể chất đặc biệt, người khác mỗi ngày phải ngủ bảy tám tiếng đồng hồ mới đủ, hắn chỉ cần hai ba tiếng là tinh thần lại đầy đủ, khôi phục nhanh đến Lộ Lê hâm mộ không thôi.
An Minh chăm sóc y, Tần Vũ khi rời đi đã giao nhiệm vụ nên gã không dám chậm trễ, phòng bếp làm ba bữa cũng đều lấy thanh đạm là chính.
Tĩnh dưỡng nửa ngày, Lộ Lê cuối cùng cũng có thể xuống giường, nhưng vết xanh tím trải rộng trên người còn chưa phai.
Da y rất dễ dàng lưu lại dấu vết, lại còn không dễ tiêu, cho nên mỗi lần làm xong, dấu vết Tần Vũ để lại phải mất bốn năm ngày mới phai. Đây là Tần Vũ đã khống chế, nếu không khống chế, mạng nhỏ của y đại khái sẽ vứt mất một nửa. Máy trị liệu có thể chữa trị miệng vết thương, nhưng loại tình huống này lại không dùng được, cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ.
Mấy ngày sau, Lộ Lê không liên hệ với Hà Kiến Bạch, lại sinh hoạt giống sâu gạo ở biệt thự, ngẫu nhiên trồng hoa cỏ. Biệt thự rất lớn, dạo một giờ cũng không đi hết, có khi lại ở trong thư phòng đọc sách, những lúc thế này, An Minh sẽ canh ở bên ngoài.
Tần Vũ ngày càng bận, có mấy lần thậm chí không trở về.
Lộ Lê mất trí nhớ thì không biết chức trách cụ thể của hắn, trước khi muốn tiếp cận người ta thì phải điều tra một chút. Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Tần Vũ là thượng tướng trẻ nhất đế quốc, lại có thực quyền, chỉ huy quân đoàn I thanh danh hiển hách, mà quân đoàn I gánh vác trọng trách bảo vệ đế quốc.
Thời đại tinh tế là thời đại khẩn trương, quan hệ giữa các đế quốc không hòa hợp, đặc biệt là đế quốc Vinh Quang với đế quốc Solo trở mặt nhau như nước lửa không dung, mỗi năm phải bùng nổ chiến tranh lớn lớn bé bé vài lần, thân là thượng tướng, Tần Vũ đương nhiên không nhàn rỗi.
Bên kia, Trương tướng quân lại không chờ nổi, lãnh đạo đã bắt đầu tạo áp lực, qua mấy ngày, ông ta lại bảo Thẩm Nguyên Kiệt lên Vũ Trụ Võng liên hệ với Lộ Lê, muốn y mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Lộ Lê biết Liên Bang muốn liên hệ với y thì Vũ Trụ Võng là con đường an toàn nhất, cho nên mấy ngày nay y đều không lên, chỉ vì hy vọng có thể hưởng những ngày tháng yên bình này thêm một chút. Một khi hành động, y không biết còn có thể có hai chữ yên bình nữa hay không.
Nhưng, chung quy vẫn không trốn tránh được.
Ngày này, vẫn tới rồi.
Chương 12: Giao chip
Tần Vũ không ở đây, Lộ Lê chính là chủ nhân duy nhất ở biệt thự.
Tần Vũ không hạn chế tự do của Lộ Lê, thư phòng cũng đều để y tự do ra vào. Lộ Lê không chút khó khăn tìm thấy trong thư phòng một con chip nhỏ, dữ liệu bên trong là thứ y muốn.
Lộ Lê không hiểu cách mở, nhưng y từng thấy Tần Vũ xử lý dữ liệu trong chip, chỉ đơn giản xem xét phòng một lượt rồi mang đi, lúc sau lên Vũ Trụ Võng liên hệ Thẩm Nguyên Kiệt, nói thứ họ cần đã lấy được.
Thẩm Nguyên Kiệt lập tức báo cáo cho Trương tướng quân.
“Tốt, không hổ là con ngoan. Nguyên Kiệt, cậu lập tức liên hệ Hà Kiến Bạch, bảo cậu ta chuẩn bị một chút, chuyến này nhất định phải cẩn thận hơn nữa, cơ hội lập công chỉ có một, Liên Bang có thể sánh vai với đế quốc được hay không phải xem lúc này đây.”
Trương tướng quân rất vừa lòng với hiệu suất của Lộ Lê, nghe báo cáo của Thẩm Nguyên Kiệt vẫn chưa cảm thấy ngạc nhiên. Ông hiểu Lộ Lê, đây không chỉ là nghĩa vụ với quốc gia, mà còn có ơn chăm sóc của người cha nuôi này, cho nên cuối cùng Lộ Lê nhất định sẽ lựa chọn đứng ở phía ông.
Hà Kiến Bạch nhận được tin tức, trước đó khi Lộ Lê đáp ứng sẽ trộm một phần văn kiện, họ cũng đã bắt đầu làm chuẩn bị, chỉ chờ lệnh của Trương tướng quân.
Địa điểm gặp mặt lần này không giống lần trước, là một trung tâm thương mại trên Tần Lộ tinh. Tuy hiện tại mua sắm trên mạng rất phát triển, vận chuyển hàng lâu nhất cũng chỉ mất hai giờ, nhưng vào mỗi ngày nghỉ, trung tâm thương mại vẫn là một biển người tấp nập.
Hà Kiến Bạch ở Tần Lộ tinh đã nửa năm, nơi càng nhiều người càng dễ hỗn loạn, nên cố ý chọn chỗ này, hơn nữa vào ngày Chủ Nhật.
Hôm nay, thời gian ước định còn chưa tới, Hà Kiến Bạch đã tới địa điểm. Thiết kế bên trong gã đã nghiên cứu rất kỹ, một khi phát sinh tình huống, gã đều có thể thoát đi một cách nhanh nhất.
Lộ Lê không gấp gáp, trước sau như một không nhanh không chậm, đại khái là sắp kết thúc, tâm tình của y lại thả lỏng. Y đã tận lực, mặc kệ kết quả thế nào, y đều sẽ không có một câu oán hận, đây là quyết định của y, thì y phải tự mình gánh vác.
Hà Kiến Bạch nói y đã tới trung tâm thương mại này một lần, không phải vì thăm dò thiết kế, mà để mua sắm, còn là Tần Vũ đi cùng y. Đương nhiên, với tính cách của Tần Vũ thì hắn không rảnh để đi dạo, hắn muốn thứ gì thì chỉ cần một câu, lập tức có người đưa đến trước mặt, nhưng hắn lại tự mình đưa Lộ Lê đi, hiện tại ngẫm lại, hình như đó là lần đầu tiên hẹn hò của hai người.
Trung tâm thương mại có hơn mười tầng, họ sẽ gặp nhau ở tầng năm. Lộ Lê đi thẳng đến tầng năm, không chờ y theo dòng người đi vào thang máy, máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên sáng lên. Là Tần Vũ.
Lộ Lê ngẩn ra, lúc này sao hắn lại đột nhiên lại tìm mình. Kiềm chế tiếng tim đập bùm bùm, y nhận cuộc gọi, khuôn mặt không biểu cảm của Tần Vũ đồng thời xuất hiện.
“Em đang ở đâu?”
“Em đang ở trung tâm thương mại lần trước chúng ta đi.” Lộ Lê ra vẻ nhẹ nhàng, chung quanh người đến người đi, y không định nói dối, tâm tình buông lỏng mà không phát hiện mình lỡ miệng.
“Em khôi phục ký ức rồi?” Tần Vũ nháy mắt chú ý tới.
Tim Lộ Lê thoáng chốc lỡ một nhịp, bỗng nhớ ra nếu y mất trí nhớ thì chuyện này y không thể biết. Tần Vũ đang nhìn chằm chằm, chỉ có thể căng da đầu gật đầu, “Ừm.”
“Từ khi nào?”
“Ngày hôm qua…… Vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ, lại nói lỡ miệng rồi.” Lộ Lê cười gượng vài tiếng.
“Anh biết rồi, ở đó người đông, nhớ chú ý an toàn, anh sẽ về ngay.” Tần Vũ nói xong, lập tức ngắt liên lạc.
Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, ‘lập tức’ của Tần Vũ thông thường không đến một giờ, y phải nhanh lên mới được. Dù hôm nay thành công giao con chip, nếu Hà Kiến Bạch không thể thành công rời khỏi Tần Lộ tinh thì cũng không có cách nào. Khi có mặt Tần Vũ, y không dám có động tác lớn.
Đang nghĩ ngợi, máy truyền tin lại vang, còn tưởng rằng Tần Vũ quên nói cái gì, mở ra lại phát hiện là Hà Kiến Bạch, dọa y giật mình. Vì tiện liên hệ, mấy tháng trước y nói số của mình cho Hà Kiến Bạch, nhưng vì an toàn, không phải trường hợp khẩn cấp họ sẽ không liên lạc.
Hà Kiến Bạch không gọi video, mà dùng tin nhắn, Lộ Lê click mở nội dung.
Hà Kiến Bạch quyết định thay đổi phương thức giao-nhận chip. Ban đầu họ định giáp mặt giao chip ở tầng năm, nhưng sau gã quyết định gặp ở tầng ba. Lộ Lê sẽ để chip trong toilet A cửa thứ ba, như vậy hai người không phải giáp mặt, vạn nhất có tình huống cũng sẽ không bị bắt quả tang.
Lộ Lê nhíu mi, không biết Hà Kiến Bạch sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng không thể phủ nhận, biện pháp này an toàn hơn.
Lộ Lê tìm đến toilet, giao đồ rồi rời đi. Chưa đến hai mươi giây sau, Hà Kiến Bạch đội mũ xuất hiện ở toilet, lưu loát nhận chip, khi đi ra vẫn có thể thấy Lộ Lê đi xuống tầng dưới, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh nhàn nhạt, sau đó bí ẩn rời đi, toàn bộ quá trình không đến hai phút.
Từ hướng cửa lớn của trung tâm thương mại truyền đến tiếng kêu to, sau đó là tiếng bước chân chỉnh tề, một đội quân xông vào, vây quanh cửa lớn, không ai ra ngoài được.
Lộ Lê sắp xuống tầng hai, đột nhiên nghe thấy thanh âm từ tầng dưới, nhìn qua cửa kính sát đất thấy quân đội canh giữ ở cửa, nói là tới bắt giữ gián điệp trà trộn trong trung tâm thương mại, mọi người cần phối hợp, ngay sau đó bắt đầu xông lên lầu hai.
Sao lại vậy, chẳng lẽ kế hoạch bại lộ?
Phản ứng đầu tiên của Lộ Lê là trở lại lầu ba xem Hà Kiến Bạch có còn ở đây không, vừa xoay người đã bị một lực mạnh mẽ kéo đi, trong mũi là mùi hương quen thuộc, thoáng chốc cả người cứng đờ.
Tần Vũ.
Chương 13: Bại lộ
Khi họ rời khỏi trung tâm thương mại, nơi đó đã bị quân đội vây chật như nêm cối, nếu chậm một bước, y chưa chắc có thể toàn thân trở ra, một khi bị phát hiện phu nhân thượng tướng là gián điệp của Liên Bang, hậu quả có thể to lắm.
Tạm thời không nói y sẽ có kết cục thế nào, đế quốc Vinh Diệu sẽ xử lí gián điệp thế nào, nhưng khẳng định sẽ liên lụy đến Tần Vũ.
Tần Vũ không chỉ là thượng tướng, còn là chiến thần bách chiến bách thắng trong lòng công dân đế quốc, nói hắn là người bảo hộ đế quốc cũng không quá, một khi tin phu nhân của hắn lại là gián điệp bị bại lộ, không chỉ công dân sẽ thất vọng, vương thất chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi.
Lộ Lê trước mắt đã mất khả năng suy xét những thứ đó, trong đầu tất cả đều là Tần Vũ sao lại xuất hiện, trước đó không lâu họ còn liên lạc qua máy truyền tin. Nếu hân xuất hiện, có phải cho thấy hắn đã biết thân phận của mình? Sao hắn lại biết, nếu đã sớm biết, sao không nói gì cả? Có phải hắn vẫn luôn biết Hà Kiến Bạch, biết kế hoạch hôm nay…
Lộ Lê cúi đầu không dám nhìn Tần Vũ, khắp đầu óc đều là nghi hoặc, sắc mặt bởi thân phận bị vạch trần trở nên tái nhợt.
Y không biết Tần Vũ khi biết mình bị phản bội, không, hoặc là nói khi biết mục đích tiếp cận của y không trong sạch thì có suy nghĩ gì, y chỉ biết nếu là y thì y sẽ không dễ dàng buông tha đối phương.
Tần Vũ vẫn luôn không nói gì, kéo y trở lại biệt thự.
“Thượng tướng……” An Minh thấy họ trở về lập tức đi tới, vừa thấy sắc mắt thượng tướng hung ác nham hiểm khó coi thì im bặt. Từ lúc tiến vào quân đoàn I, gã rất ít khi thấy thượng tướng lộ ra vẻ mặt này, nghĩ đến những việc thượng tướng làm khi có vẻ mặt này, gã theo bản năng lui ra phía sau một bước.
“Bất luận kẻ nào cũng không được đi lên.” Tần Vũ âm u ném xuống những lời này rồi kéo Lộ Lê đi lên, vào phòng rồi đóng cửa lại, sầm một tiếng, tựa như lửa giận của hắn.
Biệt thự có cách âm rất tốt, đóng cửa lại thì cái gì không nghe được, An Minh rất tò mò cũng không dám cãi lại mệnh lệnh.
Bả vai bị nắm chặt, lực đạo kia không phải thể chất của y có thể chịu. Lộ Lê đau, thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu gặp phải vẻ mặt âm trầm của Tần Vũ, hai mắt cơ hồ chiết xạ ra một đạo âm ngoan quang mang.
Đây là lần đầu tiên y thấy Tần Vũ như vậy. Y vẫn luôn cho rằng có rất ít chuyện có thể làm Tần Vũ có cảm xúc, hiện tại xem ra, bị phản bội vẫn làm Tần Vũ phẫn nộ không thôi. Trên đường y đã nghĩ, Tần Vũ khẳng định đã biết tất cả, có lẽ còn biết rất sớm, lại không nói gì cả, chắc là muốn xem cuối cùng y sẽ làm thế nào. Cuối cùng y vẫn chọn đứng ở phía đối lập, lựa chọn cha nuôi cùng Liên Bang, làm Tần Vũ thất vọng rồi.
“Ngài…”
“Em là đồ ngốc sao!!” Tần Vũ đột nhiên rống lên, vẻ mặt tức giận như muốn nuốt y vào bụng, “Em cho rằng đây là nơi nào, chút thủ đoạn này cũng muốn dùng với đế quốc, em cho rằng có thể thành công sao!!”
Lộ Lê hơi hơi hé miệng, bị hắn rống choáng váng, phản ứng này có gì đó không đúng, y cho rằng Tần Vũ sẽ lãnh khốc phân phó thủ hạ bắt y lại, mà không phải nhốt trong phòng mắng y. Đầu Tần Vũ có phải bị làm sao không? Không, nhất định là bị làm sao rồi.
“Người nhận chip đã rời khỏi Tần Lộ tinh, em cho rằng hắn sao có thể nhanh như vậy, hắn đã sớm phát hiện có biến, em ngu ngốc còn ở lại nơi đó, em ngại mình sống quá thư thái phải không!”
Tần Vũ vẫn còn mắng.
Lộ Lê rốt cuộc có phản ứng, lời này càng nghe càng thấy không đúng, “… Cho nên ngài tức không phải vì tôi trộm đồ, mà vì tôi không lập tức rời đi?”
Tần Vũ vẫn cứ trầm mặt, không trả lời, lại nói: “Người kia đã sớm phát hiện có biến, hắn lại không nói với em, một mình rời đi, hắn không thể không biết một khi bị bại lộ, em sẽ có kết cục gì, hắn một chữ cũng không nói, để em một mình đối mặt với quân đội, em biết có nghĩa là gì không?”
Đúng vậy, có nghĩa là gì, đối phương không quản y chết hay sống, thứ cần đã nằm trong tay, đương nhiên không cần y nữa. Trong đầu Lộ lê ầm một tiếng, thế mới biết Tần Vũ có suy nghĩ gì, không không không, y không tin, cha nuôi sao có thể như vậy, không có quan hệ huyết thống nhưng y cũng là con mà.
“Ngài…Đây đều là thật?” Lộ Lê khàn giọng nói.
“Anh đã lừa em khi nào chưa.” Tần vũ hừ lạnh một tiếng.
Phải chưa từng lừa y, Lộ Lê tức khắc cứng họng.
Tần Vũ đêm đó đi luôn, phảng phất như trở về chỉ để cứu y và nói với y những lời đó, Lộ Lê chỉ biết là từ ngày đó, Tần Vũ càng thêm bận, trước còn mấy ngày trở về một lần, lần này dứt khoát một tháng không về, mà cuộc sống của y vẫn như bình thường, có vẻ như ngoài họ, không còn người thứ ba biết.
Tin tưởng Tần Vũ không lừa mình, nhưng Lộ Lê vẫn lên Vũ Trụ Võng tìm Thẩm Nguyên Kiệt, Hà Kiến Bạch đã rời khỏi Tần Lộ tinh, thu dọn mọi thứ sạch sẽ và cắt đứt mọi liên hệ với y, cho nên y chỉ có thể tìm Thẩm Nguyên Kiệt.
Khiến Lộ Lê kinh ngạc chính là, Thẩm Nguyên Kiệt một tháng nay không có chút động tĩnh, phảng phất như mục đích đã đạt được, không cần thiết phải liên hệ nữa.
Nội tâm y lạnh xuống theo mỗi ngày không liên lạc được, đến bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, y không biết cha nuôi có biết chuyện này không, nhưng Hà Kiến Bạch biết trước có nguy hiểm mà không báo cho y, không thể gặp mặt thì dùng máy truyền gửi tin cho y cũng được, nhưng chẳng có gì cả.
Chương 14: Nổ
“An Minh, cậu biết thượng tướng gần đây bận chuyện gì không, anh ấy đã một tháng không về.” Lộ Lê nhịn một tháng, rốt cuộc nhịn không được hỏi An Minh.
Ngày đó bị Tần Vũ mắng một trận, Tần Vũ tức không phải vì y trộm đồ, mà vì y không màng an nguy của chính mình, làm y kinh ngạc đến cực điểm, đồng thời, nội tâm có chút vui sướng, nhưng Tần Vũ không về, trong lòng y lại thấp thỏm.
Chẳng lẽ Tần Vũ vẫn giận, cho nên không muốn gặp y?
Lộ Lê không dám dùng máy truyền tin liên hệ Tần Vũ, đành phải hỏi thăm An Minh.
“Thượng tướng là người nào, sao tôi có quyền biết, nhưng ngài không phải phu nhân thượng tướng sao, thượng tướng đi đâu mà ngài không biết sao?”
An Minh hoàn toàn không biết chuyện ngày đó, nếu không hiện tại nên kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng không khác hiện giờ là bao, thấy y muốn từ chỗ mình hỏi thăm tin tức của thượng tướng, gã không thể không phỏng đoán thượng tướng có phải cuối cùng cũng chán ghét người này rồi hay không.
Lộ Lê vừa nghe đã biết mình không thể có được đáp án, nhíu mày rồi lên lầu.
Đi đến ban công, y nhìn chằm chằm trên máy truyền tin, tên Tần Vũ ở đầu tiên, chỉ cần chạm nhẹ là có thể gặp, chính miệng hỏi vì sao một tháng không về, nhưng y không dám, không phải bởi vì gặp rồi sẽ không nói được, mà là y sợ nghe được nguyên nhân là bởi vì mình.
Ở góc độ nào đó, Lộ Lê không biết nguyên nhân Tần Vũ không về liên quan trực tiếp đến y.
Cuối cùng y vẫn không liên hệ với Tần Vũ.
Sớm ăn xong bữa tối, Lộ Lê trở về phòng.
Người hầu ở biệt thự không bởi vì có thêm chủ nhân mà bó tay bó chân, Lộ Lê là người hiền hoà, không giống đa số nữ chủ nhân hoặc nam chủ nhân, một khi được gả vào là bắt đầu khoe khoang địa vị cùng quyền lợi, quản này quản kia, mọi người nên làm gì vẫn làm, cho nên nơi này kỳ thật chỉ có An Minh chán ghét Lộ Lê.
Tối đến, Lộ Lê tắm rửa xong không giống ngày thường đi ngủ sớm, hoặc nằm trên giường đọc sách, mà vào Vũ Trụ Võng.
Tên trên Vũ Trụ Võng của y là Ly Lục, kỳ thật là tên đọc ngược lại.
Thân ảnh y xuất hiện ở khu chiến đấu, Vũ Trụ Võng chia làm nhiều khu vực, có khu sinh hoạt, đương nhiên cũng có khu chiến đấu, đây là khu náo nhiệt nhất.
Lộ Lê vào khu chiến đấu, đi vào khu huấn luyện cơ giáp náo nhiệt nhất, khi còn là học sinh, bởi vì trong hiện thực y không thể dùng được cơ giáp, y sẽ trên Vũ Trụ Võng thực hiện mộng tưởng.
Khống chế cơ giáp trên mạng không có yêu cầu cao với thể chất, chỉ có yêu cầu về tinh thần lực, tuy Lộ Lê có thể chất hơi kém, nhưng giá trị tinh thần lực cao, năng lực học tập cũng mạnh, chậm rãi cũng có chút danh tiếng, sau đó y tham gia cuộc thi cơ giáp do Vũ Trụ Võng tổ chức, đạt được một thứ tự không tồi.
Không thể đạt vị trí số 1, nhưng đó là Vũ Trụ Võng, không phải Tinh Võng, Tinh Võng chỉ có người trong tinh hệ có thể tham gia, phạm vi rất nhỏ, mà Vũ Trụ Võng có rất nhiều thiên tài đến từ các tinh hệ khác nhau, có thể trổ hết tài năng vượt qua nhiều người như vậy, tiến vào top 50 đã rất ghê gớm.
Lộ Lê cũng nổi danh sau lần đó, truyền thông cũng đưa tin về cuộc thi này, nhưng y không muốn lộ thân phận trong hiện thực, nên vẫn luôn không có người biết.
Tốt nghiệp rồi vào căn cứ bí mật của cha nuôi huấn luyện, rất ít khi lên Vũ Trụ Võng, cuộc thi cơ giáp cũng không tham gia, rất nhiều người đã quên mất y.
Mấy năm rồi mới động đến cơ giáp, cho dù chỉ là giả thuyết, Lộ Lê vẫn có chút kích động, quyết định một lần nữa thực hiện mộng tưởng hồi niên thiếu.
Khu huấn luyện cơ giáp có nhiều cấp bậc, trước kia y đã tới nên không cần bắt đầu lại từ cấp thấp nhất, chỉ là lâu rồi, y lo mình quên hết nên vẫn đi lên từ cấp một.
Một khi chuyên chú, thời gian sẽ trôi rất nhanh.
Lộ Lê từ mới lạ đến quen thuộc, từ cấp một đến cấp ba mất hai ngày, hiện giờ y lại có thể khống chế cơ giáp, nhưng muốn tham gia thi đấu thì còn phải thuần thục hơn.
Ngày thứ ba, y như mọi khi vào Vũ Trụ Võng.
Cùng ngày, Liên Bang lại xảy ra chuyện lớn. Một căn cứ quan trọng đột nhiên nổ mạnh, cảnh báo kêu liên tục, may mắn không có nhiều thương vong, chỉ là rất nhiều tư liệu quan trọng bị hủy trong vụ nổ, tin tức truyền tới tai Trương tướng quân đầu tiên, lập tức nổi trận lôi đình.
“Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên lại nổ?” Tiếng Trương tướng quân phẫn nộ từ máy truyền tin rõ ràng chính xác truyền tới tai người phụ trách căn cứ.
Tư liệu bị hủy trong vụ nổ ngoài tư liệu của họ, còn có con chip Hà Kiến Bạch mang về, thảm hại hơn chính là, chip chỉ có một phần, tư liệu bên trong họ đã vô số lần phục chế nhưng vẫn không được, trong khoảng thời gian này họ vẫn luôn rất cẩn thận cẩn thận, sợ chip tự huỷ, hiện tại lo lắng đã trở thành sự thật, chưa có chút tiến triển nào chip đã không còn.
“Chúng tôi cũng không biết, rõ ràng trước vẫn thuận lợi.” Người phụ trách cũng rất buồn bực, “Có phải tư liệu bên trong có vấn đề hay không?”
Trương tướng quân vốn định nói không có khả năng, bỗng nghĩ đến cái gì nên không nói nữa, cúp máy, đang muốn liên hệ Thẩm Nguyên Kiệt thì máy truyền tin đột nhiên vang lên, thủ hạ sốt ruột vạn phần xuất hiện trước mắt.
“Việc lớn không tốt rồi, thưa tướng quân!”
Chương 15: Tấn công
Thực sự vô cùng tệ.
Trương tướng quân nghe cấp dưới báo cáo mới biết chân chính vấn đề không phải chip bị hủy, mà là lãnh đạo của Liên Bang.
Chuyện nghiên cứu chip lần này, toàn bộ lãnh đạo trong Liên Bang đều cực kỳ coi trọng, trong căn cứ bị nổ không chỉ có người của ông, cho nên tin chip bị hủy thực nhanh đến tai họ.
Tầm quan trọng của chip không phải tinh tệ có thể cân nhắc, ngay cả Tổng thống cũng vô cùng quan tâm, khi biết lần này không chỉ mất chip, các tư liệu quan trọng khác cũng bị hủy, lập tức triển khai hội nghị.
Trong hội nghị, Trương tướng quân bị chỉ trích một hồi, công lao không lấy được lại còn thành tội nhân, ngay cả tổng thống cũng sinh ra vài phần bất mãn.
“Cút đi, những lão già đó ngày thường câm như hến, lúc trước khi có được con chip, một đám không nói đó là công lao của ta, hiện tại chip bị hủy, bao nhiêu trách nhiệm đều đẩy hết lên ta, khốn nạn!” Trở lại quân bộ, Trương tướng quân nghẹn một bụng tức nổi trận lôi đình, xui xẻo vẫn là cấp dưới vô tội.
Trong phòng không có chút thanh âm nào, tướng quân đang nổi nóng, lúc này ai ra mặt đều sẽ bị giận chó đánh mèo, còn không bằng chờ tướng quân phát tiết xong.
“Nguyên Kiệt.”
“Có thuộc hạ.” Bị điểm tên Thẩm Nguyên Kiệt không thể không đứng ra.
“Lập tức điều tra tình hình Lộ Lê gần đây, càng nhanh càng tốt.”
Ra là chuyện này, chuyện này không khó, Thẩm Nguyên Kiệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà không bị mắng.
Dưới áp lực, Thẩm Nguyên Kiệt chỉ dùng ba ngày đã tra được, có được tư liệu thì ngay lập tức đến quân bộ gặp Trương tướng quân, báo cáo tình hình Lộ Lê gần đây.
Nghe Lộ Lê không chút sứt mẻ, ăn ngon uống tốt ở Tần Lộ tinh, Tần Vũ cũng không trở mặt với y, sắc mặt Trương tướng quân càng ngày càng âm trầm.
Ban đầu chỉ là suy đoán, hiện tại ông không thể không hoài nghi Lộ Lê có phản bội hay không, nếu không với tội danh đánh cắp tư liệu kỹ thuật, Tần Vũ không thể giữ nó lại sao Tần Lộ, nhưng thậm chí một chút xử trí cũng không có, không chỉ có vậy, hắn đến bây giờ vẫn không chia tay với Lộ Lê, rõ ràng không đúng.
“Chuyện này, các cậu thấy thế nào?” Trương tướng quân trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi Thẩm Nguyên Kiệt cùng Hà Kiến Bạch. Mấy năm nay đều là hai người tiếp xúc với Lộ Lê, họ hiểu mọi chuyện hơn.
“Ngày ấy trung tâm thương mại bị quân đội vây quanh, tuy tôi đúng lúc rút lui, nhưng Lộ Lê chậm một bước, theo lý cậu ta nên đã bị bắt lại, nhưng Tần Vũ lại bảo vệ cậu ta, việc này rất kỳ quặc.” Hà Kiến Bạch dẫn đầu mở miệng.
Thẩm Nguyên Kiệt nhìn gã một cái.
“Với thanh danh của Tần Vũ, hắn không thể chấp nhận bị phản bội, lại còn là phu nhân của hắn, đây là sỉ nhục với hắn.” Hà Kiến Bạch nói tiếp.
“Tôi đồng ý, Tần Vũ rất có thể đã áp chuyện đó xuống, người ngoài không biết Lộ Lê là gián điệp của Liên Bang và chuyện con chip,” Thẩm Nguyên Kiệt dừng một chút rồi bổ sung: “Tôi cảm thấy có thể hỏi cậu ta, hiện tại cậu ta là người duy nhất của chúng ta ở đế quốc Vinh Diệu có thể tiếp xúc đến cơ mật.”
“Nguyên Kiệt nói có lý, vậy cậu đi liên hệ với nó đi.” Trương tướng quân cũng nghĩ như vậy.
Nhưng không chờ Thẩm Nguyên Kiệt liên hệ Lộ Lê, lại phát sinh một chuyện lớn, lần này không phải căn cứ ngầm nổ, nhưng hậu quả lại càng nghiêm trọng.
Khi biết Tổng thống gọi ông đến ngay lập tức, Trương tướng quân nheo mắt, trực giác nói cho ông không phải chuyện tốt, tình huống lại so với ông tưởng lại càng tệ hơn, bởi đế quốc Vinh Diệu đột nhiên tấn công tinh cầu biên giới của Liên Bang, khi nhận được tin tức, một tinh cầu biên giới đã gần như bị phá hủy.
“Không phải ông nói đế quốc Vinh Diệu sẽ không vì con chip mà tấn công Liên Bang sao, hiện tại thì sao, người ta đã đánh tới cửa, còn trực tiếp xoá sổ một tinh cầu quan trọng, ông nói làm sao bây giờ!” Tổng thống phẫn nộ ném văng văn kiện trong tay, thiếu chút nữa nện vào người Trương tướng quân.
R tinh hệ mà đế quốc Vinh Diệu thống trị đã phát triển đến trình độ cao, trình độ khoa học kỹ thuật so với họ tiên tiến không biết bao nhiêu lần, mà Liên Bang tuy đã trải qua vô số lần cải cách, không còn là chế độ quân chủ, nhưng trang bị lực lượng quân sự vẫn kém xa đế quốc Vinh Diệu.
Bởi còn quá yếu, cho nên Liên Bang vẫn luôn không dám đắc tội các đế quốc đó, ít nhất là không có cừu hận, hiện tại đế quốc Vinh Diệu đột nhiên tấn công, thấy thế nào cũng liên quan đến Trương tướng quân phái người đánh cắp con chip.
Nhưng làm Tổng thống lẫn cả hội nghị khó hiểu chính là, con chip đó thật sự quan trọng vậy sao, quan trọng đến mức đế quốc Vinh Diệu không màng tất cả chạy tới tấn công họ.
Trương tướng quân cũng rất khiếp sợ, ông dám làm như vậy vì tin tưởng đế quốc Vinh Diệu sẽ không tấn công, nhưng mọi chuyện lại vượt tầm kiểm soát.
“Không có cách nào chống cự sao?” Trương tướng quân nhíu mày hỏi.
“Biết quân đoàn nào tấn công chúng ta không, ông biết tướng lãnh dẫn đầu là ai không?” Tổng thống cười lạnh.
Trương tướng quân lắc lắc đầu.
“Là chiến thần của đế quốc Vinh Diệu, hắn tự mình chỉ huy quân đoàn I, bằng uy danh của hắn, chuyện này nếu lại kéo dài, tổn thất sẽ không chỉ là một tinh cầu biên giới đâu.”
Trương tướng quân bị chấn động đến mức run rẩy, bất luận là chiến thần Tần Vũ, hay quân đoàn I, cho dù là ở Liên Bang xa xôi, họ cũng nghe qua uy danh hiển hách, chỉ chưa thấy qua mà thôi, hiện tại vị chiến thần này đánh tới cửa, chuyện này không phải nói giỡn.
“Tôi đi tìm người giải quyết.” Trương tướng quân bất chấp lễ nghi đi mất.
Tốt nhất là có thể giải quyết, Tổng thống trầm mặt nghĩ thầm, nói cách khác không thể không truy cứu trách nhiệm của Trương tướng quân.
Vì thế một ngày nào đó, Lộ Lê vừa mới ra khỏi trung tâm huấn luyện cơ giáp đã phát hiện mình có mấy chục tin nhắn tới, đều là do cùng người gửi, y không thể nhận tin nhắn khi đang ở trung tâm huấn luyện, vì để người huấn luyện có thể chuyên tâm, ra ngoài mới có thể nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro