Hồi Ba Mươi Sáu: Phượng (a)
Lúc bấy giờ, nguyên đám đã quay về cánh rừng ven thành Qri. Họ quyết định thực hiện lời gởi gắm của những người thiết lập trận đồ ban nãy, nhưng cho tới lúc thành công họ sẽ giữ bí mật đến cùng.
Trời đã tang tảng sáng. Chiến trận đã tạm ngưng. Chỗ nào cũng đều thấy xác chết và cảnh tượng chim ăn thịt mục rữa. Mùi hôi tanh của máu, dịch nhầy và tủy xương nồng nặc trong không gian. Vắng bặt tiếng hót của loài chim hiền, chừng như chúng quá sợ hãi trước cảnh tượng kinh hoàng nơi đây. Một chòm mây ráng hồng ôm trọn lấy vầng dương rực rỡ, những tia nắng vươn ra khỏi khóm mây rồi lọt thỏm xuống mặt sông cái đùng đục màu máu đông làm cho dòng nước lấp lánh như được tráng qua một lớp bạc. Đường mòn cỏ non ướt đẫm sương đêm, từng cụm hoa hàm tiếu e ấp khoe sắc với núi rừng âm u, tịch mịch. Không thấy con thú nào lảng vảng ở đây, chắc chúng đã trốn ở chốn thâm sơn cùng cốc nào rồi.
Thay vì đi một lèo về doanh trại, Hách Cô Quân khuyên nguyên đám nên nán lại đây ngồi đợi, đặng chờ coi có lính du kích hoặc dọ thám nào của địch xuất hiện thì sẽ bắt sống và đem về tra khảo. Vậy là cả bọn bèn núp vào một cái hang nằm đầu nguồn của con suối nên thơ mà ăn điểm tâm và uống cà-phê.
- Cậu nghĩ sao hả Quân? - Phó Lập Thành nhướng mày hỏi.
Hách Cô Quân mím môi trước khi trả lời:
- Tôi tin rằng có đột kích... Nhưng rất tiếc, tôi không rõ ở hướng nào...
- Tôi cũng nghĩ như cậu vậy...
Cà-phê đã pha xong, thể theo ý thích của từng người, Vu Bân sẽ làm ly có tẩy hoặc "trơn". Bữa sáng là món xôi nếp thập cẩm bọc trong lá sen và bánh chuối hấp. Không biết đám lính chiến Hoàng gia ăn gì đây? Chắc lại là quân lương hết date và dở tệ nữa chứ gì?
Hách Quân Dao đặt sa bàn chính giữa tấm bạt, rồi cùng em trai, Nhị Hoàng tử và Đinh Thế Quân thảo luận chiến lược. Về phần Vu Bân và Harrison, hai người lo canh chừng động tĩnh của vùng rừng núi và bên ngoài tòa thành Qri. Bây giờ là tám giờ hai mươi mốt phút.
Hốt nhiên một tiếng còi hụ rú lên như muốn xé rách bầu trời nơi biên thùy đất cằn đá sỏi. Một toán quân cảm tử của Tang thi Hoàng ôm bom xông vào doanh trại, hay nói đúng hơn là bị đội Thôi Miên giả sai khiến.
Phó Thiệu Huy kịp thời phát hiện nên đã dựng một bức tường đất cao hơn mấy mươi mét. Nhưng đồng thời hành động này đã làm gã bị lộ tẩy, những ai có mặt ở đó hết thảy kinh ngạc khôn xiết. Nhất tề quỳ xuống đảnh lễ gã.
- Bệ hạ...
Phó Thiệu Huy làm cử chỉ mời tất cả bình thân rồi thở dài mà nói:
- Xin đừng coi tôi là Quốc trưởng, hãy xem tôi là đồng đội của các anh.
- Dạ!!!
Phó Thiệu Huy niệm chú biến thân. Tức thì trên lưng gã hiện ra đôi cánh hoàng kim rực rỡ. Trên tay gã lúc này đây là một đôi song kích bằng bạc loang loáng sáng. Còn quấn quanh hông gã là một cuộn dây luyện từ đá núi lửa và đất sét dẻo. Xong đâu vào đó, gã mới nghênh chiến.
Gió táp mưa sa nổi lên ở đằng Đông, đoán rằng đấy là cái bẫy của bầy tang thi nên vị Quốc Trưởng ngũ tuần không chú tâm lắm vào đó.
Bỗng đâu, cách đó khoảng hơn mấy dặm, một cái cây vươn lên từ lòng đất rồi phình to ra như một cái bong bóng ních đầy khí. Từ trên những tán cây, những con vượn quỷ nhảy phóc xuống rồi chạy bằng tứ chi tới chỗ thành Qri.
- Mấy con vượn quỷ này từ lỗ nào chui ra mà tôi chưa từng học qua vậy?
Người lính vừa phát biểu câu trên là sinh viên hạng Ưu của trường Đại học Sinh Vật Học.
Phó Thiệu Huy giải đáp:
- Chúng không phải là sinh vật, cũng chẳng phải là thực vật, mà là đất nặn và kim khí tạo thành nên sẽ rất khó khăn để tiêu diệt chúng.
- Nhưng phải có cách chứ bệ hạ?
- Chúng sợ axit. Và chúng ta cũng vậy. Không cẩn thận bên mình sẽ bị thiệt thân.
Bầy vượn quỷ đã áp sát tường thành. Chúng hùng hục bấu vuốt mà leo lên bờ tường; binh lính đang đứng gác trên đó y lệnh của Quốc trưởng nên đã thoát thân từ cách đây mười lăm phút rồi, thành ra không ai bị thương hay mất mạng. Những tiếng cắt gạch bằng vuốt để mở đường xông vô của chúng nghe hệt khuôn âm thanh máy khoan cắt gạch; biết rằng vuốt của chúng rất sắc bén, người nào người nấy đều thủ sẵn một khẩu súng trường để đối phó, dù cho hy vọng bắn rụng tứ chi của chúng là quá thấp.
Những người lính hệ Kim và hệ Thủy hợp sức lại tạo thành một trận đồ tiêu diệt đàn vượn quỷ. Dòng nước của đại đội sẽ mang theo hợp chất ăn mòn cơ thể của chúng. Tuy nhiên, ít nhiều gì họ cũng bị ảnh hưởng bởi độc tố của hợp chất này.
Bầy vượn quỷ như được truyền linh tính vô người nên đã phòng bị trước mà tránh thoát những dòng nước có tính ăn mòn kim loại ấy. Một con vượn quỷ vồ được một người lính hệ Thủy, liền bẻ đầu anh ta, máu tươi phun ra có vòi; nó chưa kịp tóm lấy một con mồi mới, đã bị Phó Thiệu Huy xé xác bằng quả bom đất trữ đầy điện tích trong lòng, những mảnh vỡ của nó vô tình làm mù mắt một con vượn quỷ đứng sau lưng nó.
Không còn kip nữa, Phó Thiệu Huy vỗ cánh bay lên trên không trung, rồi liệng xuống những quả bom đất vào bầy vượn quỷ cuồng nộ. Một mình gã không thể tiêu diệt hết được nên phải cầu viện những tướng lãnh khác đang nằm nhà làm việc tới ứng cứu. Nghĩ là làm, gã nhờ Vu Bân đưa người tới đây thông qua Không gian của hắn. Trong lúc chờ viện binh, gã dồn sức tạo bom để giúp các tân binh vững tâm chiến đấu.
Đến tận bây giờ mà hai bên chưa có ai thi triển dị năng hệ Phong và Lôi. Có lẽ bầy tang thi đang chuẩn bị cho trận đồ sắp tới chăng?
"Vụt."
Vừa tránh thoát được đạn cối của quân địch, Phó Thiệu Huy đã phải quất roi đất để hạ gục một con Tang thi hóa hình thành chim ưng lửa đang toan thiêu sống gã. Mùi đất mang theo hợp kim bị lửa dữ nung khét lẹt khiến cho gã bị ê óc vì hít phải. Trong lúc con ưng lửa đó đang hả hê đắc ý bởi tưởng đâu người này không giết được mình, thì từ trong thân của cọng roi bỗng túa ra hàng ngàn sợi đất, những sợi đất đó vây chặt lấy toàn thân của con ưng lửa rồi thình lình phát nổ. Chứng kiến đồng đội của mình bị sát hại, một con tang thi hệ Lôi biến thân thành loài phượng hoàng sét và lao tới chỗ vị Quốc trưởng luống tuổi. Những tia lửa điện phóng ra như tên lửa xuyên qua thân thể gã, khiến gã bị trọng thương mà lảo đảo rơi xuống mặt đất.
- Chủ tướng trúng thương rồi!
Nội bộ bắt đầu rối loạn. Một vài binh sĩ hệ Mộc không đủ an toàn để thi triển phép "Cây đậu thần" đặng đón lấy Quốc trưởng, họ đành phó mặc mạng anh ta cho Trời cứu.
"Vù..."
Một con trốt khói đen bỗng xông đến điểm rơi của Phó Thiệu Huy. Vị Quốc trưởng đó cố sức vùng vẫy để thoát khỏi cái "máy xay thịt" của địch quân. Nhưng bất thành. Đôi chân của gã bị cứa nát, song vẫn còn liền xương chứ chưa bị cắt đứt. Máu miệng và đờm dãi của gã không ngừng trào ra.
"Đùng!"
- Chủ... chủ tướng... chết...
"Đùng!"
Con trốt hốt nhiên bị nổ tung lần hai. Còn Phó Thiệu Huy thì mất tăm.
Toàn quân đại loạn. Không ai biết nên tiến hay nên lùi. Bầy vượn quỷ nhân lúc hỗn độn xông tới tàn sát binh lính Hoàng gia.
"Đùng!"
Một tia sét nã xuống giữa bầy vượn quỷ. Chúng hoảng hồn hoảng vía ú ớ mấy tiếng trong cuống họng nhưng vẫn không bỏ chạy mà đứng nán lại chờ đợi. Thừa lúc chúng đang chú tâm tìm kiếm nơi phát ra tiếng sét, đội hình Kim - Thủy ban nãy bèn "quất" dòng nước độc đó về phía chúng; thật không may cho họ, số con bị tiêu diệt chỉ đếm trên đầu ngón tay, những con khác thì nộ khí xung thiên mà hùng hục bổ nhào về phía họ mà giơ vuốt lên chực quào.
Một loạt tiếng sét vang lên đùng đùng như đại liên nã đạn. Bầy vượn quỷ bị chết hơn hơn nửa đàn. Rồi bỗng đâu, một mật lệnh truyền qua quang não của đại đội Kim - Thủy mà lịnh rằng họ phải xối nước vô những mảnh vỡ của chúng để tiêu diệt tận gốc. Ai nấy nghe xong, hối hả vận công điều khiển trận đồ. Bảo vệ đại đội Kim - Thủy là nhóm Lôi - Phong, họ chia thành tám phương - bốn hướng đặng hộ trì giáp vòng các chiến hữu.
Cùng lúc đó, dưới gò mối do mình tạo ra, Phó Thiệu Huy đang để em trai lau rửa, sát trùng và băng bó vết thương ở đôi chân. Em trai anh chỉ mới tới công đoạn lau rửa đôi chân.
- Anh Hai, không sao chứ?
Phó Thiệu Huy nén đau mà gượng nói:
- Bạc bẽo... Không một đứa nào cứu tôi hết...
Phó Lập Thành cười khổ:
- Tôi cũng bị y chang anh mà... Bớt rát chưa?
Phó Thiệu Huy ngó xuống hai ống chân bị cứa đầy rẫy đỏ tươi như bước vào vùng cỏ tranh mà nhếch miệng cười:
- Còn.
- Họ vẫn còn là tân binh. Họ quý cái mạng họ hơn là cái mạng của đồng đội. Ráng chịu đựng đi.
- Ừ. Chẳng lẽ đem đi chém hết? Đây đâu còn là thời Quân chủ Chuyên chế nữa.
- Anh mà làm vậy nguyên cái nước này thảm sát dòng họ của tụi mình luôn.
Phó Thiệu Huy bật cười, khoát khoát tay:
- Giỡn thôi mà.
Phó Lập Thành nghiêm mặt nhìn anh Hai:
- Trên chiến trường, không thể nào đem án phạt ra làm trò đùa được. Mất lòng quân là mất tất cả.
Còn ngoài này, Đinh Thế Quân và tên tang thi hệ Phong tính nghiền nát vị Quốc trưởng ban nãy đang quyết chiến ác liệt với nhau trên thinh không quang nắng. Hai người hóa thành một loài thần điểu cùng mang sắc khói đen như nhau. Không một ai ở dưới đất có thể nhìn rõ cảnh đánh nhau của hai người. Lúc bấy giờ, đã qua một giờ trưa, sức nóng của mặt trời như muốn thiêu đốt sa trường bụi mù cát tỏa.
Hai anh em Lightning và Thunder đang chung sức để quét sạch bầy vượn quỷ. Thừa lúc lòng quân binh Hoàng gia rối ren, chúng đã giết chết vô số lính lác ương yếu và nhát gan, những mẩu thi thể của họ nằm la liệt khắp phần chiến trường gần thành Qri, máu tươi thay nước tưới nóng cỏ cây và hoa lá. Những người lính chinh chiến được nhiều năm nên đã có kinh nghiệm đối phó: Họ không bỏ chạy hay rên la, mà tập trung lại thành nhóm với nhau rồi người thì vận công bảo vệ toàn nhóm, kẻ thì hợp sức thiết lập trận đồ chống trả, nên chẳng mấy chốc những con vượn quỷ định tấn công họ đã bị họ phanh thây thành nhiều mảnh. Một vài tân binh thoát khỏi nanh vuốt của vượn quỷ bỗng trở nên khôn ngoan hơn, họ nháo nhào chạy về phía nhóm cựu binh và xin được gia nhập, cái lợi thế dồi dào Năng lượng và Tinh Thần lực của họ đã hỗ trợ rất nhiều cho những người đồng đội lớn tuổi hơn.
Thời gian cứ trôi như bóng câu ngoài cửa sổ, hàng mấy tiếng liền đã qua mà chẳng người lính Hoàng gia nào nhận ra bởi lẽ họ chỉ chăm chăm một mục tiêu "Sống sót trở về". Một kiếp nhân sinh mong manh tựa chiếc lá mùa Thu, muốn rụng rơi thế nào thì tùy theo cơn gió đẩy đưa.
"Grào..."
Từ dưới lòng đất, hàng ngàn con tang thi vô tri vô giác đang tiến về phía quân binh Hoàng Gia. Những tân binh nhát hít đã thôi sợ hãi, ai nấy đều dốc hết sức mình mà chống trả lại đến cùng. Từng tràng âm thanh kêu gào man rợ tới từ hai bên như muốn xé toạc vòm trời xế tà trên cao, màu ráng hoàng hôn không bi tráng và đẹp lộng lẫy bằng bản giao hưởng Chiến tranh và Chết chóc bên dưới mặt đất.
- Chết tiệt thật! Ở đâu mà ra một đống người nhiễm virus tang thi vậy? - Phó Thiệu Huy cau mày hỏi.
Phó Lập Thành trả lời:
- Đầy rẫy đó giờ mà... Chẳng qua tường nhà cao quá nên anh không thấy thôi.
Khuôn mặt vị Quốc trưởng càng khó coi tợn:
- Tại sao đám Bộ Y Tế lại dám báo rằng vắc-xin có tác dụng chứ?
- Tác dụng con khỉ mốc. Y hệt chích nước cất vô người.
- Sao lại có thể như vậy được?
Phó Lập Thành cười vang, rồi lò dò đứng dậy. Trước lúc nhảy ra ngoài chiến đấu với đồng đội, gã hỏi:
- Anh nghĩ anh phòng chứng kiết lị hay táo bón được không?
Rồi mất hút.
Bao nhiêu ngân khố Quốc Gia đã rơi vào túi bọn đại bịp. Phó Thiệu Huy đã nhận ra trong sự cay đắng tột cùng. Gã toan vung nắm đấm vô bức tường đất của gò mối, song sực nhớ tới sự hy sinh của vô vàn con dân Antaram nên dằn xuống đặng dành sức để lát nữa chiến đấu. Chừng thuốc ngấm hẳn, gã mới nhảy ra ngoài xông pha giết thù.
Lúc bấy giờ sa trường đầu rơi máu chảy nhiều không sao kể xiết, bầy kền kền sà xuống tranh nhau ăn xác thối mặc cho nguy hiểm cận kề. Có con mới vừa chén no bụng, đã bị lạc đạn mà chết cháy đen. Ấy vậy mà vẫn không ngăn được lòng tham của những con còn lại trong bầy; chúng hệt như thiêu thân, dù biết lửa nóng vẫn lao vào.
Phó Thiệu Huy không sử dụng bom đất nữa, thay vào đó, gã lại chọn cách cận chiến để phá vòng vây giùm đồng đội. Tuy mạnh hơn những cựu binh rất nhiều, song gã không dày dặn kinh nghiệm sa trường như họ nên trầy vi tróc vảy mãi mới làm quen được với địa hình nơi này. Bỏ thực chiến gần mười năm trời chứ ít ỏi gì...
Hai anh em Lightning và Thunder đang thiết lập trận đồ với Phó Lập Thành, nó có tên là "Kim Tự Tháp", nó có thể oanh tạc trong phạm vi ba dặm trường, nhưng nếu không khéo sẽ khiến cho những người điều khiển bị vong mạng. Riêng về Harrison, anh ta đánh đơn và không nhận phần bảo vệ trận đồ.
Một trận mưa sét thi nhau nã xuống sa trường. Những con trăn điện vồ lấy những binh sĩ Tang thi Hoàng rồi giựt điện cho nổ banh xác. Nhân lúc đám lính xác sống đang hỗn loạn, những tân binh mới vững lòng mà xông lên đánh trả, cách đánh theo kiểu "ăn hôi" của họ khiến những cựu binh không hài lòng và có người còn cảm thấy khó chịu lẫn khinh miệt.
"Ác!"
Bóng một con thần điểu rơi xuống khiến cho đôi bên bị sững lại một đỗi. Bên nào cũng chờ xem là chiến tướng của mình hay của địch bị bại trận đặng còn biết đường tiến - lùi.
Sau một hồi loạng choạng, Đinh Thế Quân quay trở lại với vòng đấu tay đôi. Nhờ lợi thế mau lành vết thương và phục hồi phần thân thể đã mất nên tên sức tấn công của chiến tướng tang thi có chiều nhỉnh hơn chú. Chú cắn răng cắn lợi chịu đựng mệt nhọc và cơn đau trên thân thể, rồi dốc chút sức tàn mà biến ra thanh huyết kiếm và giữ chặt nó bằng vuốt sắc nơi chân trái, đoạn chờ thời cơ mà chém xuống quân thù. Địch thủ cũng làm hành động tương tự chú. Hai người nhào vô đánh xáp lá-cà, những phiến lá gió rơi lả tả xuống như lưỡi dao phay vô tình gây ra cái chết cho rất nhiều tang thi cấp thấp và cản trở sự chiến đấu của binh lính cả hai phe. Càng đánh, họ càng hăng máu, lao vào sát phạt nhau càng lúc dữ dội, khiến số tử - thương của đôi bên ngày một tăng cao.
- Lạy các Thánh Rồng! Ai đó kêu họ dừng lại đi...
Có lẽ tâm linh tương thông nên chủ tướng đôi bên tự khắc kêu quân binh rút lui, nhường lại sa trường cho hai chiến tướng cùng hệ quyết đấu với nhau.
"Ác..."
"Ác..."
Một hồi tù và dài đến từ phía Tang thi Hoàng không lọt vô tai hai chiến tướng đồng hệ. Những nhát kiếm sắc lẹm và chan chát họ quất vào nhau tuy không ai nghe được âm thanh nhưng chỉ cần quan sát cũng đủ biết nó là đường quyền chí mạng.
Những lưỡi dao gió không ngừng rớt xuống sa trường, chém nát bươm những cái thây nằm ngổn ngang trên sa trường và giết chết vô số con kền kền. Tường thành Qri cũng chịu chung số phận làm nơi cắm dao; không nhờ bốn bức tường đất do vị Quốc trưởng dựng lên, ắt hẳn tòa thành này đã bị quân binh Tang thi Hoàng công phá.
Mặt trời đang lặn dần ở đằng Tây, nhường chỗ cho hai mặt trăng Chandra và Ciara tỏa sáng. Lúc này thủy triều đã lên khá cao do ảnh hưởng từ sự xuất hiện của hai vệ tinh, nước sông đã ngấp nghé tràn vào bờ, ấy vậy mà hai chiến tướng kia vẫn không hề hay biết do quá chú tâm tiêu diệt địch thủ.
- Nhìn kìa!
Từ trên chín tầng mây, một khối cầu lửa rực rỡ đang lao vun vút đến chỗ hai viên tướng đang sát phạt nhau ác liệt. Bên nào cũng lo sợ chiến tướng của mình gặp nguy hiểm tới tính mạng nên thi nhau báo tin vào trong quang não của họ, nhưng chẳng ai thèm nghe lời cảnh báo ấy.
- Có khi nào họ sẽ bị nhốt trong lốt thú hình mãi mãi không?
- Cũng dám lắm đấy...
"Quác..."
Một con phượng hoàng lửa xông tới ngáng chân hai người. Liền sau đó, Đinh Thế Quân bị hai anh em Sấm - Sét trong lốt chim loan sét lôi về; còn chiến tướng Tang thi Hoàng thì bị hai người đồng đội hệ Phong trong lốt ưng hói và đại bàng núi kéo đi.
- Con phượng hoàng lửa đó phe nào vậy?
- Hỏi tao tao biết hỏi ai?
Một người lính khác cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bạn tri kỷ:
- Dẫu phe nào thì cũng nhờ nó mà chúng ta không mất đi một chiến tướng tài ba.
Trên chiến trường vẫn còn rất nhiều tang thi cấp thấp và vài con vượn quỷ gớm ghiếc, cả hai đang điên loạn và có trường hợp còn xâu xé lẫn nhau. Bầy chim ăn thịt người vững bụng đánh chén con mồi vắn số, từng tiếng cười mừng của chúng nghe man rợ và khốn nạn vô ngần. Mặt trời đỏ ối không đậm màu bằng những dòng máu tươi tuôn đổ từ các huyết mạch trên xác các "Chiến sĩ vô danh" khi bị kền kền, vượn quỷ và tang thi róc xương lóc thịt. Cảnh tượng ghê rợn ở đây đã được máy quay phim của các phóng viên chiến trường ghi hình lại, họ hiện đang ở trên chiến đấu cơ của cả hai phe.
Hai anh em họ Phó không ngồi ở cái ghế của chủ tướng mà ngồi xuống cái ghế đơn sơ như anh em chiến hữu. Những binh sĩ còn mạnh giỏi và lành lặn ngồi nghe họ phát biểu và thăm hỏi mình. Có người đã bật cười vì vẻ bề ngoài của Quốc trưởng và Nhị Hoàng tử quá đỗi giống nhau, mặc dù cùng cha khác mẹ; chỗ này phải nói thêm một chút cho dễ hiểu: Ngoài mặt, Hoàng gia tuyên bố hai người cùng cha cùng mẹ, nhưng kỳ thực Phó Lập Thành là con của vợ nhỏ.
Theo như lời báo cáo của Quân Y, thì số binh sĩ phải giải ngũ lên đến hàng trăm người, do họ bị sang chấn tâm lý quá nặng nên không thể ra trận được nữa. Phó Thiệu Huy bèn ký lệnh xuất ngũ cho nhóm binh sĩ đáng thương đó ngay tắp lự. Không hiểu sao, tay gã lại run run khi đóng triện lên giấy lệnh, có lẽ tấm hình chân dung đẹp đẽ, sáng sủa và vui tươi dán nơi góc trái trên cùng tờ giấy tương phản quá nhiều với khuôn mặt ngu ngơ, thất thần hiện thời của họ làm trái tim gã phải nhói đau từng hồi. Đôi mắt của gã đỏ hoe tự bao giờ mà gã chẳng hay biết...
Bữa ăn khuya có món gà nướng lu, salad cải mầm, súp bông cải xanh và mỳ xào hải sản cùng rau - củ. Chẳng ai cảm thấy ngon miệng dù rằng phẩm chất bữa ăn rất ngon, người nào người nấy hãy còn bị ám ảnh với cảnh tượng thảm sát binh sĩ của bầy vượn quỷ và nỗi đau mất đi thân bằng quyến thuộc.
Sau giờ cơm, vị Quốc trưởng và Nhị Hoàng tử mời các binh sĩ xuất ngũ ca hát với mình. Harrison là người khai màn, anh ta hát bản "Đa tạ" của nhạc sĩ Anh Việt Thu:
"Tôi xin đa tạ, ngày nào súng phải thẹn thùng
Ngày nao súng phải lạnh lùng
Nắng Hạ vàng rưng rưng mây trắng
Ôi mây xõa tóc nghiêng nghiêng..."
Tiếng hát truyền cảm của người phụ tá miền Trung đã làm cho những binh sĩ xuất ngũ rưng rưng lệ. Họ vẫn sẽ cầm súng vì quốc gia, nhưng không phải trên chiến trường mà là ở quê nhà. Chừng nào quê hương sạch bóng giặc thù, chừng ấy họ mới giã từ vũ khí.
...
Rừng phong vẫn rợp bảng màu tam sắc như lần đầu Phó Lập Thành đến. Nơi đây dường như không có thêm loài thú hay chim muông nào, vì không gian vẫn im lìm và lặng ngắt hệt vậy. Thảm lá rụng cao tới ngang mắt cá chân gã, thỉnh thoảng những trái thông đã chết khô nằm lẫn trong đó làm trật vuột bước chân mang giày sô của gã. Bất thình lình, gã dừng bước, để tìm con chim đã cất những tiếng kêu "Gù... gù..." thật dễ thương. Và gã đã phá lên cười vì biết ra tên nó: Nó tên Cu Đất, một giống chim rất hiền và rất "nhà quê". Con Cu Đất chỉ ở miền nhiệt đới, không hiểu sao nó lại ở chỗ ôn đới gió mùa này, có lẽ hết thảy chỉ là ảo cảnh của Số Mười Sáu nên tính hiện thực không tồn tại không gian này.
Ngôi biệt thự của đôi bạn thân bữa nay có thêm cái hàng rào hoa đậu biếc tim tím và cánh cổng đóng bằng cây trúc thâm thấp phía sau hè. Những luống kiểng - liếp rau nằm hết ở sân sau; còn sân trước thì để trống, hai bên hông nhà cũng vậy.
Phó Lập Thành cất tiếng gọi.
Cánh cổng tự động mở ra. Gã bèn bước vào luôn mà không chờ sự xuất hiện của ai cả. Những tán lá sồi mọc nơi sau hè rung rung theo nhịp chân của gã. Con chim Cu Đất cũng thôi kêu gù gù ngoài kia. Trong không gian chỉ còn xào xạc tiếng gió và lá cây rụng rơi. Mần răng mà buồn chi rứa!
Luống hồng rợp sắc đỏ thẫm như "màu máu con tim" trong một bài nhạc mà gã đã từng nghe. Vươn tay sờ nhẹ lên một khóm hoa nhung gấm, cảm nhận làn hương nồng nàn và ngòn ngọt của nó lưu lại nơi tay mình, tự nhiên gã cảm thấy man man buồn. Bởi lẽ gã liên tưởng đời người cũng vậy, chỉ được một khắc huy hoàng rồi vụt tắt như sao sa.
"Két..."
Dù đẩy cửa rất nhẹ, nhưng tiếng vang vẫn khá lớn vì nó đã quá cũ kỹ. Người trai Hoàng gia thấy Số Mười Sáu đang nướng bánh macaroon bằng bếp than trong gian bếp đượm mùi khói ám, còn Douglas thì đang pha cà-phê Expresso để uống kèm khi ăn bánh nơi đảo bếp. Chẳng hiểu nổi mối quan hệ giữa hai người ra sao, lúc thì như tri âm - tri kỷ, lúc lại tựa như người yêu, khó hiểu quá chừng.
- Bánh chưa chín nghen cưng?
Phó Lập Thành nhún vai và cười pha lửng:
- Tôi đâu có muốn ăn...
Số Mười Sáu phì cười, rồi khe khẽ huýt sáo theo tiếng hót của con họa mi núi đang đậu trên tán cây sồi nơi sau hè.
Phó Lập Thành vừa nhìn quanh quất vừa hỏi:
- Tại sao tôi lại ở đây? Không phải tôi đang có mặt ở thành Qri sao?
Số Mười Sáu mơ mòng him mắt chiêm nghiệm:
- Một khi trái tim mệt mỏi quá, nó sẽ tự khắc tìm về chốn nào bình yên nhứt với nó.
Phó Lập Thành gật gù:
- Vậy ra tôi chọn nơi này làm chốn nghỉ ngơi.
Rồi gã ra hàng ba mà leo lên võng nằm ngắm cảnh. Nếu đây chỉ là một cơn mơ, thì gã sẽ hưởng trọn sự ích kỷ của mình, chẳng thèm đoái hoài tới ai hay nhọc công - tốn sức chi hết.
Ước khoảng mươi, mười lăm phút sau, Douglas đem cà-phê lại chỗ Phó Lập Thành.
- Ồ, cảm ơn anh...
Douglas bỗng nháy mắt và che miệng nói nhỏ:
- Đừng có ăn bánh, nếu không muốn chết.
- Nghe hết rồi đó nha?
- Thính như quỷ!
Cũng may chiếc bánh không tới nỗi quá tệ. Ăn vô răng lợi còn nguyên. Cổ họng cũng không bị trầy xước hay khô rát. Sau hơn mấy chục mẻ bánh bị hư, cuối cùng Số Mười Sáu cũng "chế tạo" được một dĩa không quá dở.
- Ăn không nổi thì đừng có nhai. Mặt mũi gì đâu mà y chang bị "Tam ban triều điển".
Lập tức, hai thực khách của Số Mười Sáu nhả mấy vụn bánh nhai chưa hết ra, rồi thảy ra ngoài sau hè cho chim muông ăn.
Số Mười Sáu hứ một tiếng, rồi đặt mâm bánh lên đùi mà ngồi "gặm" một mình.
Douglas an ủi:
- Anh rất giỏi phát minh máy móc và y dược, thôi thì cứ chuyên tâm vô hai đề mục đó nghen? Đừng có xớ vô vụ nấu nướng...
Số Mười Sáu cắt ngang:
- Ừ.
...
Cũng may cho Hách Quân Dao, gương mặt của anh hồi trước chỉ bị nếp nhăn và sạm da do dầm sương dãi nắng chứ không khác mấy so với thời thanh xuân, nên dù trẻ ra không có ai cho rằng anh đã sử dụng "Tiên dược" hết; về phần Nhị Hoàng tử, vì khuôn mặt của anh ta quá đỗi khác biệt nên Vu Bân đã giúp anh ta hóa trang, thành ra chưa ai hay biết cả. Dẫu vậy, anh vẫn chưa thể ra trận vì khả năng điều khiển dị năng còn chưa nhuần nhuyễn như trước; Vu Bân nói có thể là do kinh mạch của anh đã bị phá hỏng nên cần có thời gian phục hồi, nếu không có chén thuốc kia, e rằng anh đã bị liệt từ từ cho tới chết. Hiện giờ, anh đang ở trong Không gian của Vu Bân để rèn luyện dị năng và tập dượt phản xạ. Nơi mà anh đang đứng là dưới bóng mát của một cây phượng trổ bông đỏ thắm, ve sầu kêu râm ran trên từng tán cây - kẽ lá và cội rễ; trưa hè nắng rọi hào quang cho mảnh đất miền đồng bằng đang mùa lúa trổ đòng đòng.
Đáng ra ở thời đại này chiến trường nào cũng dụng tới vũ khí tối tân, nhưng vì ai nấy đều có dị năng nên đâm ra máy móc bị thừa thãi và gây phiền hà khi trực chiến. Vả chăng, số lượng tử - thương giữa việc sử dụng máy móc và đánh chay gần như ngang nhau, nên ít ai muốn đụng đến vũ khí hạng nặng nhằm giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốc gia và đỡ bị lệ thuộc vào nguồn cung cấp vật liệu - năng lượng cho vũ khí.
- Anh đã hết vô duyên rồi đó Dao.
Hách Quân Dao quay phắt lại nhìn người yêu của em trai, anh ta đang đứng vịn cành điệp ở mé tay trái, rồi cười tươi trả lời:
- Ờ... Không hiểu sao hồi đó tôi lại làm ra những hành động đó nữa... Nghĩ lại thiệt mắc cỡ gì đâu...
- Thật ra, chúng ta có vô số giấc mơ chứa đựng những tình huống còn kỳ quái hơn những gì mình đã gây ra ngoài đời, nhưng vì không ai thấy nên chúng ta không bị bận tâm thôi.
- Tôi thực sự không hiểu tại sao tôi lại thích những người đàn ông cao lớn, đẹp trai như vậy. Thích tới nỗi nhìn chằm chằm hoài không ngưng...
- Giờ thì hết rồi phải không?
- Phải. Chỉ có người tôi thương, tôi mới nhìn lâu nổi thôi.
Vu Bân nhìn xuống khoảnh cỏ che phủ chân hắn mà kể:
- Đó là một lời nguyền. Anh còn nhớ năm C.Q bảy tuổi không? Cậu ấy đã bị bệnh một trận thập tử nhất sinh. Anh đã khấn nguyện với cao xanh rằng muốn lấy thứ gì của mình cũng được, miễn cứu được mạng của em trai. Và cao xanh đã lấy đi của anh sự có duyên kèm theo nét tinh tế và tính tế nhị...
Đôi mắt của chàng Đại Tướng mở bừng hết cỡ:
- Ba thứ lận à?
- Hễ mất đi sự có duyên thì sẽ mất luôn hai thứ kia.
Hách Quân Dao gãi đầu và cười trừ trước khi mở miệng nói:
- À...
Rồi Vu Bân và Hách Quân Dao thôi nói chuyện với nhau. Vết thương của C.Q đang hành hạ cậu ấy nên Vu Bân cần trở về chăm sóc và trông chừng. Trước lúc về nhà, Vu Bân để lại một hộp cơm lươn kiểu Nhật, một chén súp Miso, một dĩa rau sống và nửa con gà xối mỡ vàng lườm; cùng với một bình nước đá me khoảng nửa lít và một bình đá viên cỡ lớn.
Hách Quân Dao bèn ngồi xuống ăn uống. Anh có nghe tin đã tìm thấy một đứa bé trai mang trong mình dị năng Thời Gian, nhưng tánh tình thằng bé rất ngỗ nghịch và mất dạy, thường xuyên thi triển dị năng này để làm điều xằng bậy, có lẽ do thời loạn nên bản tâm nó bị hư đi. Cha của anh tính nhận nó làm cháu nuôi để uốn nắn, nhưng phía Sở An Sinh Xã Hội khuyên rằng ông sẽ chỉ tổ mất thời gian mà không thu được gì, trái lại còn bị những hành vi đổ đốn của nó làm cho liên lụy nữa.
Một con sói báo mưa hiện ra từ trong hư không và chạy tới xin ăn. Người Đại Tướng cho luôn nửa con gà xối mỡ thơm ngon. Anh ngẫm đến cảnh tượng những xác chết vất vưởng bị chó hoang, kền kền, quạ, diều, ruồi, chuột,... rúc rỉa thịt xương, tự nhiên anh cảm thấy lợm giọng rồi bụm miệng nôn trớ mấy tiếng. Một cơn gió rung nhẹ vòm phượng màu huyết dụ, phủ sắc đỏ bầm lên không gian quạnh vắng. "Nắng Hạ vàng" đang "Rưng rưng mây trắng". "Ôi mây xõa tóc nghiêng nghiêng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro