
7.
Vừa đi làm về là tôi đã thay quần áo rồi nằm bẹp trên giường đến tối. Khi Taehyung về đến nhà, tôi vẫn còn đang nằm ngủ trong tư thế kì dị và hai tay ôm chặt bụng.
Taehyung trườn lên giường nằm cạnh tôi. Anh thơm lên mái tóc mềm, gạt nhẹ nó qua một bên rồi đặt cả nụ hôn lên hõm cổ và rải dọc cánh tay, Taehyung biết tôi đau bụng nên anh chủ động tăng nhiệt độ điều hoà và đắp chăn ngang bụng tôi. Lúc bấy giờ, âm thanh như báo động chợt phát ra từ điện thoại của tôi, chưa kịp tỉnh giấc, anh đã với tay tắt nó đi. Bình thường chuông điện thoại của tôi đủ lớn để nghe thấy, nhưng âm thanh này khác với mọi khi, Taehyung nghe có chút quen tai nhưng cũng không nhớ được rằng là từng nghe ở đâu. Do vậy mà anh nghĩ nó quan trọng với tôi, anh phả hơi ấm nhè nhẹ đánh thức
"Ai gọi em này"
"Um..."
"Vẫn còn đau sao"
Tôi gật đầu, trong vô thức liền yếu ớt xoay người chui vào lòng anh
"Bé, anh chưa tắm đâu" Dù không ngăn hành động của tôi nhưng anh vẫn muốn nhắc nhở vì sợ bụi bặm vào người
Thấy tôi nằm yên vị trên mình, anh không còn quấy rầy nữa mà một tay anh luồn qua áo xoa lưng tôi, tay còn lại kiểm tra hộ tôi xem đó là việc quan trọng gì. Tôi và Taehyung khá là thoải mái trong việc động vào quyền riêng tư của nhau do tôi và anh đã là mối quan hệ có thể tin tưởng vô điều kiện. Thi thoảng khi bận tay, chúng tôi vẫn thường nhờ đối phương kiểm tra hộ. Có lẽ giờ cũng chẳng cần nói, chúng tôi cũng hiểu ý mà giúp nhau tiết kiệm thời gian hơn.
Anh thuần thục mở máy, lướt lên lướt xuống một hồi mới nhìn xuống tôi cười cười. Thì ra không phải điều gì đáng lo như deadline mà nó còn quan trọng hơn, chính là tiếng chuông thông báo tôi đến kì qua một ứng dụng. Người không quan tâm quá nhiều về công nghệ như anh quả thực là không biết về ứng dụng này. Nói ra thì tôi không phải người dễ dàng nóng tính, cọc cằn mỗi khi đến tháng, mà chỉ là uể oải và mệt mỏi, muốn ở một mình mà thôi. Vậy nên cứ mỗi tháng, tôi cảm thấy không chỉ tôi mà Kim Taehyung cũng mệt. Có những lúc anh muốn âu yếm tôi cũng không được, phải để tôi chủ động xà vào lòng thì mới dám động tay động chân.
Taehyung để máy xuống, anh ôm tôi vào lòng, những ngày "đèn đỏ" là những ngày tôi yếu đuối nhất nên anh cũng chịu khó dỗ dành tôi kể cả tôi có nũng nịu đến mức nào vì với anh, đây là một điều bất đắc dĩ của một người phụ nữ và cánh đàn ông thì phải cảm thông với điều đó.
Được một lúc lâu, nhận thấy tôi nạp lại được năng lượng khi đã về nhà từ chiều. Anh mới lên tiếng
"Chưa ăn gì đúng không"
"Vâng"
"Bé muốn ăn gì"
"Em muốn ăn cháo"
"Hơi thiếu chất nhỉ"
"Hmm...tuỳ anh chế biến"
Giọng tôi nhão nhoẹt vì ụp mặt vào ngực anh làm nũng, Taehyung không thấy khó chịu ngược lại còn bật cười vì đáng yêu. Bình thường tôi sẽ không thế này, mà là giọng điệu hay trách mắng khi dọn dẹp nhà cửa nhìn thấy vài món đồ anh không cất chỗ cũ
"Được, nằm nghỉ đợi anh"
Taehyung để lại dấu hôn trên đỉnh đầu, tôi liền ngẩng mặt lên chu mỏ để anh chiều chuộng rồi mới ngoan ngoãn nằm ôm gối.
Đến lúc khi bị anh đuổi ra sô pha uống trà gừng sau bữa ăn, tôi vừa nằm vừa nghịch máy điện thoại của anh và dĩ nhiên đã có sự cho phép thì tình cờ nhận được dòng thông báo "Vợ yêu đến ngày". Chưa kịp hiểu chuyện gì vì một dòng chữ vô nghĩa, tôi đã vội bấm vào. Trên màn hình mở ra ứng dụng về kì kinh nguyệt y hệt của tôi. Dòng thông báo vừa rồi có lẽ cũng là vì anh vừa cài đặt nên nó mới tới chậm như vậy. Chưa hết, Taehyung còn note lại ngày đầu tiên tôi đến kì trong tháng này. Mỗi tháng anh đều không quên rằng tôi có kì mệt mỏi đến thăm, nhưng thường vào những ngày đầu tiên, đôi khi anh sẽ bỏ lỡ và vô ý không biết tôi đang mệt mỏi bởi tính tình tôi cũng chẳng thích than thở điều gì
Tôi bất giác đỏ mặt, bấu chặt móng tay vào gối, mắt thì lia tới anh cặm cụi trong bếp. Vẫn là không chịu được phi tới ôm anh từ đằng sau. Taehyung thấy tôi bỗng dưng như muốn được chiều chuộng, anh nghiêng đầu hỏi
"Sao thế"
"Em muốn ôm anh thôi"
Không còn câu trả lời nào, áp tai vào lưng anh, tôi chỉ nghe thấy tiếng cười thầm từ Taehyung
"Anh à"
"Anh nghe"
"Em yêu anh"
Úp chiếc bát cuối cùng lên cao, anh quay người quan sát vẻ mặt của tôi. Đúng là tôi hay bất chợt thể hiện tình cảm thật và lâu như vậy rồi anh vẫn chưa thể quen được với điều đó vì tôi thường bày tỏ vào những lúc anh chẳng ngờ đến.
Bỗng chốc Taehyung bế tôi trên tay lại ghế ngồi, anh lấy ra đôi dép hồng đi vào chân tôi
"Anh nhắc thế nào, cứ hấp tấp rồi đi chân trần mãi thôi"
"Anh" Taehyung ngẩng đầu lên
"Anh không nghe em à" Tôi bĩu môi, khoanh tay lại
Quay đầu sang bên kia mãi mà chẳng thấy anh gọi với lại, tôi quay đầu lại bên anh thì bất chợt cặp môi bị chiếm lấy vô cùng mạnh bạo tới mức không kịp làm chủ mà ngã ra sau, anh cũng lường trước được nên lấy tay bao bọc từ phía sau đầu tôi. Đến khi rời môi nhau, tôi chưa kịp định hình lại anh vội nói
"Anh nghe, anh cũng yêu em" Lúc này tôi mới thoả mãn thú vui của mình
"Đỡ đau chưa"
"Đỡ nhiều rồi ạ" Tôi gật gật
Trước kia chỉ có một mình, đi học đều cố chịu đựng cơn đau nhức rồi về nhà ăn uống qua loa nghỉ một chút rồi tắm rửa đi ngủ, một tuần đều đặn hơn năm ngày liên tiếp là vòng tuần hoàn vô cùng mệt mỏi. Nhớ về khi ấy rồi giờ đã có anh. Tôi thấy bản thân may mắn hơn rất nhiều người khi anh luôn biểu đạt sự yêu chiều bằng những hành động tinh tế. Vốn là một cô gái tự lập, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu khi có người đủ khiến mình tin tưởng mà dựa vào thì cũng sẽ hoá thành công chúa như trước kia đã từng
"Vậy chúng ta đi ngủ thôi"
"Bế em"
Taehyung nghe tôi bế theo kiểu công chúa
"Phải bế chứ"
Đặt tôi lên giường, anh không quên đi lấy túi chườm nóng quen thuộc sau đó mở chăn ôm tôi vào lòng, tay cũng cầm túi chườm xoa xoa bụng như một thói quen
"Tae à"
"Ừ" Có vẻ anh đang lim dim rồi
"Cảm ơn chồng"
"Cảm ơ— chồng?"
Tay anh ngừng lại, mắt thao láo nhìn xuống tôi
"Cảm ơn anh vì chăm sóc con gái của bố mẹ em chu đáo"
"Là điều anh cần phải làm. Nhưng nãy em gọi anh là gì"
"Ngủ thôi, em mệt rồi"
"Ami"
"..."
"Nói lại đi em"
"Anh ồn quá"
"Bé nói lại anh nghe đi mà"
Tôi lườm anh cho có lệ rồi lại mủi lòng thơm lên chiếc cằm lún phún râu
"Ngủ đi muộn rồi, mai em cạo râu cho chồng nhé, bớt đi vẻ đẹp trai rồi kìa"
"Được, vợ hứa đó"
Nghe tiếng anh cười khúc khích, tôi cũng vui theo. Có lẽ nhờ những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy, cơn đau nhức và mệt mỏi mới bị lãng quên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro