Chương 1
Nay đã vào mùa thu, trời mưa đã nhiều ngày. Sau bảy tám giờ, màn đêm dần buông xuống, bao phủ ở Bắc Kinh. Nhưng có một nơi, ánh đèn mê hoặc.
Buổi tối hôm nay đám người tới tham gia buổi đấu giá. Đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Đặc biệt đêm nay, Tịch Gia lấy buổi tiệc này chúc mừng tập đoàn thành lập tròn 10 năm. Mục đích là gì, mọi người trong lòng điều biết rõ.
Tại Thanh Dao Quán. Trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm tất bật sửa sang lại cho tiểu công chúa Tịch Hi. Váy dạ hội màu lam đen, làn da tuyết trắng lại khoác trên vai khoác lông. Mắt phượng môi đỏ mỏng. Nhưng cả người toát ra vẻ lãnh đạm, cao lãnh.
Trợ lý Tiểu Xán, đứng kế bên nhìn chuyên viên trang điểm cho Tịch Hi, trong lòng cảm thán: chi bằng với nhan sắc này ở giới giải trí người đứng thứ hai, không ai dám đứng nhất.
" Thật khác xa Tịch Hi tỷ đứng trên sân khấu" Tiểu Xán nói.
So với trên sân khấu Tịch Hi lại mang cảm giác khiến người động lòng người.
Tịch Hi, nghe đến. Nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Trong mắt mọi người, Tịch Hi là một diễn viên. Nàng ở trong giới đã ba năm, nỗi tiếng nhất là bộ phim "Hồi Ức", ở trong nước đã nhận giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, trong liên hoan phim ở nước ngoài cũng được đề danh. Tuy lưu lượng fan không giống những tiểu hoa đán như Dương Mịch, Triệu Lệ Dĩnh,... nhưng có rất nhiều fan trung thành, điều ở bên cạnh nàng.
Thật ra ít người biết trước khi làm diễn viên, Tịch Hi đã là người khiêu vũ. Tối hôm nay, ba Tịch Thành Nam mời nàng, vì thế khai mạc nàng liền nhảy một bài. Nói ba mời nhưng thật nàng cũng muốn nhảy một bài.
Hôm nay nàng đã cùng bạn trai Dạ Hiên quen nhau 5 năm đã chia tay, đã lâu không khiêu vũ, muốn thấy Dạ Hiên cũng nhìn đến.
Chuyên viên trang điểm cuối cùng đem một viên kim cương, dán nhẹ lên đuôi mắt Tịch Hi. Nàng mở đôi mắt phượng tròn, lãnh đạm, đuôi mắt như đọng vài phần hoa lệ.
"Hảo...."
Chuyên viên trang điểm nói đến một nữa, Tịch Thành Nam đi đến. Vội vã bị đuổi ra. Ba nàng căn bản là người tuấn lãng, bởi vì tuổi tác, giữa mày có nếp nhăn nhẹ, sinh ra một ích tiều tụy.
Đến xem Tịch Hi trang điểm, tùy ý phất tay cho chuyên viên trang điểm đi xuống, chỉ còn hai cha con cùng Tiểu Xán ở lại.
Tiến đến, nhân tiện dặn dò nàng:
"Đợi lát nữa con biểu diễn, có thời gian con hông biểu diễn nên cẩn thận". Nhìn đến Tịch Hi, nhíu mày nói
"Lát nữa biểu diễn xong, cùng ba đến tìm Dạ Gia nói đến việc liên hôn, Đúng rồi - Dạ Hiên đâu?"
Tịch Hi không nhúc nhích, chỉ trả lời "Nói, một lát đến."
"Mau thúc giục Dạ Hiên."
Tịch Thành Nam nói xong, liền nhận được điện thoại, vội vàng rời đi. Trước khi đi nói một câu "Chút nữa nhảy cho tốt."
Khi Tịch Thành Nam đi rồi. Tiểu Xán, nhìn đến Tịch Hi, nhất thời không biết nói gì. Tịch Hi nói hắn sắp đến, nhưng thực tế hồi 6 giờ nàng nhắn tin, hắn không trả lời.Tịch Hi thấy Tiểu Xán thế, liền trấn an: "Không có việc gì, hắn sẽ đến thôi."
Tịch Hi nói thế, nhưng trong lòng nàng sớm đã có dự cảm không tốt. Tiểu Xán miễn cưỡng gật đầu. Cũng không trách nàng không tin tưởng hắn, nhưng theo Tịch Hi đã ba năm, Dạ Hiên đã sớm ở trong lòng nàng không có tín dụng.
Tiểu Xán nghĩ chuyện tình này vẫn là Tịch Hi bị tổn thương. Tịch Hi tính tình mềm mại, Dạ Hiên tính tình cao ngạo kiêu căng, không để Tịch Hi trong lòng.
Hắn u mê với phát triển sự nghiệp, sau này lại phất lên. Nhưng hắn đâu có biết TỊCH Hi sau lưng tìm người hổ trợ đầu tư. Dạ Hiên hắn còn có Sở Nhi là thanh mai trúc mã với hắn.
Tiểu Xán nàng còn nhớ, có lần Tịch Hi tỷ sốt cao đến 39 độ, nhận điện thoại liền chạy tới, rồi đem nàng đưa đến bệnh viện. Hỏi gì Tịch Hi cũng không nói. Sau này hỏi mấy người bạn, thì hôm đó Dạ Hiên đến Sở Gia giúp Sở Nhi xử lý tang gia.
Sự tình là như thế, Tiểu Xán lại là trợ lý luôn bên người Tịch Hi, cũng có đoạn tình cảm tỷ muội.
Thấy Tịch Hi không biểu mình, tiểu Xán cũng không nói nữa. Trong lòng nghĩ: dù sau bàn chuyện đính hôn, cũng không thể vắng mặt.
Ngồi vào kế bên ghế Tịch Hi, cầm điện thoại lướt weibo. Vừa click vào hot search, liền cứng người.
"Tịch Hi tỷ....."
Nói một nữa, giọng nói Tiểu Xán liền đột nhiên ngừng lại.
Tịch Hi quay qua, hỏi: "Như thế nào?"
Liền đổi sắc mặt, không muốn ảnh hưởng đến Tịch Hi, miễn cưỡng nói: "Không có gì, liền tùy tiện kêu lên thôi..."
Tịch Hi không ép hỏi, chỉ môi mắt lãnh đạm nhìn có chút cười như không cười.
Tiểu Xán biết mình đã bị nhìn thấu, do dự một lúc, khẽ cắn môi, đem điện thoại đi ra ngoài.
Trên miệng còn nói: "Đồ vật còn thiếu, em đi gọi điện thoại hỏi một chút..."
Tịch Hi khẽ động ngón tay, cầm điện thoại lướt vào weibo. Là một acc của tòa báo phát weibo
[Sở Nhi cùng Dạ Hiên CP phát đường]
Chỉ một tiêu đề như thế, trong phòng phát sóng trực tiếp rất nhiều người xem. Click vào liền thấy Dạ Hiên cùng Sở Nhi chơi trò dùng miệng truyền giấy.
Trên môi Sở Nhi tờ giấy nhỏ truyền cho Dạ Hiên. Dạ Hiên khom lưng mỉm cười, không có cái gì không vui hay miễn cưỡng. Lúc này trên màn hình, Sở Nhi ngẩng đầu, tầm mắt ở không trung nhìn nhau, triền miên. Lúc môi sắp chạm vào nhau, Sở Nhi một chút không vui, cầm tờ giấy sắp rớt xuống, oán trách mà đưa qua.
Dạ Hiên như không ngoài ý muốn, giơ tay cầm tờ giấy lại thuận thế xoa đầu Sở Nhi. Rồi giơ tay, lên chịu thua.
Phía dưới tràn ngập cmt
[ a a a a a ]
[ coi như ta không thấy gì ]
[ coi như ta chết ahhh ]
[ cứu mạng muội, sao hai người này ngọt quá ]
....
Tịch Hi tắt màn hình, đem điện thoại bỏ xuống
Tiểu Xán lo lắng nhìn Tịch Hi: "Tịch Hi tỷ....."
"Không có việc gì." Tịch Hi bình tĩnh nói: "Chúg ta lên sân khấu."
---
Đứng ở hậu trường, gỡ xuống khoác lông, không khí xung quanh nàng lạnh, khẽ rung nhẹ. Nàng hít thật sâu, bình tĩnh mà nhớ: có lẽ ba nói đúng, lên sân khấu gỡ khoác xuống, đột ngột không thích ứng kịp không khí lạnh lẽo mùa thu.
Nàng đứng giữa sân khấu, ánh đèn chiếu thẳng vào nàng. Nâng cánh tay trắng noãn, thân thể giãn ra mềm mại. Quay đầu đi, mắt nhìn đầu ngón tay. Nhìn nàng múa như vũ thần. Không màn nhân thế, không màn tình yêu.
Âm nhạc cất lên, ánh đèn dần sáng rõ. Dưới khán đài lúc nãy còn la hét ầm ĩ, ngay lúc này nháy mắt trở nên an tĩnh. Mỗi nhịp nhẹ nhàng, Tịch Hi khống chế bản thân, lúc nhẹ lúc mạnh, mỗi động tác đúng nhịp. Mỗi nhịp múa không khỏi khiến nín thở xem.
Váy dạ hội đen bay, tực hồ có những hồ điệp cùng nàng bay tung tăng. Thời tiết hiện tại lạnh. Tiết tấu lại chậm, cũng không khiến thân thể Tịch Hi ấm dần lên. Tứ chi cứng đờ, rơi ra giọt mồ hôi lạnh. Không khỏi cắn răng lại.
Cuối cùng bộ váy xảy ra lỗi, Tịch Hi không chút kiêng dè ngồi xuống cũng hoàn thành bài nhảy. Làn da trắng nõn cùng màu váy đen đối lập, nhưng bỏi vì thế trở nên hoài hòa hơn.
Kết thúc bài nhay, cả hội trường kịch liệt vỗ tay. Màn che thu lại, Tịch Hi ngẩng đầu. Theo bản năng nhìn chổ ghế đầu, hôm nay căn bản Dạ Hiện không đến, Nàng dời tầm mắt. Ở lầu hai, giữa hàng ghế, bỗng có đôi mắt theo dõi nàng, người nam nhân một mình ngồi đó, mặc tây trang, cặp chân dài thẳng tắp không hề chớp mắt nhìn nàng.
Lớn lên có một đôi mắt đào hoa, thâm tình không ịu dàng, ngược lại cảm thấy một chút đạm bạc. Cách nhau xa chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro