Hà Nội là nơi ta nhớ về!
Bên hiên nhà tôi cầm tách trà ấm.
Nhớ về anh, về một thuở xuân xanh.
Qua lâu rồi sau lòng này cứ nhói.
Kì lạ thay anh chẳng phải tình đầu.
Mùi hoa sữa nhẹ rơi bên khung cửa.
Ngoài trời mây lất phất mấy hạt mưa.
Hà Nội ngã hoàng hôn nơi cuối ngỏ.
Tôi cúi đầu nhớ về phút chia xa.
Ở nơi đó có lẽ anh sống tốt.
Chẳng nhớ thương cũng chẳng lưu luyến gì.
Tôi ở đây cùng với trời mây gió.
Lá thay mùa biết trời đã vào thu.
Độ xuân sang lòng tôi chẳng rộn ràng.
Chắc là vì đã quen dần im lặng.
Thu lặng lẽ đến thăm sau mùa hạ.
Lá rơi dày, kín cả khoảng sân nhà.
Hà Nội này cùng cơn mưa bất chợt.
Nghe tiếng mưa bỗng thèm tiếng nói cười.
Đã lâu rồi cuộc đời vốn êm ả.
Cũng chẳng cần vài nốt nhạc để vui.
Người ta nói Hà Nội của ngây thơ.
Còn tôi nghĩ Hà Nội là luyến tiếc.
Tiếc vì một buổi chiều dang dở.
Khi hoàng hôn lỡ hẹn với chân trời.
Hà Nội tôi mơ là yên lặng.
Trầm mình vào nét cổ kính ngày xưa.
Khi mái nhà tất cả toàn màu ngói.
Bức tường phủ kín là rêu phong.
Hà Nội đẹp từ những cuốn sách xưa.
Khi nhâm nhi tách trà tôi vừa đọc.
Chợt nhận ra tách trà xanh đã nguội.
Nhưng lòng người nào có hết nhớ thương.
Tháng 4 của tôi lại nhớ anh.
Mia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro