Chương 9. Cậu Quân hẹn con ra đây.
Ông Điền nhìn thằng Lý, mắt ông híp lại ý cảnh cáo rõ rành rành. Cậu Quân dời tay xuống dưới bàn, vén nhẹ cổ tay áo lên, để lộ một mảnh da đang ửng đỏ, lấm tấm châm kim, ông Điền cũng nhìn thấy, nhưng nhanh chóng, cậu Quân lại rũ tay áo xuống, nói khẽ với ông Điền:
"Con không sao. Ăn cơm trước đi ạ."
"Dị ứng sao? Hay là cậu Quân xuống bôi thuốc đi, không cần miễn cưỡng."
Có người hỏi, mấy người khác cũng phụ hoạ, hùa theo. Ý đồ muốn lấy lòng hiện rõ trên mặt.
Cậu Quân nâng mắt nhìn, bật cười:
"Không sao ạ, chuyện nhỏ thôi."
Chủ đã nói vậy, khách cũng thôi nhiều lời.
Ông Điền siết đôi đũa, lòng lạnh tanh "Còn ăn cái gì nữa?", "Không nhìn con thành cái gì rồi?".
Cậu Quân mắt nhìn ông kín đáo nhắc nhở, miệng cậu vẫn cười, bình tĩnh thong thả như chưa có chuyện gì xảy ra. Một bữa tiệc cả vài trăm quan khách lớn, Tết nhất đang cơm nước, nói bỏ là bỏ, mặt mũi họ Điền vứt cho ai? Cậu Quân thản nhiên động đũa, ông Điền hướng mọi người xung quanh, coi như chưa có chuyện gì, tiếp tục. Khách khứa cùng bàn không rõ đầu đuôi như nào, chỉ nghĩ vấn đề không quá to tát, qua vài tuần rượu, không ai còn để trong lòng.
Sân chính nhà ông chúc tụng nâng chén rượu ồn ào.
Bữa cơm cũng gọi là trôi qua vui vẻ. Tiệc gần tan, ông Điền sai người đưa cậu Quân về phòng trước, cậu cả bảo không cần, tự mình có thể về phòng, xin phép mọi người rồi đứng dậy đi.
Mấy vị tiểu thơ bên dưới trông theo, bối rối. Vốn định tan tiệc sẽ lại chào hỏi cậu, nhưng người đã đi trước rồi. Các cô nhìn sang cha mẹ mình, người buồn bã, người giận dỗi. Cô Vân không chịu về tay không, lúc mọi người không để ý, cô rời khỏi bàn lên sảnh hiên, bàn cô Vân ngồi sát với lối sảnh sườn nhà đi sang các gian, chỉ cần khéo một chút, cô Vân đã đi lên mà không ai hay biết.
Cô Vân đi hết cái sảnh, bước bậc thang xuống, bất ngờ với kiểu kiến trúc rộng lớn này của nhà ông Điền, một cái sân như sân chính vừa nãy, nhưng nhỏ hơn, trang nghiêm hơn, đâu đâu cũng là gỗ quý, cây cảnh quý, nhưng không thấy cậu cả Quân, cô Vân đánh liều đi tiếp. Vì người làm tập trung hết ở bên trên, nên đường đi thuận lợi, cô Vân sửng sốt choáng ngợp trước cơ ngơi vàng son này, vừa đi vừa ngắm nhìn đến thất thần.
Cô Vân rảo bước nhanh lên hiên, lại đi hết cái hiên dài, hết sảnh, lại trông thấy cái sân nữa, cô Vân lòng có chút sợ mình sẽ đi lạc không tìm được, thật may đi thêm lúc lâu nữa, thoáng thấy bóng cậu Quân đằng trước mặt.
Trái tim cô Vân đập nhanh chóng, cô túm lấy gấu váy, tránh cho vấp phải tà mà ngã nhào, đuổi kịp cậu Quân.
Cậu Quân nghe tiếng chạy, đứng lại vì hơi bất ngờ, quay người nhìn đằng sau.
Thấy cô Vân, miệng cậu vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng mày chau nhẹ, mắt thường khó nhận ra, nhất là khi người đứng đối diện cậu sau khi đuổi kịp, đang đứng sững ra đó cúi mặt.
Người tìm tới có dáng người thanh mảnh, xinh đẹp, tóc mai hơi loạn, mặt đỏ hồng. Cậu Quân tìm trong ấn tượng, lục trong trí nhớ kém cỏi của mình lúc lâu, vẫn không nhớ ra được là ai, cũng không biết tên cô là gì, cậu đoán có lẽ là một trong những người tới chúc Tết ngày hôm nay.
Cô Vân sau hồi lâu ổn định hơi thở, tự nhủ mình phải bình tĩnh, rồi mới ngẩng đầu nhìn cậu Quân, trái tim cô Vân không cách nào khống chế được, như không nghe theo sự dặn dò, đập bình bịch mạnh mẽ, như muốn văng ra ngoài. Những điều cô Vân giữ trong lòng đã lâu, chỉ đợi được gặp cậu để nói ra, để bày tỏ, trong phút chốc quên sạch, chẳng còn gì. Má cô càng đỏ lựng hơn nữa, màu đỏ nhuộm sang hai tai, lan tới cần cổ trắng nõn, vẻ bẽn lẽn ngại ngùng của người con gái mười tám đôi mươi đem lòng si mê tình lang trong mộng của mình.
Cô Vân như chết say, đắm đuối, chìm sâu vào giây phút được chạm mặt cậu, đối diện với nụ cười của cậu.
"Em..."
"Em, chuyện là, từ, xin Cậu đợi em nói hết, khoan hẵng đi vội!"
Cậu Quân đưa bàn tay vuốt mặt, đằng sau bàn tay là vẻ mặt cáu kỉnh mất kiên nhẫn, nhưng người tới là khách. Khách vào nhà không được đuổi.
Cậu Quân gật đầu chấp nhận:
"Được."
Cô Vân càng lúng túng khoẻ, giọng cậu hay quá, lòng cô bối rối, giờ cô Vân không biết bắt đầu từ đâu, nên nói gì mới gây ấn tượng. Hôm nay mình có đủ đẹp không? Nãy chạy theo đầu tóc, quần áo có thất lễ chỗ nào không?
"Em từng viết thư cho Cậu, ở trên Huyện."
"Em thích cậu!"
Cô Vân lí nhí khi nói xong 3 chữ cuối. Cô biết cậu Quân nổi tiếng như thế nào trên Huyện lớn, giàu thôi là chưa đủ, trên Huyện lớn người giàu vô kể, không thiếu nhất chính là người giàu. Quan trọng bởi cậu thông minh tài giỏi có tiếng trong trường, vẻ ngoài hào hoa phong thái không có ai sánh bằng, không người thứ hai nào thay thế. Đám con gái tiểu thơ trên đó, ai cũng si mê cậu Quân, không phải chỉ một lá thư đâu, có cả trăm lá thư khác nữa, cả trăm lần cố tình bày ra tình cờ gặp mặt cậu trong trường.
Tận đáy lòng, cô Vân ghen ghét với những người con gái yêu cậu, cô vẫn mong mình là người đặc biệt nhất, ít ra cô cũng viết 4-5 lá thư gửi tận nhà cậu. Có lẽ...
Có lẽ cậu đã đọc rồi nhỉ?
Sự đấu tranh tự ti và hèn nhát kia thu cả vào đáy mắt cậu Quân, giống như xem một vở diễn kịch câm nhàm chám, cậu chẳng buồn cất lời, những chỗ phát ban dị ứng càng ngày càng gay gắt, ngứa ngáy, đau buốt, khó chịu. Cậu Quân không nghe được ba chữ kia của cô Vân, cậu đang có cảm giác hơi thở mình nóng lên, hơi sốt nhẹ, má cũng nóng bừng.
Cái cô này nói xong chưa nhỉ? Xong rồi thì đi đây.
"À, cảm ơn cô."
Cô Vân đang xoắn xuýt cúi đầu nghe được giọng cậu, liền ngẩng phắt đầu lên, mắt long lanh, đối diện ánh mắt cậu Quân, cô Vân bước lại cậu thêm một bước nhỏ, cô thấy mặt cậu đỏ.
Hình như, cậu vừa nói cảm ơn? Nhỉ?
Cậu Quân, đã đọc thư mình viết rồi ư? Có phải kì thực cậu Quân đã sớm biết tâm ý mình từ lâu? Cậu nói cảm ơn với mình, cậu đỏ mặt. Cậu cảm ơn vì cớ gì, những lá thư hay vì câu "Em thích cậu!" kia?
Cô Vân chìm trong nỗi niềm vui sướng tự vẽ ra, xúc động muốn lao lên ôm lấy cậu Quân. Những điều cô bỏ ra bấy lâu thật xứng đáng.
Nghĩ là làm!
Vốn cũng chủ động nhiều lần, thêm một lần nữa cũng không sao, được cậu Quân cũng đem lòng thương nhớ, là chuyện sung sướng nhất mà đến trong mơ cô Vân cũng không dám nghĩ tới.
Thế nhưng, cô Vân vừa nhào lên, cậu Quân liền ngay lập tức phản ứng nhanh, kịp tránh đi.
Mặt cậu tối xuống, đổi sắc tức thì:
"Tiểu thơ làm gì?"
"Không hợp lẽ."
Cô Vân bị hụt, như ăn cái bạt tai đau điếng, chân tay như mượn, không biết đặt đâu. Cô Vân không tin nổi ban nãy cậu vừa tránh mình. Ý gì?
"Chúng ta không phải đều có ý với nhau sao?"
Cậu Quân nhướng lông mày, nheo mắt:
"Lúc nào cơ?"
Cô Vân đáng lý nên giận cậu, nhưng nhìn gương mặt cậu không cách nào giận được, mặt cô nóng hơn, không biết vì thẹn này hay thẹn kia.
"Em viết thư bày tỏ cho cậu. Em nói thích cậu. Cậu nói cảm ơn, cậu đỏ mặt."
"Không phải cũng thích em thì ý là gì?"
Cậu Quân lại bật cười, tay xoay vòng cả chục lần cái nhẫn ngọc bên tay trái, lần này cậu tức đến buồn cười. Ý là cậu còn chưa làm gì hết. Ý là đỏ mặt thì lỗi của cậu à?
Cậu Quân giơ hai tay lên, tư thế chào thua:
"Không có."
"Không thích."
Cô Vân lần này mặt hoàn toàn tái mét, đứng sững như trời trồng. Qua một lúc, cô Vân nhìn xung quanh, không có ai, chắc không ai nhìn thấy những hành động nực cười ngớ ngẩn ban nãy của cô đâu nhỉ? Mắt cô Vân đỏ hồng lên cả rồi.
Ngay lúc này, ông Điền cùng vài gia nhân và khách khứa từ sảnh hiên đằng sau đi tới. Bên nhà cô Vân báo không thấy con gái, sợ đi lạc, ông Điền dẫn người tìm, nhân tiện nhiều nhà cũng tỏ ý muốn tham quan nhà ông Điền, nên người đi theo cũng đông.
Cô Vân cố gắng để bản thân không bật khóc vì nỗi nhục nhã kia. Cô quay lại nhìn hàng người đang đi tới. Trong đám đông có cha mẹ cô, và mấy gia đình tiểu thơ nhà khác.
Ông Điền nhìn hai người, vấn hỏi:
"Sao lại ở đây thế này?"
Ý ông muốn hỏi cậu Quân sao giờ còn chưa đi nghỉ ngơi, người còn đang dị ứng kia kìa? Mắt ông nhìn sang người con gái bên cạnh cậu. Cậu Quân đã gom hết nhẫn nãi dùng từ ban nãy, không còn hơi sức trả lời, ánh mắt hàm súc "Cha đi mà hỏi người ta ấy?".
Bầu không khí kì quái, mẹ cô Vân, bà Hương vượt lên lại gần con gái:
"Đi đâu thế? Có biết cha mẹ đang tìm con không?"
Bà quan sát kĩ mặt mũi cô Vân, thấy mắt cô hơi đỏ, nhìn sang chồng mình, chau mày. Bà Hương ánh mắt thoáng tia trách móc cậu Quân, nghĩ bụng có phải cậu ức hiếp con gái tôi không? Sao mắt nó đỏ hết thế này? Nhưng bà cũng giữ để bụng, không nói ra.
Mấy tiểu thơ đoan trang nhã nhẵn đứng hàng cuối nhìn chằm chằm cô Vân, ánh mắt không quên lưu luyến dán chặt cậu Quân. Cô Vân thu hết trong tầm mắt, nắm chặt tay. Chuyện giữa hai người họ xảy ra, không có người làm chứng. Vậy thì:
"Dạ không, cậu Quân không bắt nạt con."
Giọng cô Vân nũng nịu, ôm cánh tay mẹ lắc nhẹ. Dựa đà ánh mắt trách hỏi của bà Hương mà nói ra thành lời. Không nói thì thôi, nói ra, cả mấy chục cặp mắt đổ dồn về bên này. Bà Hương cũng không biết vì sao con gái phải làm vậy, nhưng chiều ý, bà hỏi lại:
"Vậy thế là như thế nào? Sao mắt đỏ hết cả rồi?"
Kẻ tung người hứng.
Cậu Quân không còn trưng biểu cảm khách khí nữa, đứng thẳng nghiêm chỉnh, thu lại dáng vẻ thoải mái. Xem mình lại bị phân cho vai gì?
Cô Vân buông cánh tay mẹ, nhích lại gần cậu Quân hơn, cậu Quân bài xích lùi ra.
Cô Vân cúi mặt thẹn thùng:
"Cậu Quân hẹn con ra đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro