Chương 7: Cậu Cả.
Ông Cả thu dọn căn chòi bên trại trâu, xếp đồ của Tình bên góc. Qua Tết, ông dự định sẽ đóng thêm cái giường cho nó. Bình thường, người làm nhà ông Điền sẽ ở dãy nhà phía sau dành cho người ở, ông Cả cũng có cái buồng bên đó. Buồng của ông ở sát buồng thằng Lý.
Thường thì, người làm ít khi đi ra đi vào cửa chính, vì muốn băng qua nhà chính vào khu nhà sau, phải đi qua lối hông qua 4 sảnh, qua gian nhà Tổ, gian ông Điền ở, gian nhà riêng của cậu cả, đi tổng 5 cái sân mới tới dãy buồng người ở, lắt léo và tốn thời gian nhiều. Đa phần, chỉ những người được phân công dọn gian trên mới ở khu vực đó, như ông Cả hay mọi người làm khác, có việc gì cũng đi vào đi ra từ cổng sau cuối nhà, hoặc lối cổng phụ mở phía đông sườn nhà thẳng vào sân phơi 5, cạnh gian bếp.
Ông Cả nghĩ, cái Tình bây giờ, ra nông nỗi này, nói thế nào cũng có phần liên quan rắc rối sâu nặng với nhà ông Điền, hôm ấy ông Điền phạt nó về lý cũng không oan, nhưng đau đớn quá, nó thì ốm suýt chết, bất tỉnh mấy ngày, đến khi tỉnh được thì chẳng còn gì. Bà Vạn mất là thật, mẹ nó trước đây mất cũng là thật. Nhà họ Điền thì cứ sừng sững ở đó.
Lo Tình sinh lòng thù hận, ông Cả không đưa Tình sang. Mà kể cả Tình không giận không hận, ông cũng không muốn cái Tình buồn khổ thêm nữa, nó bất hạnh quá rồi, Nghĩ là vậy, nhưng thực tế mấy tháng nay ông cũng chẳng thấy nó có gì thay đổi nhiều. Hoặc có lẽ, chỉ những người thân máu mủ ruột thịt mới hiểu được nhau, chung quy ông vẫn là người ngoài.
Đợi qua Tết, qua Tết ông sẽ xin ông Điền cho dời hẳn sang bên này.
Chòi có thêm người, ông Cả cảm thấy có chút không quen, Tình cũng không khác là bao. Nó ngồi một chỗ ở góc giường. Ông Cả xếp đồ cho nó vào góc, rồi bảo nó thu dọn xem, cái gì cần cứ bỏ ra, thực tế, Tình cũng chẳng mang gì mấy, nó gấp chăn đặt ở đầu giường, ông Cả thì đi làm gì ăn. Hai ông cháu cũng chưa ăn gì tối nay.
Ông Cả đem thịt trâu gác bếp cắt xuống, một phần nhóm bếp nướng, một phần đem xào ăn, lại nấu một nồi măng, vừa làm vừa quay ra nhìn Tình. Chợt nhớ ra có ít táo cắt vườn Lý đem cho một giỏ, ông đưa cho Tình, bảo nó ăn trong lúc chờ cơm.
"Đợi ông tí."
Tình ngoãn ngoãn gật đầu.
Ông Cả thuần thục tay nhanh, chẳng mấy đã làm xong bữa cơm, gọi nó xuống ăn.
Bữa cơm câu được câu chăng, ông hỏi gì nó đáp nấy, ông Cả cũng không biết nói gì nhiều, Tình cũng thế. Cơm nước xong, ông Cả trải rơm với cái chiếu xuống nền nhà, bảo Tình ngủ trên giường, ông nằm dưới đất.
"Vâng ạ."
Tình rửa tay chân sạch sẽ, vào giường lôi chăn ra, chiếc chăn vải vụn may với bà, nó trùm kín người, mặt quay vào trong vách. Ông Cả sợ nó lạnh, nhóm chậu bếp than cạnh chỗ nằm hai ông cháu. Tết năm nay không tính là quá lạnh như các năm khác, vì mưa phùn ít. Ông biết cái Tình chưa ngủ đâu. Chậu than lửa nổ tanh tách, tia lửa vụn toé lên, nhà ấm lên nhiều hơn.
"Phải nhìn về phía trước, Tình ạ."
Cũng không rõ ông Cả tự nói mình hay câu nói ấy dành cho cái Tình. Ông trở người, lặng im. Tình thì mất ngủ.
***
Trưa mùng 1 Tết, ông đưa cho Tình một bao lì xì đỏ, Tình không lấy, ông nói mãi con bé mới chịu cầm cất đi. Ông không biết cái Tình năm nay bao nhiêu rồi, định hỏi rồi lại quên, trông nó bé tí xíu, đen sạm, gầy nhẳng, không nhớ là 12 hay 13.
Bên chòi trâu cách làng xa, cách nhà ông Điền cũng xa, cách sông Dạ càng xa hơn, Tình không định vào Làng chơi Tết, cũng chẳng muốn đi đâu, chỉ hí húi dọn dẹp cất cái này cái kia, đêm qua nó mới chuyển sang đây, mất ngủ cả đêm, cũng không nói gì nhiều.
Ông Cả mua đồ ăn chật ních cái ang góc nhà, bảo với Tình chiều tối nhóm lửa nướng thịt ăn mừng Tết. Tình biết nấu nướng hơn ông nhiều, năm nay cơm Tết trông cả vào nó.
Gần tối, chòi có vị khách không mời mà tới. Tình vừa múc nước từ giếng lên, ngoảnh ra cửa thấy:
"Anh Lý!"
Lý cười tươi rói, tay cầm 2 phong bao lì xì huơ với Tình:
"Năm mới vui vẻ, ông Cả đâu rồi Tình?"
Mới qua mấy tháng nhưng Lý đã thân với Tình nhiều. Có lẽ, bởi cái đêm hôm ấy, anh cõng nó về, nên Tình đối với anh cũng không lạnh nhạt xa cách là bao.
Tình đặt thùng nước xuống:
"Ông trong nhà ạ."
Lý vò tóc cái Tình, tóc nó mấy tháng nay dài hơn hẳn so với lần đầu gặp nhau trên đồi, phần tóc cũ xơ xác như cái chổi sể đã nằm ở ngang lưng, không còn phơi ngoài ruộng, tóc Tình đen nhánh, chỉ còn đuôi hoe đỏ.
"Anh mừng tuổi này."
Tình nhìn bao lì xì, không muốn lấy cho lắm. Đoán được cái Tình sẽ từ chối, Lý cướp lời trước:
"Tuổi mới lì xì lấy may, hay ăn chóng lớn, cầm lấy đi, anh không cho lắc đầu đâu đấy."
Tình gật đầu:
"Em cảm ơn."
Ông Cả nghe tiếng nói chuyện ngoài sân được một lúc, cũng không bất ngờ khi thấy Lý vào chòi. Ngoài thằng Lý ra, cũng chẳng ai có thể nói được đôi câu với cái Tình. Ông cười vui vẻ:
"Nào Lý qua ông mừng tuổi!"
Lý cũng đưa tay lên, 1 tay lì xì 1 tay xách chai rượu nhỏ. Hai ông cháu không hẹn mà bật cười ha hả. Tình thoáng nhìn vào, rồi bỏ nước giếng đó, đi dọn cơm.
Tình phát hiện anh Lý không biết uống rượu, một chén nhỏ mặt đã đỏ lựng, cười ngốc nghếch, biểu cảm chậm đi mấy chịp, phần lớn chai rượu trắng trôi tuột vào bụng ông Cả, trông ông Cả hôm nay vui lắm.
Lý cảm nhận ánh mắt Tình nhìn sang mình, càng cười tươi hơn, khoé miệng nhếch lộ chiếc răng nanh bén sắc.
"Ăn đi, nhìn anh làm gì?"
Tối đó, Tình đã nghĩ "Thì ra Tết là như thế này."
Lý không định ở lại, do vậy không uống nhiều, có 3 chén, nhưng 3 chén thì Lý cũng ngà ngà say rồi. Lý bảo bên nhà ông Điền còn có việc, mai khách khứa nhiều vào chúc Tết, đều là khách làm ăn buôn bán, khách trên Huyện, các ông các bà lớn, anh chỉ tranh thủ sang tối nay, tí về phải uống giải rượu và nghỉ ngơi chuẩn bị ngày mai.
Ông Cả cũng biết rõ Tết bên nhà lớn phức tạp, nên không giữ, chỉ bảo Tình tiễn anh ra cổng. Tình đốt cái đèn, đưa cho anh Lý cầm.
Lúc bước qua cổng, Lý đã đi một đoạn, lại vòng về nhìn cái Tình:
"Anh bảo, từ giờ có anh với ông Cả rồi."
"Mày có gì đừng giữ trong lòng."
Anh Lý giọng đều đều nghiêm túc, gương mặt chếnh choáng say vì rượu, mắt như phủ lớp sương mỏng:
"Dù sao bên kia anh nhiều em gái như vậy, thêm mày cũng được."
Càng nói có vẻ càng lộn xộn, Tình ngắt ngang:
"Em biết rồi ạ."
Lý lại cười, một tay cầm đèn, một tay vỗ vai Tình:
"Ngoan. Thế đi vào đi, anh về đây!"
Lý đã chân nam chân chiêu bước cả đoạn đường xa, ngoái lại vẫn thấy cái chấm bé bé đứng ở cổng, Lý giơ tay lên vẫy một lần nữa, cái chấm kia mới trở vào trong nhà.
Đường về qua thôn xóm, tiếng trẻ con còn khúc khích vọng từ trong nhà ra. Vẫn còn sớm. Lý vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ. Trong đầu thu xếp mai làm gì trước, làm gì sau, phân cho ai việc gì thì hợp lý, theo như kế hoạch cũ liệu đã ổn thoả chưa.
Năm nay ông Điền không để ông Cả làm việc đón khách bên nhà chính, một tay Lý lo chuyện trước sau. Bên người ở đằng gian phải còn có mấy người làm việc ẩu đoảng trước nay luôn chống đối với Lý. Nếu có ông Cả thì mọi chuyện tốt hơn nhiều.
Lý thấy ông Điền cũng không định gọi ông Tư và ông Nghị trên Huyện về thu xếp, tính ra ông Tư và ông Nghị năng lực làm việc tốt hơn Lý nhiều. Lý sợ mình kham không nổi. Sâu trong lòng, Lý cũng lờ mờ đoán, có lẽ, đây cơ hội của mình, Lý cần hoàn thành và làm tốt nhất có thể.
Gần tới cổng sau nhà, Lý đẩy cửa vào. Lý đã dặn Nụ tối để cửa, nên lúc mở, cửa không cài chốt. Cửa cổng sau nằm ở cuối nhà ông Điền, nhỏ hơn cửa chính, nhưng cũng kín cổng cao tường, là lối người làm hay ra vào nhất.
Bên trái cửa là giếng sinh hoạt, bên phải lần lượt là nhà kho và các dãy buồng người ở, sân không lớn, chủ yếu để giặt phơi. Trước mặt còn chục buồng nữa của người làm. Thẳng từ giếng đi lên sảnh hiên, là phòng ông Cả cạnh với phòng lý. Ông Cả đã dọn sang chòi trâu rồi, đồ đạc không còn nhiều, sợ là sau này sẽ bỏ trống.
Lý đóng cửa cài then cổng, đi về phía miệng giếng, Lý treo đèn lên múc nước rửa mặt, rửa tay chân. Nước giếng mát, Lý có phần tỉnh rượu, cả quãng đường xa xôi đi từ trại trâu về, hơi say vốn đã tan bớt. Người làm ở dãy buồng đằng trước đã tắt đèn nghỉ ngơi gần hết, chỉ còn vài buồng còn sáng.
Nghe được tiếng động, cái Nụ và cái Lành bật đèn ngó ra qua cửa sổ. Thấy rõ Lý, Nụ xuống giường định chạy ra. Lý xua tay, ý bảo không cần xem, Nụ mới thôi. Xong xuôi Lý treo gàu, cầm đèn đi, lúc qua phòng ông Cả, Lý ngần ngừ, thế rồi rẽ sang lối sảnh buồng bên cạnh, gõ cửa phòng Nụ.
Nụ cười hì hì mở cửa:
"Anh! Anh về rồi à?"
Lý gật đầu:
"Ừ, ngủ sớm đi, mai còn nhiều việc."
Thấy Nụ còn muốn luyên thuyên, Lý xoay người nó đẩy vào phòng.
"Tắt đèn, ngủ!"
Lý đi vòng quanh hết một lượt gian nhà người ở, dặn dò những ai còn thức phải nghỉ ngơi sớm, kẻo mai lỡ việc ông Điền phạt. Lý đi qua các điểm gác kiểm người. Rồi ngược lên gian nhà bếp, gian ở cậu cả, gian ở ông Điền, gian nhà Tổ, gian đón khách chính. Mọi thứ đều đâu vào đấy. Lúc yên tâm xong xuôi vòng về phòng, trời đã khuya lắm rồi.
Đi qua lối về sảnh hai bên, Lý chợt lùi lại vài bước, nhìn sang bên trái. Đêm khuya, người đứng trước hiên phòng, hai tay chắp ra sau. Dáng đứng thẳng cao lớn, ánh đèn hắt lên quần áo lụa đen thêu chìm tơ trắng. Lý cúi người thấp, không dám nhìn thẳng mặt, nhỏ giọng gọi:
"Cậu cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro