Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình phụ tử

Tôi là Hà Nhật Vũ, tôi 12 tuổi - cái tuổi chưa lớn thật sự. Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ. Ba nuôi tôi từ lúc đó tới giờ, tính ra cũng hơn 10 năm rồi cũng không ít. Tuy không nói nhưng tôi biết ba rất thương tôi qua những việc ba làm cho tôi. Ba muốn bù đắp tình thương của mẹ nên ba hết mực chiều tôi.

Ừm... Tôi là con trai, mà các bạn cũng biết rồi đấy, con trai thì đến 90% không biết cách thể hiện tình cảm ra ngoài. Nên chưa một lần tôi nói thương ba. Bạn tôi cũng có khuyên tôi nên nói với ba điều đó. Lúc đó, tôi chỉ cười bởi vì tôi nghĩ ba luôn ở với tôi thì khi nào nói mà chẳng được. Cái ý nghĩ đó đến sau này tôi mới biết nó ngu ngốc như thế nào.

Ba tôi đã quá 40 nhưng vẫn giữ được phong độ của một người đàn ông. Ba rất đẹp, đẹp theo kiểu của người trường thành. Bởi vì ba quá thương tôi nên có rất nhiều chuyện ba không chịu nói, chia sẻ với tôi. Ba rất giỏi, nhạc cụ nào ba cũng biết chơi. Từ piano, ghi ta điện cho đến trống. Tôi học được không ít từ ba. Ba dạy tất cả những điều ba biết cho tôi. Và tôi tự hào về điều đó.

Ba từng nói với tôi, ba có việc làm rất ổn định. Tiền lương đủ để hai cha con sống như những người khác. Cái gì chỉ cần tôi muốn ba điều đáp ứng. Lúc đó tôi rất mừng. Tôi muốn điện thoại mới ba cũng đồng ý mua cho tôi. Tôi muốn xe đạp điện, ba cũng mua. Khi tôi nói tôi muốn ba đưa tới trường, mặc dù trường tôi ngược hướng đi làm của ba, ba cũng đồng ý. Tôi tự hào về ba và luôn đi khắp nơi khoe khoang về ba. Ngay cả đứa bạn thân tôi cũng ganh tỵ với tôi.

Tôi cứ tưởng tôi hiểu ba cho đến khi tôi phát hiện...

Ba đã nói dối.

Công ty mà ba làm đã phá sản rất lâu rồi. Từ khi đó đến giờ ba vẫn chưa tìm được việc làm. Sau khi ba đưa tôi đến trường, ba lại tất tả chạy ngược chạy xuôi đi phỏng vấn, xin việc làm. Ba làm tất cả. Ba quét đường, bưng bê trong các quán nhỏ, vác xi măng, bao tải,... Ba đã nói dối là ba đã có việc làm.

Ba nói dối là ba không đói. Ba thường dẫn tôi đi ăn sau khi đón tôi tan học. Ba luôn miệng nói rằng ba không đói, nhường cho tôi ăn. Tôi nào biết rằng ba đã chạy cả ngày, chỉ uống được vài ngụm nước.

Ba nói dối là ba có tiền. Tôi rất thích ăn vặt và chưa lần nào ba từ chối mua cho tôi những thứ đó. Trong những khoảnh khắc tôi đã không để ý rằng trong ví của bạn không còn bao nhiêu tiền. Tôi còn rất vô tư xin tiền ba để đi chơi với bạn. Tôi đua đòi cho bằng bạn bằng bè mà không biết ba tôi khổ cực ra sao.

Ba đã nói dối là ba có rất nhiều áo quần đẹp. Chỉ cần tôi để ý một chút sẽ thấy ba chỉ có hai bộ vest duy nhất. Ba vừa về nhà là thay nó đem giặt ngay, rồi sáng mai lại dậy sớm để sấy cho khô. Ba sợ tôi biết nên ba luôn vội. Ba vội đến nỗi không có thời gian chỉnh chu mình. Ba chỉ chải tóc vài cái rồi lại xách cặp " đi làm ".

Ba đã nói dối là ba không mệt. Chỉ cần tôi thích thì cho dù có xa cỡ nào ba cũng chạy đi mua, lấy về cho tôi. Người ba lúc nào cũng đầy mồ hôi nhưng ba luôn miệng nói ba không mệt. Ba nói: " Ba làm vì con thì sao mệt được. Ba thấy vui thì đúng hơn. Con là con trai độc nhất của ba, không thương con thì ba thương ai. Không cần lo cho ba. Ba rất khoẻ ".

Ba đã nói dối tôi rất nhiều điều, cốt yếu là vì tôi. Hôm đó, khi phát hiện ra ba nói dối, tôi vừa sợ vừa giận ba. Tôi giận vì ba không nói cho tôi, tôi giận vì ba cứ tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Và tôi sợ, tôi sợ bạn bè tôi phát hiện ra chuyện này, tôi sợ lúc đó chúng sẽ xem thường tôi. Khi ba vừa về tôi không nhanh không chậm hỏi ba. Khi tôi nói, nét mặt ba thay đổi liên tục. Từ kinh ngạc sang buồn bã, thất vọng rồi hối hận. Ba nói một câu làm tôi giận bản thân mình ghê gớm: " Ba không nói với con vì ba sợ con buồn. Ba sợ con tự ti với bạn bè con. Ba sợ con vì thế mà con giận ba rồi ghét ba. Chính vì ba sợ con như thế nên ba không nói. Con đã thiếu thốn tình thương của mẹ rồi, ba không muốn làm khổ con nữa. Cho nên những chuyện đó cứ để ba gánh cho con. Con cứ yên tâm mà học đừng lo gì hết. Con cứ như lúc trước, coi như không có gì là được. Ba không trách con.... Ba thương con, con biết điều đó mà!!! ".

   Tôi ngỡ ngàng, tôi cứ ngỡ là mình hiểu ba, nhưng thực tế thì tôi không hiểu ba một chút nào. Thì ra tôi vô tâm vậy. Ngay cả ba mình mà tôi cũng không hiểu, không quan tâm đến. Tôi... sai rồi. Tôi sai ngay từ đầu. Tại sao tôi lại có cái suy nghĩ nhớ ngẩn đó chứ. Có một người ba như ba tôi tự hào còn không hết tại sao lại phải tự ti. Tôi làm sao có thể ghét ba. Ba đã thay mẹ bù đắp tình thương cho tôi. Ba vì tôi mà làm tất cả, làm sao tôi lại giận ba được. Tôi chỉ cần quan tâm đến ba một chút, chỉ một chút thôi cũng sẽ phát hiện chuyện này sớm hơn. Thế mà... Tôi đã làm gì thế này. Không những không biết mà còn đòi hỏi, vòi vĩnh ba hết cái này qua cái kia. Tôi ích kỉ quá.

" Ba à, con thương ba nhiều lắm. Con rất tự hào về ba. Ba đã làm cho con rất nhiều việc rồi. Cho nên giờ ba để con phụ ba gánh bác bớt những việc đó. Con trai ba lớn rồi "

Tôi không nghĩ ngợi nữa. Điều cần nói cũng đến lúc phải nói. Ba tôi không nói gì, chỉ cuối đầu xuống, miệng liên tục lẩm bẩm: " Ba xin lỗi con. Ba xin lỗi, xin lỗi con nhiều. Tất cả là tại ba. Đều do ba mà ra cả ". Tôi bần thần, là tôi sai mà, ba không làm gì sai cả. Là tôi sai, tất cả là tại tôi. Cớ gì ba lại là người đi xin lỗi. Trong đầu tôi lúc đó chỉ có suy nghĩ là phải xin lỗi ba tôi, nói những điều một người con cần nói với ba của mình. Ba vì tôi chịu nhiều khó khăn, khổ cực như thế là đủ rồi. Tôi ôm lấy ba, khóc oà: " Ba ơi, con xin lỗi. Con xin lỗi... "

Sau hôm đó, tôi không còn xin ba, đòi hỏi ba điều gì nữa. Vì với tôi, chỉ cần ba là đủ. Học xong, tôi về nhà. Lúc nào vào nhà cũng sẽ thấy ba ngồi chờ tôi, cười nói: " Con trai ba về rồi à? ". Thỉnh thoảng tôi sẽ phụ ba nấu cơm, giặt giũ. Cuối tuần, chúng tôi sẽ ra ngoài. Đôi khi là cùng nhau tản bộ. Đôi khi là đi mua đồ cho tôi. Đôi khi lại mua cho ba. Đôi khi chỉ là ra ngoài ngắm sao. Cuộc sống của tôi và ba chỉ cần cố thế là đủ. Tôi cần ba và ba cần tôi. Chúng tôi chỉ cần nhau, không cần ai hết. Đối với tôi, ba là nhất. Và đối với ba, tôi là nhất.

3 chữ " Con thương ba ", nhìn rất đơn giản nhưng lại khó nói, nhất là đối với những đứa con trai như tôi. Phải chi tôi chịu nói 3 chữ đó sớm hơn thì ba tôi sẽ không vì tôi mà khổ cực đến như vậy. 3 chữ đó tuy ngắn nhưng đủ khiến người ta ấm lòng.

Có những chuyện ba các bạn sẽ không nói với các bạn đơn giản là vì chính các bạn. Cho nên khoan vội trách ba các bạn đã. Đôi khi, bạn nên nhìn lại các việc mà ba đã lam cho bạn và bạn sẽ thấy chúng cao cả như thế nào. Đừng đòi hỏi chính ba các bạn quá nhiều, vì đôi khi chính bạn sẽ thấy hối hận vì điều đó. Đừng hỏi ba bạn rằng " Ba mệt không? ". Hãy nói là " Ba nghỉ ngơi chút cho đỡ mệt ". Đừng tự ti về ba của mình. Hãy tự hào. Đừng so sánh ba mình với ba người khác cũng như đừng so sáng những việc ba làm, hãy xem lại bạn đã làm được gì cho ba.

Tôi muốn khuyên các bạn, nếu được mỗi ngày các bạn cứ nói " Con thương ba " với ba của các bạn. Nói điều đó không bao giờ là quá sớm cả. Không ai biết được tương lại cả. Không chừng hôm qua còn đó, ngày mai đã vụt mất. Cho nên cứ nói khi còn có thể. Các bạn sẽ không hối hận vì điều đó đâu. Đó là ba các bạn, không phải là ai khác nên tuyệt đối đừng viện lý do.

" Ba à, con thương ba nhiều lắm. Cả đời con rất tự hào vì ba. Ba là tất cả của con. Ba là người ba tuyệt nhất trên đời. Con yêu ba. I love you, daddy. "

========================

Tình phụ tử là nhất. Không có gì có thể chia rẽ tình phụ tử.

The_RUT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #daddy#son