Chương 9-2
Phía trước có hai nhân viên phục vụ bước tới, đều tò mò nhìn cô một cái. Ninh Nhiễm Thanh không muốn đang khóc lóc bị người khác nhìn thấy, cô vội vàng đi vào nhà vệ sinh nữ, mặt còn chưa thèm rửa, xông thẳng vào phòng bên cạnh, khóa trái cửa ngồi trên nắp bồn cầu, tiện tay rút một tờ giấy vệ sinh, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Cô cũng muốn có một người mẹ dạy dỗ cô tử tế. Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Sao mọi người đều ghét bỏ cô. Hôm nay lại còn bị một người phụ nữ lạ mặt dạy cho một bài.
Ninh Nhiễm Thanh cuộn người lại, vùi mặt xuống đầu gối, lau hai hàng nước mắt lem nhem, nghẹn ngào nói tiếng được tiếng không. Đến tận khi điện thoại lại rung lên lần nữa, cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, mới phát hiện vừa rồi mình đã vô tình tắt máy cuộc gọi của Tần Hựu Sinh.
Cô nhận máy, giọng nói của Tần Hựu Sinh trong điện thoại vô cùng sốt ruột: “Nhiễm Thanh, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Trước kia Ninh Nhiễm Thanh chỉ cảm thấy Tần Hựu Sinh cũng tạm được, lúc này cô mới phát hiện ra anh thực sự rất tốt. Trong lòng người phụ nữ luôn có một người anh hùng. Người anh hùng này không nhất thiết phải xuất hiện khi cô gặp nguy nan, còn có thể giống như lúc này, khi cô đau buồn rơi nước mắt, anh cũng đang lo lắng cho cô.
Cô nức nở trong giây lát không nói nên lời, phải một lúc sau, Ninh Nhiễm Thanh cuối cùng cũng mở lời: “Nhà vệ sinh nữ tầng hai…”
Một người đang hỏi trong sốt sắng, một người thì nghẹn ngào, trả lời cứ nhát gừng.
Kết quả đáp án vẫn khiến Tần Hựu Sinh đau buồn.
Tần Hựu Sinh đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, nhìn thấy biểu tượng giầy cao gót treo ngoài cửa, có hơi do dự. Vừa hay, có một bà cô dọn vệ sinh định đi vào dọn dẹp, liếc nhìn Tần Hựu Sinh một cái: “Anh à, nhà vệ sinh nam ở bên kia.”
Tần Hựu Sinh ho nhẹ một tiếng: “Bạn gái tôi ở trong đó.”
Bà cô đánh giá anh mấy lần, dường như vẫn có chút không tin tưởng.
Tần Hựu Sinh khó xử, không biết giải thích sao. Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại nắm chặt tay anh. Anh quay đầu lại, Ninh Nhiễm Thanh khóc đến đỏ ửng hai mắt đã đứng trước mặt anh.
“Chúng ta đi thôi!” Ninh Nhiễm Thanh nói nhỏ, kéo tay Tần Hựu Sinh bước ra ngoài.
Xe của Tần Hựu Sinh đỗ bên đường, vì đã vượt qua vạch được đỗ xe nên đã bị dán giấy phạt.
Ninh Nhiễm Thanh bước tới liếc nhìn, giọng nói trầm thấp: “Kỹ thuật đỗ xe tệ như vậy, chẳng trách bị dán giấy phạt.”
Bị dán giấy phạt chẳng phải vì anh lo cho cô nên tìm tạm một chỗ đỗ bừa đó sao. Tần Hựu Sinh kéo Ninh Nhiễm Thanh ra trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ ửng bên má trái của cô: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Lên xe rồi nói!” Ngoài đường lớn thế này, Ninh Nhiễm Thanh không biết mở lời sao.
Lên xe rồi, Tần Hựu Sinh định đưa Ninh Nhiễm Thanh đến bệnh viện. Ninh Nhiễm Thanh chê mất mặt, đến lúc đó bác sỹ hỏi cô tại sao bị như vậy, cô thật sự không có mặt mũi nào nói rằng bị người ta đánh thành ra như thế.
Tần Hựu Sinh nhớ ra ở chỗ Giang Hành Chỉ có một bình thuốc chống thâm tím đặc hiệu của một khách hàng người Hồng Kông tặng, thế nên lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy.
Lại nói đến hai ngày nay Giang Hành Chỉ thật sự có chút không muốn nghe điện thoại của Tần Hựu Sinh, vì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Thế nên khi màn hình hiện lên ba chữ “Tần Hựu Sinh”, anh tắt máy một cách quả quyết, sau đó tiếp tục chạy bộ trên máy chạy.
Tần Hựu Sinh rất hiểu Giang Hành Chỉ. Giang Hành Chỉ cúp máy của anh rồi, anh rất từ tốn gọi lại một cuộc khác, cuối cùng sau nửa phút chuông reo, Giang Hành Chỉ nhấc máy hỏi với giọng khó chịu: “Chuyện gì?”
“À, lọ cao chữa trị vết thương lần trước còn không?”
“Sao, đến nó cũng bị cậu nhung nhớ rồi sao?”
Tần Hựu Sinh: “Đừng có nhỏ mọn thế, mình có việc dùng thật mà. Thanh Thanh bị thương rồi, giờ mình sẽ đưa cô ấy đến đó bôi thuốc.”
Giang Hành Chỉ cúp máy, nhìn ngắm căn phòng một lượt. Nhà anh vì sáng sớm này vừa có nhân viên vệ sinh theo giờ đến dọn dẹp qua nên rất sạch sẽ. Sau đó anh nhìn lại chiếc quần thể thao màu xám cùng chiếc áo ba lỗ màu trắng anh đang mặc trên người, bước ra khỏi máy chạy bộ, trở về phòng thay một bộ áo véc bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro