Tro tàn
Âm thanh vỡ vụn chát chúa vọng ra từ căn phòng phía bên kia, từng tiếng từng tiếng đập thẳng vào màng nhĩ nhạy cảm của nàng.
Thủy tinh vỡ. Tủ sách đổ sụp. Giấy bị xé rách thành nhiều mảnh. Tiếng gào thét tuyệt vọng của dã thú như muốn xé toạc đi không gian chết lặng này.
Hình như Quái Vật lại phát điên nữa rồi.
Có một tiếng cửa mở rồi lập tức đóng sầm lại, cho thấy chủ nhân của nó vô cùng vội vã rời khỏi căn phòng tan hoang đó. Bước chân của gã dội lại bình bịch giống như âm thanh của trái tim tưởng chừng như sắp bị bóp nghẹt trong chính lồng ngực nàng.
Theo phản xạ thông thường, nàng chỉ có thể cuộn tròn mình lại với tư thế như trẻ sơ sinh trong bụng mẹ. Một cách tự bảo vệ vô cùng yếu ớt trước thứ sắp sửa bật tung cánh cửa ngăn cách duy nhất trước mặt.
Nhắm mắt lại, nàng cắn răng thật chặt, cố nén những giọt lệ cay đắng muốn tuôn ra.
Không sao cả, một đêm rồi sẽ mau chóng trôi qua mà thôi. Không sao cả, vết thương nào rồi cũng sẽ tự hồi phục mà thôi.
Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại. Nhưng nàng biết, gã đang đứng ngay đó, nơi cái bóng đen đang che khuất đi ánh đèn điện chỉ để lại một chút ánh sáng vàng nhạt có thể lọt qua khe cửa hẹp bên dưới.
Thật khe khẽ, cứ như sợ đánh thức người ở bên trong. Cánh cửa được mở ra, một bóng người đổ dài xuống sàn nhà. Đó là một người đàn ông với ánh mắt mệt mỏi và gương mặt u ám.
Gã đi vào phòng và trầm mình xuống cạnh giường, lặng lẽ nhìn cô gái đang nằm co ro trên chiếc giường nhỏ. Yếu đuối và cô đơn. Mái tóc đen dài rũ rượi ngả xuống che khuất gương mặt tái nhợt vì kiệt sức. Ánh đèn lờ mờ trong phòng vẽ nên những cánh hoa hồng trên cơ thể gầy yếu của nàng. Đỏ thẫm và đau đớn. Chúng lan rộng sang tấm trải giường trắng tinh, tạo thành những vệt đỏ đen xen lẫn vào nhau. Bẩn thỉu và tanh nồng.
Ánh mắt gã đầy bi ai bất lực, bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng vén tóc nàng ra sau tai. Để lộ ra đôi mắt đờ đẫn run rẩy không có tiêu cự nhìn vào một khoảng hư không nào đó thật xa xăm.
Bàn tay đó, rồi sẽ nắm lấy mái tóc rối bời xơ xác của nàng nện vào tường cho tới khi đầu nàng bật máu, tạo nên những mảng màu đỏ tươi tựa như những đóa hoa hồng đầy sức sống trên vùng đất tàn phá.
Ánh mắt đó, rồi sẽ nhìn chằm chằm nàng trong căm hận cùng cực. Không tiếc buông ra những lời sỉ vả ác ý đầy nhục mạ, gieo rắc nỗi đau và tổn thương vào tâm hồn nàng.
Còn cái cơ thể tựa như một con búp bê giẻ rách này. Cứ thế ngày qua ngày đều bị chà đạp dưới chân gã, thấm đẫm đầy bùn đất dơ bẩn của những lần bị lăng nhục tàn bạo. Dù có lau đi bao nhiêu lần, đến mức gần như đã hủy hoại gần hết một lớp da, nó vẫn còn khắc thật sâu ở đó.
Lòng tự trọng, ý chí và khát khao sống còn của nàng bị đè nén lại. Thít chặt chúng trong một chiếc lồng gai không lối thoát. Xé bỏ đi và thay thế bằng sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Nhưng đêm nay, thay vì tiếp tục lặp lại những hình ảnh đau thương, gã dịu dàng vuốt ve từng sợi tóc rối bời của nàng.
Nhìn sâu vào đôi mắt mờ mịt như đã bị rút cạn linh hồn, gã ân cần nắm lấy bàn tay đầy dấu vết sứt sẹo và khẽ hôn nhẹ vào những vết thương vẫn còn đang đau đớn. Cảm giác tay nàng trong lòng gã cứ như một mảnh băng cần được ủ ấm và bảo vệ.
Gã không thể xóa nhòa đi những ký ức thương đau, nhưng gã cũng không muốn nàng phải tiếp tục chìm vào cơn ác mộng trong sự tàn ác của chính gã thêm một lần nào nữa.
"Xin lỗi."
Thanh âm nghèn nghẹn mắc kẹt lại trong cổ họng của gã.
Thật đê tiện!
Gã biết mình không xứng đáng để thốt lên lời xin lỗi vô ích này, càng không xứng nhận lại được một chút đồng cảm tha thứ từ nàng.
Nhưng gã không thể không cố gắng, không thể không hy vọng rằng một ngày nào đó, dáng vẻ thiên chân trong sáng của nàng sẽ trở lại. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở phía sau song sắt ngục tù, gã đã bị mê hoặc bởi nét đẹp thuần khiết không thể nào lẫn với kẻ khác, rạng rỡ như ánh mặt trời sau màn đêm. Trong đôi mắt xanh ngọc của nàng chất chứa hy vọng của người chưa bao giờ bị vấy bẩn bởi bất kỳ tội ác nào, và gã biết rằng sẽ không có cơ hội thứ hai để ngắm nhìn lại vẻ đẹp ấy.
Mỗi lần nhớ về ký ức đó, gã lại đau đớn hơn bao giờ hết. Giằng xé trong lý trí hận thù và tình yêu nhen nhóm không thể nào dứt ra được. Cuối cùng, chỉ có nàng là phải gánh chịu cả hai cảm xúc đan xen trong lòng gã.
Mỗi đêm, khi gã đè nàng dưới thân mình, cảm nhận được nỗi thống khổ đang cắn nuốt trái tim nàng. Một chút lương tâm rách rưới còn sót lại trong tâm hồn gã cảm thấy đau đớn vô cùng.
Nhưng gã không được phép để lòng thương hay hối hận xâm nhập vào tâm trí. Gã biết rằng, tình yêu thực sự không tồn tại trong mối quan hệ này. Gã cố gắng đẩy xa ý nghĩ đó và nhanh chóng nhấn chìm nàng bằng sự tàn ác và bạo lực trong bể sâu báo thù mù quáng.
Thật lâu, thật lâu, không có chuyện gì khác xảy đến cả. Gã chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn nàng. Như một con dã thú trong hang tối ngột ngạt, cô đơn và hối hận.
Có lẽ, đây là một trong những đêm hiếm hoi mà nàng không phải chịu đựng thêm bất cứ vết thương mới nào nữa. Đôi mắt mỏi mệt cuối cùng cũng có thể khép lại nhẹ nhàng, dưới ánh trăng dịu dàng đang khẽ bao bọc lấy cơ thể tan nát của nàng.
Trái tim gã như bị xé toạc, thổn thức trong sự thanh thản của đêm tĩnh lặng. Bóng tối giúp gã che giấu đi những cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt hằn đầy tơ máu. Gã rất muốn được ôm lấy nàng, nhưng lại ghê tởm bởi chính thứ móng vuốt đã làm tổn thương đến người con gái ấy.
Đêm nay trôi qua thật dài, trong đau thương và hối tiếc không thể tả. Gã như cũ thao thức nhìn nàng im lìm trong giấc ngủ, dường như không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.
Từ ô cửa sổ nhỏ xíu chỉ vỏn vẹn bằng một bàn tay, ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi vào trong phòng, vén màn bóng tối dần dần tan biến. Nhưng bên trong gã vẫn còn mãi tăm tối một màu xám xịt của quá khứ buồn đau.
Gã nhớ, nàng từng cố ngắm nhìn thế giới ngoài kia thông qua khung lưới mắt cá rỉ sét đó. Dù choáng hết trước mắt chỉ là bức tường không sơn của một tòa nhà nào đấy. Mỗi khi hoàng hôn tới, sẽ xuất hiện những chiếc bóng đen ít ỏi lướt qua nhau thật nhanh trong ánh nắng lụi tàn rồi lại nhanh chóng biến mất khi đêm đen rũ xuống.
Cho đến khi nàng không thể tiếp tục nhìn được nữa. Những cơn bạo hành triền miên đã khiến đầu nàng bị tổn thương dẫn đến việc mù tạm thời. Vậy mà gã từng coi việc kéo dài thời gian điều trị của nàng làm hả hê cho thứ niềm vui biến chất của mình.
Gã đã lạnh lùng nhìn nàng mò mẫm trong bóng tối để tìm thức ăn của ngày hôm nay bị quăng ở góc xó nào. Dí sát đôi mắt xanh mờ đục vào ô cửa mang đến ánh sáng hy vọng duy nhất, một lần rồi lại một lần chà xát lên nỗi đau của nàng.
Từ khi bị mù, thính giác nàng trở nên nhạy cảm vô cùng. Gã biết thế nên đã mang đến cho nàng một món quà mới.
Chiếc còng chân nối với sợi xích sắt nặng trịch, cứ mỗi lần nàng cố di chuyển, âm vang sắc bén của những mắt xích đen tối lại cứa vào tai nàng từng nhát một.
Thời gian đầu, nàng vô cùng hoảng loạn, chỉ biết lê lết loạn xạ trong hư không mịt mù. Dây xích bị quấn vào vật cản khiến nàng đập mạnh đầu vào cạnh bàn. Thứ chất lỏng âm ấm lại chảy dài xuống mặt, nhỏ xuống sàn nhà tựa như những giọt nước mắt đỏ rực.
Bàn tay đầy máu tươi lần theo từng mắt xích lạnh băng tìm đến chân giường. Nhưng nàng cảm thấy mệt mỏi quá, chỉ có thể tựa mình lên cạnh giường, chờ cho vết thương tự ngưng chảy máu đi.
Mở mắt, nàng tỉnh lại trong một căn phòng mang mùi hương sạch sẽ dễ chịu. Có ai đó mở cửa bước vào, nhìn nàng bằng gương mặt hiền hòa và nụ cười mỉm tử tế vô hại.
Một người đàn ông trung niên, mặc áo sơ mi trắng, tươi cười nhiệt tình.
Một người phụ nữ trẻ trung ăn mặc hợp thời, tràn trề năng lượng nhiệt huyết.
Một ông già có đôi mắt trầm tĩnh như nước, cẩn trọng trong từng câu hỏi.
Nàng chẳng thể hiểu được họ đang nói gì cả. Người nào đó đã cố chạm vào người nàng, nhưng lập tức liền bị phản xạ tự vệ như thú hoang của nàng dọa cho lùi lại.
Hương thơm của một thứ thức ăn vẫn còn ấm nóng khiến dạ dày nàng cồn cào khó chịu. Một khay đồ ăn được đặt trước mặt nàng với những màu sắc rực rỡ đẹp mắt. Dù nó đã ở đấy thêm một lúc lâu nữa, những đầu ngón tay tê rần run rẩy của nàng vẫn không dám đụng đến.
"Không sao đâu, em có thể ăn chúng mà."
Gã cố đưa chiếc nĩa bạc ghim sẵn một miếng thịt được cẩn thận cắt nhỏ kề sát môi nàng. Nhưng chỉ để thấy phản ứng né tránh như nhìn thấy rắn rết đang bò trườn.
Miếng cà rốt hình tròn có màu cam tươi tắn. Quả trứng tròn trịa mềm mại. Miếng củ cải trắng ngập trong bát súp nóng hổi toát lên một mùi thơm phức. Quả đào chín mọng, dịu ngọt như mật.
Nàng nhìn chằm chằm vào những món ăn trước mắt, cảm giác hoảng sợ vẫn còn khắc sâu trong lòng. Một thoáng hồi tưởng về quãng thời gian khó khăn khi đói khát trong ngục tù quay trở lại.
Sẽ không có thứ chất độc nào đó bị trộn lẫn vào đâu, phải không?
Gã vươn tay tới, muốn chạm vào bờ má bị vấy bẩn bởi giọt nước mắt của nàng, nhưng lại làm nàng hốt hoảng lùi ra xa, vô tình hất phải khay thức ăn khiến chúng đổ vào người gã.
Theo phản xạ, gã lập tức đứng dậy nhưng nàng lại nghĩ gã đang tức giận nên sợ hãi co rúm người lại và nhìn chằm chằm vào gã, sẵn sàng đối mặt với hậu quả.
Không có cơn thịnh nộ mang tới đau đớn nào đến với nàng cả. Gã chỉ lủi thủi lau đi một ít vết canh nóng bắn vào người nàng rồi bất ngờ cúi xuống, ôm lấy nàng trìu mến trong vòng tay.
Tiền sử trầm cảm và rối loạn lo âu.
Trí nhớ suy giảm.
Không còn khả năng giao tiếp.
Không thể hồi phục trở lại.
Không thể...
Từng câu chữ khi ấy như hộp Pandora mở ra trước mắt gã. Bi kịch đã gần như che phủ toàn bộ cuộc đời của nàng, nhưng gã đã không chút do dự mà nhúng thẳng nó vào vũng bùn đen của tội ác.
Hành động dịu dàng khác thường đó khiến nàng khẽ run lên. Đối với tên Quái Vật trước mắt này, dường như nàng chỉ còn thấy sự chân thành và lo lắng từ gã mà thôi.
Thành phố xám xịt ngột ngạt trong một lồng kính u ám của sắc trời mây đen màu khói bụi. Ánh đèn sặc sỡ từ những tấm biển quảng cáo tràn qua từng kẽ hở của những tòa nhà cao tầng, thắp sáng khắp thành phố ồn ào và tấp nập.
Dò dẫm từng bước chân mỏi mệt theo chút ký ức được cất giữ kỹ trong tâm trí, nàng cuối cùng cũng có thể tìm được nơi này.
Nhà.
Người phụ nữ búi mái tóc cao cao đang đứng ngay đó kia là mẹ. Vừa nhìn thấy bà, nàng đã không nhịn được mà lao tới ôm chầm lấy eo bà hệt như những ngày còn là một đứa trẻ.
"Mẹ, mẹ ơi!"
Nhưng khi nhận ra đó là nàng, mẹ lại lạnh lùng hất tay của nàng ra.
"Mày đấy à? Sao lại có thể tìm đến đây?"
"Mẹ?"
Nàng cố nhìn người phụ nữ đó trong màn nước mắt, xuyên qua một hình bóng quen thuộc từ thuở xa xưa.
"Mẹ, là con đây." Nàng nói trong giọng run run.
Nhưng sao mẹ lại giận dữ và quát tháo như vậy?
Tại con mà em trai phải ở trong tù?
Sao con không phải là đứa lái xe đâm chết người vào đêm đó?
Em trai không đủ tuổi để lái xe, mẹ bắt con phải chịu trách nhiệm. Con được tại ngoại bởi chính gã đàn ông là người thân của hai nạn nhân đó. Bị gã giày vò đến thừa sống thiếu chết. Khó khăn lắm mới có thể tìm gặp mẹ nhưng cũng xót xa thay khi nhìn thấy mẹ lại muốn ruồng bỏ đứa con gái này.
Vì con là đứa trẻ được sinh ra từ kẻ đã cưỡng hiếp mẹ. Con đã khiến cha bỏ đi thật lâu, khi ông ấy quay trở lại, em trai mới thật sự là con của mẹ. Em ấy có mọi sự thương yêu và cưng chiều từ cha và mẹ. Trong khi con dù có nỗ lực biết bao nhiêu, vẫn không thể đạt được sự chấp nhận từ ai cả. Chỉ có thể vỡ vụn ra thành từng mảnh như bây giờ.
"Anh vào trong nhé?"
Gã khẽ gõ bên ngoài vài tiếng, trước khi đẩy cửa thật chậm rãi bước vào.
Nhìn thoáng qua, căn phòng chẳng có ai cả. Nhưng gã biết, nàng ở đâu.
"Tôi là kẻ giết người."
Bên trong tủ quần áo ít ỏi tối đen như mực. Một cách máy móc, nàng lặp lại lời buộc tội của gã Quái Vật.
Giọng nói đau khổ như đang xé nát lòng gã. Một lần rồi lại một lần nữa.
"Không, không phải là do em mà..."
Gã cất tiếng cầu xin, nhưng nàng dường như chẳng thể nghe thấy được. Đôi mắt nàng trống rỗng và lạnh lẽo như thể chẳng còn có gì tồn tại trong thế giới này.
Gã cố gắng ôm lấy nàng, nhưng chỉ cảm nhận được hư vô. Nước mắt của nàng rơi xuống, tựa như giọt mưa rơi vào biển cạn. Trái tim nàng đã sớm hóa thành đá sỏi.
Đêm xuống, bầu trời hôm nay hiu hắt những ánh sao nhạt nhòa. Cơn gió lạnh giá cuốn bay những chiếc lá vàng khô xơ xác. Luồn vào khe cửa chỉ được khép hờ lại, thổi rít qua tấm rèm che mỏng manh.
Đưa tay đóng chặt cửa sổ, gã quay lại kéo chăn đắp kín cho người đang ngủ trên giường. Đáng lẽ gã nên lập tức rời khỏi đây để tránh làm phiền đến nàng, nhưng đôi chân lại bỗng nặng như đổ chì. Giống như một cái cớ để gã trì trệ việc cứ đứng bần thần ở đó thật lâu.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Trị liệu bằng thuốc, không trị liệu bằng thuốc nữa.
Rất muốn ăn, không muốn ăn nữa.
Ánh nắng ngoài kia rực rỡ làm sao, nhưng cũng làm ta muốn tự đặt mình vào bóng tối. Cảm giác mây trôi qua trời xanh mờ mờ ảo ảo, bồng bềnh như những cánh chim bay đi trong giấc mơ của nàng.
Cọ vẽ đã hỏng rồi, phải vứt sang một bên thôi.
Những ngón tay mỏng manh nhúng vào màu vẽ, tiếp tục xóa nhòa đi quãng thời gian trên bức tranh với những nét vẽ hỗn loạn và mất mát.
Ngọn gió nhè nhẹ thổi phồng tấm rèm cửa, từng tia nắng len lỏi qua các kẽ hở, lần lượt tạo ra những dấu vết lung lay lấp lánh trên sàn nhà.
Bóng mắt nàng ấm áp như ánh đèn mờ, lấp đầy bởi những màu sắc hỗn độn như những sợi dây ruy băng bị vứt bỏ pha trộn vào nhau. Đẹp đẽ và đầy sức sống.
"Em đang vẽ gì thế?"
Màu vàng nguyên bản trộn với chút xanh lá trở thành màu vàng chanh.
"Bức tranh này đẹp lắm."
Trắng và xanh dương pha thêm chút vàng thành màu xanh ngọc.
"Cọ hỏng rồi sao?"
Màu nho tím kết hợp từ hồng và xanh dương.
"Anh mua cho em cái tốt hơn nhé?"
Tất cả đều bị trộn lẫn như sự phá hủy và tái sinh. Chỉ còn lại một vùng đen tối.
Sau một hồi lâu khi gã dường như đang tự độc thoại, nàng cuối cùng cũng quay sang nhìn gã một cái.
Lòng bàn tay gã nắm chặt lại, căng thẳng, chờ đợi phản ứng tiếp theo của nàng. Hoảng loạn, ghét bỏ, sợ hãi, dù có như thế nào...
Dù có thế nào...
Bỗng, những ngón tay gầy nhỏ vươn đến, chạm vào khuôn mặt cứng đờ của gã, kéo theo những vệt màu nước trộn lẫn nhem nhuốc.
Gã gần như không thể tin vào mắt mình. Lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên, nàng chủ động chạm vào người gã. Không phải là những lần cố gắng vùng vẫy cào cấu đến rách cả móng tay trong thống khổ bất lực, không phải là những lần quơ quào trong bóng tối nắm lấy chân gã, van xin gã hãy giết chết mình đi.
"Mẹ ơi! Con sợ! Mẹ ơi!"
Ánh chớp lóe sáng xé toạt bầu trời mịt mù đen tối, kéo theo những tiếng sấm nổ vang dữ dội.
Sợ! Nàng rất sợ những đêm mưa bão như thế này, em trai cười nhạo nàng nhát gan, mẹ nói nàng phiền phức. Không có ai, không có ai ở bên cạnh cả.
Gã vội lao vào ôm nàng thật chặt, cảm nhận cơ thể run rẩy sợ hãi trong lòng khiến tâm gã như bị cào xé đứt thành nhiều đoạn, đầm đìa máu tươi.
Trước giờ đều như vậy sao? Không có ai chăm lo hay bảo vệ, một đứa trẻ chỉ có thể lớn lên trong cô độc và buồn tủi. Trượt dài trong những tháng ngày không bao giờ có ánh sáng và ấm áp.
Từng chút một, trong tâm trí đã dần bị lấp đầy bởi nàng. Gã muốn ở bên cạnh nàng thật lâu, muốn biết nhiều thứ hơn về nàng. Nhưng càng đào sâu quá khứ đen tối như thứ màu vẽ đặc quánh hỗn tạp trên giấy, chỉ là những câu chuyện buồn đau chẳng ai muốn nhớ lại.
Một tay che ô, một tay cẩn thận dìu dắt nàng đi từng bước. Bầu trời hôm nay không có quá nhiều nắng, nhưng chúng cũng đã đủ khiến nàng choáng váng vì lâu ngày không được tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời. Cơ thể nàng cũng rất yếu, bước chân nàng cứ chao đảo loạng choạng trên con đường phẳng lặng. Nếu như không có bất kỳ điểm tựa nào, chỉ cần một ngọn gió nhỏ cũng có thể xô ngã nàng ngay.
Que kem tan chảy nghiêng ngả dính bết vào trước áo, nhưng gã chỉ quan tâm đến cô gái mệt mỏi đang tựa đầu lên vai mình. Rõ ràng, nàng rất thích được ra ngoài như thế này. Việc đó khiến nàng rất vui vẻ. Sau này phải dẫn nàng đi nhiều hơn mới được.
Gã cúi đầu, lén lút đặt một nụ hôn lên vầng trán của nàng.
"Anh có thể... có thể... ôm em không?"
Nàng mơ màng nhìn gã, thật lâu vẫn chưa trả lời. Nhưng cũng không có hành động bài xích cánh tay đang cẩn thận vòng qua eo, ôm trọn lấy cơ thể mình.
Bàn tay nàng chầm chậm đưa lên, chạm lên khuôn mặt gã giống như đang hỏi: "Anh không ngủ được sao?" Nhưng gã chỉ lắc đầu và cười, như muốn nói: "Không có gì đâu".
Nàng nhắm mắt lại.
Hơi thở thô suyễn của gã phả lên mặt nàng, một cảm giác ươn ướt ngậm lấy môi nàng dịu dàng mút mát. Cánh tay không còn thành thật mà rời khỏi eo nàng, vuốt ve da thịt mát rượi bên trong lớp áo ngủ mỏng manh.
"Ưm..."
Nàng yếu ớt dãy dụa, cố đẩy vai gã ra xa.
Phải rời khỏi môi mềm của nàng, gã luyến tiếc chuyển sang ngậm lấy từng đầu ngón tay nàng, trong ánh mắt nhìn nàng không hề che giấu khao khát cùng mê ly.
"Có thể được không? Anh có thể được không?"
Gã một lần nữa cúi xuống, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ngắn ngủi, rồi lại giống như e thẹn mà chuyển sang hôn bên khóe môi nàng.
"Anh sẽ không làm em đau đâu. Tuyệt đối đấy!"
Cơ thể đứng đờ vì căng thẳng của nàng chậm rãi thả lỏng dưới những nụ hôn và hành động âu yếm nỉ non của gã. Áo ngủ không biết từ khi nào đã bị nhè nhẹ lột ra, hơi lạnh đột ngột ập đến làm nàng bất giác run rẩy nhưng nhanh chóng đã có thân thể trần trụi nóng bức như lửa thiêu đốt của gã ôm chầm lấy.
Gã ở trên thân thể nàng da diết yêu thương, khát cầu của gã cứng rắn đến như vậy nhưng gã lại không vội vàng chỉ thỏa mãn chính mình.
"Nếu anh làm em khó chịu, thì hãy cho anh biết nhé."
Những dấu hôn sắc nét dịu dàng phủ lên cơ thể ửng hồng vì bị kích thích của nàng. Gã quỳ dưới giường, đặt hông nàng lên gối nằm để dễ dàng chăm sóc cho nụ hoa khép chặt. Bên dưới thật lâu mới chịu cho gã một chút mật ngọt nhưng như thế vẫn không thể nào đủ. Chiếc lưỡi tham lam cố luồn vào nhụy hoa, đưa đẩy, càng lúc càng mãnh liệt.
Nàng run run co mình lại, thở hắt ra một tiếng nức nở như mèo kêu, đạt đến cao trào rồi mệt mỏi thiếp đi.
Nuốt xuống dịch thể ngọt ngào, kìm nén lại chính khát vọng dơ bẩn của mình. Gã vẫn còn muốn làm bước tiếp theo. Nhưng nghĩ đến thân thể yếu nhược của nàng, gã không dám, gã sợ dù mình không cố ý thì nàng vẫn có thể bị thương.
Hơn nửa đêm, cảm giác lạnh lẽo trống rỗng bên cạnh khiến gã giật mình choàng tỉnh. Âm thanh nước chảy từ trong phòng tắm tối om om vọng ra giống như cơn mưa rào nhỏ giữa không gian tĩnh lặng ngột ngạt.
Tí tách tí tách.
Ánh đèn được bật sáng, nhưng người đang trầm mình dưới làn nước lạnh dường như cũng chẳng mấy quan tâm đến. Cơ thể nàng trắng bệch, rét buốt tới mức tê dại từng đầu ngón tay. Mái tóc đen xõa dài xuống, thấm ướt và chảy tràn trên bờ vai nhỏ.
Gã vội vàng chạy lại, dùng khăn tắm bọc lấy nàng, cố gắng xua tan cái rét lạnh mà nàng đang chịu đựng.
Đồng tử đen đặc của gã co rút, chợt nhớ về cảnh tượng của những ngày đen tối.
Cô gái bé nhỏ quật cường không ngừng tìm cách chạy trốn nhưng lần nào cũng không thành. Mỗi lần bị bắt về được, thì lại càng phải chịu nhiều đau đớn hơn.
Khuya đến, khi tên Quái Vật đã phát tiết xong trong men say. Nàng cố dựng người dậy, loạng choạng mở cửa phòng tắm, nhưng chỉ được vài bước thì đã vấp ngã. Thân thể tàn tạ vẫn tiếp tục lê lết, hằn lại những đường dài đỏ thẫm, bàn tay yếu ớt vặn lấy vòi hoa sen. Cơn mưa nhỏ ào ạt tuôn xuống, cuốn trôi đi bùn đất tanh hôi lẫn máu đầy người nàng. Những vết thương còn chưa kịp khép miệng bị nước ngấm vào chuyển sang màu trắng bệch, khiến nó trở nên đau đớn hơn bao giờ hết.
Dường như khi tự ôm lấy mình bên dưới cái lạnh đến thấu xương, nàng cảm thấy còn ấm áp hơn bất kỳ vòng tay của ai khác trên thế giới này.
Gã chỉ là một con quái vật. Vậy mà con quái vật này dám tơ tưởng đến việc có thể được hạnh phúc ở bên cạnh nàng.
Thân thể gã che chắn phía trên, thay nàng hứng chịu dòng nước rét mướt ào ạt đổ xuống. Có vài giọt trượt dài trên mặt gã rơi vào da thịt nàng, nóng hổi, đau xót.
Nhưng ít nhất, hãy để cho gã một cơ hội. Cơ hội để gã chuộc lại lỗi lầm của con quái vật trong chính mình. Xứng đáng với sự tha thứ của nàng.
Như thông lệ, gã gõ nhẹ cửa với hy vọng được nàng mở cửa đón gã vào. Nhưng lần nào cũng vậy, không có bất kỳ phản ứng nào từ phía nàng cả.
Gã nhìn thấy căn phòng trong tình cảnh tĩnh lặng, ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng, tấm rèm cửa màu kem nhạt lất phất trong gió nhẹ. Thứ màu vẽ đỏ rực lan tràn trên giấy, trượt dài và nhỏ giọt xuống. Ở bên cạnh, nàng nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, mắt nhắm nghiền, bất động.
"Đừng! Đừng mà!"
Gã ngả thân thể rã rời của nàng vào lòng, cố gắng xoa lên làn da lạnh lẽo của nàng, hy vọng mang đến cho nàng chút ấm áp. Nhưng nàng vẫn không có phản ứng, không hề tỉnh dậy hay mở mắt.
"Làm ơn đừng mà! Làm ơn! Anh xin em, đừng bỏ anh lại mà!"
Gã cố siết nàng vào ngực như muốn khảm vào trong thân thể này. Ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên giọt nước mắt của gã khi nó nặng nề rơi xuống, trôi đi nhẹ nhàng trên khuôn mặt nàng. Không ai biết được bao lâu trôi qua, gã vẫn không chịu buông tay.
Nhưng một khoảnh khắc lặng im, tim nàng bỗng đập mạnh từng nhịp trong bàn tay run rẩy của gã. Nàng chậm rãi nhúc nhích, rồi nhẹ nhàng mở mắt mơ hồ nhìn gã. Giống như chỉ là tỉnh lại sau một giấc ngủ bất chợt.
"Anh cứ nghĩ... anh cứ nghĩ..."
Gã lắp bắp không thành tiếng, cuối cùng không chịu được mà nghẹn ngào vùi vào lòng nàng nức nở.
Dù chẳng hiểu gì cả, nhưng bàn tay nàng vẫn đưa lên luồn vào trong mái tóc của hắn, dịu dàng vuốt ve an ủi.
Ánh chiều tà màu đỏ cam rũ xuống, dần bị cắn nuốt bởi bóng tối mù mịt. Ở phía xa xa rộ lên những ánh đèn đường nhấp nháy như đom đóm mùa hè.
Từng bước chân vững vàng của gã đi bên dưới những tia nắng nhợt nhạt cuối ngày. Thi thoảng gã sẽ nói vài câu với người đang được cõng trên vai mình trước khi nàng lại ngủ quên mất. Gã biết mình nhạt nhẽo đến khó tin, chỉ có thể diễn đạt được những chuyện vụn vặt xảy ra xung quanh một cách thật khô khan. Nhưng thi thoảng nàng sẽ cào nhẹ lên vai gã để hưởng ứng, giống như đang muốn nói thêm gì đó.
Nàng khẽ cử động, hơi nghiêng mình sang một bên khiến gã hoảng hốt giữ chặt nàng lại.
Bỗng, cảm giác mềm mại áp sát, ngọt ngào và ấm áp lan tỏa trên gò má như muốn tê dại đi vì vui sướng.
Gã cảm nhận được nụ cười nhẹ nhàng của nàng lan tràn trên gương mặt, và cảm giác nụ hôn phớt qua như cánh bướm vụt bay. Nàng lại trở về tựa đầu lên vai gã, e ấp giấu đi biểu cảm của mình.
Mỉm cười, gã tiếp tục bước đi trong sự lặng lẽ của hai người. Nhưng trái tim thổn thức của gã cứ đập thình thịch, thình thịch, thiết tha muốn bao bọc lấy hạnh phúc này mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro