
Chương 14
Đỗ Hà được Thuỳ Linh ấn thật sự rất thoải mái, trách không được vì sao nhiều người thích đến nơi này phục vụ như vậy, quả thật rất biết hưởng thụ. Con người bây giờ, dư dả rồi thì bắt đầu biết nghĩ cách hưởng thụ. Đỗ Hà cười chính mình, hiện tại nàng cũng xa xỉ một phen. Thật ra trước kia, nàng rất ít khi xuất nhập những nơi như vầy. Nàng không thích người khác chạm tay vào thân thể mình. Thế nhưng bất đồng chính là, Thuỳ Linh không cấp cho nàng nhiều cảm giác bài xích như vậy.
"Thuỳ Linh, cô không yêu Duy Minh, sao còn muốn có quan hệ như vậy? Chẳng lẽ thật sự bởi vì tiền?"
Đỗ Hà nghiêng đầu nằm lên gối, tùy ý Thuỳ Linh sau lưng nàng ấn động.
Đỗ Hà vẫn không rõ, nếu nàng cùng Thuỳ Linh lúc này không phải là quan hệ nguyên phối cùng tiểu tam, thật tốt biết bao. Giống như bạn bè bình thường, không bị gò bó thế này, không có nhiều khúc mắc với nhau như vậy, kia không phải tốt lắm sao? Đỗ Hà không tin Thuỳ Linh là loại người vì tiền mà ủy khuất mình đi làm tiểu tam, mặc dù làm việc tại một nơi thế này, nhưng Đỗ Hà có thể nhìn ra một chút ít ở Thuỳ Linh, Thuỳ Linh có kiêu ngạo của cô, tiền, kỳ thật cũng không phải cái gì trọng yếu, cô không đặt trong mắt. Cho nên, Đỗ Hà tuyệt đối không tin tưởng Thuỳ Linh sẽ vì tiền mà ở cùng Trương Duy Minh.
Nhưng nếu không phải tình, cũng không phải tiền, kia Thuỳ Linh vì sao phải cùng Duy Minh ? Chẳng lẽ còn có giao dịch khác? Đỗ Hà nghĩ thầm trong lòng.
"Làm sao cô khẳng định tôi không yêu Duy Minh ?"
Thuỳ Linh hơi cười cười, tựa hồ, Đỗ Hà hiểu nàng. Cho dù cô cố gắng giả vờ ái muội cùng Duy Minh, nhưng Đỗ Hà vẫn nhìn ra được cô cùng Duy Minh trong lúc đó không có cảm tình. Điều này làm cho Thuỳ Linh mừng thầm, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ ngọt ngào.
Cô không thương Duy Minh, cô cùng Duy Minh chỉ là hời hợt chi giao mà thôi. Nói yêu...Thuỳ Linh hiện tại khẳng định, cô thực đã yêu thương nữ nhân nằm phía dưới này đây. Nhưng mà bây giờ còn chưa thể nói. Thuỳ Linh lặng lẽ cười, có lẽ, cô thật sự có tiềm chất làm tiểu tam.
Đỗ Hà biết Thuỳ Linh nở nụ cười, bởi vì cô nói chính là sự thật, Thuỳ Linh tựa hồ cũng không lãng tránh chuyện này. Không hiểu vì sao, Đỗ Hà thả lỏng tâm tình xuống. Vì quan hệ của Thuỳ Linh cùng Duy Minh trong lúc đó không có cảm tình mà thả lỏng. Nàng thật không biết tâm tình này thả lòng là vì Duy Minh hay là vì Thuỳ Linh.
"Trong mắt của cô không có hắn. Nói đơn giản, cô không coi trọng hắn, tôi nói đúng không?"
Đỗ Hà hồi đầu liếc mắt nhìn Thuỳ Linh một cái, sau đó tiếp tục kết luận. Trong mắt Thuỳ Linh không có Duy Minh, cũng chướng mắt Duy Minh, đây là qua vài lần tiếp xúc nàng phát hiện được. Đỗ Hà biết kỳ thật Duy Minh cùng Thuỳ Linh không có loại quan hệ này, không hiểu, nàng không phải không tin Duy Minh sẽ có người bên ngoài, mà là tin tưởng Thuỳ Linh sẽ không thích Duy Minh. Không tin trượng phu chính mình, lại tình nguyện tin tưởng tiểu tam chồng tuyển, chuyện này không phải rất hoang đường sao? Loại ý nghĩ này làm cho Đỗ Hà có chút hỗn độn.
"Cô... có vẻ rất hiểu tôi?"
Thuỳ Linh tay lướt nhẹ một ít, không giống như ấn, ngược lại có điểm giống như là vuốt ve. Đúng vậy, ngón trỏ Thuỳ Linh ở trên lưng Đỗ Hà nhẹ nhàng hoạt động.
Bởi vì không có dùng lực, ngón tay khẽ vuốt làm cho Đỗ Hà thân mình nhẹ run lên. Nàng không hiểu đây có phải là trình tự massage của Thuỳ Linh hay không, nhưng là cử động vừa rồi, quả thật làm cho thân thể nàng có chút mất tự nhiên, muốn cự tuyệt, nhưng tựa hồ lại có chút chờ mong. Đỗ Hà ảo não, thế nào mà trong thời gian nháy mắt, trong đầu lại có nhiều cảm xúc như vậy đây?
Thuỳ Linh xoay người Đỗ Hà lại, nhìn vào mắt nàng, mỉm cười nói:
"Vậy cô cảm thấy người nào mới có khả năng vào mắt tôi?"
Thời điểm thân mình Đỗ Hà chuyển qua nháy mắt đem không khí quanh thân Thuỳ Linh đều rút hết đi, kia một mảnh cẩm tú sơn hà đồ không nghi ngờ đều thi triển hết ở đáy mắt nàng. Thuỳ Linh hết sức đè nén hô hấp bắt đầu hỗn loạn của chính mình, chuyển dời ánh nhìn tập trung vào mắt Đỗ Hà.
Đỗ Hà cũng không phản ứng được hiện tại chính mình phía trước không có vật gì che đậy, tất cả mọi thứ đều bại lộ trước mặt Thuỳ Linh. Thân mình vừa chuyển qua, đã bị ánh mắt Thuỳ Linh câu đi sự chú ý. Nàng còn thật sự nhìn vào mắt Thuỳ Linh, thấy trong đó chỉ có hình ảnh của chính mình, nàng không rõ vì sao, thích như hiện tại, trong mắt Thuỳ Linh chỉ có chính mình.
Trước kia nàng cảm thấy Thuỳ Linh trong mắt mọi vật trống không, nhưng hiện tại phát hiện hình ảnh của mình xuất hiện trong mắt Thuỳ Linh, cảm thấy trong mắt nàng chỉ tồn tại có mỗi mình. Loại cảm giác này làm cho trong lòng Đỗ Hà có chút vui sướng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều bị hấp dẫn sâu vào. Tựa hồ qua thật lâu, thật lâu, thời gian chỉ là vài giây, nhưng Đỗ Hà có thể khẳng định, nàng hãm vào trong ánh mắt Thuỳ Linh quên cả khái niệm thời gian. Nghe được câu hỏi của Thuỳ Linh, Đỗ Hà cuống quít đem tầm mắt dời đi.
"Tôi đối với cô không rõ, cho nên tôi không biết."
Hoảng, Đỗ Hà hoảng loạn, trong lòng mạc danh kỳ diệu hoảng. Ánh mắt Thuỳ Linh, làm cho nàng có cảm giác chìm đắm vào, cảm giác này khiến nàng hoảng hốt, nàng không dám nhìn lại vào mắt Thuỳ Linh.
Đỗ Hà bối rối đương nhiên không trốn được nhãn tình Thuỳ Linh, cô vụng trộm liếc mắt một cái ngắm nhìn phong cảnh trước mặt, kỳ thật cô không phải cố ý, mà là Đỗ Hà quá hấp dẫn, Thuỳ Linh cảm thấy huyết trong người bắt đầu sôi sục, không có khả năng khống chế được không nghĩ đến.
Thuỳ Linh khẩn cấp đem ánh mắt mình di chuyển lên mặt Đỗ Hà, tận lực không nhìn đến cảnh sắc mê người kia. Điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của chính mình, nhìn đến khuôn mặt tuyệt sắc nghiêng sang một bên của Đỗ Hà, không khỏi cười.
"Đỗ Hà, có người nào khen vô rất dễ thương chưa?"
Đỗ Hà vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, khả ái? Làm sao có từ này được? Từ nhỏ nàng được nghe nhiều nhất là hiểu chuyện, ổn trọng, nội liễm, tựa hồ từ nhỏ nàng cùng từ khả ái này luôn cách biệt. Dễ thương? Thuỳ Linh cảm thấy nàng dễ thương sao? Vì cái gì Thuỳ Linh có cảm giác như vậy? Đỗ Hà rất muốn xem chính mình có phải thực sự dễ thương như lời Thuỳ Linh nói.
Chính là, khi nàng đem ánh mắt chuyển dời lên người, nhất thời kinh hách kêu một tiếng.
"A!"
Sau đó nhanh chóng kéo lấy khăn massage bên cạnh muốn đem chính mình che lại. Thế nhưng Thuỳ Linh hiện đang quỳ gối trên người nàng, khăn massage hai bên bị đầu gối Thuỳ Linh đè lại, nàng kéo cũng kéo không ra, chỉ có thể dùng hai tay che đi những bộ vị trọng điểm. Đỗ Hà sầu não, nàng khi nào thì thản nhiên như vậy đối Thuỳ Linh ? Trên thân không có lấy một vật che đậy, nàng thế nhưng vô tri vô giác.
Hiện tại suy nghĩ lại nàng mới nhớ rõ, vừa rồi thời điểm xoay người liền bị Thuỳ Linh hấp dẫn lực chú ý, căn bản là không có chú ý tới trên người mình có cái gì hay không. Yêu nghiệt! Thuỳ Linh nhất định là yêu nghiệt! Nếu không làm sao nàng có thể dễ dàng liền bị câu đi lực chú ý? Cứ như vậy bị Thuỳ Linh xem hết. Trong lòng Đỗ Hà thập phần ảo não.
Thuỳ Linh biết ý đồ Đỗ Hà, cười cười lấy cái khăn bên hông nàng kéo ra hướng lên trên che lại thân mình Đỗ Hà.
"Không cần che, tôi đã sớm thấy hết. Hơn nữa đều là nữ nhân, cô có tôi cũng có, ngượng ngùng cái gì?"
Động tác vừa rồi của Đỗ Hà quả thật rất là khả ái, Thuỳ Linh trong lòng cười muốn co rút, dáng vẻ ngây ngốc của Đỗ Hà khi lấy hai tay bảo vệ chính mình, vẻ mặt sợ hãi nhìn cô, giống như cô là sắc lang rình coi Đỗ Hà. Bất quá, nếu vừa rồi lực khống chế của mình kém cỏi, phỏng chừng nàng thật sự hóa thân thành sắc lang, ai kêu Đỗ Hà mê người như vậy chi?
Thuỳ Linh nói xong, kéo một cánh tay của Đỗ Hà ra xoa bóp, làm cho cánh tay nàng được thả lỏng. Ngọn đèn tuy không sáng rực, nhưng Thuỳ Linh có thể xác định được, nhất định mặt Đỗ Hà lúc này đỏ đến không thể đỏ hơn nữa.
"Đỗ Hà, cô thật sự không thích tôi và Duy Minh cùng một chỗ sao?"
Thuỳ Linh cố tình dời đi lực chú ý của Đỗ Hà.
Đỗ Hà vừa mới bị đùa giỡn còn bị bắt bẻ, vừa thẹn lại vừa giận, muốn phản bác một chút gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì. Trên mặt nóng thật nóng, phỏng chừng đều muốn nhanh chín. Đầu tiên là bị người ta nói thành khả ái, hơn nữa, nàng hiện tại đã là nữ nhân kết hôn lâu rồi, làm sao có thể dính dáng cùng hai chữ khả ái? Thuỳ Linh nhất định là trêu chọc nàng. Lại còn bị Thuỳ Linh tiện đà xem hết... hiện tại nếu có một cái hố trên đất, nàng nhất định không chút do dự liền chui vào.
"Có người nào lại chấp nhận để chồng mình bên ngoài có cô gái khác hả?"
Đỗ Hà tức giận nói. Thật muốn liếc trắng mắt cấp Thuỳ Linh cái xem thường, nhưng loại chuyện này không phải sự tình nàng sẽ làm, cho nên cũng không làm.
Đột nhiên Đỗ Hà cảm thấy kỳ thực nàng cũng không để ý chuyện Duy Minh ở bên ngoài có nữ nhân hay không, mà là để ý nữ nhân bên ngoài của Duy Minh có phải Thuỳ Linh không. Thuỳ Linh... Đỗ Hà mặc niệm cái tên này, không rõ vì sao, tựa hồ, cái tên này đã dung nhập vào trong lòng của nàng. Đỗ Hà nghiêng đầu trở lại, đối mắt với Thuỳ Linh, vì sao, Thuỳ Linh luôn cho nàng nhiều cảm giác mạc danh kỳ diệu như vậy?
"Cô không thích Duy Minh ở bên ngoài có cô gái khác hay là không thích cô gái khác bên ngoài của Duy Minh là tôi?"
Thuỳ Linh đón nhận ánh mắt Đỗ Hà, cô thích nàng, đương nhiên cũng muốn nàng có thể để ý cô nhiều một chút.
Vấn đề của Thuỳ Linh làm cho Đỗ Hà kinh ngạc, vì sao Thuỳ Linh lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ Thuỳ Linh theo ánh mắt của nàng nhìn ra cái gì? Rõ ràng hai ngươi chỉ là đối diện nhau mà thôi, không có trao đổi nhiều, như thế nào lại? Chẳng lẽ Thuỳ Linh thật là yêu nghiệt? Cho nên biết được ý nghĩ trong lòng của nàng, có lẽ vấn đề của Thuỳ Linh chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Có gì khác nhau à?"
Đỗ Hà trả lời Thuỳ Linh.
"Chẳng lẽ không có khác nhau?"
Thuỳ Linh như trước là cười, tâm tựa hồ đã khẳng định được ý tưởng nào đó.
Đỗ Hà không nói gì, nàng không biết trả lời vấn đề của Lisa như thế nào. Trong lòng nàng đương nhiên rõ ràng sự khác nhau này, nàng vô cùng để ý nữ nhân bên ngoài của Duy Minh có phải hay không Thuỳ Linh. Nàng để ý Thuỳ Linh! Nhưng nàng không biết cái để ý mạc danh kỳ diệu này từ đâu mà đến. Hơn nữa, nàng cũng không muốn có loại để ý này.
Thuỳ Linh dừng động tác massage, đem thủ Đỗ Hà thả trở về, còn nhìn thẳng vào nàng, hỏi:
"Đỗ Hà, thật ra cô không thích tôi là nữ nhân bên ngoài của Duy Minh, có phải hay không?"
Khí tràng trong mắt Thuỳ Linh trở nên cường đại hơn, ép Đỗ Hà có chút không thở nổi. Đối mặt Thuỳ Linh hiện tại, nàng cảm giác được hô hấp càng ngày càng khó khăn. Thuỳ Linh đang quỳ liền như vậy cúi gần xuống nhìn nàng, nàng thật sự bị ánh mắt Thuỳ Linh khiến cho không biết làm sao, chỉ có thể khẽ cắn môi, có sức tránh đi tầm mắt Thuỳ Linh.
"Không phải!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro