Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7: Tức giận

Edit by: Manh manh


Nghiêm Tư Cửu hơi giật mình, không phải vì nội dung trong lời nói của cô, mà là phản ứng to gan của cô.

Bé câm đây là đang nổi giận với anh?

Anh đem ánh mắt từ màn hình điện thoại di động dời về phía khuôn mặt Lữ Nhu.

Cô gái nhỏ bởi vì tức giận hai gò má nhiễm một tầng hồng mỏng, con ngươi ướt át cũng sáng lên vài phần, khi trừng về phía anh sóng mắt lấp lánh, giống như mặt hồ bị gió xuân thổi qua, có một loại mềm mại rất sinh động.

Nghiêm Tư Cửu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi thấy Lữ Nhu nổi giận.

Kỳ thật lúc Lữ Nhu mới tới Nghiêm gia, tính tình so với bây giờ còn yên tĩnh hơn nhiều. Đừng nói đến tức giận, cho dù ngẫu nhiên cười lớn một tiếng phóng thích cảm xúc ra ngoài cũng rất hiếm thấy. Trên mặt cô luôn mang theo ý cười nhạt nhẽo, bộ dáng ôn hòa nhu thuận, mười phân làm cho người khác yên tâm không cần lo lắng đến.

Trong sự hiểu biết trước sau như một của Nghiêm Tư Cửu, cô gái nhỏ mười mấy tuổi đại đa số đều giống như Tạ Nhiễm Ly, vui vẻ sẽ cười, đau buồn sẽ khóc, tức giận sẽ nháo, giống như hoa tươi lăn sương dưới ánh mặt trời buổi sáng, sinh động mà sáng lạn.

Ngược lại, Lữ Nhu tựa như một đóa hoa hồng còn chưa nở đã bị đóng băng dưới đáy hồ, xinh đẹp,không có gì có thể làm cô tức giận.

Ban đầu, Nghiêm Tư Cửu đối với Lữ Nhu cũng không chú ý quá nhiều.

Cho đến một lần anh lái xe qua trạm xe buýt, trong lúc vô tình nhìn thấy Lữ Nhu đang đứng ở một góc chờ xe buýt.

Ngày đó mây đen âm u kéo tới, bầu trời xám xịt bao quanh bốn phía. Xe buýt lần lượt đến trạm lại đi khỏi trạm, trên hiên đứng đợi người đến người đi, nhưng cô tựa như bị thời gian lãng quên, lẳng lặng đứng im ở đó, hóa thành một hình bóng màu xám, hòa làm một thể với sắc trời âm u.

Nghiêm Tư Cửu hạ cửa kính, dừng xe bên đường đối diện cô.

Nhưng Lữ Nhu không phát hiện ra anh, tầm mắt không thiết thực chầm chậm từ trước cửa kính xe anh nhìn qua mấy lần, cũng không có dừng lại. Đôi mắt trống rỗng, như thể không có gì cả.

Sau đó, cô lên một chiếc xe buýt và ngồi ở hàng cuối cùng có vị trí cửa sổ dựa vào.

Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ là tò mò, ngày đó Nghiêm Tư Cửu lái xe đi theo sau xe buýt, nhìn cô không mục đích lang thang ngồi chờ đến trạm cuối rồi mới ngồi trở về, giống như một đóa lục bình (bèo tây) không rễ, phiêu đãng trong thành phố này.

Sau ngày hôm đó, anh lâu lâu sẽ trở về nhà.

Khi đó Lữ Nhu bởi vì đang thực hiện tư vấn tâm lý, tạm thời không đi học. Nghiêm Nguy nhìn không quen Nghiêm Tư Cửu nhàn rỗi như vậy, bảo anh không có việc gì dẫn Lữ Nhu ra ngoài đi dạo một vòng.

Nghiêm Tư Cửu trời sinh tính tình phản nghịch ngấm trong xương cốt khó có được nghe lời, nhận nhiệm vụ, thỉnh thoảng dẫn Lữ Nhu đi ra ngoài.

Chỉ là anh không có kinh nghiệm ở chung với cô gái nhỏ tuổi này, chỉ có thể mang theo cô đi khắp nơi ăn uống, cùng bạn bè tụ tập.

Đại đa số thời gian anh đều lái xe chở Lữ Nhu, tới nội thành hoặc ngoại ô, không có mục đích, lái xe mệt liền dừng lại tìm chỗ ăn cơm, hoặc là dừng xe ở dưới bóng râm không người ngủ một giấc.

Lữ Nhu một lòng vẫn im lặng, nếu Nghiêm Tư Cửu không chủ động nói chuyện với cô, cô có thể cả ngày bảo trì yên tĩnh.

Từ giữa hè đến đầu đông, mối quan hệ của họ luôn duy trì một sự cân bằng huyền diệu mà kỳ lạ -

Hai người có thể cả ngày không nói lời nào, cũng có thể ngủ bên cạnh đối phương không có phòng bị.

Nhìn có vẻ quen thuộc, nhưng ở khắp mọi thứ đều lộ ra vẻ xa lạ; Nhưng không đến mức xa cách, ít nhiều vẫn ẩn giấu vài phần thân cận.

Điều làm thay đổi mối quan hệ của họ diễn ra vào một buổi tối mùa đông.

Ngày đó Minh Dự gọi một đám người đến một khu vực đất có phong cảnh đẹp ở ngoại ô ngắm sao băng, Nghiêm Tư Cửu liền đem Lữ Nhu vừa thi xong kỳ thi cuối kỳ mang ra ngoài thả lỏng.

Họ khởi hành vào buổi tối, trời tối, xe chưa lên cao tốc bầu trời đã nổi lên bông tuyết. Mùa đông ở Giang Thành rất ít tuyết rơi, Nghiêm Tư Cửu liền thuận miệng nói đùa rằng trời có hiện tượng lạ, có phải có điềm báo gì hay không.

Anh vốn thuận miệng nói, lại không nghĩ tới Lữ Nhu nghe xong lần đầu tiên chủ động phát biểu ý kiến, nói với anh biết cô không muốn đi xem sao, muốn trở về.

Nghiêm Tư Cửu ngoài ý muốn thấy cô chủ động, liền hỏi cô vì sao, nhưng vô luận anh hỏi như thế nào, Lữ Nhu cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói là không muốn đi. Nhưng Nghiêm Tư Cửu chưa bao giờ làm chuyện gì mà bỏ dở giữa chừng, nếu đã đi rồi, vô duyên vô cớ làm sao nói bỏ là bỏ được.

Giằng co mấy phút, sự kiên nhẫn của anh sắp cạn sạch, dừng xe ở ven đường, tự mình đi đến siêu thị bên kia đường mua thuốc lá.

Lối đi bộ của giao lộ có chút xa, anh lười vòng qua đó,trực tiếp xuyên qua đường đi thẳng đến phía đối diện, mua thuốc lá xong muốn trở về,liền nhìn thấy Lữ Nhu đứng bên cạnh xe khoa tay múa chân với anh muốn nói cái gì đó.

Nghiêm Tư Cửu nhìn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nhưng có thể nhìn ra được cô có chút gấp gáp, cho rằng đã xảy ra chuyện gì,tiếp tục tăng nhanh bước chân muốn băng qua đường trở về.

Bởi vì lực chú ý hoàn toàn ở chỗ Lữ Nhu, anh không chú ý xa xa chạy tới một chiếc xe điện tốc độ rất nhanh, vừa mới băng qua đường, xe điện liền cùng anh ở cự ly gần lướt qua, chậm thêm vài giây nữa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Lữ Nhu kéo anh lên vỉa hè.

Nghiêm Tư Cửu còn chưa đứng vững, ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt nóng rực mang theo hỏa khí.

Trong đôi mắt vẫn luôn im lặng của cô gái nhỏ lần đầu tiên xuất hiện tâm tình dao động ——

Lo lắng, căng thẳng, sợ hãi, tức giận ... Cùng với nỗi sợ hãi nồng đậm.

Phức tạp lại mạnh mẽ.

Nghiêm Tư Cửu lúc này mới giật mình.

Cánh tay bị ôm chặt lấy,đang mơ hồ run rẩy được giấu trong bộ quần áo nặng nề của mùa đông, anh theo bản năng giơ tay lên, muốn rút ra, nhưng Lữ Nhu ôm rất chặt, không thể rút ra thành công.

Đó là lần đầu tiên Lữ Nhu nổi giận với anh, hốc mắt đỏ hồng chỉ trích anh không nên ngang nhiên băng qua đường, còn muốn anh cam đoan sau này phải tuân thủ quy tắc giao thông, chú ý an toàn giao thông.

Bởi vì tức giận, mặt hồ đóng băng quen thuộc trong mắt cô gái nhỏ đột nhiên nứt ra, sóng lấp lánh từ trong khe hở lộ ra ngoài, nóng rực như lửa.

Những bông tuyết rực rỡ rơi xuống hàng lông mày của cô, chạm liền tan chảy, dính vào lông mi dày đặc.

Có vẻ như nó sắp khóc.

Nghiêm Tư Cửu đột nhiên nở nụ cười, thu hết lửa giận của cô vào trong mắt.

Sau đó anh không hỏi nguyên nhân nữa, quay xe trở về.

Sau khi về đến nhà, Lữ Nhu cẩn thận kéo ống tay áo anh, giải thích nguyên nhân cho anh nghe ——vì sợ trời tuyết trơn trượt đi đêm không an toàn.

Từ sau ngày đó, Nghiêm Tư Cửu rõ ràng phát hiện ra biến hóa của Lữ Nhu.

Cô sẽ chủ động tìm anh nói chuyện phiếm, ở nhà hoặc trong trường học gặp khó khăn cũng sẽ chủ động cầu cứu anh, có đôi khi còn chủ động ở trước mặt Nghiêm Ngụy và Tịch Cảnh Du thay anh che giấu một ít chuyện...

Những thứ này trong mắt Nghiêm Tư Cửu giống như một loại tín hiệu —— cô gái nhỏ mở cho anh một cánh cửa, anh có thể đi vào cảm xúc vốn đã bị che lấp của cô.

Cho nên Nghiêm Tư Cửu rất nhanh đã tìm được biện pháp mở ra được điểm đột phá tâm tình của Lữ Nhu , khi hai người lén lút ở chung anh sẽ cố ý trêu chọc cô, nhìn cô tức giận gấp gáp không yên hoặc là thẹn thùng, ở trước mặt anh giải tỏa cảm xúc, vậy mới phù hợp với cô gái nhỏ trong độ tuổi này vốn phải tươi tắn sinh động như vậy.

Giống như bây giờ.

Nhìn ánh mắt Lữ Nhu bởi vì tức giận mà hiện lên ngọn lửa, Nghiêm Tư Cửu không hiểu sao cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng.

"Tướng phu thê sao?" Anh cúi người áp sát, thờ ơ hỏi ngược lại.

Lữ Nhu rõ ràng không đoán trước được anh sẽ là phản ứng thế này, theo bản năng ngửa ra sau, dời tầm mắt.

"Chưa nói với em đi, Tạ Nhiễm Ly cái tiểu quỷ kia bản lĩnh khác không có, nhưng ánh mắt thật không tệ..." Nghiêm Tư Cửu cố ý kéo giọng rồi dừng lại,đến khi Lữ Nhu nhìn lại mới khẽ cười tiếp tục:
"Để tôi nhìn xem nó có nói thật hay không? "

Nói xong, anh thật sự bắt đầu đánh giá Lữ Nhu.

Lữ Nhu bị tầm mắt của anh quấy nhiễu, bắt đầu đứng ngồi không yên, nắm góc áo, hô hấp hơi dồn dập, lông mi kẽ động run rẩy, bộ dáng muốn nhìn anh lại không dám nhìn.

Có lẽ vì quá căng thẳng, cô vô thức liếm môi.

Nghiêm Tư Cửu vốn chỉ muốn chọc ghẹo Lữ Nhu, ánh mắt chậm rãi từ trán nhìn xuống, khi rời đến cánh môi lại không tự giác được dừng lại hai giây.

Hình dáng môi của cô gái nhỏ rất đẹp, đầy đặn tự nhiên, môi hồng nhuận hơn người khác một chút, đầu lưỡi vừa mới liếm qua, lưu lại màu nước nhạt, dưới ánh đèn mơ hồ mịn màng xinh đẹp.

Giống như chiếc bánh pudding hoa hồng tươi mới, có chút câu người.

Có lẽ là do ánh đèn quá mức nhu hòa, hoặc là hương thơm thoang thoảng của muối biển hoa hồng trên người cô, hoặc là lý trí trong nháy mắt này bị lạc mất...

Nghiêm Tư Cửu đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, một cỗ khí nóng nảy từ cổ họng nhanh chóng dẫn dắt thân thể làm theo bản năng, khiến anh không tự giác cúi người áp sát tới.

Đến khi chỉ còn cách vài cm nữa, mắt thấy Lữ Nhu mím môi như một con nai con bị kinh hãi, lý trí của anh mới chợt trở về.

Anh ta vừa định làm gì?

Nghiêm Tư Cửu đè nén kinh ngạc điên cuồng trong lòng, mím môi, đứng thẳng dậy lui về phía sau một bước.

Khoảng cách kéo ra, không khí trong lành tràn vào, mùi ám muội vừa rồi quanh quẩn chung quanh hai người như có như không bị đánh tan.

Nghiêm Tư Cửu dừng lại hai giây, tầm mắt bất động thanh sắc xẹt qua môi Lữ Nhu, rồi thu liễm tâm tình, lúc mở miệng mang giọng điệu đứng đắn vài phần: "Là tôi đánh giá quá cao tiểu quỷ kia, chờ nó trở lại tôi sẽ giáo huấn nó, không cho nó nói mấy điều lung tung vớ vẩn nữa. "

Thần sắc như thường, làm cho người ta nhìn không ra khác thường.

Ngắn ngủi vài giây, cả người Lữ Nhu giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Vừa rồi tầm mắt anh thực chất giống như, dừng ở mặt mơ hồ nóng lên, khi áp sát, hơi thở bao chùm lấy nhiệt độ toả lên mặt cô, làm cho cô sinh ra loại ảo giác anh muốn hôn mình.

Thực tế ảo giác tự nhiên là ảo giác.

Sau đó Nghiêm Tư Cửu làm như không có chuyện gì xảy ra trấn tĩnh, giống như một hòn đá ném vào giữa mặt hồ, "rầm" một tiếng, kéo cô trở về hiện thực.

Trái tim vốn sắp nhảy ra khỏi cổ họng bị một màn lưới vô hình bao phủ, co rút từng nhịp từng nhịp chìm xuống, trở về vị trí vốn nên ngây ngốc, bổn phận nhảy lên.

Cô nhéo nhéo lòng bàn tay ẩm ướt, gật đầu.

Trước khi xuống lầu, Nghiêm Tư Cửu bỗng nhiên từ trong túi áo lấy ra chiếc dây buộc tóc đen đưa cho Lữ Nhu, nói là lần trước cô để quên ở trên xe, ngoài ý muốn không dạy dỗ cô, chỉ bảo cô cất kỹ đừng vứt bừa bãi.

Lữ Nhu sững sờ, ngay cả nói cảm ơn cũng quên.

Cô không nghĩ tới còn có thể tìm lại, nên đã mua cột tóc mới.

Nghiêm Tư Cửu xuống lầu sau đó cùng Tịch Cảnh Du xem phim truyền hình tầm hơn mười phút, sau khi nhận điện thoại liền nói có việc, cầm chìa khóa xe rời đi.

Tính từ lúc vào nhà đến khi rời đi, tổng cộng không quá một giờ.

Làm Tịch Cảnh Du thú vị cười không ngừng: "Bà nói thử xem nó đột ngột trở về nhà để làm gì? "

Dì Trương góp vui: "Thiếu gia nói chính là trở về thăm ngài nha! "

Tịch Cảnh Du cười: "Mấy lời dỗ dành tôi, bà thật đúng là tin sao? "

Dì Trương cười nói: "Nhất định là thật, bằng không thiếu gia trở về làm cái gì? "

Tịch Cảnh Du tươi cười đầy mặt: "Ai biết thằng nhóc đó muốn làm gì cơ chứ..."

Tạ Nhiễm Ly ở một bên tìm tòi hộp quà, đôi mắt đảo quanh vài vòng, áp gần lại Lữ Nhu đang ngẩn người, lén lút hỏi: "Chị cảm thấy vì sao anh trai em lại trở về chuyến này nha? "

Lữ Nhu đang nhìn chằm chằm dây buộc tóc đeo trên cổ tay sững sờ xuất thần, phản ứng chậm nửa nhịp, đơ một lát mới lắc đầu.

Cô tuy rằng không biết Nghiêm Tư Cửu vì sao lại trở về, nhưng cô đại khái biết vì sao anh đột nhiên muốn đi.

Đại khái là cảm thấy bị mạo phạm rồi.

Cùng người mình không thích có tướng phu thê, cho dù ai nghe được lời này đều sẽ không thoải mái đi.

Huống chi là người kiêu ngạo như anh.

Lữ Nhu rũ mắt xuống, che đi một ít cảm xúc vốn không nên có.

Bên tai thanh âm Tạ Nhiễm Ly giống như bị một tầng kính thủy tinh che đi, tiếng nói ríu rít bay xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro